Tháng hai là thời điểm lạnh lẽo nhất ở phương bắc. Yểm Quỷ nhai ở vùng cực bắc, lại là lúc thường hay bão tuyết. Tuyết dày, lại gió mạnh thổi, gần như chôn vùi cả ngôi thần miếu hoang phế trên Khốc Quỷ lộ.
Trong miếu thờ một vị thần kì lại, mặt mày hung tợn, trăm tay ngàn mắt, mỗi bàn tay lại đeo một cái sọ người nho nhỏ. Nói là thần thì mấy phần lại giống quỷ hơn, nhưng y phục hoa lệ, xung quanh lại có biết bao tượng tăng lữ chực hầu. Nghe nói cái miếu này ngày xưa thiêng lắm, là nơi phong ấn một thanh quỷ kiếm giết người vô kể, phải cử đến vị chiến thần hung hãn nhất trong tam giới đến trấn giữ.
Bây giờ gạch nẻ, rêu phong, gió lùa tượng đổ, ma quỷ lẫn thánh thần chắc đều đã bỏ đi hết cả.
Có chăng chỉ có một đống lửa nhỏ, hai gã hành nhân trong sương tuyết giũ áo tơi vừa đốt lên sưởi ấm.
Bão tuyết che mất minh nguyệt thì thời gian vẫn trôi. Ngày rằm là đêm mai, Lục Cửu và Lãnh Bái Nhiên đã chờ Lưu Dung suốt ba ngày.
Chàng cũng đã gặp người đưa tin của Tây Phương ma giáo, nhờ gửi tin ra Vô Tích đảo. Lục Cửu đưa tin nhắn mà lòng thấp thỏm không yên. Cao thủ quyết đấu tuyệt đối không thể phân tâm, lại không biết ngoài Vô Tích đảo có thứ cạm bẫy gì, đưa một tin nhắn đi nhiều khi lại là hại chết bằng hữu của mình. Nhưng không tìm Lưu Dung thì Lãnh Bái Nhiên sẽ tự mình đi. Lục Cửu không lạ gì tên này nữa, hắn đã nói đi cứu người thì có chết cũng đi. Giữa Lãnh Bái Nhiên chắc chắn sẽ chết và Lưu Dung vẫn có cơ hội trở về, Lục Cửu phải chọn Lưu Dung.
Người của Vô Tích đảo nhận tin cũng không nói lời nào, chỉ nhanh chóng bỏ đi. Trung Nguyên gọi bọn họ là Tây Phương ma giáo, bên ngoài lại gọi họ là Tây Phương thần giáo, kẻ sợ hãi, người tôn sùng, thế lực vừa thần bí vừa thâm sâu.
Căn cứ của Tây Phương ma giáo đặt trên thánh địa Vô Tích, một hòn đảo bí mật ngoài biển khơi. Xưa nay cũng không ít kẻ đi tìm nhưng chỉ có chuyện về kẻ đi, chưa nghe có kẻ nào trở về cả. Nhíp Tâm Bát Đồ Trận là trận thế trấn đảo tại Vô Tích, nghe nói không chỉ tấn công cơ thể kẻ lên đảo mà còn xâm nhập vào tinh thần y. Bất kể là ai bước vào thì đau đớn và sợ hãi thầm kín cũng sẽ bị khuếch đại lên nhiều lần.
Lưu Dung nhập trận Nhiếp Tâm vào thời điểm này, theo ý nghĩa nào cũng bất lợi, thậm chí là ngu ngốc. Nhưng Lãnh Bái Nhiên và Lục Cửu chưa từng nghi ngờ việc y sẽ trở về. Dù là đường xuống quỷ môn quan, y cũng sẽ có cách để trở về.
Cuối cùng Lưu Dung trở về thực.
Y đến thần miếu giữa cơn bão tuyết, đêm trước đêm trăng tròn.
Tuyết rơi rất lớn, mà trên người y chẳng bám chút tuyết nào. Y phục của y khô ráo, sạch sẽ, bước chân rất nhẹ nhàng khinh linh, xem ra tử Nhiếp Tâm Bát đồ trận quay trở lại, cũng chẳng phải là việc vất vả gì. Cùng lắm chỉ hốc hác một chút và mất ngủ nhiều đêm khiến hốc mắt thâm tối đi mấy phần.
Lục Cửu nhìn thấy y, liền bước tới, ánh mắt trầm sâu hơn, chàng hỏi:
- Thế nào rồi?
- Tây Phương thần giáo sẽ là đồng minh của chúng ta. – Lưu Dung đáp.
Là một tin vui. Y đến Vô Tích đảo, nơi không ai trở về, cuối cùng trở về thành công, lẽ ra tất cả bọn họ đều đều phải vui mừng. Chỉ là bọn Lãnh, Lục không có tin tức gì tốt lành để nói với y.
- Huynh muốn biết tin gì trước? – Lục Cửu hỏi.
- Gia đình ta.
Lưu Dung vừa nói vừa nhìn vào bộ tang phục và bài vị Lục Cửu mang theo.
