Tuyết Giải (15)

Spread the love

Hoa đào lắc rắc rơi, thuyền cập bến cũng là lúc Thu Thủy Thanh từ biệt. Nàng muốn dẫn Lam Lăng Vân đi du sơn ngoạn thủy một thời gian. “Đứa trẻ này là ta đưa đến, nhờ ngươi dạy dỗ đã nhiều, giờ ta cũng nên đưa nó đi thăm thú thiên hạ, học thêm chuyện đời.”

Lăng Vân vẫn lưu luyến sư phụ, cũng cảm thấy tội lỗi với sư phụ. Không dám đến chào cũng không dám nhìn mặt thầy lần nào cả. Thu Thủy Thanh chặc lưỡi nói “cứ để nó lớn lên.”

Nàng định đi tìm Lam Lăng Vân thì Lãnh Bái Nhiên lên tiếng:

“Ta vẫn nợ cô một mạng.”

“Có chuyện đó sao? Ta không nhớ gì cả.” Nàng chẳng thèm quay lại, cứ như vậy đi mất.

Lục Cửu gọi lớn:

“Ý hắn là thanh minh lại đến uống rượu. Tần Hoài, thuyền lớn, hoa đăng rực rỡ, nhất định phải đến.”

Nàng cười lớn, nháy mắt với Lục Cửu:

“Nếu các ngươi không bỏ chạy, ta nhất định sẽ đến.”

Xem như là một lời ước hẹn đã định. Tịch Lam tiên tử hành tung vô định, thần thái phóng túng, kiêu kì, giống như mây buổi sớm, ráng buổi chiều, chẳng có mấy người chiêm ngưỡng được. Chỉ biết rằng vẻ đẹp và những truyền kì về vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân một thời này làm biết bao hậu sinh sau này ngưỡng mộ không dứt.

Đến hoàng hôn thì bọn họ rời khỏi Đào Viên. Những bằng hữu khắp nơi cùng tương trợ cho họ trong biến sự Đào thôn đều lần lượt từ biệt. 

Lục Cửu thay mặt Lưu Dung đã sắp xếp xe ngựa đưa bọn Lưu Dung đến một dịch quán, còn mình ở lại thu xếp các việc còn dang dở. Xe ngựa vừa đến, Lãnh Bái Nhiên đã thấy Doanh Tiểu Tuyết chờ sẵn. Nàng gửi con cho Hy Nguyệt, chờ ở đây đã hơn một tháng trời. Từng ngày đều là lửa nóng trong ruột, thấp thỏm không nguôi.

Ba năm không gặp, hắn ôm chặt lấy nàng, chẳng nói lời nào. Tiểu Tuyết vỗ nhẹ vào lưng hắn, mỉm cười. Không xa cách không biết rằng hắn cũng nhớ nhung nàng.

Diệu Đạo thần ni cũng đang chờ bọn họ trong khách điếm, chữa trị cho những người bị thương. Không còn kẻ thủ bao vây tứ phía, đã đến lúc để nghỉ ngơi rồi.

Nắng xuân ấm áp, thời gian trôi rất nhẹ nhàng, không có gì vội vã, bọn người Lục Cửu ở lại khách trọ vài ba ngày. Những việc Diệu Đạo có thể làm cho bọn họ đều đã làm. Vết thương của bọn Lưu Dung đều chỉ là ngoại thương, chất độc tích tụ trong người Mạc Sầu, Diệu Đạo cũng đã tìm cách trục xuất đi ít nhiều nhưng không thể chữa khỏi. Nhiều lắm cũng chỉ làm nàng bớt đau đớn, có được tối đa một năm sinh mệnh.

Một năm thật ngắn ngủi, nhưng đối với nàng và Lưu Dung cũng đủ lắm rồi. Bọn họ không ai ủ rủ, đều rất vui vẻ đón nhận. 

Người duy nhất không vui có lẽ là Lãnh Bái Nhiên. 

