Tiêu Lâm thấy có chút mệt mỏi. Y thực muốn nhắm mắt lại, ngủ một giấc thật sâu, thật thanh tĩnh trước khi tiếp tục suy nghĩ bất kì điều gì. Nhưng y lại không ngủ nổi. Cái cảm giác ứ nghẹn trong lồng ngực thực khiến y khó chịu, thật khiến y hồi tưởng quá khứ. Y nhớ lại cảm giác của một thiếu niên lần đầu xuống núi, bước ra giang hồ. Y cũng nhớ lại cái cảm giác lần đầu gặp vị thanh quan đã khiến y từ bỏ cuộc đời tự tung tự tác, trở thành một bổ khoái.
Tuy không xuất thân thế gia, y lại may mắn gặp đúng người, đúng việc, quan nghiệp thăng tiếng, thuận lợi trở thành một thần bổ mang hàm tam phẩm, được tiến cử vào cấm vệ quân. Nhưng y không thích ở trong cung cấm sa hoa, đã xin thuyên chuyển trở lại bộ hình, làm việc như một bộ khoái.
Thời gian vùn vụt trôi, quan nghiệp càng thuận lợi, y càng quên đi những cảm giác sôi sục trong lòng thời niên thiếu. Kinh nghiệm mài dũa khiến đôi mắt y sắc bén, trái tim y lãnh tĩnh cho đến đêm nay… thù hận, sợ hãi, bất lực… cùng một lúc sôi sục trong lòng. Cũng vì vậy mà những cảm xúc lúc còn tại giang hồ trở nên sinh động.
Y mở mắt ra, nhìn lá rèm phất phới bay và cô nương Lăng Vân tựa vào góc tường vẫn chăm chú quan sát mình, bất giác mà đỏ mặt.
Cái cảm giác những ngày niên thiếu trở lại với y, trái tim trầm tĩnh như hàn thủy của y lại dâng lên một cỗ nhiệt huyết. Thứ nhiệt huyết của một nam nhi đứng trước sóng gió thời đại mình.
Tử Thân vương thực sự cấu kết Thiên Cơ tiên sinh mưu đồ đoạt vị hay tất cả là một màn kịch của thanh y nhân hòng lật đổ hoàng triều? Hay là Thiên Cơ và thanh y vốn chỉ là một? Tại sao phải diễn? Tiêu Lâm không phải yếu nhân đến độ con người này phải diễn một màn kịch chiêu mộ.
Tiêu Lâm bật dậy.
Bất cứ sự thực là gì, thì y cũng không thể ngủ được.
Y sải bước đến bên tường, soi nến lên bức bích họa mỹ nhân. Một lần nữa bức họa Chiêu Quân cống Hồ thay đổi dung mạo. Cô nương trong tranh chắc cũng chỉ lớn hơn Lam Lăng Vân đôi chút, tuy không thể gọi là tuyệt sắc mỹ nhân nhưng tư phong lại khiến lòng người lưu luyến vấn vương, nhìn rồi lại muốn nhìn thêm lần nữa.
Cô gái này là ai? Nhân tình của y, tiểu muội của y, hay vốn chỉ là một quân cờ khác? Nét mực ít nhiều đã phai, góc giấy đã có chút ố vàng, đúng như y nói đã lâu rồi, cô nương trong tranh có lẽ đã là một thiếu phụ ngoài ba mươi.
Tiêu Lâm cau mày, đến một tấm bản đồ nơi này y cũng không có, đường đi nước bước không thông, muốn y tìm người bằng cách nào?
“Huynh sẽ tìm cô ấy chứ?” Lăng Vân buông đôi chân trần từ trên giường xuống, nhẹ đong đưa.
Tiêu Lâm không trả lời. Y thực sự không biết câu trả lời.
“Huynh thấy cô ấy có đẹp không? Huynh thấy ta đẹp hơn hay cô ấy xinh đẹp hơn.”
Tiêu Lâm vẫn chỉ im lặng thì Lăng Vân lại mắng.
