Đứa trẻ bước theo bà đồng trong trạng thái ngầy ngật. Trầm hương trong điện thờ bóng tối thấm đẫm niệm của Oán Linh là bùa mê mạnh nhất. Tầm nhìn mờ mịt, tâm trí mông lung, bóng tối nhảy múa cùng những ảo ảnh trong tâm trí cậu bé. Tiếng nhạc tưng bừng, tiếng cười nói, các vũ công, nghệ sĩ biểu diễn, người nói người cười…. Mùi thức ăn ngon, rượu, thuốc phiện quyện vào nhau xa vời. Thứ ánh sáng của hạnh phúc và ấm no vừa quen vừa lạ…
Thứ cậu nhớ rõ nhất là vị kẹo cao su mà chỉ được ăn vào những dịp trọng đại. Vị ngọt tan đi nhanh chóng, rồi đến mùi thơm, cuối cùng chỉ còn lại sự nhạt nhẽo, nhưng vẫn đủ mua vui khi thổi lên những thành bong bóng vỡ vụn trong khoảnh khắc.
Tiếng hát, tiếng la ó, tiếng cãi cọ… đổ bể… súng, thân thể rơi xuống nền gạch… với nó cũng là một phần của lễ hội. Thật bình thản, cái chết nhìn vào cậu, nhìn vào nó, chưa từng sợ hãi…
“Đến rồi.” Bà đồng thì thầm vào tai cậu. “Quỳ xuống, ngước nhìn lên, ngươi đang ở trước đấng toàn năng.”
Cậu ngước lên mà chẳng quỳ xuống. Đấng toàn năng là kẻ ở trên thập giá mà nó vẫn thường thấy trong các nhà thờ sao? Chẳng có gì vui chung quanh đấng toàn năng.
Nhưng đấng toàn năng này lại khác. Cái bóng phủ xuống và áp lực làm tâm trí trôi dạt của đứa trẻ minh mẫn lại ngay lập tức. Như có luồng điện chạy qua, cậu mở lớn mắt, mục kích thứ sức mạnh áp đảo đầy bí mật mà nó đã tìm kiếm bấy lâu.
“Ngươi đã được chọn.” Bà đồng tiếp tục thì thầm trong khi nhét vào tay cậu một ngọn dao. “Ngươi sẽ được che chở trong cái bóng của Ngài. Khi cánh cửa mở ra và ánh sáng rọi vào, đâm ngọn dao vào trái tim kẻ xâm phạm nơi này. Ả sẽ không thể cảm nhận được một kẻ không có niệm và vô phương tự vệ với các vũ khí vật lý. Ngươi sẽ làm được… giết chết ả, vì Ngài…”
Những lời nói trôi qua trong đầu đứa trẻ, khắc ghi thành một mệnh lệnh dưới tác dụng của thuật thôi miên.
Tâm trí cậu rơi vào hỗn mang, chừa phần cho các giác quan còn sắc nhọn hơn loài dã thú trỗi dậy. Đứa trẻ sẽ giết chết một thiên thần.
Cửa đang mở, ánh sáng huy hoàng của phòng tiệc rọi vào, thiên thần đã đến.
Đôi môi mỏng của đứa trẻ nhếch lên khao khát. Bàn tay dài vít vào cán dao như siết chặt sinh mệnh của chính mình. Cậu lao đến từ trong bóng tối, ngay khi thiên thần chập chững vừa sa vào thánh địa của bóng đêm.
Ánh sáng ngoài tầm với, bóng tối dày đặc như áo choàng.
Mục tiêu của cậu di chuyển thật chậm rãi, lê từng bước, nổi bật lên khỏi bóng tối bởi một quần hào quang còn sẫm màu hơn cả bóng tối của Oán Linh.
Thiên thần tóc trắng, áo cũng trắng. Tóc thật dài, rũ rượi che khuất khuôn mặt, làn da, quần áo. Thiên thần thực ra giống một bóng ma hơn tạo vật của thượng đế. Đứa trẻ không để ý những điều đó, cậu chỉ có mệnh lệnh lệnh phải giết trong đầu. Cậu lao đến, quần hào quang tối màu quanh thiên thần đang hút đi tác dụng của thôi miên và mê dược mở đường cho một tia lý trí.
