Mưa đổ âm âm, Lưu Dung quỳ trước cổng âm thầm lạy tạ trước khi đi cùng kiếm khách. Thấp thoáng sau ánh sáng nhòa nước của những ngọn đèn lồng, cậu vẫn còn thấy Hầu Phương Dật đuổi theo cô bé hàng xóm chơi trốn tìm. Cậu nhìn họ cũng cảm thấy vui lây. Nếu không có nhà họ Hầu, Lưu Dung có lẽ chỉ còn lại thù hận, dùng thù hận mà sinh tồn đợi ngày báo phục.
Kiếm khách đã tái sinh cậu, nhưng chính Hầu gia đã cho cậu nhân tính.
Giờ đây những ký ức cũ rõ ràng và tàn nhẫn, Lưu Dung chợt hiểu vì sao y lại rất xúc động vào lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Sầu.
Đào chi yêu yêu… hôn thê của đại ca… cái chết của nghĩa phụ… Y trả ơn nhà họ Hầu mới hậu hĩnh làm sao.
Y chỉ muốn đứng dậy, đuổi theo cướp lại nàng lần nữa. Cướp lại được nàng thì như thế nào? Lẽ ra y phải tự sát trước mặt đại ca mới phải, hà cớ gì lại giả chết mà sống tiếp thế này?
Chân khí trong người y vốn đã loạn, lại càng hỗn loạn hơn.
Lục Cửu điều thương cho y cũng không thể giữ được sự quân bình của các luồng nội lực càng lúc càng trở nên tán loạn.
- Lưu Dung… bình tĩnh lại…
Dĩ nhiên y không thể nghe tiếng của Lục Cửu gọi. Y chỉ giận dữ, càng lúc càng giận dữ hơn với chính bản thân mình.
Lãnh Bái Nhiên dốc hết toàn lực khống chế các luồng chân khí hỗn loạn trong người Lưu Dung. Nội lực của hắn chảy vào người Lưu Dung không chỉ chống chọi với những luồng chân khí hỗn loạn mà còn muốn đóng băng cả cơ thể Lưu Dung.
Y thét lên một tiếng đau đớn cùng cực, càng tìm cách thoát khỏi thì Lãnh Bái Nhiên càng kiềm giữ chặt hơn.
Lục Cửu toát mồ hôi hột. Lưu Dung không thể không chế thần trí thì càng chữa trị lại càng khiến y thống khổ hơn. Không những phản tác dụng mà Lãnh Bái Nhiên và Lục Cửu cũng có thể hao tổn chân khí tới mức không thể phục hồi.
Nhưng dù tất cả phải cùng chết, Lãnh Bái Nhiên và Lục Cửu cũng không ai bỏ cuộc.
Trong tâm khảm bọn họ thậm chí cũng không nghĩ đến hậu quả. Bọn họ không một chút nghi ngờ bằng hữu của mình. Nếu không thể vượt qua, y đã không phải là Lưu Dung.
*
- Nội lực của con không có một chút tạp niệm, không thù hận, giận dữ… càng ngày càng thanh thuần hơn. – Kiếm khách nói, sau một buổi tập với Lưu Dung.
- Con đã sắp giỏi hơn sư phụ chưa? – Y ở trên một cây đào trĩu quả, hỏi vọng xuống.
- Đừng hão mộng.
Sư phụ của y mỉm cười. Chỉ có vài năm, từ một đứa trẻ tàn phế gần kề quỷ môn quan y đã có thể được coi là cao thủ. Lần đầu gặp đứa trẻ này, kiếm khách đã biết y rất khác biệt. Y nằm trong con hẻm đầy rác rưởi, mà đôi mắt không ngừng tìm kiếm một con đường thoát khỏi bóng đêm. Không phải là thức ăn hay tình thương, mà là cơ hội. Chính thanh cổ kiếm bên người lãng khách đã mở đường cho y và cơn thịnh nộ khiến cơ thể tàn tạ của y đứng lên. Cũng cơn thịnh nộ đã giữ cho y sống sót qua quá trình cường hóa cơ thể một cách phi thường. Đứa trẻ này dạy không khéo sẽ trở thành thiên hạ tai kiếp. Kiếm khách đã nghĩ như vậy.
