Cổ ý – Đông Chí: Đoạn Mộng (5)

Spread the love

Lão già kể chuyện kể xong trời đã tối. Lão đã đi nằm mà thiếu niên còn ngồi im lặng ở chiếu trà. Không hiểu sao y lại thấy đau lòng đến vậy.

Câu chuyện của Kiếm Thần y chỉ thấy bi ai. Thậm chí trong cái bi ai đó còn có phần nào viên mãn. Rốt cuộc bọn họ đều tự mình lựa chọn con đường của mình. Đau khổ cũng là tự mình đã biết mình phải lãnh nhận. Còn câu chuyện của Lưu Dung khiến y uất hận không thể nói thành lời. 

Suốt đêm y không ngủ. 

Sáng hôm sau lão già mù thức giấc, thiếu niên đã chuẩn bị sẵn điểm tâm, cũng đã quạt lửa pha trà xong.

“Ngươi nôn nóng muốn nghe chuyện sao?” Lão hỏi. 

Thiếu niên lễ phép đáp.

“Câu chuyện vẫn còn chưa kết thúc, vãng bối muốn nghe tiếp phần còn lại.”

Đôi mày bạc của lão già mù nhướng lên.

“Câu chuyện nào vẫn còn chưa kết thúc vậy?”

“Câu chuyện về Lưu Dung.”

Lão già “a” một tiếng. 

“Ngươi nghĩ vậy?”

Thiếu niên kiềm lại niềm kích động, từ tốn đáp: 

“Cái tên Lưu Dung trong lịch sử võ lâm dù là ngoại sử hay chính sử cũng đều là đệ nhất đại nhân vật. Lưu Dung dẫu là vô tình thì cũng đã làm nên chuyện bất nghĩa với huynh đệ, bất tín với ý trung nhân. Y chết đi chỉ mình y thảnh thơi, còn tội lỗi thì trút hết lên người đàn bà còn sống. Nếu vãng bối là Mạc Sầu, cũng không thể không mang tâm bệnh mà chết. Một cái chết chỉ mang đến đau khổ cho người mình yêu thương, vốn dĩ là một lựa chọn hèn nhát của kẻ thất phu, không phải của kẻ phi phàm.”

“Cái kết nào mới xứng đáng với một kẻ phi phàm?” Lão già hỏi.

“Y không thể chết vào lúc đó được.” Thiếu niên đáp, từng lời đều rất đắc ý. “Nếu Lưu Dung muốn chết, y phải có đến gặp nghĩa huynh của mình, quỳ gối nhận tội, có chết cũng phải để nghĩa huynh chém chết, quang minh chính đại mà chết. Mạc Sầu cơ bản không phải là thê tử của Hầu Phương Dật mà là thê tử của y. Bất luận theo nghĩa nào cũng là thê tử của y trước tiên.”

Lão già tặc lưỡi.

“Ngươi quả là một thiếu niên ngang ngược, gan to bằng trời. Chỉ vào điểm đó ngươi kết luận Lưu Dung không chết ở Yểm Quỷ nhai sao?”

Thiếu niên lắc đầu, một nụ cười điểm trên môi y. 

“Điểm đó chỉ là điều khiến vãng bối cảm thấy rất bức bối với kết thúc về Lưu Dung. Còn về cái chết của y có mấy điều rất đáng nghi vấn.”

Lão già kể chuyện chờ nghe. 

Thiếu niên tiếp tục.

“Điểm thứ nhất là ở bằng hữu của y. Thời đại của Lưu Dung, những bằng hữu của y cũng vang danh như kẻ thù của y. Người thứ nhất là Giang Nam Lục Cửu, đệ nhất phú hào lập ra thương hội, tài sản ngang quốc khố hoàng gia. Gia đình y sanh chín người con, chỉ còn mình y sống sót chào đời, lại là người vô cùng thông tinh, tinh tế. Năm mười tám tuổi y đã mở rộng gia tài Lục gia gấp bội, trở thành gia tộc giàu có nhất Giang Nam. Không những vậy y còn nổi tiếng là một đại thiện nhân, nổi danh tín nghĩa. Một lời nói ra, chưa bao giờ không giữ. 

