Tuyết Giải (1)

Spread the love

Lưu Dung, Lục Cửu và Lãnh Bái Nhiên chưa bao giờ kết bái huynh đệ, bọn họ cũng không sinh cùng ngày cùng tháng, cùng năm, nhưng “từ biệt” nhân thế cùng một thời điểm, để lại rất nhiều truyền kỳ về sau.

Bọn họ thân thiết hơn huynh đệ đồng thời cũng rất khác nhau. 

Nếu có ai đó mời Lục Cửu đi tiệc, chàng sẽ tốn rất nhiều công sức để tìm hiểu sở thích của gia chủ, lại tìm cho được món kỳ trân dị bảo hợp ý gia chủ. Tất cả trang phục, trang sức trên người chàng đều sẽ được đặt may riêng, phải vừa hoa lệ, phù hợp không gian buổi tiệc, lại không được phép lấn át gia chủ. Lục Cửu vốn là thương nhân, người khác chính là nhờ ấn tượng với vẻ bề ngoài của chàng mà quyết định rất nhiều cuộc giao dịch.

Lưu Dung đi dự tiệc cũng sẽ dành nhiều thời gian tìm kiếm món quà mà cả y lần gia chủ đều thấy có ý nghĩa. Nhưng y không cầu kỳ phục sức. Dù không có tư cách để nói ra điều này, y luôn cho rằng điển trai là biểu hiện nhàm chán nhất của nam nhân. Cho nên dù dự đại lễ y phục của y đều có kiểu dáng đơn giản, nhã nhặn, chủ yếu phải thoải mái, vừa vặn. 

Còn Lãnh Bái Nhiên nếu đọc qua thiếp mời mà không nhớ ra được gia chủ là ai nhất định vứt đi, không mảy may nghĩ đến nữa. Cho dù là người hắn biết chưa chắc hắn đã đi dự. Cho dù có đi dự, chưa chắc đã nghĩ đến quà mừng, càng không chuẩn bị trang phục. Hắn lúc nào cũng mặc đồ trắng, quần áo đến giày tất đều cùng một kiểu, mười bộ như một. Đến kiếm của y cũng trắng toát và lạnh lẽo như tuyết. Con người này là một kẻ ở ngoài nhân thế, chẳng màng nhân thế. Đời hắn vốn chỉ có kiếm bầu bạn. 

Nhưng số phận lại khiến hắn gặp Lưu Dung, cuối cùng phải nhập thế sống đời sống có hỉ nộ ái ố như bao nhiêu người khác.

*

Lãnh Bái Nhiên sinh ra tại Triêu Minh sơn trang vào một ngày mưa lớn. Ngày hắn sinh, mưa đổ ào ào vào mùa hạ, sau một đợt khô hạn dài, nên phụ mẫu đặt tên cho hắn là Bái Nhiên theo tích Mạnh Tử ra mắt Lương Tương Vương. Lãnh gia nổi tiếng là dòng tộc của những nhà sưu tầm và nghiên cứu. Triêu Minh sơn trang vốn nổi tiếng với đại thư viện gồm đủ kim cổ đông tây. 

Tuy nhiên Lãnh Bái Nhiên lại không thích thi thư, kinh sử, chỉ thích kiếm phổ và kiếm. Hắn cũng không thích mưa, không thích mùa hạ. Hắn thích tuyết, thích giá lạnh. Cũng vì lẽ đó, khi song thân của hắn đồng thời qua đời thì Lãnh Bái Nhiên lập tức đem bán Triêu Minh sơn trang chỉ trong một ngày, bán cả tàng thư viện danh tiếng, rồi dời lên phương bắc, tự xây một tòa Kiến Tuyết lâu giữa hồ Mục Tinh trì. 

Người đời cười nhạo, Lãnh Bái Nhiên không quan tâm. Thân quyến can ngăn, hắn càng chẳng để vào lòng. Lãnh Bái Nhiên từ nhỏ vùi mình trong thư viện tìm kiếm phổ tự luyện, đến khi dời đến Kiến Tuyết lâu, hắn đã tự tạo ra một bộ kiếm pháp của riêng mình. Năm hắn mười lăm tuổi thì thành danh trên giang hồ. Đến năm hắn hai mươi mốt tuổi thì tự thấy kiến thuật đã có thành tựu, liền thảo chiến thư gửi đến thiên hạ đệ nhất kiếm lúc bấy giờ là Thiên Ngoại Mặc Ngôn thách đấu. Nào ngờ chiến thư chưa gửi đi thì Vô Danh kiếm đã bại dưới tay người khác. Đương kim minh chủ Thiên Ngoại Mạc Ngôn cũng phong kiếm thoái ẩn giang hồ. 

