Tuyết Giải (14)

Spread the love

Họ mất ba ngày để quay lại ngôi thần miếu bỏ hoang.

Lục Cửu đã điều động người đến chi viện từ trước. Doanh Hy Nguyệt đến đón phu quân. Tiểu Tuyết dĩ nhiên cũng đi cùng.

Nàng vừa nhìn thấy Lãnh Bái Nhiên đã vội vàng nắm tay y kéo đi.

“Muội có chuyện muốn nói với huynh.”

Lưu Dung vẫn còn nửa tỉnh nửa mê, chỉ mơ hồ nhìn thấy những bóng hình và lời nói vụt qua mà không chắc chắn được gì.

Y nghe giọng nói rất nhã nhặn, êm ái và có chút hoảng hốt của một nữ nhân đang hỏi: “Sao lại đến nông nổi này?”

Lại nghe Lục Cửu đáp: “Vì một người phụ nữ.”

“Lưu Dung sao?”

“Ta có kể muội cũng khó mà tin được lắm.”

Rồi những bóng người lướt qua. Vết thương của y đột ngột đau đớn muốn chết, nhưng không phải là bị tổn hại thêm mà có người đang giúp y chữa trị. Y đã quen chịu đựng, với đau đớn chỉ có thể kiên nhẫn và trấn tình mà thôi.

Chẳng biết bao nhiêu thời gian trôi qua, lúc y mở mắt ra lại thì nhận ra Hy Nguyệt công chúa của Doanh cung và các thị nữ đang chăm sóc cho mình. Mồ hôi lấm tấm trên thái dương nàng, vương lại vài sợi tóc mai dưới ánh bạch lạp trang nhã. Lục Cửu cũng đang ở bên cạnh, bàn tay của chàng phú hào công tử này lại đang đặt trên eo lưng cô công chúa cao quý của Doanh thị thần bí:

“Nằm yên đó.” Lục Cửu nhận ra y đã tỉnh. “Ngươi suýt chết không chỉ một lần đâu.”

Lưu Dung gượng cười.

“Không ngồi dậy làm sao ta uống được rượu mừng?”

“Rượu mừng của ta ngươi cũng đã trễ rồi. Nhưng không được uống thì quà mừng của ta thì vẫn còn thiếu đâu.”

Lưu Dung ôm quyền nói mấy lời “cung hỷ” lại hỏi về Lãnh Bái Nhiên.

Doanh Hy Nguyệt đa tạ, lại liếc nhìn ra ngoài tuyết đầy ẩn ý.

“Rượu mừng không uống được lần này, sẽ còn lần khác để uống. Huynh có nhớ đêm trừ tịch năm đó không? Trong cái bánh vận mệnh mà hắn đã bốc phải…”

Lưu Dung “a” lên một chút, chợt bật cười. Vận mệnh, thì ra bây giờ y đã bắt đầu tin vào vận mệnh rồi.

*

Doanh Tiểu Tuyết kéo Lãnh Bái Nhiên đi một mạch. Nàng vừa đi trên tuyết vừa kéo hắn, chẳng mấy chốc đã thở dốc.

“Huynh không đi nhanh hơn một chút được sao?” Tiểu Tuyết càu nhàu. 

“Muội có gì muốn nói?” Hắn dừng lại hẳn.

Tiểu Tuyết liếc nhìn về phía thần miếu vẫn cách một đoạn chưa xa lắm, có chút phật lòng nhưng lại thôi. Nàng đã quá biết tên kiến khách này, cãi nhau với hắn chỉ tốn công vô ích.

Tiểu Tuyết vò nhẹ gấu áo, bối rối một chút, rồi nhìn thẳng vào y.

“Muội đã nghe Diệu Đạo sư thái nói về Tử Dạ Khinh Hoa. Muội chỉ muốn nói rằng việc này không phải lỗi của huynh, muội càng không cần huynh thương hại. Nếu chỉ còn vài tháng để sống, muội muốn xem phong cảnh đẹp, muốn được ăn ngon. Muội không đi Kiến Tuyết chịu giá lạnh đâu.”

Lãnh Bái Nhiên vẫn cứ lạnh lùng như cũ. Hắn đáp:

“Ta cũng không về Kiến Tuyết lâu được nữa. Ta không làm tròn việc họ Lưu nhờ vả, đành đi theo hắn cho đến khi xong việc.”