Tiếng nhạc lại đang nổi lên, buổi tiệc xa vắng đâu đó bên ngoài kia… Lanh canh trong tiếng nhạc là tiếng dây xích nặng nề gõ vào sàn hoa cương. Một chiếc cùm chân, một sợi xích dài nối vào chiếc lồng vàng khổng lồ và cổ chân thiên thần.
Đau đớn đã thành một thói quen để tồn tại, gôm cùm, lửa, tiếng hét, sự tra tấn… từng có một địa ngục mà cậu bé đã thoát ra. Dẫu vậy tàn tích của cơn thịnh nộ vẫn còn rền vang.
Cậu đã đến cự ly hoàn hảo để ra tay. Quá gần, quá nhanh để thay đổi hành động.
Đứa trẻ lao về phía trước. Dừng lại cậu sẽ bị giết ngay lập tức.
Ngay lúc này… tay trái chụp nhanh lấy cổ tay phải…
Cậu cảm thấy hơi ấm của dòng máu đang chảy ra.
Cậu ôm chặt lấy thiên thần. Một cô gái trẻ, có lẽ cũng chỉ bằng tuổi mình.
“Đừng động đậy.” Thằng nhóc nói rất khẽ. Mũi dao đâm sượt qua mạn sườn, vết thương không gây nguy hiểm.
Thiên thần không có một phản ứng nào, không đau đớn cũng không giận dữ.
Bên ngoài phòng tiệc đầy tiếng động và sụp vỡ.
Đứa trẻ lại thì thầm:
“Tôi sẽ giải thoát cô.”
Bóng tối của Oán Linh đang trườn lại phía sau trong khi đưa trẻ xoay mũi dao lại, âm thầm lách phần đầu nhọn và lưỡi mỏng vào lỗ khoá khổng lồ. Việc này nó quen thuộc lắm rồi.
Tiếng lách tách nhẹ vang lên ngay trước khi bà đồng nhận ra điều bất thường.
Oán Linh đã ngửi thấy máu và sức mạnh. Bóng tối đang trở nên điên cuồng.
Đứa trẻ đứa bật dậy.
Cậu không nói lời nào nhưng bàn tay chìa ra về hướng thiên thần đã được gỡ xiềng xích. Dường như có một phản ứng nhỏ gần với sự kinh ngạc.
Thiên thần bối rối.
Không còn thời gian nữa. Oán Linh đã đến rồi. Đứa trẻ kéo lấy bàn tay mỏng của thiên thần kéo cô chạy theo mình, tiến thằng vào sự hỗn loạn phía trước cùng với bóng đêm cuồng nộ phía sau.
Các niệm nhân, Hans Blomqvist, Vanessa noa Noa, Oán Linh, bà đồng đều sửng sốt… thật hỗn loạn!
Đứa bật cười vang.
Tiếng cười vang vọng khắp nơi, tiệc tùng đã bắt đầu rồi.
*
Một con quỷ sẽ trỗi dậy, với những chiếc đầu xấu xí mọc ra hàng vạn khuôn mặt đau khổ. Các chi của nó bám vào lòng đất, vào những tòa nhà, vào nỗi kinh hãi của con người. Nó hút lấy sự đau khổ, nỗi sợ và sinh mệnh, biến linh hồn thành nô lệ. Con quỷ được gọi là Oán Linh, vệ thần của thành Umbra, trỗi dậy khi có máu đổ trước đền thờ và kẻ tấn công!
Con quỷ đã trỗi dậy, mang theo nỗi kinh hoàng.
Chỉ duy nhất có một đứa trẻ đang cười dắt theo một đứa trẻ khác chạy khắp các con phố đang sụp đổ.
Cậu biết một nơi an toàn, ngay góc phố tồi tàn nhất, một khe hẹp giữa hai ngôi nhà đồ sộ đã hoang phế.
