Tuyết Giải (11)

Spread the love

Trăng tròn trên Yểm Quỷ nhai, sương mù lãng đãng trôi, tuyết phùn rơi nhẹ. Thập diện đều là sát cơ tiềm ẩn. Ẩn giả trùng trùng, sát thủ như mây… Lục Cửu và Lãnh Bái Nhiên nép mình ở một hốc đã trên vực thẳm, âm thầm quan sát. Càng quan sát Lục Cửu càng thấp thỏm không yên, chàng bấu chặt những ngón tay vào đá, chỉ chực tìm một cơ hội khả dĩ để tương trợ bằng hữu của mình.

Lãnh Bái Nhiên đặt tay lên vai chàng, khẽ lắc đầu.

  • Hắn cầm lên được, thì đặt xuống được.

Lục Cửu nghiến chặt hàm. 

Minh nguyệt mông lung, mây tan rồi tụ… 

Một đoàn thị nữ mang theo nến trắng đứng quanh bờ vực thẳm. 

Thiên Cơ môn chủ vẫn đeo chiếc mặt nạ âm dương, rời khỏi chiếc kiệu cao quý, cùng với Thu Thủy Thanh bước đến gần Mạc Sầu. 

Tịch Lam tiên tử toan ép nàng quỳ xuống, thì người môn chủ đã ra hiệu lui xuống:

“Ngươi muốn phản kháng?”

Mạc Sầu không đáp.

Nam nhân phẩy tay ra hiểu. Thu Thủy Thanh liền truyền lệnh.

  • Ban lụa trắng.

Những thị nữ mang một dải lụa lớn đến. Mây bay như đuổi, trăng sáng hé lộ một khoảng nhàn nhạt. 

Nàng ngẩng lên nhìn trăng sáng, chỉ muốn thâu vào tầm mắt ánh sáng này vào lúc cuối đời.

Nhưng lụa bạch quấn quanh cổ bỗng đứt rời. 

Một ngọn gió bén như đao cắt đứt lụa bạch. Dưới ánh trăng, bên mép vực cheo leo, Lưu Dung xuất hiện, cũng nhẹ như một cơn gió thổi tuyết bay.

Tang phục trắng như tuyết, y bước về phía người đàn ông đeo mặt nạ, ôm quyền nói:

  • Tội nhân của các hạ là hồng nhan tri kỷ của ta. Xin hãy lưu tình, cho ta đem sính lễ  đến hỏi cưới chuộc nàng về.

Mạc Sầu nhìn thấy y, trong đôi mắt thanh tĩnh đã mờ một màn sương. Nàng quát lên

  • Đi đi, ta không muốn gặp ngươi.

Ngay lập tức Thu Thủy Thanh tát nàng một bạt tai.

  • Ở đây có chỗ cho ngươi lên tiếng sao?

Thiên Cơ môn chủ quan sát sắc mặt Lưu Dung rồi ra hiệu cho những thị nữ tránh đường cho y bước tới.

Môn chủ hỏi:

  • Ngươi muốn cưới hoa đào của ta, sao không xưng tên họ?

Lưu Dung đáp:

  • Tại hạ chỉ là một cô hồn dã quỷ, không còn tên họ nữa.

Y bật cười.

  • Hoa ta chăm bón, dù rơi rụng bên đường thì e cũng không đến lượt cô hồn dã quỷ mang đi.
  • Tại hạ nếu không có tư cách đã không dám đến làm phiền.
  • Ta cũng muốn nghe xem các hạ có tư cách gì.

Những người theo hầu lập tức kê đá lại làm bàn, lại trải đệm ra làm ghế, bày lên mỹ tửu. Nam nhân thần bí ngồi xuống trước, Lưu Dung ngồi vào bàn sau. Khoảnh khắc bọn họ một tay đặt lên mặt bàn đá thì cũng là bắt đầu kình đọ nội công. 

  • Ta đã sẵn sàng nghe.

Cao thủ đối chưởng, mà mở miệng ra nói sẽ ngay lập tức làm phát tán nội hàm, khó tránh nội thương, vậy mà kẻ đeo mặt nạ kia, âm vực vẫn trầm hùng, khí lực dồi dào, tu vị thật khó tưởng tượng nổi.