“Muội không quan tâm huynh đi đâu… Huynh có hiểu muội muốn nói gì không vậy?”

“Rốt cuộc thì ta đã bốc được cái thăm màu đỏ. Muội muốn nuốt lời thì ta phải gọi Doanh Hy Nguyệt ra đây phân xử.”

Doanh Tiểu Tuyết trợn mắt nhìn hắn, chẳng dám tin vào tai mình nữa. Đôi má vốn đỏ hồng vì lạnh của nàng lại càng đỏ hơn. Đỏ rực như một đốm than hồng, một ngọn lửa giữa băng phong tuyết vũ.

“Huynh… vẫn còn nhớ chuyện đó sao?”

“Ta vẫn chưa già mà lãng trí.”

Dường như hắn nói câu đó, điểm một nụ cười. 

Lãnh Bái Nhiên không cười còn có thể nói là tuấn lãng, nhưng y cười thì dù rất nhẹ thì thật khó thương. Giống như đem một cành mai trắng, cắm vào cái bình lòe loẹt vậy.

Doanh Tiểu Tuyết đỏ bừng sắc mặt. Dĩ nhiên nàng vẫn nhớ cái thăm màu đỏ trong bánh vận mệnh. Nếu không phải vì là thăm đó, nàng cũng chẳng bất chấp cãi cọ với Lục Cửu, nàng nặc tới Giang Nam tìm hắn.

Năm đó, chính là sự kiện Doanh cơ tuyển phu. Hôn sự của Lục Cửu và Doanh Hy Nguyệt chỉ một vở diễn của hai người họ nhằm tìm ra hung thủ sát hại tàn sát mười mấy người trong Doanh tộc và đánh cắp Kiết Tường Khánh, bảo vật của Doanh thị.

Lưu Dung là bị Lục Cửu kéo đến, Lãnh Bái Nhiên lại bị Lưu Dung kéo theo. Cuốn vào một vòng xoáy tranh đoạt, đến khi mọi chuyện ngã ngũ cũng đã đến ngày cuối năm.

Lục Cửu và Doanh Hy Nguyệt bắt đầu phát sinh tình cảm. Hy Nguyệt giữ bọn họ lại Doanh cung đón năm mới, dĩ nhiên Lục Cửu không từ chối. 

Đêm trừ tịch cùng uống rượu, Doanh Tiểu Tuyết đem lên một khay bánh vận mệnh do mình tự làm, mới hết mọi người.

Không phải cái bánh nào cũng có “bất ngờ” ở bên trong. Chỉ có cái bánh của Lục Cửu và Hy Nguyệt là Tiểu Tuyết cố tình bỏ vào hai câu “Thiên trường địa cửu”. Những cái bánh khác có cái không có gì, có cái còn mang theo những lời chọc ghẹo.

Người trong Doanh cung quá quen với tính khí của Tiểu Tuyết, nếu bốc phải mấy lời phá phách của nàng cũng không ai để bụng.

Tiểu Tuyết đi hết người này đến người kia, hỏi xem họ bốc được gì. Đi gần hết một vòng, thì nàng dừng lại hỏi đến Lưu Dung, trong mắt khấp khởi một niềm hy vọng khiến y cảnh giác vô cùng.

Cái bánh của Lưu Dung chẳng có gì bên trong  làm Tiểu Tuyết có mấy phần thất vọng.

“Huynh điển trai như vậy, ta thực ưng bụng lắm.”

Lưu Dung cười trừ, chẳng dám hỏi thêm. 

Tiểu Tuyết bất ngờ lại quay sang Lãnh Bái Nhiên, ngưng thần nhìn lá thăm đỏ y vừa gỡ ra từ cái bánh vận mệnh.

“May mắn là trượng phu của ta.” Cái thăm ghi như vậy. Lãnh Bái Nhiên lại chẳng hề quan tâm, thản nhiên vứt đi, thản nhiên ăn bánh.

“Ai mà lấy huynh là kẻ xui xẻo nhất trần gian.”

Doanh Tiểu Tuyết dậm chân, bỏ đi một mạch. Lãnh Bái Nhiên vẫn cứ bình thản chẳng quan tâm. 

Doanh Hy Nguyệt nói vọng theo:

“Muội đã bày ra trò này tuyển phu, thì chịu trách nhiệm lấy nhé.”