Không ngờ ngày kiếm khách đón Lưu Dung ở Hầu phủ, y đã thay đổi. Cơn thịnh nộ vốn có thể trở thành ma tâm, không ngờ dần dà tan biến thành một nguồn sức sống dồi dào, mãnh liệt. Kiếm khách đã gặp qua không biết bao nhiêu cao thủ, chẳng có ai có được thứ tinh thần của đứa trẻ này.
- Lưu Dung, thứ nội công con tự sáng tạo ra có thể hấp thu và hóa giải cường lực của kẻ thù. Nhưng nếu một ngày con bị tâm ma quấy nhiễu, nó có thể trở thành tà công hút cạn sinh lực của kẻ khác và phản lại chính con khiến kinh mạch đứt đoạn mà chết.
- Vậy thì con càng phải tạo ra nhiều thứ tốt đẹp vui vẻ để ma tâm không có chỗ hoành hành.
Y bật cười, nhảy xuống, mang đầy hai tay những quả đào chín mọng.
- Sư phụ cũng phải vì con mà hạnh phúc. Sau này con đi rồi, không ai nấu ăn, chăm sóc cho người nữa đâu.
- Con tưởng ta giữ con để có người hầu hạ sao?
- Chính người nói con phải mạnh mẽ hơn mới có thể làm người hầu của người mà.
Lãng khách chỉ muốn bẻ một cành đào quất cho y vài roi.
Bọn họ đi về nhà vào một hoàng hôn tím ngắt. Lưu Dung dừng lại trên đồi ngắm mặt trời xuống. Lãng khách cũng nhìn hoàng hôn, chỉ là mỗi người thấy một vẻ đẹp khác nhau.
- Sư phụ… – Lưu Dung chợt nói. – Con không muốn trả thù. Trả thù không mang được ai trở lại. Con cũng không muốn hủy diệt kẻ thù của người… Nếu có thể vạch ra một ranh giới để kiềm tỏa thế lực của chúng thì võ lâm có vua cũng không phải là chuyện xấu…
Kiếm khách ngắm chân trời xa.
- Ta cũng không nuôi nấng con để trả thù. Thời đại của ta cũng giống như hoàng hôn kia, đã qua rồi, thời đại của con, là cuộc chiến của con.
- Con sẽ thắng. – Y nháy mắt. – Người nhất định phải chờ để thấy một võ lâm thái bình, tự do, tự tại trong thời đại của con.
Sư phụ của y mỉm cười.
- Ta sẽ chờ xem con mang lại được hạnh phúc cho bao nhiêu người.
Kiếm khách đặt tay lên vai y, đẩy nhẹ y tiếp tục trở về.
- Nhanh lên, muốn đọc sách thì về nấu cơm cho nhanh, luyện tập cho xong đã.
*
Một dải ký ức mỏng manh vắt qua tâm trí Lưu Dung. Y đã mang lại hạnh phúc cho bao nhiêu người rồi?
- Ta sẽ khiến muội hạnh phúc, như tên của muội vậy.
Lời hứa của y vốn đã thất bại ngay từ giây phút đầu tiên y chạm vào nàng.
Nàng có nhận ra y không? Có biết rằng y là đứa trẻ đã được nàng tặng cả một nắm hoa đào dưới mưa xuân năm đó?
Có lẽ không, chỉ là một sợi tơ đàn kéo họ vào nhau. Trong vòng tay y, nàng cuồng nhiệt, say đắm, như muốn đốt hết sinh mệnh của mình trong khoảnh khắc. Giống như ánh lửa lóe lên khi đao kiếm chạm nhau, như thiêu thân lao vào ánh đèn, con người nếu mang đôi cánh cũng sẽ bay thẳng đến mặt trời. Thứ mà nàng trao cho y không phải thân xác của mình mà là giấc mộng của chính mình.