Nửa đêm, phu thê ân ái xong, Lãnh Bái Nhiên vẫn không ngủ mà ngồi dậy, mặc lại y phục chỉnh tề.

Tiểu Tuyết nhìn y, chợt hỏi:

  • Huynh lại đi nữa sao?

Lãnh Bái Nhiên thoáng bối rối nhưng cũng rất quả quyết.

  • Ta rất nhanh sẽ trở về. Chỉ là có một việc ta không làm sẽ phải hối hận.

Tiểu Tuyết có hàng trăm lý do để trách hắn. Nhưng nàng đã chọn hắn, thì chỉ có thể ủng hộ hắn mà thôi.

  • Nguyên tiêu đã qua rồi, nhưng trung thu mà không có huynh cùng ăn thì huynh cũng không cần về nhà nữa.

Lãnh Bái Nhiên nắm tay nàng, lại mỉm cười. 

Có lẽ trời sắp bão, Doanh Tiểu Tuyết thầm nghĩ, bao nhiêu năm ở với hắn, nhìn thấy hắn cười chắc chỉ một hai lần. 

Lãnh Bái Nhiên đi một mạch đến trước phòng Lưu Dung nhưng nghĩ gì lại âm thầm đứng đợi bên ngoài. Hắn chẳng phải đợi lâu, Lưu Dung có lẽ đã cảm thấy kiếm khí của hắn mà mở cửa đi ra. 

Lãnh Bái Nhiên nhìn y một lượt, trừng mắt hỏi:

  • Trời còn chưa sáng ngươi y phục chỉnh tề như vậy là đi đâu?

Lưu Dung cười khổ, y mới là người phải hỏi tại sao tên này nửa đêm lại y phục chỉnh tề đứng trước cửa phòng mình như vậy. Nhưng nói đạo lý với Lãnh Bái Nhiên nhiều khi nói với bức tường còn dễ chịu hơn. Lưu Dung đáp:

  • Đường đi từ ngày mai là rẽ hướng. Ta đã mượn xá lợi của Linh Sơn, bây giờ không trả lại sẽ không kịp lúc hoa đào rơi rụng hết.
  • Ta trả lại thay ngươi. –  Lãnh Bái Nhiên liền nói.
  • Ta đã đắc tội với Không Ứng đại sư, phải tự mình đi tạ tội với ông ấy. Sao có thể…
  • Ngươi không tin ta?
  • Dĩ nhiên không phải.
  • Nhưng ngươi cũng không thể đi. 

Lãnh Bái Nhiên ăn nói rất ngang ngược. Xưa nay hắn ít nói, đã nói ra là nhất định phải làm cho được.

  • Mười năm xa cách, ngươi vừa gặp lại thê tử đã muốn bỏ đi là đạo lý gì. Lục Cửu đang ở Hộ Quốc tướng phủ thương lượng, không thể đi thay ngươi được, thì để ta đi.

Lưu Dung chưa kịp trả lời thì Lãnh Bái Nhiên lại quát lên, chẳng khác nào đi cướp của.

  • Đưa xá lợi đây. Phải quỳ gối ta sẽ quỳ. Chịu phạt thì ta chịu phạt. Nhất định tận tình tạ lỗi với Không Ứng. Còn ngươi mười năm chờ đợi đâu phải là để đi trả xá lợi. Để ta đi thay ngươi… hay là ngươi không tin tưởng ta?

Lưu Dung dĩ nhiên tin tưởng Lãnh Bái Nhiên, đến mạng của mình cũng có thể giao cho hắn.

  • Đưa xá lợi cho ta.Lãnh Bái Nhiên hối thúc. – Xuân tiêu một khắc ngàn vàng, trở lại với nương tử của ngươi đi. 

Lưu Dung không thể không đưa, trong đời chưa bao giờ thấy hoảng hốt như vậy.

Họ Lãnh vừa cầm xá lợi đã tung mình đi mất. Vội vàng như thể sợ bị cướp lại.

