Cổ ý – Đông Chí: Đoạn Mộng (3)

Spread the love

Người giang hồ có ba mối hận lớn: Hận Kiếm Thần mai danh, hận Ngọc Hồ cầm báo oán và hận chẳng có người thấy được Đoạn Mộng đao rút ra khỏi vỏ. Suốt mười lăm năm kể từ ngày Lưu Dung đánh bại Thiên Ngoại Mặc Ngôn, chưa từng có người thứ hai trên thiên hạ có thể khiến Đoạn Mộng đao xuất ra khỏi vỏ. 

Mười lăm năm, Đoạn Mộng đao và những truyền kỳ về Lưu Dung đã trở thành một loại huyền thoại bất tử của võ lâm. Mười lăm năm, y tham gia nhiều sự kiện, bất chấp hiểm nguy. Ngay cả điềm rủi, mang theo sát nhân danh cầm bên mình y chẳng những không nề hà, mà còn một mực yêu quý cây đàn. Y thích hiểm cảnh, thích những cuộc phiêu lưu. Vì vậy, y không thể không uống thử rượu Vô Tâm.

Y đến đến hồ Mạc Sầu chính là ngày đầu tiên của tiết lập đông. Liên tục bảy ngày thi triển khinh công không nghỉ từ Hạnh Hoa thôn đến Kim Lăng thành quả thực làm y mệt mỏi. Nhưng đến nơi, người trong thành lại nói, quán rượu Vô Tâm đóng cửa rồi. Nữ chủ nhân cảm thấy buồn chán, chưa đến tiết lập đông đã đuổi hết khách đi, đóng cửa, dỡ bảng hiệu. 

Lưu Dung chỉ có thể cười trừ một cái. 

Rượu không uống được, tuy nhiên Kim Lăng cảnh sắc vẫn mỹ lệ, mê nhân. Y tìm một quán trọ tốt nghỉ ngơi, tận hưởng sự nhàn nhã, tận hưởng cao lương mỹ vị và lạc thú của Kim Lăng. Y thật rất mệt, chỉ muốn ngủ một giấc dài bên một cô nương duyên dáng, vậy mà đi đến đâu, câu chuyện về Vô Tâm tửu cũng truyền tụng rất râm ran. Thu tàn, quán rượu trên hồ cũng đã đóng cửa. Biết bao người nuối tiếc cũng không ít người mừng rỡ. Thiên hạ nói vậy là yêu nữ hồ Mạc Sầu đã thôi ăn tim người, đã hết gây họa. Cái quán rượu chỉ mở vài tháng từ mùa hè, để lại không ít lời nguyền rủa. 

Danh kỹ Tiêu Tương đàn, Lưu Dung chỉ thấy tinh xảo mà không thấy hay, nàng ném khăn lụa, giữ chân y làm khách trong màn, y cũng cáo mệt rời khỏi. Chăn êm, đệm ấm, người đẹp, y không ở, lại thích dầm mình ngoài sương giá bên ngoài. 

Trời càng lúc càng lạnh, sương xuống dầy, băng đóng một lớp mỏng trên hồ Mạc Sầu. Lá sen đã rụng hết, quanh hồ cũng chẳng còn ai, phóng tầm mắt ra xa, vẫn còn còn một con thuyền hiu quạnh, neo lại giữa hồ điệu chừng hoang phế. 

Khung cảnh mênh mông, lòng hiếu kỳ vẫn còn đó. Đạp trên lá sen khô, băng qua hồ lớn, y vốn dĩ muốn xem chỗ ở của yêu nữ hồ Mạc Sầu trước kia nhìn như thế nào. 

Chợt trong tiếng gió vi vút, sắt se, vọng lại một tiếng đàn. 

Tiếng đàn khiến Lưu Dung dừng chân trên một chiếc lá sen tàn úa, chỉ sợ một tiếng lá sen gẫy cũng có thể phá vỡ những sợi tơ bạc tiếng đàn dệt trong không gian. 

Thương tiếc không phải là thương tiếc, kiêu ngạo không phải là kiêu ngạo, tiếng đàn chính là trận gió thu, chính là mùi hương buồn bã của đám côn trùng phù du cuộn mình trong lá sen tàn tạ, là giọt lệ của sương chiều bảng lảng trước tháng năm vô bờ.

Thuyền nhỏ nhập dềnh, nhã nhạc mông lung, trập trùng sóng gợn, lãng tử đứng lặng trên lá sen khô, hoàng hôn tịch mặc rơi vòng lòng hồ, loang loáng những sắc vàng, sắc đỏ tan chảy. 

Tiếng đàn dứt, Lưu Dung điểm nhẹ trên lá, tung mình rơi xuống mạn thuyền, nhẹ như hơi sương. 

Một ngọn gió thổi rèm thưa, người con gái trong thuyền ngước nhìn lên mới nhận ra có khách. Nàng đứng dậy, vén tấm rèm xanh bước ra ngoài.

“Quan khách thứ lỗi, bổn tiệm đã đóng cửa rồi.”