Hầu lão gia, Hầu Toàn Phương qua đời vào lúc bọn họ lên đường. Chỉ là bịnh tuổi già, nhưng Hầu Toàn Phương suy kiệt cũng là vì hung tin liên tiếp, đau buồn quá độ. Lưu Dung không ít thì nhiều cũng đã góp phần vào nỗi đau đó.
Lưu Dung nhận lấy tang phục và bài vị từ tay Lục Cửu, nửa lời cũng không nói. Lục Cửu cũng không giữ lại tin xấu nào, tiếp tục nói:
- Việc ở Yểm Quỷ nhai truyền về không lâu thì Giang Nam lại có dịch bịnh. Hầu thiếu phu nhân mắc phải bịnh này, không lâu cũng mất. Hầu lão tiền bối trong người có bệnh sẵn, nên cũng không cầm cự được lâu.
- Còn đại ca?
- Hầu Phương Dật vẫn vô sự.
Lưu Dung gật gật đầu, im lặng quỳ xuống trước bài vị của nghĩa phụ.
Lãnh Bái Nhiên lặng lẽ bỏ đi. Hắn không muốn thấy bằng hữu của mình đau đớn, Lưu Dung có lẽ càng muốn ở một mình.
Hắn bỏ đi, là đi thẳng vào cơn bão tuyết.
Lục Cửu đuổi theo, cố gắng giữ hắn lại. Chàng thanh minh:
“Ta không thể để hắn đi Yểm Quỷ nhai lúc này. Ngươi phải thấy hắn không ổn chút nào. Ngay cả bão tuyết cũng không bám vào được y phục, hắn đang liên tục phải liên tục luân chuyển một lượng nội lực rất lớn. Hắn vẫn chưa thoát khỏi Nhíp Tâm Bát Đồ Trận, lúc này đi Yểm Quỷ Nhai khác nào nạp mạng.” Lục Cửu vừa bước thật nhanh, vừa nói càng gấp hơn. “Hơn nữa ta đã cho người điều tra tường tận. Bọn chúng bố phòng vô cùng cẩn mật. Trước đó không thể cướp người, thời điểm hẹn gặp càng không thể ra tay. Ta có thể mang được người đi nhưng người sống thì không thể. Lãnh Bái Nhiên, cô gái đó là người của chúng, là cái bẫy của chúng. Hắn không xuất hiện có lẽ chúng sẽ giữ nàng còn sống làm mồi nhử lần sau… Bỏ qua chuyện này đi, người đàn bà đó đã hại hắn thân bại danh liệt chưa đủ sao?”
Lãnh Bái Nhiên vẫn cứ đi thẳng mà không nói gì.
Lục Cửu thở dài.
“Ngươi đến đó, Mạc Sầu vẫn phải chết. Ngươi cũng phải chết. Tiểu Tuyết đang chờ ngươi.”
Lãnh Bái Nhiên dừng lại. Hắn quay lại đối diện với Lục Cửu, nói từng lời một.
“Ngươi có bao giờ biết là chuyện không thể mà vẫn làm chưa? Cô ta là đại tẩu của hắn. Ta đã nhận lời bảo hộ cả nhà họ Hầu.”
Lục Cửu lại thở dài.
“Thôi được rồi, ta đi cùng ngươi. Nhưng cũng phải nói cho hắn một cái lý do chúng ta bỏ…”
Chàng còn định nói gì đó thì lại im bặt. Chẳng biết từ lúc nào Lưu Dung đã đến ngay phía sau.
Lục Cửu nhìn những bông tuyết táp vào mặt y mà chẳng bám lại, trầm ngâm hỏi.
“Ngươi ổn chứ?”
Lưu Dung lắc đầu.
“Không. Ta vừa nhìn thấy huynh, vừa nhìn thấy quá khứ cùng một lúc. Ta thấy mình trở lại đại lao của hình bộ, đã ở trong đó không biết bao lâu rồi. Nhưng ta vẫn còn đủ sức để tiếp tục thực tại.”
Lục Cửu nhắm mắt một lúc. Mắt chàng đã nhìn vào tuyết quá lâu, vừa cay vừa xót, khó chịu quá chừng.
Lãnh Bái Nhiên bước về phía y, giao ra một dải lụa xanh biếc:
“Đêm trăng tròn, Yểm Quỷ Nhai, chỉ một mình ngươi xuất hiện.”
Lưu Dung nhìn thấy họ Lãnh cũng nhìn thấy quá khứ chồng lên cùng lúc. Mẫu thân y đang khóc xin quản ngục đừng tiếp tục tra tấn y thêm nữa. Những cây đinh thép đâm vào da thịt rồi đóng vào xương, dù là ảo ảnh vẫn thật sống động. Ngày trước y đau đớn đến mức chẳng còn nghĩ gì được ngoài cơn đau. Thời gian trôi qua, đau đớn phai dần trong ký ức, nhìn lại y thấy nỗi đau của người khác mới rõ ràng làm sao.
Ánh mắt của những hồn ma nhìn y đau đớn còn hơn cả vết thương trên da thịt ngày cũ.