Pháo hoa bắn lên ngay sau đó, chẳng ai còn nhớ đến trò đùa của Tiểu Tuyết. Càng chẳng có ai nghĩ rằng Lãnh Bái Nhiên vẫn còn để trong lòng.

Nhưng ngay cả Lãnh Bái Nhiên cũng không tưởng tượng có ngày chuyện đùa thành thật. Hắn thành thân với Doanh Tiểu Tuyết ngay tại miếu thần ở Khốc Quỷ lộ, chỉ có Doanh Hy Nguyệt và bọn Lưu Dung, Lục Cửu tham dự. 

Ba năm sau, Tiểu Tuyết mang thai, Lưu Dung và Lục Cửu mang quà mừng đến vô cùng hậu hĩnh. Hậu đến mức, quà không thể mang đến nơi mà Lãnh Bái Nhiên và Doanh Tiểu Tuyết phải đi đến xem.

Cả một tòa trang viện đầy sách vở dành cho y.

“Đại thư viện của Triêu Minh sơn trang đều gom lại đủ cả. Lưu Dung còn thêm cả bộ sưu tập riêng của hắn vào với điều kiện ngươi phải cho hắn tự do ra vào nơi đây.” Lục Cửu nháy mắt với y mà trong lòng không biết khi nào Lãnh Bái Nhiên chém mình một kiếm.

Hắn quan sát thư viện đồ sộ mà bọn Lưu Lục không biết đã dành bao nhiêu công sức mới thu gom lại đủ, bàn tay siết chặt đốc kiếm có mấy phần run rẩy.

“Các ngươi trêu đùa ta sao?”

Lưu Dung lắc đầu.

“Sách có tội sao? Ngươi không học được gì từ đây sao? Còn có thế hệ sau này nữa.”

Rèn luyện thế hệ tiếp theo như thế nào chính là việc của bọn họ. 

Tiểu Tuyết nắm tay y, bàn tay chai sạn và lạnh lẽo của kiếm khách từ lúc nào đã mang theo hơi ấm. 

Lục Cửu thắp đèn, chỉ cho y bố cục của đại thư viện. 

Lãnh Bái Nhiên không nói gì. Thấy trong bóng tối thấp thoáng bóng hình của chính mình đang chạy nhảy. 

Hắn giật mình, nhận ra cái bóng đó sẽ là khuôn mặt của con trai mình.

Bàn tay Doanh Tiểu Tuyết siết chặt.

Hắn có nàng, có bọn Lưu Dung và Lục Cửu bên cạnh. Đứa trẻ sẽ chạy nhảy trong thư viện tương lai còn có những đứa trẻ khác. Lục Cửu đã có một cô con gái, Hy Nguyệt đang mang thai đứa bé thứ hai… chúng đều sẽ lớn lên cùng nhau…

Bàn tay hắn cầm kiếm của y nổi vồng gân xanh, hắn vẫn còn một lời hứa chưa hoàn thành xong. 

Ba năm, năm năm, rồi bảy năm… Năm thứ bảy là lúc Lục Cửu tìm ra vị trí thực sự của Đào Viên, chàng đập bàn tuyên bố phải chấm dứt thế cuộc này. Chàng sẽ lôi căn cứ thần bí này ra ánh sáng nhưng trước đó chàng cần một nội ứng. Một người có thể giao cho chàng tấm bản đồ toàn bộ Đào Viên, từ vị trí cơ quan, cách thức bố phòng cho thời điểm tối hậu. Và vì vậy Lãnh Bái Nhiên ra đi. Hắn ra đi, đóng giả thành Nhạc Y Hàn của Hoa Sơn, một kiếm khách câm, trà trộn vào Đào Viên. Nhạc Y Hàn là kẻ được mời về làm đội trưởng một chi của Phong đội.

Vài năm sau nữa, thời cơ chín mùi, Lục Cửu công khai vị trí của Đào Viên và Thiên Cơ môn phát thiệp hồng, định một cuộc chiến cuối cùng. 

Vào ngày rằm, một món quà được gửi đến cho Lưu Dung: hai nửa ly rượu, một cành hoa đào. 

Lục Cửu cũng nhận được tin báo Hầu Phương Dật và gia quyến âm thầm rời khỏi Hầu phủ. Xem ra câu chân tướng chuyện cũ cuối cùng cũng đã tới tai y. 

Lưu Dung từ lúc nhận món quà đã trầm ngâm suốt một ngày. Cuối cùng y giao lại mọi quyết định hệ trọng cho Lục Cửu, mang theo Lam Lăng Vân ly khai, đi tìm tam báu đến Đào Viên.

