Mưa đổ!
Mưa tháng mười một đi kèm sương mù, dù nhiệt độ vẫn không đến nỗi thấp thì cái lạnh cũng se sắt.
Hisoka bị mưa và cái lạnh làm tỉnh lại. Từng chũi nước dài chảy xuống mặt và cổ cậu như những con rắn trong suốt hút đi hơi ấm.Cái lạnh là một bầy côn trùng rúc vào tận trong xương. Nhưng không hề gì, cậu bé vốn quen với cái lạnh. Cái lạnh làm đầu óc cậu tỉnh táo hơn.
Cơ thể cậu đang thay đổi, thứ dính dấp trên người không chỉ có nước mưa. Hisoka trải qua lần mộng tinh đầu tiên, có lẽ vì vậy máu trong cơ thể cậu vẫn còn rạo rực, các giác quan cũng vô cùng nhạy bén. Không chỉ là khoái cảm tình dục còn một thứ gì khác tuôn tràn trong từng tế bào của cậu. Một thứ sức mạnh tiềm tàng vừa được giải phóng.
Chính là nó, thứ sức mạnh cậu tìm kiếm bấy lâu.
Đầu óc cậu là một mớ hỗn độn. Cậu không thể biết mình đã có sức mạnh này như thế nào, chỉ phấn khích tột độ.
Đứng lên trong cơn mưa, với sức mạnh mới chảy khắp cơ thể như một lớp màn bao bọc, Hisoka lần trải nghiệm sự bùng nổ của các giác quan vốn đã cực kỳ linh hoạt của mình. Bản năng trong người cậu bị kích phát. Chiến đấu, Hisoka cần giải phóng sức mạnh này. Cơ thể cậu khao khát được săn mồi.
Hisoka liếm môi, những giọt nước mưa của Umbra rất khác lạ. Đôi mắt màu hổ phách ánh lên ham muốn, cậu cảm thấy được sức mạnh trong nước.
Mưa đã xối qua bầu trời, nơi thiên thần và ác quỷ đánh nhau, thấm đẫm máu của các thực thể này tuôn ra.
Hisoka nheo mắt, khi tập trung sức mạnh mới của mình vào nhãn cầu, cậu có thể nhận ra nguồn gốc của hai nguồn sức mạnh. Một cao vời trên không, một sâu dưới lòng đất.
Sức mạnh trên cao không thuộc về con người. Cậu không có hứng thú với ma quỷ, chúng không thể chạm vào, không hỗn độn và chân thực như cơ thể con người.
Sức mạnh ở sâu dưới lòng đất bị ẩn dấu, nó có mùi của sinh vật sống.
Hisoka lao đến đó hết tốc lực. Khao khát thúc đẩy cậu giống như cơn đói của loài thú, được điều khiển bởi một tâm trí cực kì minh mẫn và nhạy bén.
Quảng trường Penumbra chỉ còn là một đống đổ nát ngổn ngang, toà tháp Antumbra đã sụp xuống một nửa. Lối vào bình thường đã bị bít kín bởi gạch đá. Tuy nhiên với nhãn quan mới của mình, Hisoka có thể nhận ra một lối đi bí mật khác vẫn còn được mở. Cậu lao về phía đó không chút chần chừ. Cậu có thể cảm nhận một luồng khí hung hiểm và thâm sâu đang vẫy gọi mình.
Cơn khát, bản năng cơ bản nhất rực cháy trong người Hisoka thúc đẩy cậu ra sức theo đuổi nguồn cơn sức mạnh bên trong lòng tháp.
Sâu, sâu sâu hơn nữa dưới những tầng hầm đen tối, có kẻ đang chờ.
Bà đồng!
Bà đồng của thành phố không chơi với những quân bài nữa mà bắt đầu niệm thuật của mình với những xác chết. Niệm của mụ là thế thân, thế thân giữa người sống với người sống, và tầng thuật cao hơn là người chết với người chết. Trong kho tàng những linh hồn không thể siêu thoát của Oán Linh, bà đồng trích xuất ra những chiến binh mạnh nhất, nhập hồn những kẻ này vào những cái xác la liệt khắp nơi để chờ đón Hisoka.
Hisoka, đứa trẻ được chọn, đứa trẻ được tiên tri, mụ đã chờ đợi đứa trẻ này hàng trăm năm rồi. Chỉ một đứa duy nhất có cấu trúc cơ thể, tâm linh cũng như số phận có thể dung nạp linh hồn của Oán Linh.
Trước khi là một con ác quỷ, Oán Linh từng có một cuộc đời kiêu hãnh. Thật khó để gọi một biểu tượng của thành Umbra bằng hai tiếng “anh hùng”, nhưng theo nghĩa nào đó thì đúng như vậy. Bất kể vô số những hành vi tàn độc, con người trước kia của Oán Linh đã bảo vệ thành Umbra bằng cả cuộc đời mình. Rất nhiều người tôn sùng ông ta, rất nhiều người cảm nghĩa ông ta đã nguyện cùng vào sinh ra tử.
Trong trận chiến cuối đời bảo vệ thành Umbra, những người anh em trung thành đã dâng linh hồn mình cho thủ lãnh. Oán Linh đã giao kèo cùng một thế lực siêu nhiên, biến cái chết khốc liệt của mình thành một thệ ước niệm để tồn tại như một ác quỷ trấn áp kẻ thù. Sức mạnh Oán Linh tiếp nhận quá lớn, thù hận cũng quá lớn, lý trí đã hoàn toàn mất đi phải cần một linh hồn tỉnh táo trấn giữ. Vì vậy mà người đàn bà của ông ta đã tự nguyện trói buộc linh hồn mình cùng sự tồn tại của Oán Linh.
