Đêm đã tàn, bình minh đang rắc nắng qua song.
Mộ Dung Thành vuốt ve người phụ nữ ngủ trên giường… hơi thở nàng rất mảnh, mảnh dần đi như sợi chỉ gần đứt.
Lão biết nàng sẽ không thức dậy nữa và hơi thở của nàng sẽ tắt đi mau chóng.
Rượu của lão có độc, một loại kịch độc ngấm dần và êm dịu, thậm chí còn làm cho người trúng độc vui vẻ, hưng phấn. Đối với loại phụ nữ như nàng lão cũng muốn giết một cách đẹp đẽ và êm dịu.
Dù sao thì nàng cũng sẽ chết với chất độc của Hiểu Mộng Hồ Điệp, nhưng sẽ đau đớn hơn nhiều. Cái chết như thế này đối với nàng cũng là xứng đáng.
Mộ Dung Thành mặc lại y phục cho nàng và cẩn thận âu yếm cơ thể và khuôn mặt đẹp đẽ đó. Lão vẫn không hiểu được vì sao nàng lại có vẻ hạnh phúc từ trước khi uống rượu độc, lão cũng không hiểu được vì sao đôi mắt nàng lại rất trong sáng và cao ngạo khi lão chiếm hữu nàng. Không hề bi ai, không hề chán nản như tất cả những ngày trước, nhưng cũng không hề hưng phấn hay thỏa mãn, tựa như nàng không ở đó, thể xác nàng và linh hồn nàng hòan tòan tách biệt.
Dù sao đi nữa nàng cũng đã chết. Đã chết rồi!
*
Mộ Dung Thành nhìn ngắm cảnh tượng xung quanh.
Vở diễn này hóa ra lại sớm hơn lão nghĩ, hoàn hảo hơn lão nghĩ.
Lão nhìn Kiếm Khách đứng lặng trong bóng tối triền miên không bao giờ siêu thoát, lão nhìn Tùy Phong ôm xác người y yêu tràn đầy đau khổ… lão mỉm cười và chạm tay vào đốc kiếm… vỡ diễn đã đến hồi chấm dứt.
Lúc đó Mộ Dung Thành bỗng nhìn thấy một con hồ điệp vỗ đôi cánh mỏng như thiên thần bay lên…
Con hồ điệp chập chờn đậu lên mái tóc người con gái trong tay Tùy Phong… Mộ Dung Thành bỗng cảm thấy hơi thở đau nói như một sợi tơ vô hình siết chặt…
Lão nghiến răng… chính lão cũng không thể nhớ được từ lúc nào con Hiểu Mộng Hồ Điệp đó lại đậu lên mình. Có lẽ trong đêm qua, có lẽ vì lý do đó mà nàng có vẻ khác thường như vậy.
Mộ Dung Thành phong bế huyệt đạo, lão cười nhạt, chỉ một con Hiểu Mộng Hồ Điệp không thế giết chết lão. Độc dược do môn đồ của lão tạo thành thì lão cũng sẽ có cách phá giải.
Đã đến lúc kết thúc.
Kiếm của lão xuất ra cũng là lúc Tùy Phong hét lên:
“Cô ấy vẫn còn sống, vẫn còn sống.”
Đó là mùa thu, cây đã trụi lá, mặt trời đã tàn.
Mộ Dung Thành không còn tin được vào tai mình. Độc dược của lão lẽ nào không hiệu quả?
Kiếm Thần ngẩn lên, y chợt nhớ ra, một cảm xúc đã lâu lắm rồi không còn nhớ nữa: hy vọng, thứ ánh sáng huyễn hoặc và cũng mỏng manh như hồ điệp mộng.
Phía trước là thanh kiếm đã đoạn tuyệt con đường thành thần, phía sau là lãng tử như ngọn gió không ràng buộc, chấp chới trong màn sương thu, con hồ điệp buổi sớm mai rơi xuống tàn hơi, cũng giống như giấc mộng của cốc chủ Vô Nhai.
*
Lão già kết thúc câu chuyện bằng một ghi chép cuối cùng của Thần Toán Tử Khương Khả Ca. Tờ ghi chép viết.
“Bắt đầu mùa đông thì Tùy Phong đột ngột xuất hiện. Y không phải đến tính nợ cũ, cũng không phải xem bói mà là muốn nhờ vả.
“Thay ta coi sóc một người.”
Vậy là tôi theo y đến Nguyệt lầu, nơi người đàn bà đẹp đang say ngủ.
Y nói: “Cô ấy dường như đã biết trước Mộ Dung Thành giết mình bằng lọai độc dược gì, nên cô ấy đã tự hạ độc mình trước. Tất cả phấn son trang điểm của nàng đều có độc. Khi chất độc của Mộ Dung Thành nhiễm vào cơ thể đã tác dụng với chất độc trong người cô ấy khiến cô ấy không chết mà chỉ ngủ một giấc dài.”
Tôi hỏi y: ”Dài đến bao lâu?”
Y đáp: “Có lẽ không bao giờ tỉnh dậy. Nhưng Lai Hỷ Thần Y nói chỉ cần tìm được Đan Tâm Liên Hoa trong Tuyết Sơn sẽ có thể cứu nàng tỉnh lại.”
Tôi nhìn y, nụ cười có chút khổ sở, còn y thì lại rất điềm nhiên. Đan Tâm Liên Hoa trong truyền thuyết, một ngàn năm mới nở một lần. Biết bao giờ mới là một ngàn năm? Đời người liệu thấy được không?
Tùy Phong nói: “Hãy giúp bọn ta chăm sóc nàng.”
Tôi ngạc nhiên hỏi: ”Bọn ta? Là ngươi và…”
“Và Kiếm Thần… hắn có chuyện phải làm còn ta sẽ đi tìm Đan Tâm Liên Hoa.”
“Ngươi tin ta sao?”
“Ngươi muốn tìm giấc mộng của mình mà phải không? Hỏi cô ấy đi, một người đẹp ngủ say chắc sẽ chỉ dẫn được cho ngươi.”
Tôi chỉ còn một câu cuối để hỏi y:
“Ngươi có cần một quẻ bói để tìm Đan Tâm Liên Hoa?”
Hắn im lặng một lát rồi từ chối…
Sau đó Tùy Phong ra đi.
Tôi lấy Trúc Diệp Thanh hâm nóng, rót đầy hai chén và định gieo một quẻ bói… nhưng rồi lại thôi. Tôi dở ra cây đàn quý mà nàng đã tặng, tiếng đàn thật tịch liêu, chỉ tiếc tôi không phải là cầm giả. Đời người ngắn ngủi, không thể giỏi quá nhiều thứ, xem ra kiếp này tôi chỉ có thể bói một quẻ cho cây đàn, cầu mong cho nó tìm được chủ nhân xứng đáng mà thôi.
“Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ.” Cổ cầm ơi cổ cầm, một tấm lòng trong giữa gió tanh mưa máu, biết đến bao giờ cho xảo hợp nhân duyên?
Nắng rơi trên mắt người đẹp, khiến nàng trở mình.
Nàng ngủ say, giấc mộng của nàng sâu, nụ cười của nàng bình thản và mãn nguyện, đôi lúc nàng trở mình, bàn tay nhẹ đưa lên trán như gạt đi vài sợi tóc vô hình…
Người Đẹp, không phải là nhan sắc, mà là một tâm trạng.”
*
Hết phần Thu Phân.