Y nhìn theo cái bóng của Lãnh Bái Nhiên, trầm tư một lúc thì Mạc Sầu nghe tiếng bọn họ cãi nhau cũng ra ngoài hỏi:

  • Có chuyện gì sao?

Lưu Dung thở dài một cái, nhẹ đáp.

  • Huynh tưởng là bão nổi rồi, nhưng lại chợt nhớ ra bây giờ không phải mùa thu mà mùa xuân, là lúc tuyết tan, hoa nở.

Không Ứng đại sư đi hái chè trong núi sâu có khi đến cả tháng trời mới quay lại chùa. Từ hôm xảy ra sự việc mất cắp xá lợi, đại sư nhàn nhã hơn, lại có hứng đi hái trà, hứng sương rất lâu mới quay lại tự. 

Vừa đến cổng chùa, vẫn là thềm lạnh, rêu xanh, lê hoa trắng mà lại phủ phất áo tăng xám xếp một hàng dài. Nhìn các môn đồ thấp thỏm ngoài không môn ngóng mình về mà đại sư bước vội chỉ sợ phong vũ bên ngoài đã ập tới nơi đây.

Phong vũ không tới, chỉ có xá lợi quay lại rồi.

Kẻ mang bảo vật đến trả cũng đã quỳ trong chánh điện nhiều ngày, không ăn, không ngủ, chờ Không Ứng đại sư về chịu phạt.

Đại vội vàng đến chánh điện. Mở cổng ra lại thêm một phen kinh hoảng.

Cả đời cao tăng cũng không ngờ sẽ thấy Tiêu Hồn Tuyết Kiếm Lãnh Bái Nhiên quỳ trước phật đài sám hối. 

Kẻ này cao cao tại thượng, lành lẽo vô tình, muốn y quỳ xuống chẳng thà giết y. Muốn y tụng kinh sám hối e là phải chờ kiếp sau. 

  • Xá lợi đã quay về, Lãnh thí chủ không cần đa lễ. –  Không Ứng vội nói. 

Lãnh Bái Nhiên không những không đứng lên, mà còn dập đầu bái lạy làm Không Ứng đạo hạnh cao thâm cũng phải lùi lại một bước.

  • Ta cam tâm chịu mọi hình phạt, chỉ xin đại sư giúp đỡ một việc.

Không Ứng đại sư không cần nghe cũng biết việc đã khiến Lãnh Bái Nhiên quỳ xuống tuyệt nhiên không phải là chuyện nhỏ. Hà huống người trộm vật lại không phải người đem trả. Dù là Lãnh Bái Nhiên có việc gì, cũng không thể nói đồng ý là có thể đồng ý.

Túi trà mới hái đặt xuống, bình nước sương khổ công đi hứng về cũng đặt xuống. Lãnh Bái Nhiên có thể không giỏi nói chuyện nhưng Không Ứng đại sư lại rất hiểu sự đời. Thế sự vô thường, thiên hạ kỳ trân dị bảo trước mặt thiền sư so với trà thơm buổi sáng cũng như nhau, đều là tứ đại giai không.

Lãnh Bái Nhiên đến Linh sơn, chính là xin Không Ứng đại sư dùng xá lợi phật cứu mạng Mạc Sầu. Xá lợi phật là thiên hạ đệ nhất bảo vật, không phải chỉ một mình Không Ứng có thể quyết định. Suốt mấy tháng trời, Lãnh Bái Nhiên ở lại Linh sơn, ngày ngày ăn chay niệm phật, phong ấn sát niệm, tỏ lòng thành khẩn.

Phật môn không thể nói không với Lãnh Bái Nhiên cũng không thể tùy tiện gật đầu, mọi sự cứ giao hết vào tay Không Ứng. Đại sư lập tức cùng y trở lại chỗ bọn Lưu Dung, Lục Cửu. Nhưng Lãnh Bái Nhiên thật không ngờ, trong ba năm y ở tại Đào Viên, Lục Cửu đã dời căn cứ của họ đến chỗ khác. 