Lưu Dung điểm một nụ cười, cũng thản nhiên đáp lời:

  • Mười năm đổ lại đây, khá nhiều trọng thần trong triều đình lần lượt từ quan. Bọn họ gồm có Hình bộ thượng thư Vương Tĩnh An, lục châu đề đốc Đỗ Thanh Kỳ, Dương Châu tri phủ Doãn Lân, nội các đại học sĩ Hàn Phan Việt, Phạm Thái, Cố Ninh Vũ, Tưởng Văn Úy, ngoài ra còn có phụ quốc đại tướng quân Trần Tích Hàm, chưởng ấn đại thần Lý Tinh. Tình cờ những người này trước khi cáo quan đều có gặp qua tại hạ, đều ký tên, điểm chỉ, kể về câu chuyện của họ. Những câu chuyện rời rạc này, gộp lại sẽ thành một chuyện thống nhất rất có sức nặng mang tên Hồng Vũ môn. Tại hạ đã niêm phong các văn tự này, gửi đến một nơi an toàn, trong tay một người có đủ quyền lực để lật lại một loạt trọng án năm xưa. 

Người đeo mặt nạ “hừ” một tiếng không đáp. Lưu Dung lại nói.

  • Trong các thương thuyền từ hải ngoại quay về tình cờ lại bị hải tặc ở Tây Phương thần giáo bắt giữ ba chiếc. Những chiếc thuyền đầy vàng này có dấu thông quan của Trương Tích Hạc đại nhân tại lục bộ nhưng lại không được khai báo trong sổ sách. Ngoài ra ba mươi sáu đại tiền trang khắp các tỉnh miền nam và trung dường trong đợt kiểm toán cuối năm đều có dấu hiệu giao dịch bất minh, liên quan tới việc này. Bằng chứng đều nằm trong tay Thương hội của Lục Cửu. Nếu bọn họ công khai thì e rằng những tiền trang này không thể giao dịch được nữa.

Lưu Dung vừa dứt lời, người kia đã đập mạnh mặt bàn.

Mặt bàn đá dày hơn cả gang tay vì cái đập tay kia lao thẳng vào người Lưu Dung nhanh hơn cả một mũi tên.

Chỉ nghe một tiếng rít khe khẽ của đá miết vào nhau, mặt bàn đá đập nhẹ vào bụng dưới và một bên sườn của Lưu Dung nhưng đã hoàn toàn bị chặn đứng, chỗ y ngồi cũng không một chút xê dịch. Dù vậy, những kẻ quan sát đều nhận ra một cái chạm nhẹ đó không hề nhẹ. Chí ít Lưu Dung cũng phải gãy vài cái xương sườn, lục phủ ngũ tạng đều chấn động.  Trên mặt y ướt đẫm mồ hôi, có đau đớn cũng nén lại, thần sắc vẫn rất điềm tĩnh.

Người kia nói:

  • Quả nhiên ngươi vẫn còn bị nội khí của ma giáo thập nhị trưởng lão khống chế, cùng lắm chỉ dùng được năm thành công lực, nếu không ngươi cũng đã là một đối thủ xứng đáng của ta.

Tất cả các thủ hạ của nhân vật thần bí kia đều đồng loạt rút binh khí ra hướng về phía Lưu Dung. 

Thực tình mà nói, y chặn đứng một chưởng, đã dốc ra toàn lực. Mạn sườn bị tổn thương, nội tạng như bị đảo ngược vẫn còn đau đớn vô cùng, hoàn toàn không có sức tiếp tục tiếp chiến. Mặc dù vậy, nụ cười trên môi y không hề tắt. Y đến đây, đã ép được đối thủ vốn cự tuyệt thương thảo phải ngồi xuống nói chuyện.

  • Tại hạ đến để cầu hôn, không phải đề đánh nhau. Lưu Dung nhìn về phía Mạc Sầu. Không cưới được nàng ở kiếp này, có phải làm ma mà ở bên nàng, tại hạ cũng mãn nguyện rồi.

Người đeo mặt nạ cười lớn.

