Sau bảy ngày thì lễ viếng kết thúc, đưa đi động quan. Quan tài dĩ nhiên không có xác. Đoàn người đưa tang dài hàng dặm. Hầu phủ cũng không định làm rình rang đến mức đó, chỉ là thiên hạ anh hùng lũ lượt kéo nhau về mỗi lúc một đông.
Lãnh Bái Nhiên quan sát từng người một, càng chú ý đến biểu hiện của trên dưới Hầu gia. Hầu Toàn Phương lâm vào cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đau lòng đến độ chẳng thể ngước lên.
Hầu Phương Dật quán xuyến hết mọi chuyện, bận rộn đến mức chẳng có thời gian để khóc. Đến khi quan tài hạ xuống y mới lặng lẽ rơi lệ.
Mạc Sầu, tân nương tử của Hầu gia, hết lòng giúp đỡ trượng phu. Suốt mấy ngày lúc nào cũng bận rộn, không một lần mỉm cười, cũng không một lần lau nước mắt. Vị nghĩa đệ này của trượng phu, cùng lắm là gặp được một đôi lần trong hôn lễ, chẳng có tình cảm gì mà khóc thương. Dù vậy, thân là một nàng dâu mới thì lúc tang sự của em chồng cũng nên nặn ra vài giọt lệ cho thiên hạ xem mới là phải đạo. Cô dâu mới nhà họ Hầu không những không khóc mà còn rất cảnh giác. Cái nhìn của nàng cũng giống như cái nhìn của Lãnh Bái Nhiên, với tất cả mọi người đều dò xét cẩn trọng. Đôi lúc nàng nhìn lên mái nhà, chỗ Lãnh Bái Nhiên ẩn nấp, cơ hồ nhận ra có người theo dõi.
Cô ta nhận ra ta? Không lý nào, cô ta không phải kẻ biết võ công. Chỉ là lo lắng quá mức. Kẻ nào uy hiếp cô ta? Cô ta can hệ gì trong toàn bộ sự việc này? Lãnh Bái Nhiên tự hỏi.
Mặc dù vậy, tang lễ diễn ra rất thuận lợi. Không có kẻ nào đến phá đám.
Lãnh Bái Nhiên vẫn còn tiếp tục ở lại bảo vệ Hầu phủ sau đó, đồng thời theo sát nhất cử nhất động của Thu Thủy Thanh. Nàng đến viếng đã là việc bất thường, nàng vẫn còn ở lại một ngày sau, rất tận tình thăm hỏi Hầu gia thì lại càng bất thường hơn.
Lúc Tịch Lam tiên tử rời khỏi Hầu phủ cũng đã tối. Lãnh Bái Nhiên ngay lập tức bám theo nàng.
Giữa tịch dương se se lạnh, tiên tử một thân áo trắng, lả lướt bước đi chẳng khác nào một đóa quỳnh hoa nở rộ trong đêm.
Đèn thắp lên, phố phường lại nhộn nhịp. Biết bao con mắt đổ dồn về phía giai nhân. Nếu không phải nàng mặc tang phục trên người, không biết đã có bao nhiêu văn nhân tài tử đến làm quen. Đã hơn mười năm trôi qua từ lần đầu Lãnh Bái Nhiên gặp vị cô nương này, càng ngày nàng lại càng xinh đẹp, mặn mà hơn. Nhưng đối với nàng Lãnh Bái Nhiên lúc nào cũng có chút lòng cố kỵ.
Năm đó, Lưu Dung tán tỉnh nàng trên Động Đình hồ, chẳng rõ dây dưa chuyện gì, mà mùa xuân năm sau, vừa rời khỏi Doanh cung trong núi sâu, y đã đắm mình ở bến Tần Hoài làm một phong lưu công tử, yến tiệc liên miên. Lãnh Bái Nhiên đang định trở về phương bắc thì Lục Cửu lại đuổi theo kéo hắn đến Nam Kinh vì chuyện này. Lục Cửu có vẻ đắc ý lắm
- Đi thăm sắc quỷ với ta. Ta cược với ngươi, hắn có đại họa rồi. – Lục Cửu phán như vậy. Lãnh Bái Nhiên không nói gì, cũng chỉ đi theo. Tính hắn không thích náo nhiệt, nhưng ở chung với đám người này lại không thấy khó chịu.
Một dải sông Tần Hoài nhộn nhịp, đèn sáng thâu đêm, dập dìu ong bướm. Ba bốn chiếc thuyền lớn neo lại nối với nhau giữa sông làm nơi tiệc tùng, hát múa. Lưu Dung ở trên thuyền, gối đầu trên đùi một cô nương, lại ôm một cô nương trong tay, trong khi một cô nương khác hầu rượu cho y.