May mắn là bọn Lưu Dung, Lục Cửu vẫn để lại ám hiệu cho Lãnh Bái Nhiên đuổi theo.

Cuối cùng mất đến nửa năm, Lãnh Bái Nhiên và Không Ứng mới đến được nhà mới của của Lục Cửu xây: Vô Tranh sơn trang, nằm sâu trong thất sơn, bốn mùa hoa nở.

Hắn về đến nơi đã là trung thu, đèn hoa giăng khắp nơi. Không chỉ hoa đèn của ngày trung thu mà rõ ràng đang chuẩn bị hỷ sự.

Lục Cửu đón hắn từ xa, vừa chào xong Không Ứng, đã vội vàng nói:

  • Ta thật tệ… đã quên mất báo với ngươi đã dời nhà đi… Nhưng cũng may là vừa kịp…  vừa đúng trung thu… Tiểu Tuyết đã chất củi xong rồi… sắp đốt đại thư viện của ngươi đến nơi rồi.

Lãnh Bái Nhiên thất kinh, vội vàng bỏ đi tìm nàng. Xưa nay Tiểu Tuyết đã nói là làm, trung thu hắn về trễ một ngày chắc là không còn nhà để về nữa.

Lục Cửu thay Lãnh Bái Nhiên tiếp đón Không Ứng đại sư. Về đến Vô Tranh, Lưu Dung cũng đưa Mạc Sầu ra đón. Hai người này rạng ngời hạnh phúc, chẳng có vẻ gì sẽ sinh ly tử biệt. 

Cả một ngày đều rất chộn rộn, vui vẻ. Trung thu cũng là dịp hai người họ tổ chức hôn lễ.

Hôn lễ cũng rất đơn giản, chỉ là ba gia đình cùng uống rượu ngắm trăng. Lưu Dung đích thân xuống bếp nấu đồ chay đãi mọi người. Ngắm khói bếp bay lên xam lam chân trời xám, y lại nhớ đến tôn sư. Ngày tiễn y đi, là đi không ngày gặp lại. Tính tình sư phụ y cổ quái, cho dù y có muốn gặp, thì người cũng không muốn tiếp. Giờ này, ân sư có còn sống không? Có còn day dứt không?

Chốn đồi cao, lau lách mọc, trăng thu lạnh, liệu có chờ được một đóa sen vạn năm nở một lần mà chẳng biết tính ngày tháng từ đâu?

Mạc Sầu ở bên cạnh cảm nắm lấy bàn tay y. Nàng có thể không nhìn rõ, nhưng luôn cảm thấy được tâm tình của y. Thời gian còn lại chẳng bao nhiêu, vẫn là niềm hạnh phúc.

Củi lửa đượm, mùi thức ăn thơm, nhà cửa chộn rộn tiếng cười, hạnh phúc này Lưu Dung phải trân trọng không chỉ vì mình mà còn vì những người suốt đời đã đánh mất.

Tiệc hôn lễ, vốn là lúc chúc mừng, là lúc để tặng quà. Nhưng Không Ứng chẳng có dịp để mở lời. Cả Lưu Dung lẫn tân nương tử của mình đều rất hạnh phúc, hoàn toàn không truy cầu đòi hỏi thêm điều gì. Ý tứ của y dĩ nhiên Không Ứng đại sư hiểu rõ.

Kẻ có ấm ức thì chỉ có Lãnh Bái Nhiên. Hắn chịu biết bao khổ cực, mà Lưu Dung cự tuyệt ngay trước khi Không Ứng kịp mở lời. Nhưng nhìn thấy Mạc Sầu tươi tắn hơn rất nhiều, hắn cũng có hy vọng chất độc trong người nàng đã giải trừ được phần lớn. Dù sao Lưu Dung lẫn Lục Cửu đều không phải kẻ tầm thường, lật trời, cãi thiên mệnh chưa chắc là điều bất khả.