“Một nữ nhân có xinh đẹp hay không huynh cũng không nhận xét được sao? Thật vô vị.”
“Xinh đẹp không phải là tất cả khí chất của một nữ nhân.” Tiêu Lâm đành phải mở miệng.
Nàng cười lạnh.
“Huynh nói đúng lắm. Vị cô nương đó thực sự có cái khí chất làm người ta muốn ngắm mãi không thôi. Ta xin huynh một việc có được không?”
Tiêu Lâm còn chưa kịp mở miệng thì Lăng Vân đã nói tiếp.
“Nếu huynh có thể tìm ra nàng, bảo vệ nàng thì tốt quá. Nhưng nếu nàng… không còn nữa, xin huynh đừng bao giờ nói với sư phụ của ta điều đó.”
“Ta vẫn còn chưa nhận lời tìm người.” Tiêu Lâm lạnh lùng đáp.
“Xem như chỉ trong trường hợp huynh đồng ý, thì nhận lời của ta nhé.”
Tiêu Lâm lại một lần nữa im lặng. Bất giác y lại nghĩ về những huynh đệ vừa mất đi của mình. Một người đàn ông vô năng bảo vệ những người mình yêu quý, không phải là một nỗi hổ thẹn và đau khổ lớn lao sao?
“Đến lúc ta nên đi rồi.”
Tiêu Lâm nhìn ngọn nến đã gần tàn, bước về bàn trang điểm, rắc một ít phấn sáp của nữ nhân lên người. Y lại rót một ít rượu, súc miệng mấy lần đều nhổ ra, một giọt cũng không uống qua.
Lam Lăng Lăng Vân lẽ quan sát y, lại lặng lẽ đến bên cửa chờ tiễn y. Vẻ linh hoạt của nàng thoáng cái đã mất tăm.
Tiêu Lâm không muốn nhìn đến nàng, không muốn phân tâm hơn nữa. Y bước ra ngoài, vẫn cảm thấy ngọn gió đầy hương phấn sáp khuê phòng đùa giỡn quanh mình. Bất giác, y thở dài một cái, nhìn lại danh bài trên cửa phòng nàng. Thẻ bài Phù Dung không ở đó, rõ ràng có người cố ý để nàng luôn “bận rộn” và giữ nàng ở trong căn phòng có mật đạo này. Nhưng có thể bảo vệ nàng được bao lâu?
Tiêu Lâm loạng choạng trở về phòng, trời đã gần sáng, các cuộc vui đã gần vãng.
Sơ Ảnh chờ y trong phòng, đã chuẩn bị sẵn y phục mới, nước rửa mặt và cả điểm tâm giải rượu. Nàng vừa nhìn thấy Tiêu Lâm trở lại đã đưa cho y khăn ấm, lại muốn giúp y thay y phục mới. Tiêu Lâm khước từ.
“Ta vẫn còn muốn ngủ một chút.”
Sở Ảnh mỉm cười, tươi như hoa nở.
“Muội ở ngay bên ngoài, cần gì công tử cứ sai bảo.”
Tiêu Lâm gật gật đầu, ngã xuống giường, chưa nằm đã ngáy vang. Sơ Ảnh hết sức nhẹ nhàng, đắp chăn lại cho y, còn giúp y rửa đi mớ son phấn dính trên đầu tóc.
Tiêu Lâm dĩ nhiên là giả say. Một đêm không ngủ, y vẫn rất tỉnh táo. Trong bóng tối và sự tĩnh lặng của gian phòng, y tỉnh hơn lúc nào hết. Mọi chuyện xảy ra đẩy y vào một mê cung trùng điệp, chẳng có lối nào đi.
Chẳng có lối nào đi thì chỉ còn cách tiến vào sâu hơn nữa. Y không muốn nghĩ về đúng sai, hay thiện ác. Y dùng mọi trí lực và kinh nghiệm của mình để lập ra một kế hoạch. Một kế hoạch ở nơi này, sai một ly không phải đi một dặm mà chính là tự mình đào mộ cho mình.
