Khúc Bạch Đầu Ngâm đã hết. Mạc Sầu vẫn ngồi bên cây đàn, trên cổ vẫn là dải lụa trắng các thị nữ giữ chặt. Nam nhân đeo mặt nạ trở về kiệu, các thị nữ của thu lụa theo hầu.
Mạc Sầu giao lại cho Thu Thủy Thanh, trên cổ vẫn là vết lụa siết tím bầm.
Tịch Lam Tiên Tử vẫn còn nhìn vào bóng tối đang bao trùm vực thẳm, thở dài một hơi.
- Hắn dùng máu của mình chuộc mạng cho ngươi, nhưng chỉ e là đã đẩy ngươi vào một địa ngục thống khổ hơn cả cái chết.
Mạc Sầu không nói gì, lẳng lặng lau đi những vết tuyết là lệ rơi trên Ngọc Hồ cầm. Hết sức cẩn trọng, nàng bọc cây đàn lại, cất vào trong hộp đàn hương.
Thu Thủy Thanh quan sát từng cử chỉ chậm rãi của nàng, chính là dùng sự nhẫn nại để đè nén cảm xúc, chợt nhớ lại ngày đầu tiên gặp nữ tử này. Một cô bé vừa chứng kiến cả gia đình chết thảm, một cô bé chợt biết rằng số phận của mình từ nay thuộc về người khác, lại có cái vẻ vô cùng bình tĩnh. Cũng là sự đè nén và nhẫn nại này khiến Thu Thủy Thanh chú ý. Con bé đang chờ thời cơ. Trong cô bé có một sức sống lạ lùng, một khao khát mãnh liệt mà cái chết không thể đánh bại được như thể cô bé đang sống dùm cho tất cả những người thân yêu vừa mất. Giống như một cái cây non trong hốc đá tối lạnh, tìm mọi cách vươn ra ánh sáng.
Chẳng bao lâu sau, Thu Thủy Thanh điều tra được thân thế của Mạc Sầu, đã dùng sinh mệnh của Hầu gia để uy hiếp sự phục tùng. Và cũng từ đó, nàng đã có vai diễn dành sẵn cho số mệnh của Mạc Sầu.
Ngày Mạc Sầu trở về từ Kim Lăng, cái nhìn trở nên rất khác, tựa như đã trọn vẹn. Sự khát khao trong đôi mắt biến thành niềm hạnh phúc sâu thẳm, một món quà nàng sẽ đem theo cùng mình đến thế giới bên kia. Thu Thủy Thanh nhìn qua đã nổi giận.
- Hắn là ai? Kẻ dám chạm vào ngươi?
Mạc Sầu không đáp. Nàng cũng không biết người đàn ông đó là ai để trả lời.
Thu Thủy Thanh tra hỏi không được, đành tự mình đi tìm hiểu những gì nàng muội muội này đã làm trong suốt thời gian được tự do. Hồ Mạc Sầu, quán rượu Vô Tâm, có biết bao nhiêu là khách nhân đã qua lại đều được người của Thu Thủy Thanh lên danh sách. Cuối cùng nàng quay lại, hỏi.
- Có phải trên mình hắn là một thanh loan đao đen nhánh, một mảnh ngọc bội xanh thẳm như đã uống quá nhiều linh hồn thù hận, còn sau lưng là cây cổ cầm u ám. Bóng tối tỏa ra dầy đặc từ hắn nhưng trong mắt lại là ánh sáng như thể cắt đôi được bóng đêm sâu thẳm nhất, mở đường đến ngày mai?… Nhìn vào mắt ngươi, thì ta đã đúng rồi.
- Tỷ tỷ… là muội tự nguyện. Người đó không biết muội thực sự là ai, y hoàn toàn vô tội.
Thu Thủy Thanh bật cười.
- Phải, y vô tội. Vì các ngươi đều vô tội, nên mới nhiệm vụ này mới có thể hoàn thành. Thật hữu duyên làm sao. Ta suy tính bao nhiêu cách thức để dâng ngươi cho hắn, cuối cùng ngươi tự mình đã tìm được hắn. Kẻ đó là nghĩa đệ của Hầu Phương Dật, phu quân tương lai của ngươi. Ngươi nhất định sẽ gặp lại hắn trong hôn lễ của mình.
