Thiên Cơ môn chủ đã chết. Bật cười một tràng dài rồi chết. Ít nhất hắn vẫn còn có thể làm một việc cuối cùng dưới tư cách một vương gia: tự quyết định cái chết của bản thân.
Kiếm khách lãnh khốc cắt đầu Tử thân vương, giao cho người trong Phong đội đem đến Hộ Quốc tướng phủ, hy vọng ngăn cản kịp một trận công thành vô nghĩa.
Vị công tử nhã nhặn cao quý lần lượt sắp xếp mọi chuyện còn dang dở ở Đào Viên.
Thanh y nhân không quan tâm đến chuyện gì khác ngoài nữ nhân trong lòng. Chẳng biết đã qua bao nhiêu thời gian, y vẫn rất cẩn trọng xoa bóp cơ thể nàng, từng chút, từng chút một lưu chuyển nội lực, phục hồi lại sinh khí ít ỏi còn lại.
Bằng hữu vây quanh y, vết thương chảy máu lại, y cũng chẳng để tâm.
Cuối cùng, bao nhiêu tâm huyết cũng có thể làm nàng mở mắt ra lần nữa.
Mắt nàng không thấy rõ, sự sợ hãi khiến nàng vùng vẫy mạnh nhưng chẳng thể rời khỏi vòng tay y.
Thanh y nhân càng ôm chặt lấy nàng, giọng nói vốn trầm mặc như nước đã xao động như sóng.
“Là huynh… là người đã hẹn đến cưới muội.”
Đào Hoa giật mình, đôi mắt kinh hoảng chẳng biết là chuyển thành vui mừng hay đau khổ. Bao lâu rồi? Mười năm hay cả một đời người?
Thanh y nhân đặt tay nàng lên mặt y. Năm tháng chẳng làm y thay đổi, người ngày cũ vẫn hệt như xưa.
“Muội xin lỗi…” Nàng mỉm cười, cũng rơi lệ cùng một lúc, chẳng nói trọn được một câu.
Y chẳng để nàng nói hết câu, đã ôm nàng thật chặt. Hoa đào áp má vào khuôn mặt y, mười năm sóng gió, giai nhân hữu tình, anh hùng hữu lệ.
Thanh y khách mỉm cười, anh hùng hữu bi lệ cũng hữu hoan lệ. Y ôm chặt nàng trong lòng, lần này, không bao giờ để nàng đi nữa.
Thiên hạ không ai còn có thể ly biệt bọn họ, nhưng trong thiên hạ còn có Tiêu Lâm.
Tiêu Lâm tiến về phía họ. Lam Lăng Vân liền nắm tay y lại.
“Không phải đã rõ Kim Thiền giáp không phải do sư phụ của ta trộm đi sao? Huynh vẫn không chịu buông ta sao?”
Tiêu Lâm lạnh lùng đáp:
“Kim Thiền giáp không phải y trộm, nhưng đánh tráo công vụ, giả dạng quan binh Hộ Quốc tướng phủ, cấu kết đại thần trong triều đều là tội tày trời mà y đã tự mình thú nhận. Quốc có quốc pháp, dù vì lý do gì cũng phải đưa về bộ hình xử lý.”
“Huynh đừng quá đáng…”
Thanh y nhân ngăn đồ đệ của mình lại. Y đứng lên, đối diện với thần bổ của nha phủ, hoàn toàn bình thản.
Tiêu Lâm lạnh nhạt tiếp tục luận tội.
“Ngoài sự việc trên còn có việc trộm xá lợi của Linh sơn. Không Ứng đại sư không khởi kiện thì thôi, bằng không việc này cũng không thể bỏ qua.”
Thanh y khách gật đầu, lại hỏi.
“Tiêu thần bổ có thể cho ta một chút thời gian để thu xếp cho thê tử của mình trước khi đi cùng huynh không?”
Tiêu Lâm vẫn lanh lùng:
“Ngươi có một khắc thời gian. Tuy nhiên võ công của ngươi quá cao, nếu ta không phế đi hai chân của ngươi, không thể đảm bảo sẽ dẫn ngươi về được nha phủ.”
Thanh y khách đưa ngọn loan đao của mình cho Tiêu Lâm, không chút do dự.
“Xin mời. Ta nhất định không chống cự, bằng hữu của ta cũng sẽ không can thiệp.”
Tất cả mọi người đều im lặng. Lam Lăng Vân tính nhào đến ngăn cản, thì Bách Hoa phu nhân đã giữ nàng lại, lặng lẽ lắc đầu.
Tiêu Lâm thanh đao ra. Hắc sắc thật huyền ảo, thật thuần khiết.
“Hảo bảo đao.”
Y tán dương, lập tức phóng ra một chiêu rất nhanh gọn.
Tuy nhiên thanh đao lại tuột khỏi tay y, rơi xuống đất.
Tiêu Lâm thở dài.
“Tệ thật, công phu của ta đã trở nên thế này, chức thị vệ ta không làm được, làm một bộ đầu cũng không xong, chỉ có cách hồi hương an dưỡng. Ta vô năng, vô lực, nhưng việc này sẽ được bẩm báo lên trên, tờ cáo thị truy nã sẽ sớm được phát ra.”
Thanh y nhân thở dài.
“Vậy ra ta sẽ phải trốn chạy suốt cuộc đời của mình.”
“Tốt nhất là vậy, thiên nhai lãng tích, làm một nông phu tay bế tay bồng, không chừng lại rất thích hợp với ngươi.”
Người áo xanh bật cười. Thật thú vị, không ngờ rằng cũng có lúc y nhìn thấy Tiêu thần bổ chai lì, lạnh nhạt biết nói đùa.