Y ở bến Tần Hoài cũng đã được một tháng, đã rất nổi tiếng rồi. Từ danh kỹ trên lầu cao, đến gái bán hoa trên đò nhỏ đều truyền tụng những giai thoại về sự hào phóng cũng như sự trác táng vô độ về y. Các cô nương đều xem chuyện qua đêm cùng y là một điểm rất tự hào, một cuộc phiêu lưu nho nhỏ, một điểm son trong cuộc đời nhộn nhịp của họ.
Tiệc y mở trên thuyền lớn, xung quanh đã có không biết bao nhiêu thuyền nhỏ, từ các công tử quen mặt làng chơi đến các ca nữ buôn hoa bán phấn, ai cũng muốn dự tiệc cùng y. Vì vậy mà từ một thuyền đã đến ba bốn thuyền lớn kết lại. Lại kéo thêm các thuyền nhỏ, không chừng có thể xây được một tòa thành hoan lạc trên sông.
Lục Cửu lên thuyền, một tay ôm ca nữ, một tay cầm mỹ tửu, đến ngồi xuống cạnh Lưu Dung, hỏi.
- Huynh ngày càng nổi tiếng rồi. Muốn doanh đắc thanh lâu bạc hãnh danh cũng không cần đợi đến mười năm đã thành tựu rồi. Ta thật bái phục!
Lưu Dung vừa uống rượu từ môi một ca nữ, vừa nghêu ngao ca hát:
- Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà.
Lục Cửu giật lấy chén rượu đã cạn trên tay y, lại rót đầy rồi hỏi:
- Rốt cuộc thì cuộc nhân sinh này là vì huynh đã đắc tội với cô nương nhà nào?
Lưu Dung ngồi dậy. Nụ cười trên môi tắt ngấm, rõ ràng Lục Cửu chẩn bệnh không sai chút nào.
- Năm ngoái ta có uống rượu với một cô nương. Ngoài uống rượu ra, không làm gì thất lễ với nàng, nhưng nàng lại hẹn ta thanh minh năm nay đính ước.
Hôm nay chính là ngày thanh minh. Lục Cửu thấy y khổ sở, không chút động lòng lại còn cười lớn hơn.
- Một cô nương bạo dạn như vậy, trừ phi là Chung Vô Diện thì huynh cũng nên yên bề gia thất đi mới phải.
Lãnh Bái Nhiên ngồi ở mạn thuyền, rượu không uống cũng không đoái hoài đến các cô nương, chợt lên tiếng.
- Gió đông có hương hoa tử đằng.
Hắn nói xong cũng chạm tay lên đốc kiếm.
Hương hoa tử đằng trong gió đưa đến, cánh hoa từ đằng bay, rồi chỉ trong thoáng chốc những bức rèm tím biếc phủ xuống khắp bốn bề, quây lại chỗ bọn họ ngồi uống rượu thành một chốn riêng tư.
Lục Cửu đứng lên, phe phẩy chiếc quạt trên tay, điểm một nụ cười.
- Có lẽ cô nương của huynh cũng muốn đến làm khách trong rèm hôm nay rồi.
Lưu Dung vừa đứng lên, tứ phía đã có cả hơn mười tiên nga lướt vào từ bên ngoài.
Bọn họ tất thảy đều mặc áo tím, trên tóc gài tử đằng hoa, dung mạo xinh tươi, mỗi người một vẻ. Y phục trên người rất mỏng manh, chẳng khác gì các kỹ nữ chào mời khách, mà điệu bộ lại cao quý nhẹ nhàng chẳng kém các cung nhân đức hạnh.
Vừa vào tới khoang thuyền, các cô nương áo tím đã trải nệm khắp nơi, lại quỳ xuống bên chân Lưu Dung, tươi cười.
- Nghe nói một đêm công tử hưởng dụng vài mươi cô gái. Cô gái nào đã từng dùng qua, đều không muốn dùng lại nữa. Cô nương xinh đẹp nơi này, chắc công tử đều đã chán ngán, nên chúng tiểu nữ đến đây xin hầu hạ.
Lục Cửu ôm quạt cười ngất. Lưu Dung sắc mặt thực đã tái xanh.
Y còn chưa biết phải làm gì thì lại có một người vén rèm bước vào. Nàng cũng diện sắc tím, trên tóc kết ngọc lưu ly từng chũi đổ dài theo mái tóc. Ánh ngọc lấp lóa trên má, long lanh trong đôi mắt dài loang loáng thu thủy, phong hoa. Chỉ một cái liếc nhìn đã khiến người ta nghĩ đến minh nguyệt mông lung, mẫu đơn hé lộ, quả thật là Tây Thi tái thế, Hằng Nga giáng trần.