Kể từ giờ phút đó, trong cái nhìn của nàng chỉ còn nỗi bi phẫn. Nỗi bi phẫn mà nàng phải kìm nén lại, để giữ cho gia đình thứ hai của mình yên ấm. Đời này nàng không phụ Hầu gia, chỉ có thể phụ Lưu Dung, phụ bản thân mình.
Mạc Sầu đã xếp xong đàn. Nàng nhìn lại đáy vực thẳm lần nữa, mím chặt đôi môi rướm máu, đứng lên.
Thu Thủy Thanh giữ tay nàng, giọng nói bình thường cay độc, lại có mấy phần êm như bóng đêm.
- Muốn khóc thì khóc đi. Khóc cho hết nước mắt rồi đừng để kẻ khác thấy ngươi khóc nữa. Có được trái tim của một nam nhân kiêu hãnh như vậy, thì phải sống cho kiêu hãnh.
Nàng ngước nhìn vầng trăng đã khuất trong mây, lời giữa trong lòng, lệ rơi trên má, chạm vào những bông tuyết lất phất lạnh buốt.
- Muội đã là vong hồn, vẫn còn được hỏi cưới thì còn có gì để khóc chứ. – Nàng đáp lại, nụ cười lại điểm nhẹ trên môi.
Cô gái nhỏ ngày xưa Thu Thủy Thanh cứu về đã trở lại. Ngọn cây nhỏ rời khỏi hốc đá tối đã trổ hoa rực rỡ, dù chỉ là khoảnh khắc cũng đã sẵn sàng cho phong vũ sau này.
*
Lãnh Bái Nhiên nhảy xuống theo khi Lưu Dung rơi xuống vực.
Lục Cửu đứng ở lại, chờ cho đến khi bọn người ẩn giả rút lui hoàn toàn. Sự kiên nhẫn của chàng đã thực sự cạn kiệt, cơn thịnh nộ trong lòng chàng bốc cao như một dàn hỏa táng. Bóng dáng của tay ẩn giả cuối cùng vừa rút, Lục Cửu cũng đã ra lệnh cho người chàng bày bố tảng ra, phong bế một khu vực rộng bên dưới đáy vực đồng thời di chuyển xe ngựa đến tiếp ứng.
Thời tiết mỗi lúc một xấu hơn. Tuyết bắt đầu rơi dầy như có bão.
Lúc Lục Cửu xuống tới đáy vực, dòng sông sâu nửa đóng băng, nửa phủ tuyết lạnh như buốt, tầm nhìn mờ mịt.
Lục Cửu hét gọi Lưu Dung mấy lần vẫn không thấy hồi đáp. Mất một lúc mới nghe tiếng của Lãnh Bái Nhiên vọng lại:
“Ở đây.”
Khoảng cách chỉ vài chục bước chân mà Lục Cửu chỉ nghe tiếng, không thấy nổi được người.
Chàng chạy về phía tiếng nói, đến nơi đã thấy Lãnh Bái Nhiên kéo được Lưu Dung khỏi dòng nước.
Y có vẻ không còn ý thức, một nửa người y phủ lớp băng mỏng, một nửa bám đầy tuyết. Tầng nội lực mạnh mẽ vẫn dùng để không chế Nhiếp Tâm Bát Đồ Trận đã tiêu tan hoàn toàn.
Lãnh Bái Nhiên vừa kéo y lên bờ đã, xé hết y phục nửa thân trên của Lưu Dung khiến Lục Cửu sững lại trong phút chốc. Vai, lưng, bụng, một mạn sườn và ngực đều là máu tụ tím đen, dọc theo cột sốt và trên ngực hằn lên những vằn xám mờ lưu chuyển như một bầy rắn độc. Không phải Lục Cửu chưa bao giờ nhìn thấy người bị thương, chàng chỉ là chưa bao giờ nghĩ có ngày Lưu Dung lâm vào tình cảnh này.
Lãnh Bái Nhiên truyền chân khí của mình vào Lưu Dung. Chân khí của họ Lãnh chí âm chí hàn, vào thời tiết này là lúc đại thịnh. Chân khí của hắn truyền vào đến đâu làm huyết mạch trong người Lưu Dung đông cứng lại đến đó.
Lưu Dung hét lên một tiếng đầy đau đớn, vừa tỉnh lại theo bản năng cố gắng thoát khỏi thì đã bị họ Lãnh giữ chặt.
