Tuyết Giải (9)

Spread the love

Lãnh Bái Nhiên huy kiếm. Thanh kiếm cướp được của tay quản ngục chỉ là một thanh kiếm tầm tầm thường thường, chẳng có cách nào so được với thanh Tuyết kiếm lừng danh của hắn nhưng uy lực hắn đánh ra vẫn vô cùng hùng hậu.

Lãnh Bái Nhiên không bỏ chạy. Hắn xông về phía Thu Thủy Thanh, muốn cướp Mạc Sầu trở lại.

Trùng trùng sát cơ nổi lên. Sát thủ đồng loạt ra tay.

Thật điên rồ…

Chính Lãnh Bái Nhiên cũng thấy thật điên rồ. Tại sao hắn lại phải cướp lại một người đàn bà đã tự sát. Tại sao lại vứt bỏ cơ hội sống sót của chính mình? Hắn hành động trước khi kịp suy nghĩ.

Trước mắt hắn, lại thấy lại màn mưa của quê nhà, cái ngày mẹ hắn tự lao vào mũi kiếm của phụ thân.

  • Ngươi chưa từng yêu ta, nhưng ta đã từng yêu ngươi tha thiết suốt nửa phần thanh xuân. Nửa phần thanh xuân còn lại của chỉ có thù hận. Ta hận mình đã yêu một kẻ như ngươi. Ta rốt cuộc chỉ hận bản thân mình mà thôi…

Mẹ hắn cười trong vũng máu của chính mình, đến chết cũng không nhìn hắn một lần nào. Có lẽ vì hắn trông mới thật phụ thân làm sao…

Giống như hoa rơi trong mưa, dòng máu từ ngực mẫu thân hắn nhuộm hồng y phục, Cố Giai Mộng ngã xuống giống một đóa phù dung của Triêu Minh Sơn trang rụng xuống lúc hoàng hôn. 

Lãnh Bái Nhiên mục kích Mạc Sầu tự sát, cũng có cảm giác của một đóa hoa rơi. Không chút mĩ lệ, bi thương, chỉ nguyện tan vào hư không tịch mịch, nhưng lại rơi vào lòng hắn một cánh ký ức tinh khiết cuối cùng.

Giống như hắn nhìn thấy tuyết rơi…

Màn mưa máu miên man đổ xuống, mùi tử khí tanh tưởi thấm vào trong tầng lá mục.

Sương dâng lên trong rừng khuya, kéo trĩu xuống mây xám trầm đục của một bình minh mưa mờ mịt. 

Lãnh Bái Nhiên không biết hắn đã giết bao nhiêu người cho đến khi sức tàn lực kiệt. Hắn vung kiếm lên theo bản năng, cũng không quan tâm đến lúc nào mình gục xuống. 

Xung quanh hắn không còn ai cả.

Sát thủ đều đã chết.

Đa số đều là do hắn giết. 

Mười mấy tên cuối cùng chờ chực lúc hắn kiệt quệ ra tay cũng vừa ngã xuống. Bọn người này chết dưới tay Thu Thủy Thanh.

  • Từ nay, ngươi xem như người đã chết. 

Tự lúc nào Tịch Lam tiên tử đã đứng lên. Cây liễu kiếm trên tay vẫn còn dấu máu, y phục cũng đỏ như máu tươi. Tay còn lại, nàng vẫn ôm lấy Mạc Sầu.

Lãnh Bái Nhiên nhìn thấy nhịp mạch trên cổ nàng quay trở lại. Thu Thủy Thanh cuối cùng đã cứu được Mạc Sầu. Nhưng cứu được có phải là may mắn?

Sương mù nhạt lan dần trên nền đất, tà áo đỏ lướt đi, chẳng mấy chốc đã biến mất trong sương lạnh.

Lãnh Bái Nhiên đuổi theo. 

Hắn bước một bước lập tức đã khụy xuống, chẳng thể cử động nổi nửa. Trước mắt hắn chỉ có lá rụng và một dải lụa xanh như mây trời mùa hạ rơi trên mặt đất.

