Cổ ý – Đông Chí: Đoạn Mộng (4)

Spread the love

Đàn vẫn còn, cầm giả đã bặt tăm. 

Buổi bình minh tiết lập đông lạnh lẽo, Lưu Dung chèo thuyền quay lại bến, lặng lẽ nhìn cầm giả rời đi, biến mất vào đám đông mở cửa hàng, đi chợ sớm. Nàng không hẹn tương phùng. Còn Lưu Dung trong lòng đã lập thệ, nhất định phải cưới nàng. 

Mùa đông năm ấy, trong lòng đệ nhất đao khách đã nghĩ đến chuyện lãng tích thiên nhai.

Nhưng trước hết, y phải trở lại cố hương Giang Nam. Hàng năm nếu không về được dịp trung thu thì cứ vào tiết đại tuyết y lại đến Phong Hỏa tiêu cục vấn an Hầu Toàn Phương và gia quyến.

Hầu gia đã già, sức khỏe đã suy kiệt nhiều, đôi lúc cũng chẳng còn minh mẫn. Tuy nhiên vẫn có hai việc Hầu Toàn Phương vẫn vô cùng tâm đắc. Việc thứ nhất là danh tiếng trượng nghĩa, hào hiệp mà Phong Hỏa tiêu cục truyền đời lưu giữ. Việc thứ hai là có được hai nam tử rất đáng để tự hào. Người thứ nhất là con trai Hầu Phương Dật, người thứ hai là nghĩa tử Lưu Dung. 

Lưu Dung đã là một bậc anh hùng vang danh. Hầu Phương Dật tuy chỉ là một tiêu sư nhưng cũng là một trang nam nhi đội trời đạp đất, xưa nay chẳng bao giờ làm hổ thẹn Hầu gia. Hầu Phương Dật chính là thành thân vào mùa đông năm đó khiến hầu lão tiền bối càng cao hứng hơn. 

Vào tiết đại tuyết lạnh lẽo, nhà họ Hầu đặc biệt nhộn nhịp, ấm cúng. Hầu Phương Dật sắp thành thân. Hầu Toàn Phương thì không cần phải bàn, vô cùng đắc ý. Lưu Dung vừa đến phủ cũng đã bị không khí náo nức bên trong làm cho cao hứng. Y nhìn nụ cười rộng mở của nghĩa huynh mà cũng vui như bản thân mình sắp sửa đại hỷ.

Suốt bữa cơm tối, Hầu Toàn Phương uống rất nhiều. Sau đó lại tiếp tục bày tiệc ở hậu viên thết đãi Lưu Dung cho đến khi lão tiêu đầu say mèm đứng lên không muốn nổi. Nô gia dìu lão về nghĩ, lão vẫn còn cười ha hả, vỗ vai Lưu Dung dặn dò sớm tìm ý trung nhân, thành gia lập thất sinh con đẻ cái nối nghiệp Lưu gia.

Hầu Phương Dật cũng bắt đầu ngà ngà say, vừa nâng chén, vừa nói.

“Hiền đệ, cả đời ta việc gì cũng tầm tầm bậc trung, chẳng có việc gì sánh được với đệ, chỉ có lần này là hơn được đệ. Đã tìm được một ý trung nhân sớm hơn đệ rồi.”

Y nói xong lại cười, hạnh phúc vô cùng.

Lưu Dung cùng y cạn chén, lại hỏi.

“ Đại huynh hạnh phúc như vậy, nhất định cùng tẩu tẩu vô cùng tâm đầu ý hợp?”

Khuôn mặt ngà ngà say của Hầu Phương Dật đả đỏ lại càng đỏ hơn. 

“Đệ chắc không nhớ, trước kia cô bé nhà Mạc đại phu bên cạnh, cùng ta là thanh mai trúc mã.” Y nói, chén rượu nâng lên lại dừng lại để nở một nụ cười. “Bọn ta cùng nhau lớn lên, hai bên trưởng bối đã có hôn ước với nhau. Nhưng cũng như đệ, nàng theo phụ thân lên kinh gặp phải biến cố, đột ngột bặt tăm. Hơn mười năm bặt tin, ta đã tưởng không còn hy vọng nào tái ngộ, không ngờ nàng lại tìm được về cố hương… hôn ước ngày xưa cũng tiếp tục.”