“Lục Cửu… giúp ta…” Lãnh Bái Nhiên thốt lên
Lục Cửu giật mình, liền đến giúp một tay. Nội công của chàng không chỉ dồi dào mà còn rất trầm ổn, ôn hòa, vừa có thể bảo hộ nội tạng vừa có thể sưởi ấm dần cơ thể Lưu Dung trong lúc Lãnh Bái Nhiên dùng hàn băng chân khí tạm thời đè nén loạn khí của Nhiếp Tâm Bát Trận Đồ. Nếu không thành công thì chỉ chưa tới một canh giờ nữa kinh mạch của Lưu Dung sẽ bị phá nát. Nhẹ thì cũng rơi vào cảnh tàn phế, tẩu hỏa nhập ma, thần trí bất minh.
Từ lúc rơi xuống vực, Lưu Dung cũng bắt đầu hôn mê. Thứ cuối cùng y nhớ là mặt sông phủ một lớp băng mỏng… rồi dòng nước lạnh toát. Dư chấn nhấn chìm y rất sâu nhưng Lưu Dung chẳng còn hơi sức nào bơi lên nữa. Ánh sáng xa dần, cái lạnh đóng băng cơ thể, ý thức bắt đầu trôi dạt.
Những cái bóng trùng điệp của quá khứ bắt đầu trở nên sống động.
Một lần nữa lại là ngục thất của hình bộ, một lần nữa y lại là một đứa trẻ vô phương kháng cự bị treo lơ lửng trên không, đối diện với phụ mẫu của mình và tên đồ tể chuyên nghề tra khảo.
- Hạ ngươi xuống, chăm sóc cho ngươi… tên đại quan đó rất có hứng thú với những đồng tử trẻ trung đẹp đẽ. Da thịt mềm mại, xương cốt rất đẹp, đường nét nào cũng hoàn mỹ… chờ ngươi qua cơn sốt, hắn sẽ cho ngươi nếm một chút mùi đời trước khi chết. Lưu đại nhân nghe ta nói chứ, hôm nay con trai ngài không phải chịu thêm gì đâu, nó sẽ được nghỉ ngơi… để chuẩn bị đi hầu rượu. Tiếc quá… tiếc quá… ta chỉ mới thử phần da thịt, vẫn chưa được đụng đến gân cốt của ngươi. Lưu đại nhân, ngài cố gắng chịu đựng thêm ít lâu nữa, để thằng nhóc đi hầu rượu về, ta sẽ được chơi đùa xương của nó. Những khớp và tỷ lệ xương này mới hoàn hảo làm sao…
Lưu Dung vẫn còn nhớ từng lời của hắn. Vẫn còn nhớ hắn cầm bàn tay đã bị rút hết móng của mình ve vẩy trước mặt phụ thân ra sao.
Lưu đại nhân im lặng, hoàn toàn im lặng, còn phu nhân đã khóc đến ngất đi.
Lưu Dung vẫn nhớ sự ẩm thấp và cái lạnh của buồng giam càng làm những vết thương đau đớn hơn. Cậu bé đã cắn nát cả môi mình để ngăn lại những tiếng rên rỉ có thể làm phiền lòng phụ thân ở ngay vách bên kia.
- Con thà chết…
Lưu Dung chẳng biết mình đang nói với phụ thân hay chỉ lảm nhảm trong cơn hôn mê.
Cậu mơ hồ vẫn nhớ tiếng của phụ thân thật buồn và thật khẽ.
- Con còn quá nhỏ để biết thế nào là sống nói gì đến cái chết.
Lưu Dung cố gắng nói gì đó để đừng rơi vào bóng đêm dằng dặc. Vậy mà chẳng còn sức mở miệng nổi nữa.
Ngày hôm sau, Lưu đại nhân và phu nhân điểm chỉ nhận tội mưu phản, để xin cho y một con đường sống.
Tên quản ngục là người thông báo cho y cái tin đó với sự giận dữ không thể kiềm chế nổi.
- Chúng sẽ đem ngươi đi… Khốn thật! Biết bao giờ mới có được một cơ thể đẹp đẽ thế này… ta vẫn còn chưa được chạm vào xương ngươi…
Lưu Dung vẫn còn chưa tỉnh táo, vẫn còn chưa ý thức hết được cái tin mà hắn mang lại thì tên quản ngục đã bị tên quản ngục trói chặt. Hắn nhét dẻ thật chặt vào miệng cậu bé, xé nát quần áo tù nhân trên mình cậu.