Ngoài Lục Cửu, còn có Tiêu Hồn Tuyết Kiếm Lãnh Bái Nhiên. Tiêu Hồn Tuyết kiếm ba lần thách đầu Lưu Dung, ba lần Lưu Dung bỏ chạy. Chưa bao giờ Lưu Dung nhận đã thắng họ Lãnh, nhưng từ đó Lãnh Bái Nhiên luôn tự xem Tuyết kiếm của mình dưới cơ Đoạn Mộng đao. Trong kiếm bảng suốt thiên hạ cổ kim, Lãnh Bái Nhiên đều có thể liệt vào hàng tam đại cao thủ. Y dĩ nhiên là một kẻ không tầm thường. 

Ngoài hai nam nhân này, Lưu Dung còn một nữ bằng hữu lạ lùng không kém: Tịch Dương tiên tử, Thu Thủy Thanh. Nàng ta được xưng tụng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, thân thế võ công đều bí ẩn. Những người nghe kể về nàng thì nhiều mà mục kích dung nhan của nàng lại chẳng có bao nhiêu. Có nhiều lời đồn trong thiên hạ tin rằng nàng là tình nhân của Lưu Dung, cũng là bằng hữu chí thiết của y. Mối quan hệ của họ nằm ngoài những định kiến giang hồ. Nàng hiếm khi xuất hiện trên võ lâm, nhưng ngay khi tin tức tại Quỷ Yểm Nhai truyền đi, nhiều người đã thấy Tịch Dương tiên tử xuất hiện tại Giang Nam, quê nhà của Lưu Dung và Lục Cửu. Có vẻ như Thu Thủy Thanh đã tìm kiếm Lãnh Bái Nhiên và Lục Cửu, đi tìm cứ địa của Tây Phương ma giáo điều tra về cái chết của Lưu Dung. Bọn họ cuối cùng có đi mà không có về. Tuyệt tích giang hồ từ đó.

Một người chết mất xác, tất cả thân hữu đều biến mất không phải điều kỳ lạ sao?”

Lão già kể chuyện nhoẻn cười.

“Kẻ đánh bại được Lưu Dung, dĩ nhiên có thể giết được Lục, Lãnh, Thu.”

Thiếu niên lại nói.

“Lưu Dung “chết” trong một trận quyết đấu công bằng, không có lý do gì để trả thù. Ba người bọn họ có đi không có về, có lẽ vì đã tìm thấy điều gì đó khác.”

“Ý ngươi là gì?”

“Họ có thể đã tìm ra manh mối gì đó ở Yểm Quỷ nhai. Rất có thể chính là manh mối Lưu Dung để lại để cho bằng hữu của mình lần theo. Rất có thể, bọn họ cuối cùng đã tìm thấy Lưu Dung đang làm khách trong ma giáo Tây Phương…”

Lão già mù lại “a” một tiếng phán.

“Ngươi cũng giàu tưởng tượng lắm. Vậy theo ngươi cái lý do Lưu Dung và bằng hữu của mình phải giả chết ở lại Tây Phương ma giáo là gì?”

Thiếu niên suy nghĩ một chút, y nói:

“Sau khi Thần Kiếm sơn trang bị thiêu rụi rất nhiều phe phái nổi lên tranh đoạt ngôi vị bá chủ võ lâm. Chức vị này, vốn hữu danh vô thực, trao cho người mạnh nhất, không phải người có thực quyền. Tuy nhiên phía sau ngôi vị minh chủ là cả một tổ chức ảnh hưởng đến toàn cục giang hồ mà không ra mặt. Khi Lưu Dung xuất hiện, bãi bỏ đi chức vị minh chủ cũng đã làm tổn thương cơ cấu của tổ chức thần bí đằng sau. Mười ba năm trời từ khi xuất đạo cho đến lúc biến mất, Lưu Dung dành rất nhiều thời gian phiêu lãng các vùng quan ngoại. Trong mười mấy năm này, y đã xây dựng một liên minh bền chặt khắp các lãnh thổ quan ngoại. Vừa hay các mối liên minh này lại bao lấy Trung Nguyên, đủ để thế lực nắm quyền tại trung nguyên phải kiêng dè. Chính vì vậy, hẳn có kẻ muốn trừ khử Lưu Dung.