Tiêu Lâm vốn là một đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong Thiếu Lâm, bươn chải giang hồ thành danh rồi nhập quan trường. Y vẫn chưa thành gia thất. Y không có gì vướng bận. Y chỉ có nhiệm vụ phải hoàn thành và cái chết của những huynh đệ phải gánh trên vai.
Tử thân vương gia đang ngắm hoa đào nở. Tất cả các tán hoa bung xòe đang độ đẹp nhất, đào hồng, đào trắng nở thành một đám mây màu êm dịu, kéo cả một vùng mây xám giá lạnh sà xuống sân đình, luân vũ cùng sương giá. Thật lộng lẫy mà cũng thật ngắn ngủi làm sao, chỉ vài ba trận gió đông, mưa móc là rụng hết.
Tứ thân vương rất thích thưởng hoa, càng thích thưởng thức những khoảnh khắc mỹ lệ ngắn ngủi như thế. Mỗi năm đào hoa nở một lần, không phải năm nào cũng được trời nắng dịu mà rực rỡ trọn vẹn, không phải năm nào cũng thảnh thơi ngắm hoa… đời người đếm đi đếm lại, có bao nhiêu là dịp nâng chén thưởng hoa lòng nhẹ hẫng?
Ấy vậy mà Tiêu Lâm lại đến phá hỏng hứng thú của vương gia. Cái con người tên Tiêu Lâm này, bình bình thường thường, chính trực đến nhàm chán, thông minh đến khô khan. Y không để ý đến hoa đào tươi đẹp, càng không biết đến những lời mình nói ra khó tin đến dường nào.
“Ngươi cho rằng Thiên Cơ tiên sinh và tam báu đạo tặc có thể là một người sao?”
Tiêu Lâm vẫn đang quỳ, đáp lời:
“Thi chức to gan, dám hỏi vương gia vì sao đích thân đến nơi này?”
Tử thân vương nhíu đôi mày kiếm, từ từ ngồi xuống tràng kỷ.
“Là khi hoàng cung nhận được thư trộm Kim Thiền Giáp. Thiên Cơ đích thân đến gặp bổn vương thanh minh và mời ta đến nơi đây làm chứng. Cũng là dịp hoàng thượng ngự ban kim bảng, sắc phong tướng quân cho y, bổn vương đi lại càng long trọng. Y đã từng tương trợ bổn vương nhiều lần, vốn đã có giao tình.”
Tiêu Lâm liền nói.
“Nếu tất cả sự việc đều là cái cớ để vương gia ly khai hoàn cung, đại nội thị vệ mất đi người đứng đầu thì sao? Lại thêm sự việc hình bộ bổ khoái bị giết ngay trong địa hạt của Thiên Cơ môn thực có chút vô lý. Thi chức sợ rằng đây chỉ là chiêu bài để Hộ Quốc vương phủ xuất binh, để trống con đường phía tây dẫn vào cấm thành. Kẻ thù nơi quan ải vẫn luôn có ý dòm ngó bờ cõi, không thể coi thường.”
Lần này thân vương thực sự kinh hãi.
“Ngươi có biết mình đang nói gì không? Là một âm mưu tạo phản. Ngươi có bằng cớ gì?”
“Thi chức không có bằng cớ. Nhưng trong tình huống này, việc của thi chức là phải ngăn ngừa nguy cơ trước khi xảy ra đại sự. Điều tra bằng cớ rõ ràng mới hành động, vạn bất đắc xảy ra chuyện… Hơn nữa, còn có an nguy của vương gia, người là hoàng thúc duy nhất còn lại của thánh thượng…”
Tư vị của hoa đào bung nở chẳng mấy chốc đã thành một đám mây mù rối ren, Tử thân vương đôi may đã nhăn lại càng nhăn tít lại.
“Bổn vương không tham dự triều chính, có giữ làm con tin cũng không ích lợi gì. Tuy phụng di mệnh tiên đế quản lý đại nội thị vệ, nhưng ta cũng sẽ sớm giao lại trách nhiệm, an nhàn ngắm hoa, thưởng nguyệt. Nhưng ngươi lo lắng cũng có phần đúng. Sự việc hệ trọng, không thể có sai sót. Ngươi dự tính thế nào?”