Hắn vuốt ve những phần da thịt còn lành lặn của Lưu Dung như nâng niu một báu vật vô song. Khuôn mặt, vai, lưng, ngực, các dẻ xương sườn, dương vật, tinh hoàn, tay, chân, các khớp ngón…
- Ta không cam tâm… ít nhất phải cho ta chạm vào xương ngươi, nên bắt đầu từ đâu? Đẹp quá… cơ thể ngươi chỗ nào cũng đẹp.
Rồi hắn nâng bàn tay cậu bé lên như chạm vào một thứ linh thiêng.
- Phải kết thúc những thứ chúng ta đã bắt đầu đúng không? Con người dùng đôi tay nhiều nhất, mỗi lần ngươi dùng đến tay mình, ngươi sẽ phải nhớ đến ta.
Tiếng cười khùng khục của tên cai ngục bị hãm lại trong đêm, hắn ngâm nga hát khe khẽ khi bắt đầu bẻ gẫy các ngón tay của Lưu Dung.
Ngón tay, rồi đến cánh tay, các khớp xương… Sự tra tấn chỉ kết thúc khi lính tuần đổi ca. Tên quản ngục luyến tiếc bỏ đi mất. Lưu Dung đã ngất đi, tỉnh lại rất nhiều lần trước khi lính tuần phát hiện ra cậu bé đang nằm trong vũng máu.
Lần tiếp theo cậu bé tỉnh lại chính là để nhìn thấy cha mẹ mình bị xử chém.
Lưu Dung nhìn lên pháp trường, như nhìn vào một hố sâu bất tận, bị cuốn hút vào sự hãi hùng và cơn phẫn nộ ong ong trong óc. Cậu bé không khóc, vì cậu không thấy cái chết, chỉ thấy một con quái vật ngoi lên từ hố đen vô tận đang ghì chặt ánh mắt cậu, và nuốt chửng cậu. Giờ đây, khi Lưu Dung đã trưởng thành, lại rơi vào kí ức của thời thơ ấu, y vẫn thấy cái hố đen thăm thẳm đó. Chỉ khác là con quái vật đã không còn, thay vào đó là đôi mắt của những người cùng chịu chết tại pháp trường. Đặc biệt là những đứa trẻ khác, những đứa trẻ phải chết nhìn chằm chằm vào Lưu Dung như thể y đã cướp đi cuộc sống của chúng.
Tất cả những tội nhân đều bị treo xác ngoài cổng thành cho diều tha quạ mổ thị uy suốt ba ngày. Nha sai ném Lưu Dung ra phố. Cậu bé không đi, vẫn quỳ dưới xác song thân cho đến khi thi thể được hạ xuống. Thiên hạ ném đá và đồ ăn thối vào cậu. Cậu ăn đồ ăn người ta ném vào mà tồn tại, vẫn nhẫn nhục quỳ đến khi thi những thi thể được hỏa táng.
Đến khi Lưu Dung đứng dậy, cũng không biết phải đi đâu. Cuối cùng cậu bé gục ngã trong một con hẻm ngoài chợ, giữa những tay hành khất bới tìm thức ăn thừa.
Hai hay ba ngày liên tục Lưu Dung nằm trong con hẻm đó, không ăn cũng không uống gì. Những vết thương chưa lành mưng mủ bốc mùi hôi thối. Những tay hành khất lâu lâu lại chọc chọc cành cây xem cậu bé còn sống không làm lũ ruồi bâu vết thương bay nhặng xị. Không ai chia thức ăn cho cậu, mà cậu cũng không bò vào đống rác kiếm ăn.
Những lúc không hôn mê, cậu chỉ nhìn trừng trừng lên bầu trời phía trên.
Đó là lúc Lưu Dung gặp sư phụ của mình.
Người đàn ông trung niên, nhuốm vẻ mệt mỏi ngồi xuống cạnh Lưu Dung, đặt kế bên cậu một quả táo và một bình nước. Ông ta đợi một lúc vẫn không thấy Lưu Dung động đậy, thắc mắc hỏi:
- Ngươi không hạ mình bới rác, cũng không muốn nhận thức ăn của người khác cho mình là đã từ bỏ cuộc sống? Nếu muốn ta có thể giúp ngươi đỡ đau khổ một chút.