Bánh trung thu, bánh quế hoa dọn lên, lũ trẻ đi chơi đốt đèn, đứa con gái nhỏ nhất của Lục Cửu, tiểu Nhã kết một vòng hoa cúc, mang đến tặng tân nương. 

Doanh Tiểu Tuyết tựa vào vai Lãnh Bái Nhiên, nhìn cô bé lại đòi y sinh thêm một đứa con gái nữa, xinh đẹp giống như Nhã Chi.

Mọi người vẫn còn đang vui vẻ thì đột nhiên vòng hoa trên tay Mạc Sầu rơi xuống, tân nương cũng ngã xuống mê man. 

Phút chốc tiệc cưới chỉ còn im lặng.

Nửa năm trôi qua, Lưu Dung cũng đã thử hết cách thức. Bọn họ dù sống rất vui vẻ, cũng biết rằng thời gian không còn nhiều mới làm một ngày hôn lễ nhỏ.

Từ khi Lãnh Bái Nhiên mang xá lợi đi trả, Lưu Dung cũng đoán được tâm ý của y và Lục Cửu, y và Mạc Sầu cũng đã có quyết định của mình. Xá lợi thuộc về nhân gian, không lý do gì bọn họ lại ích kỷ độc chiếm.

Không Ứng bắt mạch cho Mạc Sầu, lại hỏi Lưu Dung chuyện mai sau. “Tại thiên nguyện tác tỷ dực điểu, tại địa nguyện vi liên lý chi” xem ra mọi chuyện kiếp này y đã thu xếp xong, chỉ muốn cùng thê tử Bạch Đầu ngâm, vĩnh viễn không chia lìa. Đại sư hết sức trầm ngâm, nghĩ gì lại xem mạch tượng thêm mấy lần rồi cẩn trọng nói:

  • Lưu công tử và phu nhân tri túc, bần tăng quý trọng. Chỉ là… bây giờ không chữa trị thì  không chỉ phu nhân qua đời mà hài nhi của công tử cũng sẽ sớm không giữ được. Đứa trẻ không có tội tình gì, công tử đành lòng sao.

Lưu Dung sắc mặt chuyển trắng, hoàn toàn không tin nổi vào tai mình.

  • Nàng… không hề nói gì với ta. Sao có thể…

Không Ứng từ tốn đáp:

  • E là cả phu nhân cũng không dám chắc. Đứa trẻ còn rất mới, cơ thể phu nhân lại suy nhược lâu ngày, chu kì của nữ nhân chắc chưa thể bình thường, nên dù phu nhân tinh thông y lý cũng không dám vội vàng quả quyết. Cả bần tăng cũng không dám chắc hoàn toàn. Chỉ dám chắc với công tử là nếu phu nhân thực sự mang thai, thì cả mẹ lẫn con đều sớm không qua khỏi. Lưu công tử hãy mau quyết định.

Đại sư vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng gió rít, thanh kiếm của Lãnh Bái Nhiên đã chạm vào yết hầu Lưu Dung:

  • Ngươi mở miệng từ chối thì ta giết luôn ngươi.

Lãnh Bái Nhiên hoàn toàn không nói đùa. Hắn chưa bao giờ đùa với thanh kiếm của mình.

Lưu Dung cũng không từ chối nữa. Y đã nguyện cùng nàng sinh tử, nhưng một đứa trẻ tồn tại thì sinh tử của phụ mẫu vốn đã không còn tùy vào bản thân quyết định.

Không Ứng ở lại Vô Tranh sơn trang thêm sáu tháng nữa, dùng xá lợi phật trục xuất hoàn toàn chất độc trong người Mạc Sầu. Đôi mắt nàng cũng nhìn rõ lại như xưa, cái án tử một năm đã hoàn toàn biến mất.

*

Một năm mới đến, nguyên tiêu trôi qua, hoa đào nở lại tàn, nắng hạ đã đón đỗ quyên về, Vô Tranh sơn trang lại có khách. 