Tiêu Lâm cẩn trọng trả lời:
“Thi chức đã nhìn thấy tam báu đạo tặc giao đấu với Không Ứng thiền sư. Nếu thi chức có thể tiếp cận Thiên Cơ tiên sinh, đối chiêu với y… có lẽ… sẽ có thể xác định được một phần sự thật. Báo cáo gửi đến Hộ Quốc tướng phủ cũng đã gần một ngày, nếu thực sự có nghi ngờ, thi chức phải lập tức đuổi theo.”
Vương gia đi qua đi lại trong phòng, nét mặt vốn thảnh thơi, tự tại bỗng chốc thật trầm tư. Người cho gọi Lộng Ảnh vào, nói riêng với nàng mấy lời.
Lộng Ảnh lui ra, một chốc sau hai cỗ kiệu đã được chuẩn bị trước cổng đưa bọn họ đi.
Mỗi chiếc kiệu đều do hai người khiêng. Phu kiệu bước chân không chạm đất, khinh công thượng đẳng. Kiệu nâng lên, khiêng đi không mảy may lay động. Lại đến một quãng, chiếc kiệu chuyển lên đò. Nếu không phải có chút sóng nước dập dềnh Tiêu Lâm cũng không thể nhận ra mình đang di chuyển.
Tiêu Lâm bàn tay ươn ướt mồ hôi. Y nhắm mắt, định thần. Y không cần nhớ đường đi lối lại, y cũng không cần ngắm cảnh bên ngoài, y chỉ cần bình tĩnh hết sức.
Độ khoảng nửa khắc thời gian, hai chiếc kiệu dừng lại giữa một khu vườn rộng đầy những cội tùng cổ thụ.
Vương gia đi trước, Tiêu Lâm đi sau trên con đường trải sỏi trắng. Phong cảnh bày trí giản dị, tinh tế có mấy phần giống Thạch viên trong hoàng cung đại nội. Chẳng mấy chốc họ đến một tiểu đình.
Một nam tử độ chừng bốn mươi tuổi, mắt sao, mày kiếm, tướng mạo phong nhã như văn nhân, vội vã bước ra ngoài đón tiếp.
“Vương gia thân chinh đến tệ viên, Thiên Cơ thật không kịp chuẩn bị nghênh giá.”
Tử thân vương chưa kịp nói gì, thì Tiêu Lâm đã ra tay.
Y một quyền đánh ra, nhắm vào tâm mạch của Thiên Cơ tiên sinh. Một quyền y dồn hết toàn bộ sức mạnh, không hư chiêu, không hoa mỹ, chỉ mang sức mạnh nghìn cân.
Tử thân vương sắc mặt xanh tái, chưa kịp ứng biến đã thấy một trận tuyết đổ, đất rung.
Một thanh âm vang dội vang lên, quyền pháp Tiêu Lâm vang lên chỉ trúng vào một cội tùng già, tung tóe gỗ rơi, tuyết đổ.
Bản thân y chỉ thấy trước ngực nhói đau, lập tức văng lại phía sau một trượng, khí lực không còn.
“Không phải người này…” Tiêu Lâm dùng hết sức tàn, bật ra mất chữ lập tức đã thổ huyết ngất đi. Y mơ hồ nghe Tử thân vương đang nói điều gì hòng bảo vệ y. Y không nghe rõ, cũng tự biết mình tuyệt đối không phải kẻ giỏi ăn nói, nên phần giải thích này, tốt nhất y đừng xen vào. Việc của y bây giờ chỉ là ngất đi, nghỉ ngơi một chút.
Người của Đào Viên đến đưa y đi, nhưng nội thương của Tiêu Lâm không phải nhẹ, không thể khiên y ra ngoài ngay, chỉ còn cách để y nán lại Nội Viên của Thiên Cơ môn chủ.