Lưu Dung không nhìn bầu trời đêm nữa, mà nhìn người lữ khách chăm chú. Cậu bé cơ hồ không nhìn thấy quả táo bên cạnh, cũng không nghe thấy người kia hỏi. Cậu chỉ nhìn vào thanh cổ kiếm bên thắt lưng của ông ta không dứt.
- Thúc thúc là người giang hồ sao? – Cậu bé lần đầu tiên mở miệng suốt nhiều ngày.
- Chuyện đó quan trọng vào lúc này sao? – Người đàn ông không khỏi ngạc nhiên.
- Những người xung quanh đây nói rất nhiều chuyện về giang hồ. Nhưng họ không phải người giang hồ. Thúc thúc có thể cho ta đi theo hầu một thời gian không? Ta muốn thấy thế giới đó.
Người đàn ông bật cười.
- Thằng nhóc, ngươi còn chưa chắc sống nổi, lấy tư cách gì làm người hầu cho ta?
Lưu Dung cố gắng ngồi lên. Cậu cầm lấy quả táo và bình nước ăn ngấu nghiến. Người đàn ông kia quan sát cho đến khi cậu ăn xong thì đứng lên bỏ đi.
Lưu Dung cũng bám vào tường đứng dậy. Mỗi bước đi lại làm những vết thương của cậu đau đớn như lửa thiêu, nhưng cậu bé không rên rỉ một tiếng nào. Đi qua phố chợ, đến một miếu hoang ở ngoại thành thì người đàn ông dừng lại chờ cậu bé. Cậu bước đến đó toàn thân đều run rẩy, té xuống không biết bao nhiêu lần vẫn đứng lên đi tiếp.
- Ngươi quá yếu để đi theo ta. Người đàn ông nói. – Cơ thể ngươi đã gần tàn phế. Dù có bình phục vẫn không có ích gì.
- Xin cho ta một cơ hội. – Cậu bé quỳ xuống. – Chỉ cần một lần ta làm phiền thúc thúc. Thúc thúc cứ đuổi đi.
Lãnh khách nhìn cậu bé tàn tạ, gầy đến mức chỉ còn da với xương, trên người chi chít những vết thương lở loét, vậy mà đôi mắt lại sáng đến lạ lùng. Mắt cậu vốn đã to, vì quá gầy lại càng có vẻ choáng hết gương mặt. Thứ ánh sáng trong mắt có lẽ rạch được cả bóng đêm của định mệnh đã gieo tai ương xuống đứa trẻ này.
Người đàn ông ngồi xuống, nhìn vào mắt cậu hỏi.
- Ta có thể cho ngươi một cơ hội. Không chỉ có thể chữa lại những chỗ xương khớp bị tra tấn của ngươi, mà còn cho ngươi cơ thể tráng kiện hơn người thường nhiều lần. Nhưng trong số hàng trăm đứa trẻ từng trải qua quá trình này, thông thường chỉ có một đứa sống sót. Ngươi không còn lại bao nhiêu sinh lực, trải qua quá trình này, thì cơ hội vốn đã nhỏ lại nhỏ nhoi hơn… Vẫn muốn sao?
Cậu bé gật đầu. Cậu muốn nhìn thấy thế giới, muốn trở nên mạnh mẽ. Cậu muốn sống. Khao khát được sống của cậu mạnh đến mức cậu biết chắc mình sẽ vượt qua trước cả khi bắt đầu.
Vậy là lãng khách điểm huyệt và phong bế các giác quan của cậu.
- Trong bóng tối này chỉ có đau đớn. Ngươi sẵn sàng chưa?
Lưu Dung lại gật đầu và lãng khách phong bế luôn cả thính giác của cậu rồi bắt đầu bẻ đi từng khớp xương, nắn lại từ đầu, đắp lên da thịt những dược liệu bí truyền trong môn phái của ông.
Mặt trăng lặn xuống, lãng khách cũng hoàn thành xong công việc của mình. Ông cũng không thể tin nổi đứa trẻ tàn tạ đến mức này vẫn còn thở sau quá trình khốc liệt vừa qua.
- Đêm trăng đầu tiên sau khi ngươi có thể chạy trở lại trên đôi chân mình, ta sẽ đến đón ngươi… nếu như ngươi còn sống.