Thu Thủy Thanh đến, hết sức tức giận.

  • Ngươi hẹn ta thanh minh nhưng không đến.Nàng vừa thấy mặt Lục Cửu đã mắng.

Lục Cửu cười trừ.

  • Không phải ta đã để lại lời nhắn, lại tiết lộ tung tích nơi này sao?
  • Rốt cuộc là các ngươi lại chạy trốn. 

Thu Thủy Thanh mỉa mai. Thật lòng khi nhìn thấy lời nhắn của Lục Cửu nàng cũng một phen kinh hãi. Nàng vốn dĩ cũng biết thời gian của Mạc Sầu không còn nhiều, cũng quá hiểu Lưu Dung. Những chuyện cần làm đã làm xong, chẳng ngần ngại gì mà nắm tay thê tử đi tiếp đoạn đường hoàng tuyền tuyệt địa.

Cũng may, tìm đến nơi không thấy treo cờ tang, cũng không thấy ai than khóc.

  • Lần này không phải tại ta. –  Lục Cửu vội vàng nói. – Phu nhân của Lưu Dung sắp sanh vào lúc đó, dĩ nhiên là bọn ta đều không thể đến Tần Hoài phó ước.

Tịch Lam tiên tử giật mình.

  • Sắp sanh?

Lục Cửu nở nụ cười thật rộng.

  • Bây giờ đã sanh rồi, vừa hôm nay: một cặp song sinh. Ta đã nói hắn năm nay sinh đôi, năm sau lại sinh ba thì quả thực con cháu đầy đàn, tay bồng tay bế không xuể đâu.

Thu Thuy Thanh cũng cười mà than.

  • Đến có con cũng sinh đôi. Hắn có thể làm gì giống một người bình thường không chứ?
  • Không đâu, tên hắn là chữ Dung trong nghĩa “dung dị, bình phàm” mà. Lục Cửu nói rồi lại chợt nhớ điều gì, liền nắm tay Thu Thủy Thanh kéo đi. Nhanh lên, ta quên mất chưa nói với tiên tử, bọn họ sẽ quyết đấu.
  • Quyết đấu? Thu Thủy Thanh hết từ ngạc nhiên này đến bất ngờ khác. Một năm không gặp bọn người này sinh ra đủ chuyện. Còn ai tìm đến thách đấu sao?

Lục Cửu khổ sở đáp:

  • Lãnh Tuyết Kiếm, con trai của Lãnh Bái Nhiên đến thăm hai đứa trẻ mới sinh, đã tuyên bố sẽ lấy cả hai muội muội làm thê tử sau này. Tiên tử nghĩ đã đủ lý do để bọn họ quyết đấu chưa?

Lần này Thu Thủy Thanh một lời cũng nói không ra nổi. Chẳng lẽ những đám nam nhân không thể học được cách sống bình yên sao? 

  • Ngươi muốn đi ngăn cản hai tên đó?

Lục Cửu ngược lại, còn cười thật tươi:

  • Cuối cùng Lưu Dung không bỏ chạy nữa. Không phải là lúc để chúng ta bày bàn rượu thịt, đi xem một thánh kiếm mới ra đời sao?

Thu Thủy Thanh giật mình. Phải, cuối cùng Lưu Dung cũng chấp nhận thách đấu. Xem ra tân kiếm thánh thực sự sắp xuất hiện rồi. Một trận đấu như thế này lẽ ra phải được lưu lại, truyền trong thanh sử. Có điều chẳng ai trong số những người ở Vô Tranh có ý định ghi lại. Những chuyện ở nơi đây vốn đã nằm ngoài nhân thế. Những người ở nơi đây cũng đã trả xong món nợ hồng trần của họ.

Thiên thu tuế nguyện, nhàn nhạt một màu hoa đào lẫn trong sương núi, chuyện của người đời sau truyền tụng đều chỉ là giấc mộng của đời sau về những huyền thoại đã ẩn sau mây mù. 

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!