- Các ngươi quỳ mọp thế kia, lấy gì hầu hạ Lưu công tử.
Các cô ngương nghe vậy, lập tức thoát hết xiêm y, đồng loạt đến bên mình Lưu Dung phủ phục. Nói là phủ phục, nhưng chính là vây chặt lấy y, có muốn chạy cũng không cách nào chạy được.
- Sao vậy?- Tiên tử hỏi. – Ngươi một ngón tay cũng không cử động là chê họ không đủ động tâm sao?
Lưu Dung còn chưa đáp, nàng đã quát các cô nương.
- Vô dụng. Ngay cả hầu hạ một nam nhân cũng không làm được thì các ngươi sống làm gì nữa?
Các cô nương nghe vậy, đồng loạt rút trâm cài tóc đâm vào cổ họng mình.
Bọn họ thân thủ rất nhanh. Nhưng Lưu Dung còn nhanh tay hơn. Thoáng chốc, mười mấy cây trâm đều bị đoạt mất.
Lưu Dung lạnh giọng lên tiếng:
- Dừng lại đi. Tại hạ không biết mình đã đắc tội chỗ nào với tiên tử, xin tiên tử chỉ giáo cho.
Nàng chớp mắt hỏi y:
- Đắc tội sao? Có chuyện đó sao? Ta hẹn ngươi đính ước ngày nguyên tiêu, ngươi đến Tần Hoài mở tiệc, ta chỉ là đem thêm chút hương vị đến, sao lại nói là đắc tội.
- Mạng người không phải là việc có thể đem ra đùa bỡn. – Lưu Dung đáp lại, trong giọng nói đã không có chút nào đùa cợt nhã. – Tại hạ cũng không có ý thành gia thất, xin tiên tử lượng thứ.
Tịch Lam tiên tử, Thu Thủy Thanh nghe y từ chối chẳng những không phật lòng, còn đáp lại.
- Đính ước nhất định phải thành thân sao?
Nghĩa của từ “đính ước” xưa nay vẫn là nam nữ thành đôi. Nhưng đúng là Thu Thủy Thanh chưa từng đòi thành thân với y. Nàng lại nói.
- Ta cũng không có ý kết hôn, mà cũng không thích tịch mịch đến già. Thiên hạ rộng lớn, ta lại chỉ thích mình ngươi. Ta muốn làm nữ nhân của ngươi, nhưng không muốn ràng buộc cùng ngươi. Nếu ngươi thấy ta không đủ, ta có thể tìm thêm nữ nhân khác đến. Nếu ngày nào đó ngươi muốn kết hôn, ta cũng nhất định buông tay, làm một bằng hữu đơn thuần, không gây khó dễ với ngươi.
Lưu Dung chưa kịp đáp thì Thu Thủy Thanh đã ngồi luôn vào lòng y.
Lục Cửu lúc đó liền hét lớn:
- Bọn ta không làm phiền hỷ sự của huynh.
Chàng nói rồi nhanh chóng cùng Lãnh Bái Nhiên nhảy khỏi thuyền chạy đi mất. Thu Thủy Thanh ở tại Phù Vân cung thần bí, không bóng nam nhân. Nàng cao ngạo, kiêu kì, thiên hạ đều biết, vậy mà bây giờ không chỉ đem thân thể mình, mà còn cả danh dự của mình đặt xuống trước mặt Lưu Dung, y không nhận thì là ép chết nàng tại bến Tần Hoài này.
Lục Cửu chạy một mạch lên bờ, cười lớn:
- Họ Lưu cái gì cũng được, chỉ có không bao giờ biết cách từ chối người khác. Kiếp nạn này hắn chạy không thoát.
Lục Cửu phe phẩy chiếc quạt trắng, quay sang tính rủ rê Lãnh Bái Nhiên tìm chỗ uống rượu nghe ca hát thì không còn thấy hắn đâu nữa. Chàng lại than thở.
- Còn Lãnh Bái Nhiên cái gì cũng có thể từ chối người khác. Thật làm người khác mất hứng mà.
Từ sau đêm nguyên tiêu đó, Thu Thủy Thanh trở thành tình nhân của Lưu Dung, cũng trở thành bằng hữu của hắn. Mối quan hệ của họ bất chấp điều tiếng thế gian, trên đời có một chẳng có hai. Nàng chẳng mấy chốc cũng trở thành bằng hữu của Lục Cửu, chỉ có Lãnh Bái Nhiên tuyệt đối vẫn có chút lòng cố kỵ với nữ nhân này, suốt mười năm vẫn là không thích.
Tịch Lam tiên tử đi mãi vào rừng trúc. Lãnh Bái Nhiên bám theo lộ liễu. Hắn xưa nay không thích dông dài.