Không lâu sau, Hầu Toàn Phương tìm thấy cậu bé Lưu Dung trong tình trạng thập tử nhất sinh, đã đưa về phủ tận tình chữa chạy.
Người đầu tiên Lưu Dung nhìn thấy khi mở mắt ra là Hầu Phương Dật đang ở bên cạnh giường đọc sách cho cậu nghe. Phương Dật lớn hơn Lưu Dung vài tuổi, nhưng vẫn còn đọc chưa thông, chữ được chữ mất vẫn rất cố gắng. Đại phu nói cậu bé cần nghe tiếng người để tìm thấy đường trở về dương gian nên ngày nào Hầu Phương Dật cũng đọc sách cho Lưu Dung suốt nhiều canh giờ.
Hầu Phương Dật thấy Lưu Dung tỉnh lại, mừng đến mức hét vang cả nhà. Hầu Toàn Phương chạy đến ngay sau đó, đã rơi lệ.
Thời gian luân chuyển, Hầu Phương Dật sáng sáng lại đến đọc sách, những quyển sách y đọc không thông thì Lưu Dung đã thuộc lòng từ nhiều năm trước, nhưng luôn làm cậu bé thấy được an ủi. Đến trưa y lại mang cơm đến đút cho Lưu Dung ăn, chăm sóc cậu không khác gì em trai ruột thịt.
Hầu Toàn Phương cũng đến cùng con trai vào sáng sớm, chiều chiều xong việc lại đến nói chuyện đến tối.
Vị đại phu đã hết lòng chữa cho Lưu Dung cũng đến thăm cậu mỗi ngày, lâu lâu ông mang cả phu nhân và đứa con gái nhỏ đang bập bẹ tập nói sang thăm. Có lần Phương Dật đang đọc kinh thi cho Lưu Dung nghe, có mấy từ y quên mất mặt chữ, vẫn còn đang ấp úng thì cô bé con đã đọc tiếp:
Đào chi yêu yêu
Chước chước kì hoa.
Hầu Phương Dật giật mình hỏi:
“Muội muội biết đọc sao? Muội chỉ mới lên hai.”
Cô bé có lẽ còn chưa hiểu hắn nói gì, chỉ bỏ chạy mất.
Mạc đại phu nghe thấy bật cười.
“Con bé không biết chữ nào đâu. Nó nghe ta đọc rồi thuộc. Nó thích thanh điệu và thi ca, nghe qua một lần là lập lại được.”
Hầu Phương Dật gãi đầu gãi tai, lại chăm chú cố gắng đọc tiếp. Càng đọc lại càng rối rắm, nhìn con chữ thật chẳng khác nào mê hồn trận.
“Đệ giúp huynh được không?”
Vậy là từ đó mỗi buổi sáng Hầu Phương Dật đọc một đoạn trong sách, Lưu Dung lại giúp y giải nghĩa những từ khó, và cách thức ghi nhớ mặt chữ nhanh hơn. Từ lúc nào cả hai đã trở nên thân thiết.
“Ta nhất định phải học cho tốt. Không thể để tiểu muội muội chê cười được.” Mỗi lần gặp khó khăn, Hầu Phương Dật đều lẩm bẩm câu đó.
Hầu gia và Mạc gia thân thiết từ lâu, trước khi hai đứa trẻ ra đời đã có hẹn ước hôn sự. Hầu Phương Dật từ bé đã luôn coi cô bé con nhà hàng bên là hôn thê của mình. Lưu Dung thấy y rất nghiêm túc, cũng thật lòng cầu chúc cho y thành ý nguyện.
Những ngày tháng ở Hầu phủ ngắn ngủi và bình yên. Cuộc đời và con người của cậu bé Lưu Dung có lẽ đã hoàn toàn khác nếu không gặp được Hầu Toàn Phương. Cơn thịnh nộ trong lòng cậu nguôi ngoai dần, ngọn lửa phục thù không còn thiêu đốt trái tim cậu. Nhưng cậu bé vẫn nhớ lời hẹn với kiếm khách, một ngày nào đó kiếm khách xuất hiện, cậu sẽ ra đi. Lưu Dung khao khát được mạnh mẽ lên, lần này, cậu sẽ bảo vệ gia đình thứ hai vừa tìm được. Chỉ có vậy, Lưu Dung mới thực sự vượt qua được bóng tối và nỗi kinh hoàng trong đại lao tử tội.