Đến bấy giờ những vết thương khắp cơ thể mới nhói lên đau buốt. Đến bấy giờ hắn mới nhận ra thanh kiếm trên tay mình đã gãy thành nhiều khúc. Nếu Thu Thủy Thanh không giết những sát thủ cuối cùng, có lẽ kẻ chết là hắn.

Hơi đất ẩm, mùi máu và mùi mưa lẫn vào nhau. Thời gian trôi, lấp đầy những khoảng trống bằng tình yêu của kiếm, vẫn không thể xóa nhòa những sợi tơ kí ức đã khắc sâu hối tiếc vào trái tim. 

Lãnh Bái Nhiên gục xuống. Hắn mơ một giấc mơ nhàn nhạt. Một khu vườn phù dung nở rộ, hoa cao quá đầu, kết lại thành vòm che kín đường đi. Hắn bạt kiếm tìm đường về nhà. Hoa rơi, lá rụng, cánh trắng xóa. Hắn đi mãi, đi mãi, lại thấy quay trở lại điểm ban đầu. Càng đi lại càng thấy mình đã mở ra một mê cung rộng lớn hơn.

Hắn mệt nhoài, gác kiếm ngồi dưới một cội hoa. Phù dung trắng đã chuyển thành hồng, triêu minh đã chuyển thành tịch dương. Trong bóng tối vô định, chẳng có tiếng hoa rơi, chỉ có tiếng thở dài.

*

Lãnh Bái Nhiên tỉnh lại, vì hơi ấm ở bàn tay. Thật mềm mại và ấm áp, khác với cảm giác của chuôi kiếm lạnh, lại làm hắn mơ hồ nghĩ về những hơi ấm từ quá khứ. Xa vời làm sao, dù hắn vẫn biết đã từng hiện hữu.

  • Tiểu Tuyết. –  Lãnh Bái Nhiên khẽ thốt lên. 

Gương mặt đầu tiên hắn thấy là Doanh Tiểu Tuyết. Nàng nằm cạnh hắn trong chăn, ôm hắn thật chặt và siết lấy bàn tay hắn.

Doanh Tiểu Tuyết nghe hắn gọi, giật mình ngồi lên, chỉnh lại mái rối. 

  • Huynh mất nhiều máu lắm.Nàng bối rối. – Người huynh rất lạnh nên muội chỉ muốn ủ ấm cho huynh.

Trong phòng khá là ấm. Lò sưởi đang cháy đượm, hương dược trên bàn thật dễ chịu, là phòng ở Tịnh Thủy am. 

  • Muội sao rồi? – Hắn hỏi, lại làm Doanh Tiểu Tuyết giật mình lần nữa.
  • Huynh hỏi muội sao? Muội khỏe rồi… thần ni nói có người mang thuốc giải đến, hình như là một vị cô nương áo đỏ từng quen biết huynh. Huynh đã đổi lấy thuốc giải cho muội phải không? Lúc Lục Cửu đưa huynh trở về… muội sợ lắm… Huynh có mệnh hệ gì, muội cũng không thiết sống nữa.

Tiểu Tuyết vừa nói đã bật khóc. 

Lãnh Bái Nhiên thì nghe tới tên Lục Cửu đã ngồi dậy.

  • Huynh đừng cử động, vết thương lại rách ra…
  • Lục Cửu đâu? – Hắn hỏi, chẳng quan tâm đến đau đớn.

Doanh Tiểu Tuyết nghe ra chút sát khí trong giọng của hắn, lại thấy ớn lạnh. 

  • Huynh giận sao? Lục huynh làm chuyện gì cho huynh bực mình vậy?

Lãnh Bái Nhiên không trả lời, nhưng Lục Cửu đã đẩy cửa vào:

  • Hắn không thích huynh thấy bộ dạng thảm thương của mình nên bực bội đó thôi. Muội xuống giúp thần ni sắc thuốc cho hắn đi. Ta có chuyện cần hỏi Lãnh Bái Nhiên.

