IV. BÍCH: LỜI NGUYỀN (1)

Spread the love

Hans Blomqvist tự nhủ lần tiếp theo hội trưởng chỉ định công việc, ông nhất định phải tăng giá gấp đôi. Toàn những nhiệm vụ khó nhằn.

Vanessa Noa Noa là một trong những đối thủ khó chịu nhất từ trước đến giờ. Tơ nhện của ả nối liền lại được tất cả mọi không gian Hans cắt được. Rắc rối hơn là nguồn niệm lực của ả rất dồi dào nhờ vào trữ lượng “lương thực” dự trữ lúc nào cũng có thể dùng đến. 

Địa điểm giao tranh, một gian phòng hạn hữu lại càng khiến thợ săn rơi vào thế khó hơn. Tơ nhện giăng khắp nơi, Hans chẳng khác nào một con côn trùng đã sập bẫy đang cố gắng vẫy vùng. Chỉ là vấn đề thời gian cho đến khi Hans cạn kiệt thể lực hoặc niệm lực.

Chặc lưỡi một cái, Hans nhảy ra xa khỏi vùng tấn công của Vanessa, giũ bỏ mớ tơ niệm bị cắt đứt bên tay trái. Ánh đen tuyền ánh lên trên làn da tái của Hans, không ngoài dự đoán, tơ có độc.

Hans Blomqvist không một chút chần chừ, lóc đi phần thịt nhiễm độc và lại dùng niệm bó chặt mạch máu cánh tay lại, toàn lực tập trung vào đối thủ.

Gần sát với cổng ra vào, Amerius đang tìm cách đánh bài chuồn. Chẳng có gì tốt đẹp khi một người bình thường mắc kẹt trong trận đấu giữa hai niệm sư lão luyện. 

Antonio ngược lại vẫn châm một điếu xì gà mới, tựa mình vào cửa chính, từ tốn nói với vị vua đồng cấp.

“Vội vàng gì, màn chưa hạ mà.”

Ngay lập tức Amerius ra tay.

Khẩu súng lục rút ra xả vào Antonio nhưng chưa kịp kéo cò đã rơi xuống. Một ngọn tiểu đao bằng niệm xuyên qua tim Amerius thật ngọt ngào.

“Đừng bắt ta phân tâm chuyện của lão chứ.” Hans càu nhàu.

Antonio nhún vai nhìn cơ thể vẫn còn thoi thóp của Amerius bắt đầu rúm ró lại. Vanessa không để phí một con mồi nào, đã hút cạn sinh lực của lão trước khi chết.

Ả liếm mép đầy ghê tởm.

“Chẳng được bao nhiêu, một tên vô tích sự. Nhưng Hans Blomqvist ngươi sẽ là một bữa ăn dinh dưỡng đấy.”

Tay thợ săn lão làng bật cười một tràng lớn, ngay lập tức tiếp tục tấn công. 

Các nhát chém của Hans ngày càng mất đi mục tiêu, trở thành phòng thủ nhiều hơn. Còn các sợi tơ càng lúc càng quấn chặt. Cả căn phòng đang được bọc trong một cái kén tơ nhện. Ngay cả Antonio cũng đã bị trói chặt trong một gói tơ không có độc. Dù gì nhà vua cũng là một món hàng có thể trao đổi sau này.

Điếu thuốc trên tay ông trùm rơi xuống, nhưng Antonio không hề lo lắng cho sinh mệnh của mình, đôi mắt vẫn lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ như trận chiến trong căn phòng này không tồn tại. 

Hans Blomqvist cũng không còn đường chạy nữa.

Tay thợ săn cũng đã rơi vào lưới nhện. Các sợi tơ quấn dần cơ thể ông ta thành một cái kén ngon lành. Dù vẫn kịp tạo một lớp bảo vệ thân thể thì tơ nhện vẫn đang hút lấy sức mạnh của Hans.

Nữ hoàng mỉm cười:

“Giờ thì sao đây thợ săn? Cảm giác trở thành con mồi như thế nào?”

Hans nhích động cổ tay trái, vẫn còn đủ lực để tạo ra một ngọn đao cắt rời một nắm tơ. Nhưng cùng lắm cũng chỉ giải phóng được hai ngón tay mà thôi.