Có lẽ từng có một hệ thống thông hơi được xây nối hai tòa nhà, vừa đủ cho hai đứa trẻ lách mình vào trong thoải mái. Chúng có thể quan sát bên ngoài qua lỗ thông gió, có thể ăn một chút đồ ăn được tích trữ hay ngủ trên chiếu rơm đã được chuẩn bị. Nơi này vốn là chỗ trú ẩn của đứa thiếu niên trước khi nó được tuyển vào làm thế thân cho Antonio de Castro.
Cậu bé lục tìm một miếng vải sạch băng lại vết thương cho thiên thần nhưng lại nhanh chóng nhận ra vết thương đã lành rồi.
Đôi mắt cậu sáng lên, trên đời còn đầy những thứ sức mạnh nó chưa hiểu được. Thú vị làm sao!
Đứa trẻ vo tròn mảnh vải trên tay, đột ngột lại xé làm đôi. Cậu nâng lên đôi bàn chân trần lấm láp đầy những vết sẹo nhỏ của thiên thần và từ tốn quấn băng chúng lại như một đôi giày vải của các vũ công.
Cả người thiên thần run lên khe khẽ khi nhìn xuống đôi chân mình.
Thằng nhóc mỉm cười, nụ cười có một chút đắc ý và luôn tỏa ra một khí chất vừa bí ẩn vừa lạnh lẽo.
Thiên thần ngước lên nhìn đứa trẻ. Một lúc… cô gái vuốt mái tóc rũ rượi bạc trắng lên.
Bên dưới mái tóc dày, khuôn mặt cô bé là một màn tối của bóng đêm luân chuyển liên tục.
Ác ma.
Bao nhiêu kẻ đã thốt lên lời đó đầy kinh hãi. Nhưng đứa trẻ này thì không, đôi mắt vàng của cậu lấp lánh sáng, và bàn tay dài của cậu muốn chạm vào khuôn mặt tối.
“Đừng… cậu sẽ không bao giờ thoát khỏi bóng tối nếu chạm vào.”
Không có khuôn mặt nhưng tiếng nói của thiên thần vẫn phát ra được, thật khẽ khàng chạm vào thính giác của người khác theo êm dịu tựa một miếng bông.
“Chuyện gì sẽ xảy ra?” Đứa trẻ hỏi.
“Ảo mộng… ảo mộng điên loạn của những thứ tôi từng giải trừ đều tích tụ bên trong. Kẻ chạm vào sẽ chết vì mắc bẫy trong tâm trí mình.”
Đứa trẻ không sợ, thậm chí cậu phải rất cố gắng để đừng chạm vào khuôn mặt tối của thiên thần.
Một tiếng động lớn kèm theo rung chấn mạnh. Gạch vụn rớt xuống hai đứa trẻ cùng vôi vữa trên tường.
“Chỗ này sắp sụp đổ rồi.”
Thằng nhóc nói, chạy lại chỗ những món đồ của mình và chuẩn bị những thứ cần thiết cho cuộc chiến. Giác quan mách bảo cậu kẻ thù sắp tới. Thiên thần bị săn đuổi, cậu cũng vậy.
“Cậu tên là gì?” Thiên thần chợt hỏi.
Thằng nhóc ném cái nhìn ra ngoài cửa thông gió, tiếng nói của cậu cũng giống như gió, âm điệu lên xuống, khẽ khàng, âm trầm.
“Hisoka.”
“Hisoka… đừng đi, thứ săn đuổi cậu rất mạnh.”
Thằng nhóc không để tâm.
“Đằng nào nó cũng tới. Vui chơi thôi.”
Nụ cười mở rộng trên khuôn mặt Hisoka đầy phấn khích.
Những tay sai đầu tiên của băng Mafia đã đến, đang quần thảo bên ngoài tìm kiếm kẻ trốn chạy. Một lần nữa Hisoka nắm tay thiên thần kéo cô đứng lên.
“Không cần kiềm chế đâu.”
Tiếng cười của cậu bị hãm lại vang trong bóng tối, vọng trong tâm trí thiên thần một niềm say mê bị nguyền rủa.