  • Mẫu đơn hoa hạ tử. Ta phải thừa nhận, ngươi có tư cách để hỏi cưới hoa đào của ta. Đã như vậy ta sẽ yêu cầu lễ vật. Nhưng ngươi cũng nên biết, sự việc nào cũng có cái giá của nó.
  • Tại hạ đã là cô hồn dã quỷ, thì toàn bộ sản nghiệp, thanh thế, địa vị trên nhân gian đều không thể mang theo. Mọi việc của nhân gian cũng không thể nhúng tay vào.

Người kia vỗ tay:

  • Được. Vậy hãy mang đến cho ta nhân gian đệ nhất bảo giáp Kim Thiền trong cấm cung đại nội. Lại cần đến Linh Sơn Xá Lợi của phật môn. Và cuối cùng là Mạn Châu Sa tối độc của diêm la địa phủ. Đủ các sính lễ này, ta gả hoa đào của mình cho ngươi.

Lưu Dung ôm quyền nhận lãnh.

  • Tại hạ sẽ mang đến nhưng thời gian để chuẩn bị đủ tam báu có thể kéo dài. Tại hạ có thể nói vài lời với nàng trước khi từ biệt không?

Nam nhân đeo mặt nạ gật đầu. Tùy tùng cũng thu kiếm lại, mở đường cho Lưu Dung. Y đứng lên cũng đủ đau đớn đến tái mặt. Vừa đứng lên thì mặt bàn đá lẫn phiến đá y ngồi đều vỡ vụn ra. Nếu không phải là phiến đá, thì e rằng lục phủ ngũ tạng của y cũng đã tan nát như vậy rồi.

Lưu Dung lấy lại sắc diện, bình thản phủi bụi đá trên áo, chậm rãi bước về phía Mạc Sầu. Cách nàng năm người thị nữ thì y cũng biết phải dừng lại, liền cởi cây cổ cẩm trên lưng, trao cho nàng thị nữ gần nhất.

  • Ta đã bắt muội phải chờ, hy vọng cây đàn này có thể cùng muội bầu bạn cho đến lúc ta tìm đủ sính lễ đến đưa muội đi.

Thị nữ mang đàn đến cho Mạc Sầu. Nàng đã cố kiềm chế nước mắt, nhìn thấy Ngọc Hồ cầm thì lã chã lệ rơi. Nàng ôm cây đàn, vuốt lên thớ gỗ u ám hơn cả bóng đêm, gãy lên dây vài tiếng linh loạn thê thương. Như dứt khoát điều gì, nàng ngẩn lên, lạnh lùng nói.

  • Ta có gặp công tử trước đây, thì cũng giống như những người khách khác từng uống Vô Tâm tửu, chỉ là bèo nước tương phùng. Ta được cưới hỏi đường hoàng vào Hầu phủ, danh chánh ngôn thuận công tử là đệ phu của ta. Chút tư tình giữa chúng ta vốn đã là tội nghiệt tày trời, có chết cũng không trả nổi cho Hầu gia, xin công tử tự trọng đừng níu kéo thêm làm gì nữa.

Lời nàng nói giống như tạt nước vào mặt y, sắc thái cũng lạnh lùng cay nghiệt. Lưu Dung có đau cũng không lộ ra ngoài. Y im lặng một chút rồi đáp:

  • Lưu Dung từ nhỏ đã được dạy rằng dối trá là tội lỗi lớn nhất. Lừa dối nghĩa huynh của mình suốt đời đều không phải là việc nên làm. Việc ta dám làm sẽ dám chịu. Sẽ có ngày, ta đưa muội đến gặp Phương Dật huynh, nói rõ sự tình và nhận lãnh tội lỗi. Nếu muội vẫn chán ghét, ta tuyệt đối tôn trọng. Nhược bằng không, dù trăm ngàn lần chết ta cũng hỏi cưới muội làm thê tử. Những lời ta nói trên thuyền hôm đó, không có nửa chữ dối trá, đều là thật lòng thật dạ.