Bản thân y thích đùa, bằng hữu của y người nào dường như cũng lây nhiễm cái tính khí đó.
Năm đó hoa đào rơi nhiều, Đào Viên hỏa hoạn, nguyệt, mai, phong tứ tán, xem như nằm một giấc mộng dài, tỉnh ra chẳng ai còn nhớ gì.
Những nhân vật tham gia vào thế cuộc tại Đào Nguyên không để lại tên tuổi nào, chỉ để lại những truyền kì cho hậu thế.
*
Thiếu niên đặt tờ thư của cổ nhân xuống, lại nhìn một đôi cầm kiếm tĩnh lặng trên bàn, chợt thấy như có sương mù xanh dâng lên trên núi cao, hạt chồi biếc uống đầy sương mà nở hoa. Mùa xuân không phải là lúc của hy vọng sao?
Lão già kể chuyện cũng mỉm cười. Trong cõi lòng khô cạn giữa thiên sơn quanh năm băng phủ, lão cũng nhớ lại những mùa xuân trước kia, hoa cười trong gió, nhà nhà an vui… lâu lắm rồi, có lẽ đã mấy mươi năm lão mới kể lại câu chuyện mùa xuân này.
Lão nói:
“Kiếm của Kiếm Thần, đàn của Lưu Dung, kẻ thu thập những bảo vật này có lẽ cũng giống như ngươi. Cũng có người không tin vào ông trời có công đạo, nhưng lại tin công đạo trong lòng người.”
Thiếu niên gật đầu. Mùa xuân cũng đến trong lòng y, những nỗi đau qua đi, thứ còn lại qua thời gian vốn đều là những điều tốt đẹp.
Lão già kể chuyện lại nói:
“Thời gian vẫn còn sớm, ta kể nốt phần còn lại về Tiêu Lâm mà có lần một cao tăng kể lại cho ta. Sau khi y trở về bẩm báo rốt cuộc đã huy động một cuộc cải tổ rất lớn trong hoàng cung. Kể cả Hồng Vũ môn thảm án cũng được lật lại, bát đại công thần lần lượt được minh oan. Thiên tử cho người tìm kiếm hậu nhân của tám dòng họ này, chiêu mộ được không ít nhân tài. Âm mưu của Tử vương gia bị bóc trần, Tiêu Lâm được ban thưởng trọng hậu, lại được thu xếp ở vị trí khác nhàn hạ hơn. Quan hàm có thăng không có giảm. Nhưng y lại khước từ quan phẩm, muốn trở lại làm một thường dân.
Đến mùa xuân, y trở lại Linh sơn, lần trước vẫn chưa uống trà được với Không Ứng đại sư, lần này y rất muốn tận hưởng. Leo lên Linh sơn, không có công lực, thật cũng có chút vất vả, cũng không phải là một trải nghiệm tệ hại chút nào.
Y vất vả như thế, mà đến nói Không Ứng đại sư lại đi vắng.
Tiêu Lâm rất dư giả thời gian, ở lại chờ đợi, ngắm hoa, nghe kinh. Dăm ba bữa sau thì đại sư trở về, mang theo một túi đầy trà thơm quý hiếm. Gặp gỡ Tiêu Lâm ở đó, dĩ nhiên rất hoan hỉ, có người cùng thưởng thức.
“Danh trà ở Linh Sơn vẫn chưa vừa lòng đại sư sao?” Tiêu Lâm rất thắc mắc.
“Danh trà cùng một loại, nhiều năm rồi cũng buồn chán. Ta lại có một cố nhân rất biết thưởng thức, lần này tái ngộ, thu thập không ít.”
Tiêu Lâm hiếm khi thấy đại sư vui như thế, cũng vui theo. Họ cùng thưởng các loại trà thơm, lại đến giờ kinh chiều, Tiêu Lâm cũng theo nghe kinh, chợt nhớ lại ngày này năm trước, ngước nhìn cội hoa đào trước sân đang nở đầy hoa thắm.
Y lại nhìn lên tượng thiên thủ như lai, bàn tay vẫn trống không thì giật mình.
“Đại sư, ta thật tò mò muốn biết xá lợi vốn đã quy hồi, lại đã di dời rồi sao? Có phải vì sự kiện mất trộm vừa qua?”
Không Ứng phất tay, thật nhẹ nhàng.
“Không, xá lợi là để cứu người cần cứu, tặng cho người cần tặng, cũng là tấm lòng của như lai đối với chúng sinh.”
Tiêu Lâm thất kinh. Không Ứng đại sư đã bảo hộ xá lợi từ khi còn là một thiếu niên, vậy mà nói tặng là tặng, lại nhẹ nhàng đến vậy.
“Đại sư thật sự tứ đại giai không.”
Không Ứng cười lớn.
“Nào phải. Bần tăng cứu người thì có cứu, nhưng xá lợi đem đổi được trà ngon, bần tăng trong lòng vô cùng hoan hỉ, sân si thật không ít.”
Một lần nữa Tiêu Lâm kinh hoảng. Xem ra lần xuống núi này, Không Ứng đại sư mà y biết trẻ lại ít nhiều, mà còn nhiễm thêm ít nhiều tục khí. Trên đời có những người quả thực, một khi xuất hiện, lại làm cuộc đời thêm thú vị, mọi người đều vui vẻ.
Xuân đi, xuân lại đến, mỗi lần xuân về hoa đào nở, đem đến cho người ta cái cảm giác vô thường mà cũng đem đến sinh khí cho những ai biết chấp nhận cái vô thường của thế nhân.”
*
Hết phần xuân phân