  • Thiên Cơ môn chủ nhất định chưa quên sự việc tại Yểm Quỷ nhai ngày trước. Hắn toàn lực sẽ nhắm đến ta.

Lưu Dung sẽ làm mồi nhử. Y đã lên sẵn nhiều kế hoạch khác nhaunhưng quyết định và lựa chọn là do Lục Cửu. 

Lục Cửu cũng đã chuẩn bị. Bên trong tàng thư viện của Lãnh Bái Nhiên, là một thư viện khác quý giá không kém.

Một thư viện độc nhất vô nhị, là cuộc đời, tiểu sử, thói quen, võ công, mối quan hệ, ân oán của tất cả các nhất đẳng, nhị đẳng cao thủ trên giang hồ trong vòng ba mươi năm qua. Mỗi tập hồ sơ đều ghi chép vô cùng tỉ mỉ, thậm chí còn chi tiết hơn chính kẻ đó nhớ về bản thân mình. 

Mười năm của Lục Cửu dùng không biết bao nhiêu công sức, tài lực để tạo nên thư viện này. Một nơi tuyệt đối bí mật mà chỉ có ba người bọn họ biết.

Những sợi chỉ đỏ giăng khắp các tập hồ sơ. Những cái tên nối với nhau chằng chịt…

Thế lực của Thiên Cơ và bọn họ đã đến mức cực điểm, không còn có thể mở rộng hơn nữa. Thiên Cơ môn ở thế thắng hoàn toàn. Các mối quan hệ, sự ủng hộ, đồng minh… đều vượt trội. 

Chính là bọn họ muốn môn chủ cảm thấy như thế. Chỉ có như vậy, bọn họ mới có cơ hội đưa được chân thân của Thiên Cơ môn chủ xuất lộ tai trận chiến Đào Viên. 

Mười năm nay tất cả mọi hành động quan trọng Lưu Dung đều để Lục Cửu ra mặt, còn y luôn ở trong bóng tối, thực sự vứt bỏ tên tuổi của mình để hy vọng đổi lấy sự bình an cho Mạc Sầu. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là y đã chuẩn bị cho cái chết của mình và nhường lại tương lai cho Lục Cửu. 

Lần này y đến Đào Viên làm mồi nhử đã không cần sinh tử, đã an tâm mà đi con đường của mình. Chỉ có Lục Cửu không cam tâm. Phải thắng! Cho dù bán linh hồn cho ác quỷ, Lục Cửu cũng phải thắng. Nhưng sẽ không có ác quỷ nào hiện ra cho người ta điều ước. Có thể lật ngược thế cờ hay không thì phải coi thông tin của chàng mười năm nay chính xác đến cỡ nào, cũng phải xem chàng có thể hành động nhanh đến đâu và khả năng thuyết phục của chàng giỏi đến mức nào. Lục Cửu là một con người và là loại người tin vào nhân định thắng thiên.

Một nửa số người của Thiên Cơ sẽ là của bọn họ. 

Trận chiến này họ phải thắng!

Mùa xuân, bốn mươi hai năm sau hỏa hoạn Thần Kiếm sơn trang, Đào Viên chìm trong biển lửa, Thiên Cơ môn tuyệt diệt, đánh dấu một chương mới trong lịch sử võ lâm.

Khách mời trong tiệc cưới Đào Viên tứ tán, tất cả những người đeo mặt nạ, đều không ai biết ai. Mọi tài liệu đều bị thiêu hủy. Tất cả chứng cứ duy nhất về sự kiện Đào Viên chỉ còn lại báo cáo của Tiêu Lâm, Tiêu bộ đầu tại hình bộ. 

Phong đội tan rã, một số tự sát, một số trở thành lãng khách. 

Bọn người Lục Cửu lên một con thuyền, theo sự hướng dẫn của Thu Thủy Thanh, đi theo thủy đạo bí mật của nội viên ra sông lớn rồi tuyệt tích.

Lưu Dung đúng như lời đã từng nói với Lãnh Bái Nhiên, quỳ xuống trước mặt Hầu Phương Dật xin cưới Mạc Sầu làm vợ. Nghĩa huynh của y giận cũng đã giận rồi, uất ức cũng đã uất ức rồi, cuối cùng vẫn là đứa em trai nhỏ mà bản thân đã thề bảo vệ, vẫn là tiểu muội muội mà y yêu thương vô cùng, chỉ có thể chúc phúc cho bọn họ mà thôi. 