- Đừng nhắm mắt lại. Ngay cả chớp mắt cũng không. Nhìn muội đi, chỉ nhìn muội mà thôi…
Nàng càng đắm đuối, y lại càng nồng nhiệt hơn.
Ngay cả trong đêm mưa gió, vẫn có chút ánh sáng, tựa như lưu trữ trong lòng hồ nhàn nhạt tỏa trên da. Nàng không cho Lưu Dung nhắm mắt, mà cuối cùng lại ngủ trước y.
Một giấc ngủ ngắn, đầy mộng mị. Con ngươi chuyển động liên tục dưới làn mi dài. Gân mạch mờ nhạt trên mi mắt như sữa đông, loang loáng, thoáng qua ánh sáng lưu động của phong vũ. Một cơn ác mộng. Lưu Dung nghĩ. Y thắp hết đèn trong khoang thuyền lên, để khi nàng tỉnh lại không phải sợ hãi gì.
Lưu Dung đốt ngọn đèn cuối cùng thì nàng cũng mở mắt ra. Trong mắt đầy lệ, có lẽ đã lưu cữu cả cuộc đời mới đồng loạt tuôn rơi.
Nàng nhìn quanh khoang thuyền rực sáng, ấm áp, lại nhìn người đàn ông có ánh mắt ấm áp như mặt trời, chợt nhận ra đêm nay thực yên tĩnh. Gió mưa bên ngoài, thanh âm của những trận gió quật, nước dâng, nhịp điệu bất ổn, xáo trộn của con thuyền vậy mà lại bình yên hơn những đêm thu thanh vắng. Những đêm hè, rồi thu, rả rích tiếng côn trùng qua lại, giao phối, chết đi, lao mình vào lửa đèn và vùng vẫy khi mắc vào màn giăng. Sen sún lao xao, ngả ngớn trong nhịp điệu nồng nực của từng đợt cá quẫy nước. Kể cả những con gió cũng mang nhiều lời thì thầm, xáo động trong đêm sực nức mùi hơi ẩm lưu thông, của vòng luân hồi bất tận trên Mạc Sầu hồ.
Tất cả nhịp điệu đó biến mất cả rồi, rơi tõm vào vòng xoáy của cơn bão. Còn nàng ở trong chiếc thuyền này như một con đóm đóm lạc lối trong bóng đêm.
Nàng khoác chiếc áo mỏng lên cơ thể trần trụi, vén rèm ra ngoài trời mưa gió.
Bên ngoài lạnh buốt, gió thổi vào người như roi quất tận xương. Thiếu nữ run rẩy vẫn không muốn lùi bước. Mưa hắt vào đầy trong mắt, trong mũi chỉ đầy mùi của cái lạnh thanh khiết đến tàn nhẫn.
Lưu Dung lẽ ra nên kéo nàng vào thuyền, vậy mà y chằng nói chẳng rằng, lại ôm nàng nhảy luôn xuống mặt hồ tăm tối.
Bóng tối dày đến nỗi, Mạc Sầu không thấy được gì ngoài chiếc áo choàng của sự tĩnh mịch tuyệt đối. Nàng không thấy, vẫn có thể chạm được vào khuôn mặt y. Nàng không thấy nhưng lại cảm nhận y rất rõ ràng, hơn cả trong ánh sáng của những ngọn nến khoang thuyền. Hơi ấm của y nổi bật trong cái lạnh giá, bàn tay y siết chặt lấy nàng như sẵn sàng chìm xuống cùng nào vĩnh viễn xuống hồ sâu.
Vậy là nàng ôm lấy Lưu Dung, thật chặt, đáp lại nụ hôn của y như muốn trao đi cả sinh mệnh này. Trong làn nước lạnh lẽo, tăm tối đó, là vì có y mà nàng cầu xin được sống và trong đêm bão tố tĩnh mịch đó, rốt cuộc nàng nàng nhận ra mình không chỉ cảm nỗi cô đơn của một cây cổ cầm. Mà cũng như cổ cầm đó, yêu một đôi mắt chứa đầy dương quang.