Vết thương của cậu vẫn trầm trọng, cả người đều quấn băng. Trời ấm lên một chút, da non mọc lại ngứa ngáy khó chịu vô cùng nhưng chưa lần nào cậu bé mở miệng than vãn.
Một ngày mưa xuân đổ, Hầu Toàn Phương và Mạc đại phu ngồi đánh cờ trước hiên. Hầu Phương Dật vẫn mải miết luyện võ. Y thích luyện võ hơn đọc sách rất nhiều, cũng học mau hơn rất nhiều.
Y để mở hết cửa phòng của Lưu Dung, để cậu bé có thể nhìn ra ngoài, xem mình luyện tập. Mỗi lần tập luyện có tiến bộ, đều muốn biểu diễn cho Lưu Dung xem.
Hoa đào trong vườn đang nở rộ. Cô bé nhà Mạc đại phu nhặt hoa rơi dưới đất đầy tay, đem cho Hầu Phương Dật. Y cười lớn:
“Tiểu muội muội, nam nhân không thích hoa đâu.”
Cô bé nhìn y tiếp tục múa quyền một lúc, không biết nghĩ gì lại chạy vào phòng Lưu Dung. Cô bé khá nhút nhát, vẫn chưa quen với đứa trẻ lạ luôn nằm trên giường bịnh và tỏa đầy mùi thuốc thang.
Thấy Lưu Dung mỉm cười với mình, cô bé con đặt bên gối cậu đầy một nắm hoa đào. Lưu Dung cố nghiêng đầu chạm vào cánh hoa. Thật mềm mại làm sao, những cánh hoa còn ướt mưa xuân. Cậu muốn làm quen với cô bé, liền đọc mấy câu thơ trong kinh thi.
Đào chi yêu yêu.
Chước chước kỳ hoa.
Cô bé con liền chạy ra ngoài nép sau cửa, mở tròn đôi mắt, len lén nhìn vào trong.
Hầu lão gia đi tới tự lúc nào, xoa xoa đầu, cô bé chạy đi mất.
Hầu Toàn Phương vào phòng, mang thuốc cho Lưu Dung, cẩn thận đút từng muỗng một.
Hầu lão gia trầm ngâm một chút, lại nói:
- Nhà ta chỉ là hạng võ phu tầm thường, không thể sánh với dòng dõi của con…Lưu đại nhân lại có ơn tái tạo với nhà họ Hầu, ta vốn không có tư cách đề nghị con thế này… Con có muốn trở thành nghĩa tử của ta không? Lưu gia chỉ còn lại mình con, con tuyệt không thể chuyển sang họ Hầu, nhưng những gì ta có thể cho Phương Dật cũng có thể cho con y hệt. Bất luận con có thể hồi phục được bao nhiêu phần, Phương Dật cũng sẽ bảo bọc con bằng cả sinh mệnh của y… Ta không ép con. Dù con không muốn, chúng ta vẫn chăm sóc và yêu thương con như vậy. Đừng lo lắng gì cả.
Lưu Dung cố gắng nắm lấy tay Hầu lão gia, mỗi cử động nhỏ đều làm cậu đau toát mồ hôi hột:
- Con gặp được người và Hầu đại ca là phúc đức phụ mẫu để lại cho con… Nghĩa phụ, Lưu Dung không dám nhận thêm gì, chỉ xin ngày nào còn hơi thở, ngày đó được phụng dưỡng, hiếu kính với người.
Hầu Toàn Phương vỗ vỗ vai cậu, xúc động chẳng nói được nên lời.
Thời gian trôi qua, Lưu Dung đi lại được, cơ thể không chỉ phục hồi thần kì mà chính cậu cũng cảm thấy sức mạnh tiềm ẩn tràn trề trong xương khớp như đã được tái sinh. Ngay cả Mạc đại phu cũng vô cùng ngạc nhiên.
Một đêm mưa Giang Nam, trung thu, lãng khách đột ngột xuất hiện ngoài hiên nhà, lúc Hầu gia đang mở tiệc.
Lưu Dung dâng rượu nhận Hầu Toàn Phương làm nghĩa phụ, Hầu Phương Dật làm nghĩa huynh. Giữa tiệc cậu cáo mệt về phòng.
Cả nhà đều đang cao hứng, chẳng ai nhận ra cậu bé Lưu Dung lẳng lặng bỏ đi.