Nàng chớp nhanh mắt, có cố cũng không ngăn được những giọt lệ rơi. Cổ cầm vẫn như xưa, tỏa hắc khí nhàn nhạt, thù hận, cô đơn miên man gấp lại như dải lụa thắt cổ. Nàng gạt những giọt nước mắt trên má, đã không muốn trở thành ràng buộc của y, lại không thể kiềm chế được lòng mình.

  • Công tử thật cố chấp. 

Kéo tay áo, lau những giọt nước mắt, chẳng ai ngờ nàng lại đột nhiên gieo mình xuống vực thẳm.

Những thị nữ bên cạnh phóng bạch lụa theo bắt lại thì những dây lụa đều bị những viên đá nhỏ bắn ra cắt đứt hết. Ngay lập tức một đạo lực ôn nhu đẩy bọn họ lùi lạ khỏi mép vực.

Lưu Dung đánh ra một chưởng ngăn cản những kẻ khác đến gần, cũng nhảy xuống theo 

Là y đáp ép nàng đến bước này? Hay nàng cũng nhận ra chỉ có nhảy xuống vực là con đường thoát duy nhất? Lưu Dung không có thời gian để nghĩ. 

Đoạn Mộng đao rút ra, liên tiếp chặn đứng một trận mưa tên bắn xuống. 

Y vận thiên cân trụy, rơi xuống nhanh hơn.

Khắp trên vách vực, những ẩn giả trú mình mai phục lập tức xuất ám khí. Ánh thép tung ra như mưa bão.

Dài lụa xanh trên cổ tay Lưu Dung phóng ra, cuộn lấy bàn tay Mạc Sầu ôm nàng vào lòng, chỉ vừa sát những điểm phi tiêu vừa sướt qua vạt áo.

Ngay bên dưới bọn họ, một màn dây thép giăng ra. Hai bên vách vực, ngay phía trên đều là dây thép vây bủa và trùng trùng mai phục.

Lưu Dung một lần nữa lại vận thiên cân trụy để tốc độ rơi của họ nhanh hơn về tấm lưới giăng bên dưới. 

Mũi chân y vừa chạm vào tơ thép thì toàn bộ tấm lưới đã khép lại như một bông hoa ăn thịt khổng lồ. 

Chỉ trong một sát na, có lại điểm tựa, Lưu Dung xuất đao. 

Bất kể không gian của đường đao hạn hẹp, tấm lưới thép đã bị xuyên thủng.

Y ôm lấy Mạc Sầu lao vút xuống đáy vực càng nhanh càng tốt.

Tất cả mọi hành động chỉ diễn ra trong vòng một sát na. Một sát na, y thực sự huy động toàn bộ tiềm lực của cơ thể. Nhưng đồng thời dư chấn chưa được hóa giải của Nhíp Tâm Bát Trận Đồ trong cơ thể y không có gì kiềm tỏa nữa. 

Chân khí trong người Lưu Dung bắt đầu tán loạn, chỉ giữ thần trí tỉnh táo cũng là khó khăn đừng nói tiếp đón một đợt công kích nữa. Nhưng chỉ cần y đến gần được chỗ Lục Cửu và Lãnh Bái Nhiên… chỉ một chút nữa thôi. 

Một áp lực nặng nề từ trên giáng xuống, nam nhân đeo mặt nạ đã đuổi theo.

Bên dưới vẫn còn một tầng mai phục cuối cùng. Lưu Dung vẫn còn một chút khí lực, cùng lắm chỉ có thể xuất một đao cuối cùng. Nhưng y không chắc có thể chép đứt dây thép bên dưới. Dù có chém đứt cũng sẽ chậm lại, nhất định nhận lãnh trọn vẹn một chưởng của kẻ thù.

Một chưởng của Thiên Cơ môn chủ, Lưu Dung đã nếm qua, dù y có thể miễn cưỡng vượt qua thì Mạc Sầu cũng chắc chắn phải chết.

Lưu Dung ngước nhìn lên, bên trên Thu Thủy Thanh cũng đã đuổi đến cùng những ẩn giả khác. Cao thủ như mây phóng về phía họ như một bầy diều hâu sà xuống kín trời.

  • Buông muội ra. –  Mạc Sầu nói bên tai y, cố gắng vùng khỏi vòng tay y.
  • Chờ ta.