Ngoài ra, trận Yểm Quỷ nhai cũng có rất nhiều bí ẩn. Tây Phương ma giáo luôn có lòng lấn áp Trung Nguyên. Đến đời Mạn Thiên Kình thế lực lên đến cực điểm, mưu đồ bá nghiệp rõ ràng mới hạ chiến thư đến thiên hạ đệ nhất đao. Vậy mà, sau “cái chết” của Lưu Dung, chỉ nghe đến vài biến cố nhỏ của ma giáo gây nên mà không thực sự có một cuộc đại chiến nào, không phải rất lạ lùng sao?”

Lão già kể chuyện lẳng lặng uống trà, tiếp tục nghe thiếu niên phân tích.

“Bối cảnh thời đại của Lưu Dung có rất nhiều bí ẩn, trong đó không thể không nhắc đến Thiên Cơ môn. Thiên Cơ môn chủ thần bí vô lượng, người của Thiên Cơ môn không chỉ võ công cái thế mà tướng mạo lại còn bất phàm. Võ công và tướng mạo của họ không thể không làm người ta nhớ đến những môn đồ xuất chúng ở Vô Nhai cốc của Mộ Dung Thành. Cũng chính vì vậy mà thiên hạ nói rằng Thiên Cơ môn chủ chính là hồn ma của Mộ Dung Thành tái thế. 

Bản thân Thiên Cơ môn thanh thế cũng không kém Vô Nhai ngày trước, trong vòng năm năm thu tóm toàn bộ thiên hạ, năm năm sau thì đã xây dựng một đế chế hùng cường, kết giao cả từ phú hào tới quan lại, nghe nói kể cả tẩm cung hoàng đế hay nhất phẩm đại thần cũng có thuộc hạ của họ. Môn phái này sau một đêm thì xuất hiện, rồi cùng sau một đêm thì biến mất. Toàn bộ cháy rụi, toàn bộ tận diệt, cũng y hệt như kết thúc của Thần Kiếm sơn trang. Không phải rất kì lạ sao?”

“Vốn dĩ sự kiện thiên cơ Thiên Cơ, Đào Viên là một trong mười ba điều kì bí nhất võ lâm.” Lão già kể chuyện nói. “Nhưng Thiên Cơ môn thì có liên quan gì tới Lưu Dung?”

Thiếu niên đáp:

“Vãng bối cảm thấy Lưu Dung nếu sinh sớm vài chục năm thì nhất định trở thành một thuộc hạ yêu thích của Vô Nhai cốc chủ. Võ công tuyệt thế, tướng mạo phi phàm, đa tài đa nghệ.”

“Ngươi cho rằng Lưu Dung có liên hệ tới Vô Nhai?”

Thiếu niên đáp:

“Tiền bối đã kể, lúc Hầu gia tìm được Lưu Dung, xương cốt trên người y gãy hết, thật có chút không bình thường. Cực hình trong đại lao rất đáng sợ, nhưng đánh gãy hết xương cốt một đứa nhỏ mười tuổi mà vẫn giữ y sống được thì cần không ít nội hàm, công phu, không phải cách thức mà ngục gia bình thường làm được. Hơn nữa Lưu Dung sau khi lành lại không lâu đã mất tích, bảy năm sau thì trở thành một tuyệt thế cao thủ, rõ ràng đã gặp được kỳ nhân kỳ ngộ.

