Bách Quỷ Dạ Hành (7)

Lục Cửu lắng nghe tiếng thở và nhịp mạch của y một lúc, rất mảnh nhưng trầm ổn, giống một mạch nước ngầm lúc tuyết tan. Nội công của y vững chãi và hùng hậu, sức sống của y lại càng mãnh liệt hơn, những vết thương này không thể đánh bại được y. Thương

Bách Quỷ Dạ Hành (6)

Tất cả cung tiễn thủ đều đã sẵn sàng. Phù Tang vương phi trừng mắt nhìn đám tàn binh tụ lại quanh thị trấn, sẵn sàng hạ lệnh thủ tiêu. Một người, một ngựa tiến về phía họ. Chính là tướng quân mặt đỏ, râu dài đã mất đi một tay. Tướng quân lên tiếng

Bách Quỷ Dạ Hành (5)

Bọn họ đi một quãng nữa, đến một vùng không khí tươi mát lạ lùng. Không khí khô nóng của sa mạc thay bằng hơi ẩm mát dịu, ngan ngát mùi hương. Xà nương quay lai nhoẻn một nụ cười. Mùi những hoa lan nhè nhẹ trong không khí mát lành, bên kia chiếc rèm

Bách Quỷ Dạ Hành (4)

Nén lại cơn đau thống trong đầu, Lục Cửu định tiến lại gần thì đã thấy Lưu Dung đã ra hiệu dừng lại. Những ngọn đuốc cháy dang dở lăn lóc trên mặt đất, làm rung động những cái bóng nhảy múa xung quanh Lưu Dung.  Lục Cửu giật mình nhìn thấy hai bàn tay

Bách Quỷ Dạ Hành (3)

Những tiếng chuông ngân lên đinh đinh đang đang nghe như tiếng thầy tu niệm chú. Lại một giọng nói ma mị nửa thực nửa hư thoảng trong gió sa mạc đưa lại. Không quay lại, Lưu Dung đẩy Lục Cửu vào trong cửa, dặn. Y nói rồi cứ thế bước ra phía sân trước. 

Bách Quỷ Dạ Hành (2)

Lúc Lục Cửu rời khỏi phòng, mặt trời đã xuống thấp một chút.  Kết cấu của ngôi nhà, rõ ràng là một tửu điếm. Phòng của Lục Cửu ở tầng một, bên dưới nhất định là sảnh lớn bán thức ăn. Chàng không nhớ hôm nay là ngày nào, nhưng bên dưới im lặng quá.

Bách Quỷ Dạ Hành (1)

Lục Cửu mười lăm tuổi tiếp quản sản nghiệp Lục gia, mười tám đã nổi danh khắp giới thương nhân. Chàng không chỉ kiếm được rất nhiều tiền, còn rất chú trọng giúp đỡ các thương nhân đồng hương, lại mở rộng buôn bán với khắp các tỉnh thành, chẳng bao lâu đã thành lập

error: Content is protected !!