Hầu Phương Dật xoa xoa mặt, chẳng giấu nỗi hân hoan. Tuy nhiên lại thoáng một chút sầu muộn.

“Nàng đã thành một thiếu nữ rất xinh đẹp. Công dung ngôn hạnh, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, chẳng phải hạng võ biền như ta… Nàng gả cho ta thật thiệt thòi lắm. Nhưng nàng luôn nói mình hạnh phúc khi ở bên ta. Ta nhất định phải vì nàng mà cố gắng nhiều hơn.”

Lưu Dung mỉm cười.

“Đại huynh là bậc chính nhân quân tử, đại tẩu ở bên huynh nhất định sẽ hạnh phúc.”

“Ta chỉ mong có thể phụng dưỡng tốt gia phụ, và làm được một đấng trượng phu tốt của nàng là đã vẹn toàn tâm nguyện.”

Hầu Phương Dật đã say, hôm sau lại là hỷ sự của y, Lưu Dung cũng không muốn y quá chén, liền vỗ vai muốn đưa y về phòng. Phương Dật liền gạt ra nói:

“Ta chưa say, chưa say. Hiền đệ, đêm hãy còn dài, ta sẽ gọi nàng đến cùng chung vui với chúng ta. Nàng tinh thông thi thư, cầm họa, nhất định sẽ nói được nhiều chuyện cùng đệ.”

“Đêm đã khuya, làm phiền một tiểu thư vào lúc này thật không nên….”

Hầu Phương Dật nhìn lên trời liền nói.

“Không đâu. Đêm nay trăng rất sáng, mỗi lần trăng sáng nàng đều chơi đàn ở Lãnh Hương các rất muộn. Chúng ta cùng đến đó, biết đâu nàng vẫn còn lưu lại.”

Lưu Dung chưa kịp nói gì Hầu Phương Dật đã kéo y đi.

Phong Hỏa tiêu cục chỉ là một tiêu cục vừa phải trong võ lâm, nhưng Hầu gia nhiều đời vốn giàu có, trang viên rộng lớn, nhiều phần đất đai cũng không dùng đến. Lãnh Hương các với con nhà võ thật vô dụng nên cũng hoang phế nhiều năm, đến dạo gần đây mới được tu sửa lại.

Trong vườn trồng rất nhiều hồng mai. Hoa mai chỉ vừa được trồng xuống cho ngày đại hỷ của Hầu Phương Dật. Dù lá lúc sơ đông, những cội hồng mai đều đã được nghệ nhân thúc nở sớm, cành cây khô trụi, chỉ thỉnh thoảng lấp ló vài nụ hồng mới lú như máu rơi. Dưới một cội cây già, một màn lụa đỏ quây quanh, một chiếc đèn lồng đỏ thắp, thảng hoặc tiếng đàn thánh thót.

Hầu Phương Dật đến nơi, tiếng đàn cũng im lặng. 

Thị nữ hầu bên ngoài rèm cúi chào cả hai. Hầu đại công tử gọi lớn.

“Muội muội, đây là nghĩa đệ mà ta thường nhắc đến. Mãi gần đến ngày đại hôn của chúng ta mới gặp được hắn. Nào, muội ra đây, cùng huynh đệ chúng ta cạn một chén.”

Người thị nữ đứng hầu liền lên tiếng. 

“Thiếu gia, người quên rồi sau, trước ngày đại hôn tân lang đâu thể gặp tân nương tử.”

Lưu Dung cũng vội nói.

“Tục lệ vẫn nên giữ gìn. Chúng ta cũng nên để đại tẩu nghỉ sớm để chuẩn bị cho ngày mai.”

Hầu Toàn Phương thở dài.