Kể từ đó, Lãnh Bái Nhiên chỉ có một mục tiêu duy nhất: đánh bại kẻ đã đánh bại Vô Danh Kiếm: Lưu Dung.

Lãnh Bái Nhiên đi tìm Lưu Dung rất cực khổ. Vậy mà Lưu Dung vừa nghe hắn thách đấu đã bỏ chạy.

Câu chuyện này đã trở thành một truyền kỳ lưu danh thiên cổ. Ba lần Tiêu Hồn Tuyết Kiếm thách đấu, ba lần Đoạn Mộng đao chủ nhân bỏ chạy. 

Lần thứ nhất Lãnh Bái Nhiên đuổi theo từ Tô Châu đến Hồ Châu, ngang qua Động Đình Hồ nơi Tịch Lam tiên tử Thu Thủy Thanh đang mở hội vớt trăng. 

Tài tử, văn nhân, giang hồ lãng khách khắp nơi tụ về kín cả Trịch Bôi lâu đều bị cuộc rượt đuổi của bọn họ làm xao nhãng. Tịch Lam tiên tử bực mình, đuổi hết quan khách. 

Lưu Dung thấy tiệc rượu trên đài, không thèm bỏ chạy nữa, dừng lại trên Trịch Bôi lầu, tự tung tự tác rót hai chén rượu, mời cả Lãnh Bái Nhiên. 

  • Ba ngày rồi, huynh không khát thì ta cũng mệt. Trăng soi hồ Động Đình lại có Bách Hoa tửu ủ đã ba mươi năm, huynh không uống thì phải để ta uống. 

Lãnh Bái Nhiên chút nữa đã xuất kiếm đâm thẳng vào cổ họng y. Nhưng một thanh kiếm khác lại đến trước hắn.

Một ngọn liễu nhứ kiếm mỏng như tơ phóng vút qua, cắt đôi chén rượu trên tay Lưu Dung. Trong rèm bước ra một cô nương như Hằng Nga vừa tái thế. Phong thái diễm tuyệt đến độ minh nguyệt cũng lu mờ. Đôi mày liễu mảnh mai lại đang cau lại, nửa tức giận, nửa uy nghiêm, thật khiến cho kẻ khác phải kiêng dè.

  • Rượu của ta không mời ngươi.

Tiên tử rõ ràng đang rất giận. 

Lưu Dung lại chỉ cười.

  • Ta nghe nói cô nương mở hội vớt trăng. Ta đã vớt trăng vào chén, lẽ nào lại không cho ta uống?

Thu Thủy Thanh đã bực dọc lại thêm mấy phần chán ghét. Ngọn nhuyễn kiếm vung lên, toan chém nát cả bình rượu quý.

Kiếm của nàng phóng ra lại chẳng trúng bình rượu. Bình rượu từ lúc nào đã nằm trên tay Lưu Dung. Kiếm của nàng thu về lại thu cả ly rượu.

Chính là cái ly nàng chém làm đôi. Ly rượu đã chém làm đôi, rượu vẫn còn đựng đầy. Ly đã rời khỏi tay Lưu Dung, theo kiếm đến trước mặt Thu Thủy Thanh vẫn còn nguyên rượu bên trong. Tiên tử giật mình, nội lực của kẻ này thật khó mà tưởng tượng nổi.

Nàng còn chưa định thần, đã thấy Lưu Dung ở cạnh bên, hai tay dâng cả nửa chén rượu còn lại. Chén trên tay y phản chiếu trăng tròn, chén trên kiếm phản chiếu bóng hình nàng.

Tịch Lam tiên tử xoay kiếm. Cả kiếm lẫn rượu đều hắt vào mặt Lưu Dung. Vậy mà một lần nữa hai nửa ly rượu lại ghép lại ngay ngắn trên mũi kiếm của nàng. Một chút rượu cũng không đổ ra.