Lưu Dung siết chặt nàng một lần nữa, rồi dồn hết sức, đẩy nhẹ vào lưng Mạc Sầu, tung nàng lên cao về phía Thu Thủy Thanh. Dải lụa xanh trên tay họ rách làm đôi. Mắt y mở lớn, nhìn những nàng thị nữ tung lụa trắng, bắt giữ lấy Mạc Sầu, còn bản thân mình vô lực rơi vào mạng dây thép đã giăng bên dưới.

Y vừa rơi xuống, những sợi dây thép đã trói chặt lấy cổ tay y, treo lơ lửng giữa không trung.

Người đeo mặt nạ cũng thu lại chưởng lực, nhẹ nhàng đáp xuống một sợi dây khác giăng giữa hai bờ vực. Y lẳng lặng quan sát Lưu Dung một lúc, lại hỏi:

  • Thái độ này là đã bó tay chịu trói?

Lưu Dung vẫn còn rất điềm tĩnh, đáp lại:

  • Tại hạ không thể đưa Mạc Sầu theo lúc này, nên cần nghe một lời hứa đảm bảo bình an cho nàng.

Người đeo mặt nạ bật cười lớn:

  • Anh hùng nan độ mỹ nhân quan. Được, ta có thể đảm bảo giữ nàng toàn vẹn đến khi ngươi mang lễ vật tới cầu hôn. Nhưng bây giờ ngươi còn có thể đi sao?
  • Nếu tại hạ có thể, môn chủ sẽ giữ lời giữ nàng bình an?

Phía sau chiếc mặt nạ, cái nhìn của nam nhân thần bí sắc như dao.

  • Ngươi có biết những sợi dây thép này là Thiên Sơn hàn thiết, dù mỏng nhưng đao kiếm bình thường chém cũng không đứt? Ngươi đã dùng hết nội lực, lại thọ trọng thương, chưa kể còn mang trong người loạn khí của ma giáo. Nếu ta không lầm, những luồng chân khí tán loạn trong người ngươi đang bắt đầu hoành hành khắp lục phủ ngũ tạng. Đau đớn mỗi lúc một tăng, sống không bằng chết. Trong tình thế này, nếu ngươi vẫn thoát được thì nhất định ta sẽ giữ lời, đảm bảo hôn thê của ngươi an toàn, nguyên vẹn. Nếu không hai ngươi đều phải chết ở đây.

Y nói rồi vỗ tay mấy tiếng Thu Thủy Thanh lướt theo một dải lụa bạch đến trước mặt phụng mệnh. Người đeo mặt nạ lại nói.

  • Lưu công tử đã có lòng đến vậy, hãy để đào hoa đàn một khúc nhạc cổ vũ hắn. Khúc nhạc chấm dứt, hắn không thoát được thì ta toàn thành cho cả hai làm một đôi uyên ương liền cánh dưới hoàng tuyền.

Thu Thủy Thanh phụng mệnh, lại tung mình lên lụa trắng, quay trở lại miệng vực. Một lúc sau,  đã có tiếng đàn vọng lại. Cầm âm tha thướt, u oán mà sâu nặng, tấu một khúc Bạch Đầu ngâm.

Người đeo mặt nạ quan sát Lưu Dung không rời mắt. Rõ ràng những loạn khí trong người y đã bắt đầu phát tác, có cố chịu đựng cũng không giấu nỗi đau đớn. Dây thép trói y vẫn rất chặt, dù y liên tục vùng vẫy thì cũng chỉ làm dây trói cắt sâu vào da thịt rướm máu mà thôi. Tình thế với y chẳng có chút nào sáng sủa, mà khóe môi vẫn có nét cười. Dường như khúc Bạch Đầu Ngâm kia thực sự tiếp thêm cho y dũng khí.

Người thần bí nhích động một ngón tay. 

Phía sau, một hắc y nhân tung mình đến trước mặt Lưu Dung. 