Tiểu Tuyết liếc nhìn sắc mặt Lãnh Bái Nhiên một cái rồi lẳng lặng đứng lên, đi xuống bếp. Nàng cẩn thận khép cửa lại, thở mạnh cũng không dám, trong lòng thập phần bất an nhưng việc này, tốt nhất không can thiệp là hơn. 

Lục Cửu vẫn như mọi khi, đi đến đâu cũng đều rất tươm tất. Y phục tinh tế, ngọc dắt trên mình, thoang thoảng hương, thậm chí đi giày đế cũng cao hơn người thường một chút để tránh bùn bám lên y phục, cũng làm cho dáng đi cao ráo, đẹp đẽ hơn.

Lục Cửu ngồi xuống cạnh Lãnh Bái Nhiên lúc nào cũng làm người khác thấy giống như âm dương trái ngược. 

Chàng đặt thanh Tuyết kiếm xuống bên cạnh Lãnh Bái Nhiên:

  • Trả lại cho ngươi.

Lãnh Bái Nhiên cầm lấy kiếm, nắm chặt cán rồi lại buông ra. Hắn nhìn chằm chằm Lục Cửu hỏi:

  • Ngươi thương lượng xong rồi?
  • Không. Chúng đột nhiên hủy bỏ. – Chàng đáp. – Bọn người đó chỉ đem trả lại thanh kiếm của ngươi khiến ta một phen hoảng hốt. Cũng may, Thu Thủy Thanh còn để lại mấy câu ám thị cho ta đi nhặt xác ngươi. Dù sao bây giờ cũng tạm an toàn. Những kẻ mang chất độc bên ngoài Hấu phủ đều đã được xử lý xong.

Lãnh Bái Nhiên không chờ Lục Cửu nói hết đã vung quyền đấm thẳng vào mặt chàng.

Lục Cửu không tránh né, im lặng mà chịu đòn rồi nhổ ra một ít máu.

Lãnh Bái Nhiên lại đánh tiếp. Ba lần liên tiếp tới lúc chính hắn bị vết thương hành hạ phải thở dốc mới đành buông Lục Cửu ra.

  • Xin lỗi. – Lục tài chủ lau vệt máu trên môi. – Ta đã đứng ngoài quan sát quá lâu. Ta không tin ai cả. Kể cả Hầu Phương Dật. Ta sợ hắn vốn mang lòng đố kị âm thầm với Lưu Dung mà tham gia vào việc này nên phải điều tra cặn kẽ. Mạc Sầu cô nương đúng là thanh mai trúc mã ngày trước của Hầu Phương Dật. Phụ thân của nàng Mạc Văn Xương từng là đệ nhất danh y vùng Giang Nam. Ngày trước hoàng thượng lâm bịnh, triệu Mạc thần y vào cung. Cả nhà vội vã lên đường, giữa chừng thì bị phục kích. Vợ chồng Mạc Văn Xương bị giết, Mạc Sầu mất tích suốt mười mấy năm thì đột ngột xuất hiện lại. Toàn gia nhà họ Hầu đều không liên can.

Lãnh Bái Nhiên lạnh lùng hỏi:

  • Chúng là ai? Rốt cuộc các ngươi đang đánh nhau với kẻ nào? Thu Thủy Thanh là nhân vật như thế nào?
  • Ngươi hỏi nhiều như vậy, ta biết trả lời từ đâu?
  • Từ đâu cũng nói đi. Ta có đủ kiên nhẫn để nghe. Lãnh Bái Nhiên ngắt lời.