Vãng bối lại nghĩ tới cách thức ngày trước Thiên Nhai đào luyện nên Kiếm Thần, không phải cũng bắt đầu bằng việc bẻ gãy xương cốt để nắn lại cơ xương của một đứa trẻ sao? Xem như là vãng bối suy diễn, sự kiện Hồng Vũ môn, xử chém bát đại công thần, bắt đầu nhiều biến cố chính trị sau đó là khởi đầu. Có người đã nhìn ra cái “khởi đầu” này đã quay trở lại từ nơi thâm sơn. Y không giỏi những trò chơi chính trị, cũng đã chán ngán việc đời nhưng cũng không thể đứng nhìn nên mới muốn tìm một truyền nhân gánh vác tương lai.

Thương thế trên người cậu bé Lưu Dung, có lẽ là do người này làm nên để cường hóa xương cốt. Cậu bé sống sót cũng là lúc y đến đón đi. Cũng chính vì nhận ra những điều này mà cứ ai đứng sau sự kiện Hồng Vũ Môn cũng đã phải cẩn trọng hơn một chút. Vãng bối cho rằng người bạn thanh mai trúc mã của Hầu Phương Dật gặp phải gia biến sau khi thiếu niên Lưu Dung đánh bại Vô Danh Kiếm Mạc Ngôn không phải là tình cờ. Có lẽ, cô bé này chính là một sự chuẩn bị từ rất sớm của tổ chức thần bí kia. Anh hùng nan độ mỹ nhân quan cũng chỉ là lời cảnh báo cho Lưu Dung.”

Lão già mù nhếch môi. 

“Kiếm Thần dùng kiếm, Lưu Dung dùng đao.”

Thiếu niên mỉm cười.

“Kiếm Thần phải quên hết quá khứ, vô dục, vô cầu mà luyện kiếm. Lưu Dung không chỉ không quên mà còn là một lãng tử lịch lãm và hào sảng. Nếu Lưu Dung cũng là một kiếm khách, y đã không phải là nhân vật tuyệt đối phi phàm trong lịch sử võ lâm.”

Lão già kể chuyện không nói gì nữa, chỉ uống một ngụm trà. Trên khóe môi nhăn nheo thoảng một nụ cười kín đáo. Năm tháng trôi qua như trường giang chảy mãi, lớp anh hùng này sẽ đến lớp hào kiệt kia xuất hiện. Việc của một người kể chuyện là giữ lại ý chí của thế hệ trước, gieo nó vào tương lai và hy vọng.

Thiếu niên vẫn nhìn ly trà trên tay, vẫn còn chưa nói hết ý của mình.

“Ngoài ra, còn một nhân vật nữa, từ câu chuyện về Kiếm Thần mà vãng bối luôn thắc mắc: Thần Toán Tử Khương Khả Ca.”

Lão già hỏi.

“Ngươi cho rằng Khương Khả Ca không có lý do gì để buông tay phải không?”

Thiếu niên trả lời:

“Một người tuyệt đối cô độc, cuối cùng đã có bằng hữu, có người trao cho y hy vọng, có người bộc bạch mọi tâm sự cùng y. Tuy nhỏ nhoi nhưng tích tụ… y tích tụ nhân tính cho kiếm thần thì cũng lấy lại thiện tâm cho bản thân mình. Vãng bối có thể hiểu cái lý do y không muốn tiếp tục làm việc cho Mộ Dung Thành nhưng cũng rằng y sẽ không ngồi không ở Nguyệt lầu nhìn năm tháng trôi đi cạnh một người đàn bà không tỉnh lại.”

Lão già mù gật đầu.

“Khương Khả Ca là một bí mật lớn. Không ai biết chính xác việc ông ta làm trong những năm tháng còn lại của cuộc đời mình. Nhưng một Toán Tử không thể nào không tính toán. Có lẽ Khương Khả Ca đã trù bị rất nhiều cho tương lai. Bí thuật cường hóa cơ thể của một thiếu niên, kết cấu tổ chức của Mộ Dung Thành, âm mưu dang dở đằng sau cái chết của Thiên Cơ cốc chủ, nếu không có một người như Khương Khả Ca trù bị, cũng không có một thiếu niên Lưu Dung vừa xuất đạo đã nhằm thẳng vào Vô Danh Kiếm Mạc Ngôn thách đấu.”