Lưu Dung quấn dải lụa vào cổ tay. Lục Cửu lại nói:
- Một minh chủ mới đã được bầu chọn tại Giang Nam: Thiên Cơ môn chủ. Không ai biết rõ thân phận của hắn, nhưng võ lâm đã quỳ xuống dưới chân tân thiên tử.
Lưu Dung gật đầu, không có vẻ gì ngạc nhiên.
- Ta đã khiến huynh không còn nhà để về.
- Ta từ lâu đã muốn xây một ngôi nhà mới. Nhất định sẽ là một nơi ấm áp, quanh năm là mùa xuân.
Lưu Dung vỗ lên vai Lục Cửu, cũng vỗ lên vai Lãnh Bái Nhiên.
- Huynh cũng có ý định xây nhà mới sao?
Họ Lãnh im lìm không đáp, Lục Cửu đáp thay hắn:
- Hắn muốn có vợ thì tốt nhất là phải tìm một chỗ ở mới. Có cô nương nào lại muốn ở cả đời trên một tòa lầu nhỏ quanh năm tuyết phủ chứ.
- Vậy ra là lúc để xem phong thủy chọn đất an cư?
- Phải, phải xem phong thủy, cãi thiên mệnh, nghịch thiên cơ thì mới an cư lạc nghiệp được.
- Huynh thật biết cách làm người khác mơ mộng.
Lưu Dung đặt tay lên thanh đao, mỉm cười. Lục Cửu cũng cười. Bất chợt y nhớ lại lần đầu tiên kết giao cùng kẻ này, mới thật ngông cuồng làm sao. Được mất vứt qua một bên, đêm tối miên trường, chỉ có nhịp đập của trái tim kiêu hãnh dẫn đường qua gió tanh mưa máu.
*
Lục Cửu rất thông minh, đánh cờ cũng rất giỏi. Chàng luôn có thể tìm thấy cách thoát được trong thế bí mà lật ngược tình thế. Tuy nhiên thế cờ ở Yểm Quỷ Nhai, chàng không nhìn thấy bất kì tia hy vọng nào.
Thế lực mà bọn họ đối địch rất mạnh, lời tuyên chiến cũng rất rõ ràng. Hủy thương lượng với Lục Cửu, tổ chức đại hộ võ lâm bầu ra minh chủ mới ngay tại đất Giang Nam, Thiên Cơ môn nổi lên là quyết đuổi cùng giết tận những kẻ ngáng đường.
Bao nhiêu năm nay thế lực này bám rễ khắp Trung Nguyên rất hùng mạnh. Đến lúc bành trướng ra bên ngoài thì Lưu Dung xuất hiện. Y xuất hiện lập tức trở thành hảo bằng hữu của các vùng ngoại biên từ đại sa mạc, quan ngoại, biển cả, núi sâu. Trận chiến tại Yểm Quỷ nhai vốn không phải là một trận chiến mà là lời hẹn thương thảo của họ Lưu và Tây phương ma giáo giáo chủ.
Y chỉ không ngờ lại phải biến lời hẹn đó thành cái chết của mình.
Y chết cũng đồng nghĩa với việc từ bỏ sự ảnh hưởng tại Trung Nguyên. Cuộc thương lượng của Lục Cửu bị hủy bỏ, cũng đồng nghĩa không có cách nào đưa Hầu gia rời khỏi Giang Nam, bây giờ lại giữ thêm một Mạc Sầu trong tay xem như đã nắm được yếu điểm của Lưu Dung.
Tráng sĩ đoạn uyển, Lưu Dung lần này không thể không xuất hiện. Đã đến không thể không trả giá.
Lục Cửu không phải là không có kế hoạch, chỉ là Lưu Dung không cho chàng can thiệp.
- Đã không có cách gì cứu người ra thì huynh cũng đừng nhúng tay vào. Khi ta còn ở trong lãnh địa của chúng bất luận là việc gì xảy đến cũng để ta tự mình giải quyết.
- Nếu nàng chết cũng chỉ là việc riêng của huynh sao?
- Nàng chết hay ta chết cũng không được ra tay. Chuyện riêng của ta thì dù là hôm nay hay sau này cũng không thể ảnh hưởng tới đại sư.
Lục Cửu không cam tâm, nhưng Lãnh Bái Nhiên không can thiệp, chàng cũng không có cách nào thuyết phục Lưu Dung.
- Huynh đã đặt cược tất cả mọi thứ mình có, kể cả quê hương vào cuộc chiến của ta. Ta nhất định sẽ trở về.
Lưu Dung trấn an, lại càng Lục Cửu bất an hơn.
Khuyết điểm lớn nhất của Lưu Dung là không bao giờ từ chối bằng hữu của mình. Từ sa mạc đến đại hải, biết bao nhiêu đại nhân vật trở thành bằng hữu của y. Cũng vì Lưu Dung không từ chối họ nên họ cũng chẳng bao giờ từ chối y.
Lần này, y đơn thương độc mã đi vào chỗ chết vì một người đàn bà, vì chính bản thân y. Không cứu được người thì như thế nào? