Cổ Ý – Xuân Phân: Đào Hoa (9)

Spread the love

Tiêu Lâm tỉnh lại toàn thân hư nhược. Y ngay lập tức phát hiện ra bản thân không bị trói, nhưng cơ thể hư nhược, ngay cả một chút sức lực cử động cũng không có.

Y ở trên sàn đã lạnh, có vẻ trong ngục thất ẩm thấp, xa xa chỉ có một ngọn nến nhỏ, một bóng người âm trầm quan sát y.

Nhìn thấy Tiêu Lâm cựa mình, kẻ đó trách.

“Cuối cùng thì ngươi vẫn không chịu tin ta.”

Tiêu Lâm dĩ nhiên không đáp. Người kia lại nói.

“Ngươi cũng thật có lòng, vẫn muốn tìm người đàn bà đó cho hắn. Thật đáng thương và tuyệt vọng làm sao mới giao phó vận mệnh nương tử của mình cho ngươi.”

Tiêu Lâm không đáp. Tiếng nói ba phần khinh khi, bảy phần mỉa mai kia chuyển thành tiếng thở dài.

“Ta để ngươi sống hết ngày hôm nay, xem hết vở kịch này, khi xuống suối vàng cũng biết tại sao mình chết.”

Tiêu Lâm nghiến răng, ngồi lên, y thực vô lực, có làm cách nào cũng thật vô lực.

“Ta hận mình ngu muội đã làm một quân cờ trong tay ngươi.”

Kẻ kia bật cười.

“Là do ngươi rượu mời không uống. Ngươi không nghe trời đãi kẻ khù khờ sao? Nhắm mắt lại an phận làm nguyệt bên cạnh ta, vinh hoa phú quý, quyền lực vinh quang, lẽ ra đã sớm đến tay ngươi.”

Nói rồi y thở dài.

“Thật vô vị. Một kẻ như ngươi thật vô vị.”

Cứ thế kẻ kia bỏ đi. 

Tiêu Lâm ở trong bóng tối, muốn trở mình cũng không được. Bất lực đến độ căm hận chính mình. Y ngước lên, dõi về phía ánh đèn, cơ hồ nhìn thấy còn có người khác ở đó nữa. Có lẽ cũng vô lực như y, tuyệt vọng như y.

Lại có tiếng chân người vọng lại. 

Nàng cầm theo ngọn đuốc sáng tỏ, đem theo người hầu. Trâm ngọc bỏ lơi, y phục đỏ thắm, vàng son cao quý, rõ ràng là tân nương của Thiên Cơ môn chủ. 

Phu nhân tiến về phía Tiêu Lâm, bước đi nhẹ nhàng, tựa hoa đào trong sương sớm, thật khiến người ta nhìn qua là muốn yêu chiều, bảo vệ. 

“Ta thật đắc tội với Tiêu thần bổ rồi.”

Tiêu Lâm chẳng nói gì, chỉ khắc ghi mùi mê hồn hương từ tay áo phu nhân. 

Nàng nhoẻn miệng cười, lại ra lệnh cho thị nữ.

“Tiêu đại nhân cũng là khách quý trong đại lễ. Các ngươi mau giúp đại nhân thay đổi xiêm y, tắm rửa chải đầu.”

Tiêu Lâm cả giận.

“Phu nhân không phải sỉ nhục ta đến vậy.”

Nàng lại cười, nụ cười vẫn tươi thắm vô lượng. 

“Thứ lỗi cho ta vậy.”

Dứt lời, mấy tay thị vệ của phu nhân liền đem nước lạnh đến xối lên người y, quả thực tắm rửa sạch sẽ, thay đổi y phục, lại chải đầu, cạo râu cho y rất tinh tươm. Tiêu Lâm giận không nói nên lời, nhưng ngoài cam chịu, cũng chẳng làm gì khác được.

Đợi cho mọi chuyện xong xuôi, phu nhân lại sai người kê một cái bàn, đem đến hai cái ghế thoải mái, một bình rượu ngon, hai cái chén. Nàng cho người đỡ y lên ghế ngồi, lại cười nói.

“Xem như ta toàn thành cho đại nhân, gặp được người cần gặp, trên đường đến suối vàng cũng không đến nỗi ấm ức.”

Đối diện với Tiêu Lâm còn một nữ nhân, cũng được tắm rửa, phục sức tươm tất. Nhìn qua, y có hơi giật mình, nàng nhìn thật quen thuộc. Các đường nét nhãn nhặn, mấy phần héo hon, có vẻ đã chịu qua rất nhiều dày vò khiến vẻ thanh xuân chưa qua đã đượm nỗi u sầu. Tuy vậy vẫn có thể gọi là một mỹ nhân.

Y giật mình, nhìn lại vị tân phu nhân lộng lẫy kết bên, chợt nhận ra bọn họ thật giống nhau, giống như một cặp song sinh cách nhau mười mấy tuổi.

Tiêu Lâm cúi mặt xuống, không dám nhìn thẳng người đối diện, chỉ sợ một ánh mắt của y cũng có thể làm tổn thương nàng thêm nữa.

“Các ngươi, chắc còn nhiều điều để nói với nhau.” Phu nhân ra lệnh cho người rót rượu, lại gọi người mang đến một cây cổ cầm đen bóng.

Phu nhân nói với nữ nhân kia.

“Đại tỷ nhận ra cây đàn này chứ? Chủ nhân muốn mời tỷ đàn một khúc giúp vui. Sợ tỷ lâu ngày không đàn, nên sai ta mang đến cho tỷ tập luyện.”

Nữ nhân kia nhìn cây đàn, trong đôi mắt đã ảm đạm với thế gian, chợt run lên… toàn thân nàng đều run nhẹ. Dù chẳng nói gì mà có vẻ đau đớn tận tâm can.

“Không phải tỷ cố sống chỉ là để chờ giờ phút này sao?” Phu nhân hỏi. Tỷ thật may mắn, sinh ra có cầm nghệ xuất chúng đến vậy. Ta cố công bấy lâu, học theo điệu bộ, dáng vẻ, lời nói của tỷ, nhưng có cố đến đến mấy cũng không bắt chước được tiếng đàn của tỷ. Không có tiếng đàn của tỷ, tiệc rượu sẽ kém vui.”

Nữ nhân siết chặt đôi bàn tay gầy guộc.

“Ta đã quên mất cách sử dụng vật này rồi.”

“Nếu tỷ quên mất e rằng chủ nhân sẽ mời người đó đích thân đến đây. Tỷ tỷ, tỷ có muốn chủ nhân phải kể cho y nghe hằng ngày tỷ sống như thế nào? Hay muốn chủ nhân kể cho y nghe danh sách những nam nhân đã được hưởng dụng qua tỷ? Mới ngày hôm qua đây, những kẻ đó…”

“Đủ rồi. Ta sẽ đàn.”

Nữ nhân kia đáp, vì mấy câu nói phu nhân mà đau đớn chẳng khác nào nhục hình tra tấn. Phu nhân cười cười.

“Các vị hàn huyên vui vẻ. Tiêu bổ đầu, ngươi được chiêm ngưỡng khoảnh khắc hoa đào rơi trong gió, thật là may mắn đó.”

Nàng nói rồi bỏ đi. Để lại ngọn đuốc trong địa lao, lung linh như tiếng cười đắc thắng. 

Tiêu Lâm nhìn cây cổ cầm, những mạch máu nổi cứng lên trên cổ nữ nhân và những dấu hôn bầm tím còn mới mà lửa giận chợt nổi lên chẳng kém gì khi nhìn thấy xác những người huynh đệ. Trong lòng y không cần hỏi cũng không cần thêm bằng chứng nữa để xác minh hung thủ giết người thực sự. Câu thơ thanh y khách nhờ y đọc, y cũng không cần hỏi nữa. 

Lần này, y đã tìm được đúng người. Chỉ là Tiêu Lâm thực sự không biết phải nói gì.

Nữ nhân kia lại lên tiếng trước, thanh âm mềm mại vô lực, mà cũng trang trọng hơn người.

“Người ở đây từng gọi ta là Hoa Đào, các hạ cũng có thể gọi như vậy.”

Tiêu Lâm gật đầu. 

Đào hoa lại nói.

“Ta không quen biết các hạ, nhưng có thể đoán ra các hạ vì ta mới rơi vào tình thế này. Ta chỉ nói ngắn gọn thôi: Ta có thể giải độc, giúp các hạ phục hồi nội lực. Sau đó, xin hãy giúp ta toàn thành một chuyện.”

Tiêu Lâm trong vòng chưa tới ba ngày ở đây, đã nhận toàn thành dùm người xa lạ quá nhiều chuyện rồi. Y thực không dám nhận nữa, mà cũng không dám từ chối. Nam nhân nào lại nỡ từ chối lắng nghe một nữ nhi đã chịu nhiều dày vò đến thế.

“Phía đông hầm ngục này có một lỗ thông khí lên cao, từ đó nhìn lên có thể thấy bầu trời. Mùa lạnh này, cứ độ giữa trưa có một con chim bay ngang qua. Mắt ta đã mờ, không nhìn thấy là loài chim gì, chỉ biết tiếng kêu rất lạ và vang. Con chim bay qua là lúc tuần canh đổi ca. Trong vòng mười hai nhịp, nếu các hạ thoát ra được từ đó, có lẽ sẽ có một cơ hội chạy trốn.