Thiếu niên mỉm cười.

“Tiền bối đang xác nhận lai lịch võ công của Lưu Dung sao?”

“Không ai có thể xác nhận chuyện của quá khứ. Chỉ là đồn đại và suy diễn. Có những người không bao giờ để lại câu chuyện của mình cho nhân gian, nhưng không có bọn họ, nhân gian đã không sinh ra những câu chuyện huyền thoại.”

Thiếu niên châm một tuần trà nữa cho lão già. Bên ngoài tuyết rơi ngày một nặng. 

Thiếu niên nhìn tuyết rơi, chợt cảm thán:

“Võ công của Kiếm Thần, tâm cơ của Khương Khả Ca, phong thái của Tùy Phong, tạo ra một huyền thoại, không chỉ là một người.”

Lão già uống trà của thiếu niên pha, lại nghe y nói tiếp:

“Những sự kiện xảy ra rất liên tiếp. Từ Lập đông cho đến đông chí, vỏn vẹn chỉ một tháng trời, vốn dĩ không cho Lưu Dung thời gian để nghỉ ngơi hay suy nghĩ. Tuy nhiên kẻ lập ra âm mưu này không bao giờ tin vào “cái chết” bất minh của Lưu Dung. Bất minh đến độ dù là ai đứng sau âm mưu này đều phải dừng lại một bước, chừa lại sinh cơ cho Hầu gia và tất cả những người có liên quan… Đó là nước cờ dự bị cho một cuộc chiến chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.”

Thiếu niên dừng lại, lại chợt hỏi.

“Toàn bộ câu chuyện, vãng bối chỉ không nghĩ ra bằng cách nào Lưu Dung có thể khiến Tây Phương ma giáo giáo chủ ngạo mạn, một lòng đánh bại y trở thành đồng minh trợ giúp y.”

Lão già mù đáp:

“Một kẻ phi phàm luôn có những cách thức phi phàm. Ngươi muốn biết toàn bộ câu chuyện, có lẽ chỉ còn cách chờ đến bên kia thế giới, trực tiếp hỏi y mà thôi.”

Rồi lão bỗng hỏi.

“Ngươi nói năm nay mười sáu tuổi?”

Thiên niên hơi kinh ngạc khi bỗng nhiên lão già lại hỏi đến tuổi tác của y. Đây đã là lần thứ hai lão hỏi. 

“Hết mùa đông này, vãng bối mười sáu tuổi.” Y cung kính đáp.

Lão già chợt thở dài. Lần đầu tiên lão thở dài như thế từ lúc bắt đầu kể chuyện.

“Thật đáng tiếc… ta không còn sống được mười năm nữa để biết được câu chuyện của ngươi. Câu chuyện của ngươi nhất định sẽ rất mỹ lệ, rất phi phàm không kém gì truyền kì về Lưu Dung.”

Đột nhiên khuôn mặt vui vẻ của thiếu niên cứng lại. Trong mắt y thoáng một nỗi bi ai không bút nào tả hết, bàn tay bình thản để trên đùi chợt siết chặt.

Lão già mù có cảm thấy cái bi ai đó không, không thể nào đoán được. Lão chỉ nói thiếu niên mang đến chiếc hộp thứ ba. 

Chiếc hộp khá lớn. Thiếu niên không biết có gì bên trong, chỉ thấy lão già lấy ra một ghi chép của hình bộ. 

“Tiêu Lâm, đới đao thị vệ, hình bộ thần bổ?”  Thiếu niên đọc cái tên trên bản ghi chép, lòng tự hỏi vì sao lão già lại đột nhiên đưa ra một ghi chép từ hình bộ.

“Đó là câu chuyện tiếp theo.” Lão trả lời dùm y. “Câu chuyện của mùa xuân.”

*

Hết phần đông chí.

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!