“Ngươi suýt giết được ta rồi.” 

“Chỉ suýt thôi sao? Ngươi vừa trăn trối đó.” Vanessa cười lạnh.

Trong khoảnh khắc, Vanessa hơi chững lại, tự hỏi mình có đánh giá thấp con mồi hay không? Không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy Hans Blomqvist có thể có cơ hội phản công. Tuy nhiên Vanessa cũng không muốn đêm dài lắm mộng. 

Một ngọn đao nhỏ xuất hiện trên hai ngón tay Hans cũng là lúc Vanessa lập tức ra đòn kết liễu.

Bó tơ nhện siết chặt, sức hút lấy tinh lực trên người Hans đạt cực đại.

Thợ săn ném mũi dao đi, hoàn toàn không thể cắt đứt bất kì sợi tơ nào mà biến mất trong không khí.

Vanessa trợn mắt, hắn vô vọng quá sao? Niệm lực của hắn đã cạn rồi…  Chỉ một giây nữa là xong, hắn sắp chết.

Chỉ một giây và đột ngột trái tim Vanessa đau nhói.

Những bó tơ nhện lỏng ra.

Tay thợ săn lão luyện nhìn người đàn bà đẹp từ từ ngã xuống, máu tràn ra khỏi đôi môi đỏ và dần teo tóp lại một cách lạnh lùng.

Vanessa Noa Noa đã chết.

“Ngay từ đầu ta đã chỉ muốn cắt một con đường xuyên qua không gian dẫn đến trái tim ngươi. Tơ nhện càng dày đặc, vị trí càng cố định và ngươi cũng càng khó nhận ra nó.”

Hans giải thích, chỉ là Vanessa đã không còn nghe được. Tơ nhện trong phòng đã tan biến hết theo cái chết của nữ hoàng khát máu. Antonio cũng đã được tự do. Nhà vua co duỗi các khớp, lại tìm bật lửa đốt một điếu xì-gà tiếp theo, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Bắt đầu rồi.” Antonio thốt lên.

Một chấn động lớn ập đến làm toà dinh thự rung chuyển. Hans hoàn toàn giữ được thăng bằng, bước dài về phía cửa sổ đã vỡ toang.

Gió lồng lộng.

“Thiên sứ đã giáng trần.”

Lời vang lên nghe xa vời vợi. Thiên sứ đã đối mặt với Oán Linh. Hào quang của thiên thần giải tội đang hút đi những oán hồn.

Khả năng của thiên thần là hấp thụ và giải phóng. Vì khả năng hấp thụ vô hạn cô có thể thanh tẩy mọi nguyền rủa, oán linh, niệm lực. Chính vì vậy khả năng giải phóng của cô cũng có sức tàn phá vô kể.

Khả năng của Oán Linh cũng là hấp thụ và giải phóng. Nhưng trong khi thiên thần chỉ hấp thụ được thực thể sống, Oán Linh chỉ có thể hấp thụ cái chết và các năng lượng tiêu cực mà cái chết giải phóng ra. Muốn hấp thụ thiên thần, trước tiên Oán Linh phải giết chết thiên thần. 

Chỉ một số rất ít nhân vật cao cấp của hội thợ săn mới biết hai nguồn sức mạnh vô cùng này vốn có cùng một nguồn gốc. Cuộc chiến giữa hai sức mạnh vượt xa con người trở thành cuộc chiến sinh tồn đầy khốc liệt của hai loài dã thú.

Thứ tuôn tràn trong cuộc chiến của hai thực thể phi tự nhiên, không phải là máu mà là sự điên rồ.

Hai người đàn ông trung niên đứng nhìn cuộc chiến từ cửa sổ với cùng một tư thế và một khuôn mặt vô hồn. Không có bao nhiêu người còn sống biết được rằng cả hai người họ Antonio và Hans đều từng chia sẻ một tuổi thơ. Họ đều là những đứa trẻ của Umbra, nhưng số phận đã đưa lũ trẻ lớn lên theo những con đường khác nhau.

Im lặng trong một khoảng dài và kéo dài hơn vì không ai muốn phá vỡ một thoáng hồi ức.

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!