Antonio de Castro quan sát tất cả sự việc từ dinh thự của mình. Những âm mưu đã được sắp đặt cũng giống như tính toán của ông khi đưa ra thỏa thuận với hiệp hội. Một canh bạc đánh cho tương lai không chỉ một mình Antonio lẫn băng đảng Cú Đêm.
Thần điện Antumbra đang sụp đổ, con ác quỷ bị chôn giấu đang thức dậy. Vươn cao che phủ cả bầu trời, con quỷ của thành Umbra lần theo mùi máu.
Ánh sáng chém qua bầu trời tăm tối, cắt đứt một phần không gian, mang theo cái đầu của Oán Linh nhưng không thể giết được nó. Các sợi tơ nối chúng lại, cả cái đầu lẫn không gian.
Người chết như rạ, trong mớ đổ nát của thần điện, trong cơn điên cuồng của Oán Linh lẫn trận chiến của các thợ săn. Trong đêm, Antonio như có thể nhìn thấy các linh hồn bay lên, nhập vào trong Oán Linh gào thét, mang nỗi căm hận về cuộc đời bị tước đoạt trở thành sức mạnh để tước đoạt các sinh mệnh tiếp theo.
Hận thù là một loại dịch bịnh, Antonio cảm thấy sự căm ghét từ trong xương. Thật nhỏ nhoi làm sao sinh mệnh của con người, như hạt bụi bay trong cơn lốc. Nhưng thứ năng lượng đã bốc lên cơn lốc lại chính là cảm xúc của những hạt bụi mong manh. Thật nhỏ nhoi… có chăng chỉ vài kẻ khác biệt, bốc lên ở một vị trí thượng tầng, như Antonio… trong một khoảng thời gian đã quên mất thân phận mình, mà mơ giấc mơ của thượng đế.
Antonio gạt điếu xì-gà, năm tháng làm kẻ thông minh tỉnh khỏi mộng mị. Trước cái chết con người trở lại phận mỏng manh.
Khách đã đến.
Amerius Nguyền Rủa đã đến.
Cặp môi dày nở ra nụ cười rộng, hàm răng vàng nhe ra làm đôi mắt trắng dã híp lại, Amerius mở rộng vòng tay:
“Bạn của ta đang ở một vị trí hoàn hảo để tận hưởng vở diễn đêm nay.”
“Bây giờ ta cũng đã bước xuống sân khấu, sắm một vai nạn nhân trong vở kịch của ngươi rồi.” Antonio đáp lại.
Amerius cúi đầu, ngả mũ:
“Xin giới thiệu nhà vua của không lộ Antonio de Castro, cùng lời xưng tội cuối cùng.”
“Ta không phải con chiên, Amerius. Kết thúc trò chơi đi.”
Đôi mày gần như đồng với màu da của Amerius nhướng lên cao, đôi mắt trắng lộ những tia máu đỏ li ti.
“Ngài buông giáp đầu hàng đơn giản như thế sao Đức Vua? Thỏa thuận của ngài và hiệp hội lẽ nào chỉ đơn giản là xoá tội và tái định cư cho Umbra?”
Antonio ngồi xuống bàn làm việc của mình, nhìn thẳng vào địch thủ lưu niên.
“Một kẻ phản bội luôn sợ bị phản bội. Ngươi bắt tay với Vanessa, ngầm đồng ý thanh tẩy Oán Linh, nhưng lại muốn giết Thiên Thần cho Oán Linh dung nạp. Một mặt các ngươi muốn tạo ra con quỷ vô địch, một mặt khác ngươi luôn biết rằng Oán Linh liên kết với Vanessa và ả có thể trở mặt bất cứ lúc nào. Thói quen phản bội đưa ngươi đến đây để tìm một cửa hậu cho mối liên minh ma quỷ của mình sao?”
Amerius cười khùng khục.
“Ta chỉ cố gắng để sống sót. Ngươi đã rời khỏi tháp Antumbra trước khi sự việc bắt đầu. Ngươi có kế hoạch khác phải không? Chúng ta vẫn có thể làm một cuộc mặc cả nữa. Để bắt đầu ta có thể dừng cuộc phục kích, bảo toàn lực lượng cho băng đảng của ngươi.”
“Ngươi có gì cho ta?”
Đôi mắt Amerius nheo lại, tự hỏi vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng này của Antonio là sự tôi luyện của vô vàn sinh tử hay thực sự ông ta vẫn còn một con bài tẩy khác.
“Ta biết chỗ của thiên thần. Ngay khi ả chạy trốn, trong lúc lũ thợ săn bận rộn với Oán Linh, người của ta đã bảo đảm con đường trốn chạy của thiên thần an toàn. Ta biết ngoài năng lực giải niệm, ả chỉ là một đứa trẻ bình thường không có khả năng chống cự. Các niệm nhân ta sẽ sớm khống chế ả.”
Antonio bật cười lớn.
“Ngươi mở đường cho thiên thần chạy trốn sao? Amerius thông minh ạ, nếu thiên thần có thể bị khống chế bởi các niệm nhân thông thường thì đã không cần tới một chiếc lồng vàng và hàng tá thợ săn hạng nhất.”