Lục Cửu gấp cây quạt lụa trên tay lại, lục lọi trong kí ức thời điểm bắt đầu của mọi sự. Sa mạc mênh mông, hay cổng Hồng Vũ máu chảy thành sông, hay xa hơn nữa, lửa thiêu Thần Kiếm sơn trang, hay từ trái tim của một người đàn bà đợi chờ kẻ từ vứt bỏ thân thế, quyết chí thành thần… Kiếm thần… cũng là kẻ quyết cầu kiếm đạo, cũng là chính tay mình mở đường đến mặt trời, bất chấp thiêu đốt linh hồn để rồi chỉ cách một bước mới nhận ra ý nghĩa của thần vô vị đến thế nào.

  • Ta sẽ kể hết những gì ta biết. Chỉ trừ chuyện của Thu Thủy Thanh ngươi đừng hỏi ta. Lưu Dung dặn ta tin tưởng nữ nhân này. Dù sao đi nữa nàng cũng đã ngụy tạo cho ngươi một cái chết. Lãnh Bái Nhiên, nếu kẻ thù nghĩ rằng ngươi đã chết, sẽ là một lợi điểm sau này.

Lãnh Bái Nhiên im lặng lắng nghe, trong lòng tự hỏi hắn đã đồng ý đi theo những gã này từ lúc nào mà tính hắn đến sau này? Nhưng hắn cũng không mở miệng từ chối. Thời gian tịch mặc, nghe rõ tiếng đồng hồ nước sau vườn nhỏ từng giọt một. 

Cây quạt trên tay Lục Cửu lại được mở ra, phe phẩy nhẹ. Chàng bắt đầu kể lại câu chuyện từ rất lâu về trước. 

Lãnh Bái Nhiên nghe chuyện cũng đã lại cầm kiếm trên tay, kiếm lạnh như tuyết, chỉ có lòng người không thể tĩnh như nước mà thôi.

Lục Cửu kể xong chuyện, Lãnh Bái Nhiên cũng có thể từ từ điều hòa lại chân khí, chí ít cũng có thể đứng lên đi lại. Hắn lắng nghe một trong những bí mật sâu kín nhất võ lâm sắc mặt tuyệt không đổi. Không chỉ rất bình tĩnh, hắn còn bắt đầu đi qua đi lại, khởi động tay chân.

Cuối cùng Lục Cửu kể xong, Lãnh Bái Nhiên chỉ hỏi:

  • Lưu Dung đâu?

Lục Cửu có chút ấm ức, là tên này bắt chàng kể, kể xong không bình luận câu nào lại hỏi sang chuyện khác. Cái câu hỏi này cũng là cái chàng không biết nên trả lời như thế nào:

  • Vô Tích đảo. Nhưng đã là Vô Tích thì ta cũng không biết ở đâu. Hắn không chỉ muốn ngăn cản Tây Phương thần giáo tấn công Trung Nguyên mà còn muốn biến họ thành đồng minh nên đã cùng với giáo chủ của họ lên đảo Vô Tích đối phó với Nhiếp Tâm bát trận đồ của thập nhị trưởng lão.  Nghe nói phải phá được trận mới có đủ tư cách thương lượng với thần giáo Tây Phương này.

Lãnh Bái Nhiên cũng từng nghe qua Nhiếp Tâm Bát Đồ Trận, một trận pháp thôi miên tầng tầng lớp lớp, kết hợp giữa hương dược, võ thuật, thôi miên, tạo ra một mê cung bất tận cho kẻ bước vào. 

  • Hắn nhất định có hẹn ngươi gặp lại. Là ở đâu? Khi nào? –   Họ Lãnh hỏi.
  • Ta không nói chuyện trực tiếp với hắn lần nào trước khi hắn đi phó ước. Hắn chỉ nhờ người chuyển ngọc bội cho ta rồi đi chết. Nhưng theo những dấu tích để lại thì trong vòng một trăm ngày, nếu còn sống hắn sẽ đến thần miếu bỏ hoang phía tây Yểm Quỷ nhai tái ngộ.

Lãnh Bái Nhiên nhẩm tính, một trăm ngày kể từ ngày đông chí là đã qua ngày rằm tiếp theo ít ngày. Hắn liền ngồi dậy.