Lưu Dung cười. 

  • Trịch Bôi, chuyển hóa song bôi. Tróc nguyệt, tầm thu lưỡng nguyệt. Rượu này, tại hạ có tư cách để uống không?

Thu Thủy Thanh điểm một nụ cười. Nàng thu kiếm lại, hất đổ hết rượu trong ly xuống hồ nước.

  • Rượu này kẻ khác đã dùng qua, không xứng cho ngươi uống.

Lãnh Bái Nhiên không ưa những chuyện trăng gió, chẳng thèm hiểu ý nghĩa, lại càng không thích dây dưa nữ nhân. Từ lúc Thu Thủy Thanh xuất hiện hắn đã mất hứng đấu kiếm. 

Lưu Dung gọi hắn lại cùng uống rượu, hắn chẳng quan tâm, một mạch bỏ đi.

 Ba ngày rượt đuổi hắn cũng tự biết thời điểm hiện tại hắn vẫn còn thua sút đối thủ chút ít. Tuy nhiên một chút đó khi thực chiến chưa hẳn đã có thể phân thắng bại. Lưu Dung trốn tránh không tiếp chiến há chẳng phải đã khinh thường hắn sao?

Liên tục nhiều tháng liền, Lãnh Bái Nhiên thách đấu các cao thủ trong giang hồ, đều dành phần thắng. Hắn miệt mài khổ luyện, cố công cố sức, lại chuẩn bị cho một lần thách đấu tiếp theo với Lưu Dung.

Lần thứ hai hắn thách đấu là đại hội võ lâm tại Ngọa Long sơn trang. Quần hùng tụ hội, vì chuyện của Cố Nghênh Phong khi sư diệt tổ, tàn hại đồng môn. Lãnh Bái Nhiên xông vào chính điện, ngang nhiên thách đấu Lưu Dung trước mặt thiên hạ anh hùng. Trước mặt thiên hạ, Lưu Dung lại bỏ chạy, chẳng có chút nào cố kị người đời cười nhạo, lại bỏ chạy một mạch.

Lãnh Bái Nhiên lại đuổi theo. Lần này, bọn họ chỉ rượt đuổi một vòng ngắn rồi lại quay lại hậu viên của Ngọa Long sơn trang. Lưu Dung chủ động mở lời.

  • Cố Nghênh Phong là bằng hữu của ta, y vốn không thể là người lừa thầy phản bạn, tư lợi cho mình. Nhưng hiện tại nhân chứng vật chứng đều có đủ, Cố Nghênh Phong không nhận tội cũng phải chịu cái chết trong ô nhục. Xin huynh cho ta mười ngày để tìm hiểu sự việc này tường minh trước đã.

Lãnh Bái Nhiên không quan tâm Cố Nghênh Phong là người như thế nào, có chết hay không chết. Hắn chỉ không muốn đấu với đối thủ không sẵn sàng nên cũng thu kiếm lại.

  • Sau mười ngày, ngươi sẽ tiếp chiến?

Lưu Dung ôm quyền đa tạ, lại điểm một nụ cười.

  • Sau mười ngày, gặp huynh ta sẽ lại bỏ chạy.

Y nói rồi tung mình đi mất, về lại Ngọa Long sơn Trang. Lãnh Bái Nhiên “hừ” lạnh một tiếng, cũng không dễ dàng buông tha. Trong mười ngày hắn cũng âm thầm điều tra sự việc của Cố Nghênh Phong, cũng không ít lần tương trợ Lưu Dung, một cách nào đó từ đối thủ cũng trở thành bằng hữu.

Sau lần thách đấu thứ hai, Lãnh Bái Nhiên vốn đã không còn uất hận. Hơn ai hết hắn hiểu rõ cái lý do Lưu Dung chỉ bỏ chạy. Không phải y khinh thường hắn mà vì kính trọng hắn. Một khi đã quyết thư hùng với Lãnh Bái Nhiên, Lưu Dung không thể không xuất toàn lực. Đã xuất toàn lực thì Lãnh Bái Nhiên không có cách nào thoát chết. Tiêu Hồn Tuyết kiếm dẫu hiểu rõ cái đạo lý đó, vẫn ngoan cố không thối lui.

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!