Trước khi các hạ đi, ta chỉ xin các hạ giúp ta một việc: giết chết ta. Không những vậy, xin hãy hủy nát thi thể, đừng để người khác nhận ra.”

Tiêu Lâm thập phần kinh hoảng. Y chẳng bao giờ ngờ nữ nhân này lại đòi hỏi một chuyện như thế. 

“Ta là người của nha môn, không thể ra tay đoạt mạng người.” Y đáp.

Đào hoa thở dài.

“Ta đã trúng rất nhiều loại độc, thời gian sống cũng không còn lại bao nhiêu cũng không còn đủ khí lực tự mình hủy dung. Nếu các hạ sợ bẩn tay mình, ta có thể cắn lưỡi tự sát, chỉ xin các hạ… hủy hoại thi thể của ta nhiều nhất có thể mà thôi.”

Tiêu Lâm khổ sở hỏi.

“Cô đã nhẫn nhục mà sống đến giờ, hà cớ phải chết.”

Nàng chớp nhanh mắt, chẳng để một giọt lệ rơi.

“Tiếng đàn của ta đã hủy hoại một người đến thân bại danh liệt, mười năm làm một âm hồn vô danh. Ta còn có thể tiếp tục làm hại người ta sao?”

Tiêu Lâm thở dài.

“Ta cũng biết một người gửi gắm ta tìm kiếm, bảo vệ cô. Đổi lại, y nguyện theo ta về kinh thành thọ tội trộm quốc báu. Tội danh đó, nhẹ cũng bị xử lăng trì, róc xương.”

Đào hoa cắn môi, bao nhiêu nỗ lực để ngăn dòng lệ cũng chẳng thành. 

Tiêu Lâm không phải kẻ nói nhiều, nhưng lúc đó, lời y nói ra, đều là tự đáy lòng mình.

“Mỹ sắc có thể khiến nam nhân mê mẩn, nhưng ta không tin có nam nhân nào vì nữ sắc đơn thuần mà cam chịu bị lăng trì. Nếu cô chết, những ngày tháng tiếp theo của y, không phải quá sức thê lương sao?”

Đào hoa gạt lệ trên má. Nàng vuốt ve cây đàn cổ, gãy lên vài tiếng, ma mị đến ghê người.

Rồi cứ thế thanh âm nối tiếp nhau, tuôn ra như dòng sông nhỏ đã đổ ra đại hải mênh mông. 

Khúc như hành vân, lại như lưu thủy, trong gió khốc, mưa sầu, lại có cái tha thiết của hoa đào muốn nán lại thế gian… tất cả đều hiển hiện trước mắt kẻ võ phu Tiêu Lâm. Y lắng nghe chết lặng, tưởng mình đi lạc giữa hư vô không nơi nương tựa.

Tiếng đàn dừng lại nửa chừng.

Nữ nhân chỉ đàn một khúc nhạc, cũng có vẻ hư nhược vô cùng. Nàng xòe đôi tay gầy guộc về phía y, những ngón tay lấm tấm máu hồng.

“Máu của ta có thể giải mọi loại độc ở Thiên Cơ môn này.”

“Máu của cô ư?” Tiêu Lâm kinh hãi kêu lên.

Đào hoa nhẹ cười.

“Mười năm nay, Thiên Cơ môn đã cho ta uống đủ loại độc dược. Độc dược không còn tác dụng với ta nữa thì họ giam ta ở đây. Xin nhận lấy xem như là cảm tạ, nhờ các hạ đã nhắc nhở ta mới nhớ ra cái lý do mình sống đến bây giờ. Họ đã cho ta cơ hội để đàn một khúc nhạc, nếu ta không thể dùng khúc nhạc này để cổ vũ chàng, thì thật hổ thẹn biết bao.”

Đến lượt Tiêu Lâm siết chặt nắm tay. Lời trong cổ họng, nghẹn lại chẳng nói ra được câu nào.

Trong thần thái tiều tụy của nàng lại có mấy phần sinh khí, bất chợt khiến Tiêu Lâm nghĩ đến gió rít, sóng trào trên Ô giang thuở trước, Ngu Cơ ly biệt Bá vương, hồng huyết nhuộm trường giang, có lẽ cũng có cái khí thế như thế này.

“Nếu ta không còn cơ hội gặp lại người đó, xin hãy nhắn với huynh ấy: Đời này kiếp này của ta, vì kí ức của chàng mà hạnh phúc. Nếu có kiếp sau, xin nguyện lại được pha trà, hầu đàn, ngắm mưa trên hàn thủy.”

Mấy lời của nàng, một chút run rẩy cũng không có, một chút bi lụy cũng không có. Tựa hồ chỉ có tiếng cười của “đào hoa y cựu tiếu đông phong.”

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!