  • Ngươi đi đâu? – Lục Cửu liền hỏi.
  • Yểm Quỷ nhai. Ta còn có việc chưa làm xong.

Lục Cửu lại giữ hắn lại.

  • Hầu thiếu phu nhân đã chết rồi. Ngươi không cần phải tính nàng ta vào gia phả cần bảo hộ của Hầu gia nữa.

Lãnh Bái Nhiên vẫn không có ý định ở lại. 

Lục Cửu gấp mạnh chiếc quạt, bực dọc nói:

  • Khắp nơi đang nổi lên tin đồn Tây Phương ma giáo tấn công. Không lâu nữa sẽ có đại hội võ lâm ngay tại đất Giang Nam này bình chọn tân minh chủ. Ngươi không muốn nhìn thấy kẻ thù thực sự của mình là ai sao?
  • Đó là kẻ thù của ngươi, không phải của ta. – Lãnh Bái Nhiên đáp.

Lục Cửu thở dài, lại có cảm giác đang tự nói chuyện với vách đá cao vậy. 

  • Chí ít cũng chờ vết thương của ngươi bình phục đã. Ngươi không thấy đau, thì cũng nên biết có người khác đau dùm cho ngươi. Nếu không phải vì ngươi ở Giang Nam, Tiểu Tuyết cũng không bất chấp hung hiểm, cố sống cố chết trốn đến đây.
  • Không phải ngươi phái nàng đến?

Lục Cửu bật cười lớn:

  • Lời vô tri đó ngươi cũng tin sao? Người đưa tin của ta là bị nàng lừa gạt. Ngọc bội của Lưu Dung là nàng trộm trong đêm tân hôn của ta trốn đi. 
  • Người đưa tin của ngươi đến một tiểu cô nương cũng bị mắc lừa, không đáng tin nữa.

Lãnh Bái Nhiên đáp gọn, bất chấp Lục Cửu bực mình muốn chết. Hắn cứ vậy mà mở cửa bước ra ngoài.

Ngoài cửa, từ lúc nào Doanh Tiểu Tuyết đã đứng chờ. Chén thuốc nóng bưng trên tay bốc hơi nghi ngút, những ngón tay nhỏ vẫn còn đỏ bừng lên vì nóng vẫn giữ yên.

Lãnh Bái Nhiên chẳng nói chẳng rằng, cầm lấy chén thuốc trên tay nàng uống cạn một hơi, bất kể đắng chát.

Hắn quay lại vào phòng, đặt chén thuốc xuống, rồi không biết nghĩ gì, lại quay lại nhìn vào mắt Tiểu Tuyết chợt hỏi:

  • Muội có sợ lạnh không?

Doanh Tiểu Tuyết giật mình, lần thứ hai nàng nghe hắn hỏi không trống rỗng như thế, lại là một câu hỏi kì lạ.

  • Không… Doanh thị trong núi sâu vốn dĩ chẳng mấy mùa ấm áp.
  • Vậy được rồi. – Hắn nói. – Kiến Tuyết lâu bốn mùa đều có tuyết. Không sợ lạnh là tốt rồi.

Tiểu Tuyết tròn mắt nhìn hắn chẳng biết hắn nói gì thì hắn đã bỏ một mạch ra sau vườn luyện kiếm. 

Chỉ có Lục Cửu bật cười ha hả như gặp chuyện gì vui lắm.

  • Huynh cười cái gì? –  Tiểu Tuyết gắt. 
  • Muội không hiểu sao? – Chàng nháy mắt. – Lần này ta phải nói Hy Nguyệt đòi sính lễ thật hậu hĩnh, để xem hắn làm cách nào rước dâu đây.

Doanh Tiểu Tuyết đỏ bừng mặt. Đôi môi xinh xắn nở một nụ cười rồi lại bất chợt tắt đi. Nàng nhìn ra cửa, vén một lọn tóc mai, kiềm lại trong lồng ngực một tiếng thở dài.

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!