Rèm xanh, áo nàng xanh, mái tóc buộc một dải lụa xanh, xanh như một vệt mây mùa hạ vướng lại trong sương mù lưu luyến.

Lưu Dung bước đến một bước, gỡ gây đàn mang trên lưng xuống, cẩn trọng đưa đến cho chủ thuyền.

“Xin cô nương đàn thử cây đàn này.”

Thiếu nữ thoáng chút chần chừ, rồi nhận đàn bằng hai tay. Nàng không mời khách vào thuyền, chỉ quỳ xuống trên lá khô rơi trước cửa, đặt hộp đàn trên đùi, nhẹ nhàng mở ra. 

Đôi mắt đẹp như hồ thu thoảng hoặc sương. Thiếu nữ nâng niu cây cổ cầm như một đứa trẻ, từng giọt lệ lăn dài trước cả cầm âm.

“Một cây đàn mệnh khổ.”

Nàng thở dài, từng chút so dây.

Sương giá đổ, hoàng hôn ảm đạm đã chuyển thành màu xám. Những vệt nước và trời còn chút ánh hồng rũ rượi lẫn vào nhau. 

Tiếng đàn lần này đã khác, nỗi sầu man mác biến thành vô biên. Cái cô tịch của du tử rơi vào tuyệt diệt của thiên cổ sầu. 

Ngũ cung réo rắt, sương mù dày đặc dâng lên, khung cảnh chẳng còn trời nước, chẳng còn là thu đông, chỉ là sương giá, vô tận, vô tình, nhấn chìm nhân ảnh. 

Tiếng đàn dứt lúc nào chẳng nhận ra, nỗi day dứt trong lòng thì vẫn còn mênh mông. 

Khuôn mặt giai nhân đầm đìa lệ. Công tử bần thần.

“Cô nương có rượu?”

Nàng lắc đầu, nâng tay áo, chấm những giọt lệ trên má.

“Chỉ có trà.”

Trà sen, dĩ nhiên là sen mùa hạ. 

Nàng nhóm bếp, bằng lá sen và củ sen khô. Những sợi tóc mai phủ phất trên thái dương, bị ngọn gió đùa linh loạn. Mùi than nồng đượm cháy, hơi nước sủi tăm bén vào những kí ức xa xôi. Đã qua tết Trung Thu, đã qua mùa đoàn tụ, nhưng ai cũng có những ngày thơ ấu. Lưu Dung nhớ mùi than củi trong bếp, nhớ hương trà sen và ánh sáng của những chiếc đèn lồng đỏ thắp ngoài sân. Đó là lúc những đứa trẻ trong phủ thắp đèn lồng chạy chơi và mẫu thân y mài mực cho phụ thân viết bài thơ tả trăng rằm. Thiếu chủ nhân chỉ chờ có lúc đó để chạy ra ngoài. Bà vú nhất định gọi theo đưa cho tiểu công tử găng và mũ. Nhưng cậu bé Lưu Dung sẽ chẳng nghe lời mà trốn mất. Găng, áo, mũ lông vướng víu, mặc hết những thứ đó vào chẳng còn chơi vui nữa. Một năm chỉ có một lúc tận tình vui chơi rồi nằm bệnh vài ngày, chẳng phải cũng rất đáng sao?

Nước đã sủi tăm, trà đã pha, lệ trong mắt thiếu nữ vẫn còn. 

“Quê nhà của ta trong rừng trúc. Tiếng gió thổi qua trúc lâm như tiếng nhạc. Trước cửa phòng ta cũng có treo một chiếc phong linh bằng trúc. Tiếng phong linh trong đêm trăng tròn nghe lại khác, nhất là đêm trung thu… cùng với tiếng hát của những đứa trẻ thắp những ngọn đèn lồng đỏ… chẳng khác nào một lời nguyện ước bình yên…”

Nàng vén tóc mai, chợt nói, lại chợt im bặt. 

Nước đã sôi đúng độ. Thiếu nước châm trà nhưng cầm lên lại đặt xuống. Đôi bàn tay gầy run nhè nhẹ.

“Mẫu thân vẫn dặn ta, pha trà tâm phải tịnh… Thứ lỗi cho ta… cây cổ cầm của công tử cô đơn quá…”

Toàn thân nàng run nhẹ. Gió thổi đầy mùi hàn thủy càng làm nỗi sầu mang thêm cốt cách hư nhược. 

Lưu Dung đứng lên, kéo nàng vào lòng. 

Y là kẻ phong lưu nhưng không tùy tiện phóng túng. Y ngang tàng nhưng rất biết lễ nghi. Y lại là một kẻ rất biết kiềm chế và nhẫn nại nhưng chỉ lần này thôi, y không thể ngăn nỗi trái tim mình.

Nụ hôn ép lên môi nàng nụ hôn cuồng nhiệt. Móng tay thiếu nữ bấm vào cổ y bật máu, cô gái như hồ điệp trong tay, vẫy vùng cũng chẳng thể thoát ra được. Lưu Dung ôm nàng vào khoang thuyền, gió lộng thổi tắt những ngọn nến nhỏ nhoi. 