Hắn không ngại bỏ khăn che mặt, để lộ thân phận của mình. Là Dương Viễn Thần, kẻ đứng sau âm mưu đổ tội bất nghĩa cho Cố Nghênh Phong hơn mười năm trước. Ngày trước, hắn chỉ còn cách một bước chân là chiếm hữu được Ngọa Long sơn trang, hùng cứ một phương nhưng chính là bị Lưu Dung mang ra ánh sáng, phải trốn tránh mười mấy năm trời.

Bây giờ để hắn làm đao phủ cũng là đã ngộ của nhân vật thần bí kia vậy.

  • Ngươi có gì trăn trối không? – Dương Viễn Thần hỏi. 
  • Từ khi ngươi mưu hại Cố Nghênh Phong thất bại thì đã luôn là một kẻ thất bại.

Nam nhân đeo mặt nạ nghe Lưu Dung châm chọc Dương Viễn Thần lại càng thêm cao hứng. Ở trong tình cảnh này, chọc giận đao phủ thì thật không hay chút nào.

Thiên Cơ môn chủ nhìn xuống đáy vực. 

Chỉ vài trượng xa nơi nơi Lưu Dung bị trói, Lục Cửu đang ở đó, lẳng lặng quan sát, không hề cố kị bại lộ thân phận. Lục Cửu sẽ không ứng cứu!

Tất cả các ẩn giả đều đã sẵn sàng nghênh địch, nhưng Thiên Cơ môn chủ lại ra hiệu cho bọn họ án binh bất động.

Trong khi đó Dương Viễn Thần bắt đầu ra tay. Dương gia chuyên sử dụng ám khí, là những viên bi thép, có lớn có nhỏ khác nhau.

Bắt đầu với viên bi nhỏ nhất. Chỉ một cái búng tay, viên bi nhỏ bằng hạt đậu bắn xuyên qua người Lưu Dung rồi quay trở lại trên tay Dương Viễn Thần. 

Bên mạn sườn Lưu Dung máu tươi bắt đầu chảy ra, vậy mà y vẫn cười lớn như không có gì. Dương Viễn Thần bị y chọc giận, liền dùng một viên bi lớn hơn, bắn vào mạn sườn bị thương của Lưu Dung. Lần này y đau đớn đến mức thổ huyết vậy mà vẫn còn có thể cười tiếp.

Dương Viễn Thần bị hạ nhục ngay trước mặt chủ soái của mình, quả thực chỉ muốn phanh thây xẻ thịt họ Lưu. Hắn lựa viên bi lớn hơn một chút, nhắm vào bả vai Lưu Dung. Y bị treo lơ lửng giữa vực sâu chỉ bằng hai cánh tay, nếu xương vai bị gẫy thì bản thân sức nặng cơ thể cũng đã là một sự tra tấn. 

Lưu Dung cũng vận toàn bộ sức lực vào cánh tay, những viên bi lần phóng đi không đánh gẫy được xương lại càng trêu gan họ Dương. Dương Viễn thần lại chọn một loạt những viên có lớn có nhỏ, tra tấn khắp các khớp xương trọng yếu, muốn bẻ nát hai cánh tay Lưu Dung. 

Thiên Cơ môn chủ gõ nhẹ những ngón tay lên đùi, thoáng nghĩ có lẽ Lưu Dung đã bị loạn khí trong người làm thần trí bất minh. Nhưng môn chủ ngay lập tức bãi bỏ cái suy nghĩ đó. Y nhìn xuống vực, cái nhìn của Lục Cửu giống như đôi mắt của ngạ quỷ nhuốm đỏ màu máu trong đêm. Lục Cửu sẽ không cứu người. Thoát hay không, đều phải xem Lưu Dung tính toán điều gì.

Sương mù dưới vực bốc lên cuồn cuộn, từ các khe vực sâu tỏa ra tầng tầng lớp lớp như những tấm màn che mặt cung nghênh nữ thần bóng tối. Tiếng gió rít từ những viên bi của Dương Viễn Thần bắn đi nghe giống tiếng rít thê lương của một vong hồn. 

Điệu cổ cầm dồn dập, thanh âm khúc khuỷu vừa trắc trở chói tai, lại liền mạch như muôn ngàn mảnh vỡ dần liền lại thành cổ kính.

  • Dừng lại. 