Phu nhân đã trở thành bà đồng theo cách đó. Thời gian trôi qua, thân xác già nua, bà đồng lại dùng niệm lực của mình truyền linh hồn vào một thế thân khác, tạo ra bà đồng kế nhiệm. Hàng trăm năm, rất nhiều bà đồng nhưng chỉ một linh hồn duy nhất, một lời thề bất biến.
Tất cả là dành cho thời khắc này, hồi sinh chồng của mình, biến con ác quỷ trở thành người.
Trong bóng tối bà đồng chờ đợi. Đứa trẻ lẽ ra phải giết chết thiên thần để Oán Linh hấp thụ cực đại sức mạnh, và rồi tới lượt đứa trẻ trở thành thế thân.
Khả năng của thiên thần là hấp thụ mọi niệm cũng như tàn niệm nên bà đồng đã tính tới việc niệm của mình yểm lên đứa trẻ sẽ bị xoá khi đến gần. Bà ta đã dùng thêm các loại mê hương và thôi miên để đưa vào đầu đứa trẻ một thứ ám thị phải giết. Vậy mà bằng một cách nào đó, có thể là phản ứng thiên tài hoặc ý chí không thể kiềm chế mà nó thoát ra được khỏi sự khống chế.
Đứa trẻ gây ra nhiều rắc rối. Nhưng định mệnh đã được tiên tri sẽ dẫn nó trở về đây. Các lá bài chưa bao giờ nói dối. Chúng là linh hồn của người vợ lẽ, cũng như Vanessa Noa Noa là con gái của Oán Linh và người đàn bà đến sau này. Thích hay thù ghét, thì bọn họ cũng là một gia đình, thừa kế cùng một ý chí. Vanessa sẽ chiến đấu cho Umbra cũng như những lá bài sẽ không bao giờ nói dối về định mệnh của Oán Linh.
Thời gian trôi đi, một loạt các tiếng rơi ngã vang lên khắp các tầng tháp.
Bà đồng khịt mũi một cái. Quả nhiên là đứa trẻ được chọn có khác. Nó chỉ mới thức tỉnh niệm đã có sức mạnh đến dường này. Các xác chết dù mang linh hồn của những sát thủ bậc nhất cũng không có ý chí cũng như cơ thể của chủ nhân. Độ tương thích không cao, không thể phát huy hết các kỹ năng, việc bị hạ cũng là đương nhiên.
Nhìn lên bệ thờ trên cao, bà đồng có thể nhận ra sự suy yếu của Oán Linh. Sức mạnh của Oán Linh đang bị thiên thần rút đi nhanh chóng. Chỉ còn một cách cuối cùng nữa thôi trước khi linh hồn của chồng bà bị tiêu tan mất.
Thắp một ngọn bạch lạp làm phản chiếu hình ảnh cô đơn của mình trên khắp những tấm gương. Các tấm gương thay cho đèn, phản chiếu ánh sáng rõ ràng, hình ảnh một người đàn bà trung niên khắc khổ, xa cách. Ta thậm chí còn không nhận ra khuôn mặt này.
Dĩ nhiên đó không phải là khuôn mặt của bà, thân xác của bà đã mục ruỗng từ lâu. Hình hài này chỉ là một thế thân trong nhiều thế thân khác.
Chẳng có nghĩa lý gì. Bà đồng quỳ xuống, thực hiện nghi thức dâng hiến thân xác và triệu hồi chiến binh mạnh nhất. Triệu hồi linh hồn người chết vào chính cơ thể mình.
Bà đồng dâng hiến thân xác mình cho linh hồn của trượng phu. Thân xác của bà chỉ có thể tái tạo một nửa sức mạnh trước đây của Oán Linh. Nhưng cũng đã đủ cho chiến binh huyền thoại của Umbra tự tay giết chết Hisoka và chiếm lấy thân xác cậu bé. Cái giá cho giao ước thế thân này sẽ là mạng sống của mụ. Bà đồng sẽ chết ngay khi Oán Linh có được Hisoka.
Một kết quả không trọn vẹn. Trong những tháng năm đằng đẵng trong bóng tối, bà đồng không ít lần mơ về những năm tháng thanh xuân, sánh đôi bên người yêu dưới nắng ấm thanh bình. Thật mơ hồ, đến độ bà đồng cũng không chắc đó là quá khứ hay huyễn tưởng.
Viễn tưởng chẳng bao giờ thành hiện thực được. Trong bất cứ kết thúc nào, bà đồng vẫn ý thức một thực tế rất rõ ràng, bà ta và Oán Linh đều chỉ là những hồn ma trăm tuổi đã đi ngược các quy luật thời gian.
Cái chết không đáng sợ sau hàng trăm năm. Giờ phút này đã được chờ đợi từ rất lâu, quả phụ dưới toà tháp cổ đã đến lúc được giải thoát.
Oán Linh sẽ trở lại thành người với kỹ năng trước kia, độ tương thích có thể không hoàn hảo, thì vẫn quá đủ để giết chết một đứa thiếu niên vừa nếm trải niệm. Giao ước chết chóc đã bắt đầu.