Mặt trời tô một vệt mây xám xanh, sương mù ảm đạm giăng màu sữa, Lưu Dung chải tóc, buộc lại dải lụa xanh lên tóc nàng. Mạc Sầu quay nhìn lại, mặt trời ở trong mắt, chói sáng và đẫm lệ… Có những điều vì đã không nói ra nên mới thành vĩnh cửu.
Đối với nàng, đã là trọn vẹn. Đối với y chỉ là mới bắt bắt đầu.
Lưu Dung đưa tiễn nàng. Rời khỏi hồ, mặt trời trong mắt nàng đã tắt, chỉ còn sương mù lạnh của một dải thu đông bất tận.
Ngày gặp lại, nàng đàn hà trung chi thủy ca, ý tử rõ ràng muốn có một cuộc sống bình yên. Lưu Dung quá kiêu hãnh hay quá hổ thẹn để chôn chặt lời hứa trong lòng? Y rời đi, càng đau đớn lại càng tràn ngập hồ nghi…
Lưu Dung siết chặt nắm tay, cơn đau xé nát màn hư ảnh. Ánh sáng của tuyết chói lóa đến mù lòa thì hơi ấm vẫn tồn tại. Y cảm thấy nội lực của Lục Cửu và Lãnh Bái Nhiên chảy trong mình. Y cũng nhìn thấy tất cả những bóng dáng từ quá khứ vây xung quanh.
Cô gái trên hồ ở Kim Lăng, với cái nhìn chán chường, lạnh lẽo như mưa thu. Ánh mắt nàng chạm vào tâm hồn y bằng nỗi cô đơn.
Nước mắt nàng rơi trong mắt y…
Lưu Dung rít lên, trừng trừng nhìn vào tuyết. Đôi mắt đỏ quạch ứa ra đầy máu tươi.
Đau đớn len lỏi trong từng đường gây mạch ghì chặt y vào thực tại.
Phải sống!
Lời cầu nguyện của quá khứ vọng lại khiến cơn thịnh nộ lắng xuống, như cơn gió chìm vào đồng cỏ cao ngoài thảo dã. Lay động rồi bình thản, những nhịp đong đưa chỉ là điệu múa uyển chuyển tự nhiên.
Rốt cuộc, những đóa hoa đào dưới mưa xuân năm ấy, là Lưu Dung chứ không phải Hầu Phương Dật đã nhận lấy.
Rốt cuộc, Mạc Sầu sẽ chờ y, giấc mộng nàng trao lại cho y đêm đó, giờ cũng là giấc mộng mà nàng sẽ kiến cường tìm kiếm. Nhất định là như vậy.
Như một linh hồn thoát khỏi lửa luyện ngục, vẫy vùng bằng đôi cánh của những người đã chết, nhất định Lưu Dung phải sống!
*
Lục Cửu thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, chưa bao giờ lại thấy kiệt sức như vậy.
Cuối cùng cũng hóa giải được những luồng chân khí tán loạn của Nhiếp Tâm bát trận đồ. Hung hiểm dù đã qua thì y vẫn còn nội thương trầm trọng, lại thêm chỗ xương gãy rất có thể đâm vào nội tạng. Tình hình hiện tại hoàn toàn không nên tiếp tục di chuyển, chỉ cần nhẫn nại chờ xe ngựa đến đón.
Giữa băng tuyết, bọn họ đều ướt đẫm, ngồi chờ cũng không dễ dàng gì.
Lục Cửu cởi áo choàng bông khoác lên cơ thể run rẩy của Lưu Dung. Y gập người xuống mặt tuyết, thổ hết máu bầm trong người ra vẫn không gượng dậy nổi. Những bó cơ vai và lưng gồng thắt lại làm nhô ra những đốt xương sống rõ ràng. Dù là loại đau đớn nào y đang cố ép lại vào trong mình, thì kẻ khác cũng không nên đụng đến.
Lục Cửu không dám đỡ y lên, còn Lãnh Bái Nhiên thì bước đến, lạnh nhạt nói.