“Đành vậy… nhưng ít nhất muội hãy đàn cho huynh đệ chúng ta nghe một bản đi. Cầm nghệ của muội xảo diệu vô song, nghĩa đệ của ta lại là kẻ rất biết thưởng thức.”

Lưu Dung định khuyên can, thì tiểu thư trong rèm đã gọi thị nữ vào trong. Nàng thị nữ trở ra, báo lại rằng.

“Tiểu thư nghe nói Lưu công tử có một cây tuyệt thế hảo cầm luôn đem theo bên cạnh, tiểu thư không biết có thể mượn cây đàn của công tử chơi một bản được không?”

Lưu Dung không hề chuẩn bị cho yêu cầu này. Y vốn không tin vào những lời đồn hung ác, nhưng ngày đại hỷ của đại huynh, y thực sự không muốn đem ra một cây đàn vốn mang nhiều tiếng dữ. Hầu Phương Dật lại chẳng hề để tâm, chỉ muốn khoe tài phu nhân với tiểu đệ, liền hối thúc lần nữa. 

Lưu Dung đành giao đàn cho thị nữ, đưa vào trong rèm. 

Hạ nhân bắc ghế đến cho hai người ngồi. Trong vườn thoang thoảng hương trầm bay lẫn vào mùi hàn tuyết, sơ mai. 

Tiểu thư trong rèm lên dây gảy những nốt đầu tiên. Hà Trung Chi Thủy Ca.

Lưu Dung chợt lạnh người, chẳng phải vì gió rét, mà vì tiếng hay quá đỗi.

Hà trung chi thủy hướng đông lưu,

Lạc Dương nữ nhi danh Mạc Sầu.

Mạc Sầu thập tam năng chức ỷ,

Thập tứ thái tang nam mạch đầu,

Thập ngũ giá vi Lưu lang phụ,

Thập lục sinh nhi tự A Hầu.

Lư gia lan thất quế vi lương,

Trung hữu úc kim tô hợp hương.

Đầu thượng kim thoa thập nhị hàng,

Túc hạ ti lý ngũ văn chương.

San hô quải kính lạn sinh quang,

Bình đầu nô tử kính lý tương.

Nhân sinh phú quỷ hà sở vọng,

Hận bất tảo giá đông gia Vương. (*)

Khúc hát kể chuyện nàng Mạc Sầu xuất giá, sống cuộc đời nhung lụa, yên ấm bên chồng con. Thật là phải đạo với hôn lễ ngày mai. Thật thanh nhã làm sao, vậy mà Lưu Dung lại nghe như tiếng quỷ núi gọi hồn. Tiếng đàn này, làm sao y quên được… 

Tiếng đàn dừng, ngọn gió lay rèm thưa, thiếu nữ ngước nhìn lên, đôi mắt đã khô dòng lệ. 

Sắc mặt Lưu Dung xanh xao, nhợt nhạt.

Hầu Phương Dật vỗ tay khen hay. 

“Hay quá phải không. Muội ấy tên là Mạc Sầu, một cái tên cũng như người vậy, thật là một khúc ca hạnh phúc êm đềm.”

Hầu công tử còn muốn nàng ở lại cùng nói chuyện, nhưng thị nữ lại nhắc nhở tiểu thư phải nghỉ ngơi cho ngày đại lễ ngày mai. 

Nàng thị nữ trả lại cây đàn, cuốn rèm châu. Tiểu thư trở về khuê phòng, một sợi tóc nào vương trên cành mai côi chớm nụ khiến nàng phải quay đầu gỡ tóc.

Giọt sương trên cành vươn trên tóc, rơi xuống như máu đào cắt vào tim kẻ hữu tình.

Hầu Phương Dật kéo Lưu Dung về tiếp tục chén tạc chén thù đến sáng. Hầu Phương Dật đã say rồi, Lưu Dung vẫn không say. Trên đời này có bao nhiêu rượu cũng không đủ chuốc y say được nữa. 

Ngày hôm sau là đại hỷ của Hầu Phương Dật, khách khứa tấp nập. Đa số đều vì ân tình của Hầu gia mà đến. Trong đó cũng không ít người đến vì muốn tận mắt nhìn thấy chủ nhân của Đoạn Mộng đao vang danh thiên hạ.