Dưới ánh trăng đêm, Thu Thủy Thanh đi đã sâu vào trúc đạo liền dừng lại. Nàng vuốt những sợi tóc mai, quay về phía sau, nhìn thằng vào đôi mắt lạnh giá của Lãnh Bái Nhiên mà hỏi.
- Ngươi hẳn có rất nhiều thắc mắc?
Hắn không đáp.
Thu Thủy Thanh lại nói.
- Ta không thể cho ngươi câu trả lời, nhưng ta biết lý do ngươi ở đây. Ta chỉ có thể nói với ngươi rằng Hầu gia muốn yên ổn phải trả lễ tế. Đây là việc ngươi không thể nhúng tay vào.
- Nếu ta quyết nhúng tay vào thì sao?
Lãnh Bái Nhiên rất nghiêm túc. Thu Thủy Thanh cười lạnh đáp lại:
- Thì e rằng kẻ chịu khổ không chỉ có mình ngươi. Nhưng trong hoàn cảnh này, nếu ta là ngươi sẽ không bỏ Hầu phủ đi lâu như vậy rồi.
Lãnh Bái Nhiên trừng mắt nhìn nàng một cái, lập tức quay về.
Hầu phủ vẫn im ắng.
Lãnh Bái Nhiên đi tuần khắp một vòng không phát hiện ra chuyện gì kỳ lạ, rõ ràng chỉ là Thu Thủy Thanh tìm cách cắt đuôi. Lãnh Bái Nhiên không phải không biết, hắn chỉ không dám liều với thế lực đã có thể bức tử được Lưu Dung, hất chân Lục Cửu khỏi Giang Nam.
Hắn nhìn trời đêm, tự hỏi một Thu Thủy Thanh nếu có mưu đồ xấu, liệu có thể che giấu Lưu Dung trong bao lâu? Xưa nay hồng nhan họa thủy, Thu Thủy Thanh tuyệt đối có thể coi là quốc sắc thiên hương, chỉ là Lưu Dung mà hắn biết chưa bao giờ là kẻ mù mắt vì mỹ nhân. Mười năm quen biết đâu phải là một quãng thời gian ngắn ngủi để không nhận ra nàng là bạn hay thù?
Một mình đứng trong đêm, Lãnh Bái Nhiên nhìn xuống ánh đèn lồng của Hầu gia, tự hỏi bên dưới lớp màu sắc thanh bình này, sẽ là giông tố gì đang tới?
Hầu lão gia đau buồn sinh bệnh. Hầu Phương Dật đưa phụ thân đi nghỉ xong, buồn bã ngồi một mình ngoài hậu viên. Mai hoa đã tàn hết, lộc non mơn mởn. Lá chuyển từ nâu đỏ sang xanh non, trời chuyển từ tím thẫm và đỏ bầm, báo hiệu một bình minh mưa. Vài giọt nặng nhẹ đã thấm trên áo Hầu Phương Dật, y vẫn bất động như chẳng thấy.
Thiếu phu nhân nhà họ Hầu mang ô và áo khoác cho chồng, khuyên giải y nghỉ ngơi. Hầu Phương Dật đứng lên, vỗ vỗ lên một cội hồng mai.
- Muội có nhớ chỉ mới tháng trước hiền đệ còn đến thăm chúng ta, cùng nghe muội chơi đàn không? Cái gì mà đời người vô thường… mấy thứ đó ta chỉ nghe, thật không muốn hiểu…
- Người đã mất cũng không quay lại được. Huynh suy sụp thì phụ thân càng không thể kiên trì.
Hầu Phương Dật ôm lấy nàng, hết sức trân quý.
- Nếu không có muội, gia phụ chắc đã không vượt qua được nỗi đau này… Mạc Sầu, chúng ta có con đi. Con trai đầu tiên của chúng ta sẽ chuyển sang họ Lưu, muội đồng ý không?
Nàng e thẹn cúi đầu nhìn mũi hài xanh, giọng nói thật nhẹ.
- Chỉ cần huynh hạnh phúc là được.
Hầu Phương Dật ôm nàng lên tay, đi vào tư phòng. Lãnh Bái Nhiên ở trên mái nhà cũng không tiện nữa, lại đi một vòng quanh quẩn tuần tra quanh dinh thự.
Nét mặt của vị thiếu phu nhân kia vẫn làm hắn thắc mắc. Trong tang lễ nàng không khóc, nhưng ở cạnh trượng phu lại quá buồn. Dù có mỉm cười trong mắt cũng đầy nỗi bi ai, muốn đè nén cũng không giấu hết được. Cái nhìn đó, hắn biết rất rõ… giống hệt như mẫu thân hắn trước đây mỗi đêm nhìn mưa đổ. Có lẽ vì vậy mà hắn thấy khó chịu.