Người thiếu nữ trong lòng y đã thôi chống cự. Trong cái lạnh của khí tiết mùa đông, mênh mông của sương mù thành Kim Lăng, là nỗi khao khát một hơi ấm giữa tịch mịch cuồng điên. 

*

Sương gió đã chuyển thành bão, mưa đổ miên man. Con thuyền nhỏ nghiêng ngả, ngọn nến trong khoang thuyền lắc lư. Khoang thuyền vốn ngăn nắp đã trở nên bề bộn, nhưng hàn khí bên trong đã không còn nữa. 

Lưu Dung nằm trong chăn, chẳng buồn mặc lại y phục. Y chạm vào những sợi tóc còn vương trên đệm trắng và hơi ấm của người con gái ngồi chải tóc bên cửa sổ. Nàng lại có vẻ trầm lặng như lúc đầu tiên mới gặp, chẳng còn một chút cuồng si nào như lúc nãy. Thế sự trôi qua như nước hồ Mạc Sầu, như gió thành Kim Lăng, là tương ngộ, ái ân, trinh tiết của thiếu nữ cũng chẳng có gì quan trọng. 

Lưu dung vươn tay ra, kéo nàng lại vào trong chăn ấm. Y ôm lấy khuôn mặt nàng, khẽ hỏi:

“Muội tên là gì?”

Nàng cười nhẹ.

“Đến bây giờ huynh mới hỏi tên ta?”

Nói một câu xin lỗi e rằng cũng là trơ trẽn, nhìn nét mặt đỏ lên của Lưu Dung, nàng lại cười lần nữa.

“Ta tên là Mạc Sầu.”

Hồ Mạc Sầu, tiên nữ Mạc Sầu bán rượu Vô Tâm, Lưu Dung cũng cười.

“Dĩ nhiên rồi, “khinh phàm đái vũ nhập giang lưu”… muội dĩ nhiên là Mạc Sầu.”

Thiếu nữ đặt một ngón tay lên môi y. Nàng nói.

“Đừng nói tên huynh cho ta biết.”

“Muội không muốn biết sao?” Y cau mày.

“Bởi vì ngày mai, muội sẽ rời đi. Muội không muốn phải nhớ đến huynh. Nhưng lại muốn huynh phải nhớ muội. Chúng ta không thể là “dương hoa yến tử cộng du du”. Hãy xem như đây là một giấc mộng.”

“Ta sẽ cưới muội làm thê tử.”

“Huynh thương hại ta?”

“Cả đời ta nếu không gặp muội cũng không nghĩ đến chuyện gia thất.”

Nàng đặt lên môi y một nụ hôn. Y vẫn còn nói tiếp.

“Ta nhất định khiến cho muội thực sự là không phải mang một nỗi buồn nào, nhất định giống như tên của muội vậy.”

Nàng vùi đầu vào ngực y.

“Đừng nói nữa… muội không muốn nghe… huynh yêu muội, hãy yêu bây giờ, chúng ta tuyệt đối không có ngày mai, không có nữa đâu.”

Nàng thực sự không cho y nói, trong vòng tay y, nàng lại là một yêu nữ trong đêm lạnh, mê đắm, cuống say. Lưu Dung lau khô những giọt lệ của nàng bằng những nụ hôn. Hung hiểm trùng vây chưa từng làm trái tim y khẩn cấp, nhưng đêm nay nhịp tim y đã loạn rồi.

Rốt cuộc, y lại không ngủ thêm một đêm nữa. Không ngủ vẫn có thể rơi thẳng vào một giấc mộng sâu thật sâu. Một giấc mộng mà cả đời y cũng không thể tỉnh lại. 

*

Trên giang hồ truyền tụng huyền thoại về một đôi tình nhân, cầm kiếm tri âm. Bọn họ luyện ra một thanh cổ cầm gọi là Ngọc Hồ, luyện ra một thanh bảo kiếm gọi là Băng Tâm. Ngọc Hồ có thể sánh với dao cầm Bá Nha đã đập vỡ, Băng Tâm có thể sánh với Can Tương, Mạc Tà ngày trước. Ngày cầm kiếm ra đời, cũng là ngày gia tộc gặp họa diệt thân. Cầm giả nhìn trượng phu chết trước mặt mình, ôm lấy Ngọc Hồ, đàn một khúc bi hận ca rồi thổ huyết mà chết. Nghe nói mối hận của nàng yểm vào trong đàn, nguyền rủa cây đàn thành một hung cầm chuyên hại chết chủ nhân. 

Trong đàn Ngọc Hồ là một rỗng, vốn là nơi đựng kiếm Băng Tâm. Ngày nào Băng Tâm chưa trở lại với Ngọc Hồ, ngày ấy mối hận vẫn còn. Đàn Ngọc Hồ nguyền rủa chủ nhân, uống máu chủ nhân khiến cho tiếng đàn ngày một mê hoặc hơn. Đặc biệt Ngọc Hồ cầm rất thích uống máu tình nhân. Mối tình càng bi thảm, tiếng đàn càng du dương…

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!