Hầu Phương Dật đưa gia quyến về quê, trở lại cuộc đời một tiêu sư bình lặng, phong ba như một giấc mộng. 

Lãnh Bái Nhiên từ đầu đến cuối vẫn âm thầm quan sát. Hắn không xen vào chuyện của Lưu Dung, nhưng cũng không có nghĩa hắn tán đồng Lưu Dung theo đuổi đến cùng đại tẩu của mình. Đối với hắn, cứu được nàng rồi,  trả lại nàng cho Hầu Phương Dật mới là điều đúng đắn.

Khi đó, hắn có lẽ đã nghĩ đến gia đình mình. Nếu phụ mẫu hắn mỗi người lùi một bước… tuân theo lẽ luân thường… dù đồng sàng dị mộng cũng lặng lẽ bên nhau vì hắn… có lẽ… cuộc đời sẽ lại có thêm một ngụy quân tử chăng?

Lãnh Bái Nhiên ba năm đeo một chiếc mặt nạ, trở thành một người câm, dùng thân phận khác, sống cuộc đời khác, cũng giúp hắn nhìn nhận lại cuộc đời mình với một con mắt khác. 

Thực ra trước đây, hắn chưa từng nhìn lại. Mọi ngày đều bước tiếp trên con đường của kiếm sĩ, giống như một lẽ đương nhiên. Rồi bọn Lưu Dung và Lục Cửu nhảy vào cuộc đời hắn, rồi Tiểu Tuyết và Tiểu Kiếm xuất hiện, đã khiến thế giới của hắn không chỉ có kiếm. Gia đình, bằng hữu là một thế giới khác mà nghĩa vụ khiến hắn phải đặt lên trên kiếm đạo của mình. 

Cuộc đời của Nhạc Y Hàn, cơ hồ cũng giống hắn, đều là kiếm sĩ dựa vào kiếm mà leo lên. Nhưng Nhạc Y Hàn không theo đuổi kiếm, mà theo đuổi một cuộc sống tốt đẹp hơn bằng kiếm. Kiếm của kẻ này tuy có kĩ năng mà không có sức nặng, cũng không khinh linh. Trở thành con người này suốt ba năm, bất chợt khiến Lãnh Bái Nhiên nhận ra hắn vô cùng may mắn. 

Ba năm ở cùng kẻ địch, có rất nhiều lần Lãnh Bái Nhiên phải giết những người hắn không muốn giết, làm những việc hắn không muốn làm, cũng đã ngủ với nhiều người đàn bà hắn không có chút tình cảm nào. Những nguyên tắc trước đây Lãnh Bái Nhiên không bao giờ làm thì Nhạc Y Hàn phải làm. 

Trong những đêm thanh tĩnh, Nhạc Y Hàn đã ngủ, thì Lãnh Bái Nhiên lại thức. Có lần nhiệm vụ đưa hắn lên rất cao phương bắc, trở lại với vùng đất của tuyết. Hắn thức dậy giữa bầu trời đầy tinh tú, dải ngân hà vắt ngang sáng rực rỡ như đôi mắt khổng lồ nhìn vào hắn. Hắn cảm thấy mình nhơ nhuốc trong ánh sáng của ngân hà, đến độ cái chết không thể gột rửa, nhưng đồng thời lại có cảm giác có thể chấp nhận được sự nhơ nhuốc này, khiến hắn không thôi thúc tìm kiếm cái chết. Con đường trước đây của hắn giống như tuyết, hoàn toàn thanh khiết, thậm chí cả dục vọng của trần thế hắn cũng không màn đến. Có thể nói rất gần với con đường cầu đạo của một vị chân tu.

Người đầu tiên cám dỗ hắn khỏi con đường chính đạo của mình là Lưu Dung, rồi tiếp đó là Lục Cửu, cả Thu Thủy Thanh cũng có phần. Ở bên cạnh những kẻ này, hắn đã bị hấp dẫn bởi một cuộc đời khác tràn ngập hương sắc. Tuy nhiên hắn luôn là kẻ chỉ hân hưởng đứng nhìn mà chưa bao giờ đắm mình trầm mê. Kể cả sau khi đã kết hôn với Tiểu Tuyết, phu thê ân ái hắn vẫn có kiếm trong lòng. Tiểu Kiếm ra đời, ôm đứa con lần đầu tiên, hắn sẵn sàng chết vì đứa trẻ, nhưng hắn vẫn nghĩ đến kiếm. Trong lòng hắn luôn kiếm, trong mọi khoảnh khắc cuộc đời chưa bao giờ thôi nghĩ về kiếm. 