“Đứng lên. Ngươi vẫn còn chưa cứu được đại tẩu về cho đại ca của ngươi.”
Lục Cửu suýt chút nữa tức đến chết. Bọn họ đổi mạng để cứu Lưu Dung khỏi nhập ma, bây giờ Lãnh Bái Nhiên nói một câu muốn đạp đổ hết công sức của họ. Có lẽ còn muốn lấy cả mạng Lưu Dung một thể.
Nhưng một câu của họ Lãnh cũng ép được Lưu Dung đứng dậy. Sắc mặt y trắng nhợt vì đau đớn mà giọng nói không hề có chút run rẩy nào.
“Mạc Sầu không phải là đại tẩu của ta. Cứu được người, ta sẽ đưa nàng đến trước mặt đại ca quỳ gối chịu tội và xin được huynh ấy chúc phúc. Nàng là hôn thê của ta.”
Lãnh Bái Nhiên “hừ” một tiếng, toan bỏ đi thì Lưu Dung đã bấu chặt lấy vai hắn.
Lưu Dung đang run rẩy đến đứng không vững nữa, cái lạnh và những vết thương đã ép y vượt quá mọi giới hạn của con người. Hà huống nội hàm Lãnh Bái Nhiên truyền vào người y vẫn còn lưu lại, là thứ âm hàn công pháp ở trong thời tiết này lài càng khiến Lưu Dung khốn khổ hơn. Nhưng lúc bấy giờ y không thể ngã xuống. Tiếp viện đã tới!
Lãnh Bái Nhiên âm thầm đỡ lấy y. Lục Cửu cũng đứng gần lại, giữ cho Lưu Dung đứng vững.
Tiếp viện của Lục Cửu sắp xếp đã dọn xong đường. Người của nam nhân đeo mặt nạ kia đã rút hết. Xe ngựa cũng đã sắp tới nơi.
Tất cả nhân lực mà Lục Cửu huy động đến đây đều là của Tây Phương ma giáo. Khu vực này cũng là địa bàn của họ. Mối liên minh mà Lưu Dung suýt đổi mạng đem lại này, vốn rất mỏng manh. Nếu Lưu Dung ngã xuống, hoặc chỉ tỏ ra một chút yếu nhược, chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Bản thân y biết rất rõ, nên dù có hôn mê vẫn phải đứng thẳng mà bước đi. Lãnh Bái Nhiên nhìn nhịp thở của họ Lưu, có chút hãi hùng. Với thương thế này, y vẫn tiếp tục duy trì những hơi thở sâu, tích tụ để lấy lại thân nhiệt và nội công. Dù có thể tạm thời sưởi ấm nhưng mỗi một hơi thở lại khiến các vết nội thương trầm trọng hơn, đau đớn vô kể.
Xe ngựa đã đến, giáo chúng của Tây Phương ma giáo xếp một hàng dài chờ bọn họ. Lưu Dung vỗ nhẹ lên vai hai người bằng hữu:
- Đa tạ.
Lục Cửu im lặng, chàng nổi giận với chính mình. Nếu không phải chàng đa nghi và bỏ qua quá nhiều cơ hội… có rất nhiều điều chàng ân hận trong sự kiện này… Nhưng bây giờ nhắc lại còn có ích gì. Con đường phía trước mới là điều quan trọng.
Lãnh Bái Nhiên cũng im lặng, bước đi cùng với Lưu Dung, âm thầm đẩy y tiến về phía trước. Nhìn bề ngoài, chẳng ai biết được Lưu Dung đã bị thương đến mức nào.
Lãnh Bái Nhiên đánh xe ngựa, Lục Cửu đoạn hậu, trong xe ngựa này dù là người sống hay người chết, bọn họ cũng sẽ liều mạng bảo vệ. Bốn bề là băng tuyết. Xứ tuyết bình yên của Lãnh Bái Nhiên giờ đã không còn bình yên nữa. Kiến Tuyết lâu hắn cũng không thể về nữa. Nhưng hắn cũng không còn là một kiếm sĩ độc lai độc vãng nữa.