Thiên Cơ môn chủ chợt ra lệnh.

Nhưng Dương Viễn Thần đã lại bắn ra một loạt những viên bi lớn nhỏ mà hắn tin chắc rằng lần này sẽ xé nát đôi tay của Lưu Dung.

Lục Cửu bên dưới vẫn im lìm. 

Những viên bi vừa chạm vào người Lưu Dung, chỉ nghe một tiếng đứt gẫy vang lên. Nhưng không phải cánh tay y mà chính là sợi dây trói bằng hàn thiết Thiên Sơn đã đứt.

Sương cuộn lên, vực thẳm há miệng, nuốt trọn lấy hình bóng của y.

Dương Viễn Thần không thể đơn giản để mất người như vậy, lập tức lao xuống theo. Người đem mặt nạ muốn cản cũng không kịp nữa.

Chỉ trong nháy mắt, họ Dương vượt qua tầng mai phục cuối cùng của Thiên Cơ, cự ly đã đủ, y tung một đoạn dây thép trong mình, bắt lại Lưu Dung. 

Sương mù trắng xóa. 

Ánh thép loáng qua tựa làn nước…

Chỉ nghe một tiếng kêu thảm khốc vang lên. Chính là Dương Viễn Thần đã bị phanh thây, chết trong tức tưởi.

Những ẩn giả đã nhìn thấy mai phục của Lục Cửu bên dưới, sẵn sàng cho một cuộc chiến thì Thiên Cơ môn chủ đã phất tay, ra hiệu rút về.

Ngay lập tức, các ẩn giả tuân lệnh, theo hệ thống dây thép trở lên miệng vực. Bài bố của Lục Cửu, ngay cả Thiên Cơ môn chủ cũng không dám khinh thường. Vẫn chưa phải lúc cho một cuộc chiến lưỡng bại câu thương.

Môn chủ ở lại sau cùng, vẫn còn chăm chú nhìn những sợi dây trói bị cắt đứt. Giờ thì y đã hình dung ra, ngay trước khi rơi vào mạng dây, Lưu Dung đã dồn hết sức còn lại vào cổ tay, kéo căng sợi dây đến hết mức có thể trước khi bị dây trói siết chặt. Đạo lực này tuy không thể làm đứt dây cũng làm suy yếu kết nối. Và liên tục, mỗi lần Dương Viễn Thần ném những viên bi, Lưu Dung lại truyền lực chấn động đó về cổ tay, hệt như cách y đã hóa giải chưởng lực của nam nhân thần bí lên phiến đá dưới chân. Dương Viễn Thần càng dụng công tra tấn, những sợi dây trói càng mau bị cắt đứt.

Công pháp dẫn truyền này vốn là một bí thuật gọi là Lưu Hình đã tuyệt tích từ lâu. Dẫn lực đánh của đối thủ lên cơ thể truyền xuống chân là chiều thuận cũng là một công phu cao siêu, hà huống chân không điểm tựa vẫn có thể dẫn lực về một điểm nhất định của cổ tay. 

Là hắn đã nhận ra Dương Viễn Thần từ trước? Đã đoán được ta sẽ sai Dương Viễn Thần hạ sát? Nếu dùng một cách thức khác giết y không phải tính toán này đều vô ích sao? Không… kẻ này tự tin đến độ cho rằng dù là ta dùng cách nào ra tay, y cũng sẽ thoát được.

Nam nhân thần bí “hừ” một tiếng, dù để thoát Lưu Dung cũng đã đánh giá được đối thủ của mình. Kẻ này dù thọ thương trầm trọng, bị treo giữa vực thẳm vẫn là cường giả. Kẻ này, không phải giết y là xong mà nhất định phải phá nát tận cùng lý tưởng của y. Trận chiến bây giờ mới thực sự bắt đầu. Thiên Cơ môn chủ đã có sính lễ dạm hỏi đầu tiên. Hồng Vũ môn huyết án, giao dịch của các tiền trang… có rất nhiều thứ y cần điều chỉnh.

Chỉ vài cái nhún mình, môn chủ đã quay trở lại vách đá. Các tùy tùng đều đi theo.

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!