Ở điểm này, Lãnh Bái Nhiên hoàn toàn trái ngược với Lưu Dung. Lưu Dung có rất nhiều sở thích, mà sở thích nào cũng đều muốn dụng công. Vì vậy y duy trì một phương pháp hít thở vô cùng khắc nghiệt. Luôn ép hơi thở thật sâu, thật chậm để duy trì một vòng tuần hoàn nội lực khắp các cơ quan nội tạng, ép buộc khả năng chịu đựng của thể chất đến cực hạn. Bất cứ lúc nào, ăn hay ngủ y đều liên tục duy trì, khiến nội lực liên tục tăng tiến. Nếu không phải cơ thể y trải qua quá trình cường hóa, sẽ không thể nào chịu đựng nổi. Dù vậy cũng là thúc ép một cách cực đoan. Nhưng hoàn toàn không phải vì y muốn đạt đến đỉnh phong võ học, mà chỉ vì có quá nhiều điều muốn theo đuổi. Cũng chính vì cái lý do này, Lãnh Bái Nhiên bất phục.

Dù nhận thua, Lãnh Bái Nhiên vẫn bất phục.

Cái đêm đắm mình trong ánh sáng của dải ngân hà, Lãnh Bái Nhiên chợt nghe thấy tiếng gọi của chính mình. Trong mỗi ngôi sao có hình bóng của một Lãnh Bái Nhiên khác nhau, cùng cất lên tiếng gọi. Hắn nhận ra cả một tràng dài chính bản thân mình thật thống nhất, chỉ có thời thơ ấu của hắn, đứa trẻ trong đại thư viện có tiếng gọi khác biệt, lẻ loi. Đứa bé đó làm hắn muốn ngồi xuống hàn huyên, nhưng quá khứ từ chối mọi cuộc đối thoại. Đứa trẻ của quá khứ chạy vào đường hầm tối của riêng nó, đục khoét trong trái tim họ Lãnh một hốc tối của riêng nó mà hắn chẳng có cách nào khác là im lặng mang nó theo suốt đời mình.

Lúc đó, Lãnh Bái Nhiên chợt nhận ra cái lý do những kẻ như Lưu Dung buộc phải cường hóa cơ thể mình bằng một quá trình tàn khốc. Không phải vì y tham lam, càng không phải y có quá nhiều sở thích, mà vì y phải mang theo quá nhiều gánh nặng. Có quá nhiều những linh hồn quá khứ cất lên vô vàn tiếng gọi trong trái tim y. Chính cuộc đời y đã là một Nhiếp Tâm Bát Trận đồ mà y liên tục phải chiến đấu.

Tất cả những sở thích trong đời của y, chí nguyện của y đều là những phương pháp khác nhau để điều trị những gánh nặng y mang theo trong cuộc đời mình. 

Thế giới của Lãnh Bái Nhiên hạn hẹp và thẳng tắp, kiếm của y cũng đi một đường thẳng tắp, trong khi cái nhìn của họ Lưu Dung với mọi sự phóng khoáng khiến đao pháp của y trở nên vô lượng biến ảo. Kiếm là cả thế giới của Lãnh Bái Nhiên, nhưng mỗi lần Lưu Dung rút đao, mang theo cả thế giới thiên biến vạn hóa mà y tự mình kiến tạo.

Vậy là cuối cùng sau hai mươi năm rượt đuổi, Lãnh Bái Nhiên có thể tâm phục khẩu phục nhận thua. Nhưng Lãnh Bái Nhiên cũng không nhận ra rằng, từ trong sự ô uế của Nhạc Y Hàn, kiếm của hắn đã được gột rửa. Kiếm thuật của họ Lãnh đã đột phá một giới hạn mới. Trong trận chiến tại Đào Viên, Lãnh Bái Nhiên hạ gục thế thân của Thiên Cơ chỉ trong vòng chưa đến mười chiêu. Tất cả những kẻ mục kích đều cho rằng kiếm của hắn đã đạt đến ngưỡng của thần.

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!