Hầu Phương Dật bái đường xong, đưa nương tử đi cảm tạ, đưa theo cả hiền đệ quý đi cùng. Y thực tâm tự hào có được nương tử tài sắc, cũng thực tâm tự hào có người nghĩa đệ như Lưu Dung. Y uống đã bắt đầu say, Lưu Dung uống thế cho y. Người này đến người khác mời, rượu uống vào chẳng hiểu sao càng uống càng tỉnh. 

Bà mối cõng tân nương vào động phòng. Tân lang ngà ngà say cũng cáo biệt quan khách.

Tiếng chúc tụng vang xa khắp nơi. 

Lưu Dung thay tân lang tiếp khách đến tiệc tàn, rồi tiễn từng người một ra về. Người đã về hết, tuyết lại rơi, một mình y đứng giữa sân hồng mai chẳng có chút cử động nào, gia nhân mời y vào hậu viện nghỉ ngơi, y chỉ đáp muốn nhìn tuyết rơi. Rốt cuộc đứng đến tận bình minh, tuyết phủ trắng cả đầu tóc, áo bông. 

Kẻ dưới tuyết không thể khóc, người trong tân phòng càng không có lý do để rơi lệ, nến hỷ trong gia trang cháy suốt đêm vương vãi sáp hồng.

Cái tư ý của “Xuân tàm đáo tử ti phương tận, lạp cự thành hôi lệ thuỷ can”, kẻ như Lưu Dung, chẳng bao giờ nghĩ có ngày nếm trải.

Lúc người Hầu phủ thức giấc, Lưu Dung cũng đã đi rồi.

Ngày đông chí năm đó, y tiếp chiến thư của Tây phương ma giáo, giáo chủ tại Yểm Quỷ nhai. 

Kết quả, Lưu Dung rơi xuống vực thẳm, vĩnh viễn không ai tìm thấy xác. Trận đấu không có nhân chứng. Tây phương ma giáo giáo chủ là kẻ sống sót, nhưng bản thân lại không hề nhận mình đã thắng.

Sử sách chỉ ghi lại một điều duy nhất về trận Yểm Quỷ nhai, chính là lời giáo chủ ma giáo cảm thán: “Cuối cùng ta đã nhìn thấy Đoạn Mộng Đao rời khỏi vỏ, quả thật là một thanh đao có thể cắt đứt giấc mộng của con người, kể cả giấc mộng của chính y.”

Hầu gia ở Phong Hỏa tiêu cục, treo tang trắng ba năm. Lưu Dung chết, tân nương của Hầu Phương Dật một năm sau cũng sinh bệnh mất đi. Rồi đến Hầu Toàn Phương tuổi cao sức yếu cũng qua đời. Một mình Hầu Phương Dật quán xuyến mọi chuyện, cũng may, y vốn là một nam tử đơn giản, lạc quan lại nhiều trách nhiệm. Vài năm sau y tái hôn với một cô gái khác trong tiêu môn, sinh nhiều con cháu, cả đời yên vui.

(*)Hà Trung Chi Thuỷ Ca.

Bản dịch của Lãng Xẹt Tử

Nước Hoàng Hà về đông chảy mãi

Đất Lạc Dương cô gái Mạc Sầu

Mười ba biết dệt lụa màu

Năm lên mười bốn hái dâu ngoài đồng

Mười lăm tuổi lấy chồng Lư thị

Mười sáu sinh con quý A Hầu.

Lư gia lan quế đẹp sao!

Uất kim, tô hợp ngạt ngào mùi hương

Mười hai hàng trâm vàng cài tóc

Hài tơ thêu ngũ sắc chân mang

San hô rực rỡ bóng gương

Nô tỳ đứng cạnh nhắc rương đựng giày

Giàu sang kể có ai bì được

Đời người còn nguyện ước gì sao?

Hờn kia ôm tự thuở nào

Nhà bên đông chẳng gả vào Vương gia.

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!