“Vàng làm con nhóc buồn ngủ và bạc làm nó suy yếu.” Amerius đập mạnh mặt bàn gỗ sồi dày. “Thôi làm bộ làm tịch đi Antonio, ta cũng có tin tình báo của mình. Căn cứ của ngươi ta đã nắm tường tận, tiếp viện từ bên ngoài đã bị cắt đứt, ngươi đã bị bao vây, ngươi không thể chống lại được người của ta lẫn Vanessa.”
Người của Amerius tràn vào phòng, đồng loạt chĩa súng về phía Antonio.
Nhà vua của không lộ đốt một điếu thuốc mới, chợt hỏi.
“Đã có thời, những thủ lãnh băng đảng như chúng ta là kẻ mạnh nhất. Giống như Oán Linh, sở hữu một sức mạnh áp đảo đủ để chế phục tay chân. Nhưng rồi các băng đảng lớn mạnh, chức danh truyền đời, các thủ lãnh quá bận rộn với các âm mưu để có thể rèn luyện cho nghiêm túc. Chúng ta mất dần đi sức mạnh nên phải cứu chuộc tôn nghiêm của mình bằng lòng độ lượng.”
“Ngươi đang nói nhảm gì vậy?”
“Đã qua thời các thủ lãnh tồn tại đơn độc. Tất cả chúng ta đều cần đồng minh, và lòng tin, thứ mà ngươi không có. Ngươi muốn biết kế hoạch của ta ư? Ta muốn thanh tẩy thành phố này, kể cả các ngươi.”
Một hơi khói thuốc nhả ra, ánh sáng lóe lên từ đôi kính gọng vàng của Antonio.
Amerius ngửi thấy mùi bất ổn, liền ra tay.
Nhưng không một tiếng súng nào vang lên. Tiếng va chạm nặng nề vang giữa kim loại và mặt đất, tiếp theo đó là những tiếng thét và mùi máu. Bàn tay của những sát thủ và súng đều đã bị cắt lìa.
“Hans… Blomqvist… không phải ngươi…”
“Một người trong số bọn ta có khả năng sao chép, không chỉ nhân dạng và cả kỹ năng của kẻ khác. Hắn đang thay ta chiến đấu. Đồng đội của ta đang đánh cược mạng sống trong khi ngươi đang dùng thiên thần để mặc cả. Lũ niệm nhân của ngươi đã tìm cách che giấu tung tích của con bé một cách ngu ngốc. Vàng và bạc đúng là có thể ảnh hưởng tới con bé. Nhưng đó là nếu lũ tay chân của ngươi đủ khéo léo để không làm thiên thần nổi giận.”
Hans bước một bước dài, thoáng cái đã từ sau bức rèm phía xa đến ngay trước mặt Amerius.
“Lần cuối cùng con bé mất kiểm soát, hơn năm trăm người đã chết trong chưa đẩy nửa giây, bao gồm cả những thợ săn hạng nhất. Thiên thần có thể giết chết toàn bộ thành phố này còn trước cả ác ma.”
Mồ hôi lạnh dâm dấp trên bàn tay Amerius nhưng một vị vua của thành phố hắc ám không dễ bị doạ nạt. Hans Blomqvist cúi thân mình cao lêu khêu xuống ngang tầm thấp bé của Amerius. Khí tức toát ra từ vệ sĩ giống một loại kim châm xuyên thấu thịt xương, đâm vào tâm hồn. Nhịp tim và máu huyết trong người Amerius bắt đầu rối loạn.
“Ta có thể thấy một sợi tơ trên người ngươi. Ngươi đã ngủ với ả đàn bà đó phải không? Niệm của Vanessa Noa Noa gọi là Quả Phụ Áo Đen, tên của một loài nhện độc ăn thịt bạn tình của mình sau khi giao phối. Tất cả những kẻ đã ngủ vởi ả, đều là đồ ăn dự trữ khi ả suy yếu hoặc già đi. Người đàn bà đang thối rữa duy trì vẻ thanh xuân bằng cách hút sinh lực của tất cả những con đực bị ả cám dỗ.”
Amerius không phải là niệm nhân, nhưng việc này ông ta có thể cảm thấy được. Ngay khi thoả mãn với sự chiếm hữu người đàn bà đẹp Vanessa Noa Noa, Amerius lại có cảm giác nôn nao như chính ông ta mới là người đã bị sở hữu.
“Đã vậy ta lại càng nên giúp cô ta nhanh chóng chiến thắng.”
“Còn ta có thể giúp ngươi giết chết ả. Ngay bây giờ.” Hans quát lớn. “Chỉ cho ta chỗ của thiên thần trước khi con bé quét sạch thành phố này.”
“Không đơn giản như vậy đâu.”
Một giọng nói khác đáp lời thay cho Amerius. Từ bên cửa sổ, tơ nhện phóng vào, nữ hoàng đẫm máu đã đến.“Nào Hans Blomqvist, một con nhện chúa luôn biết thức ăn của mình ở đâu, phải không?”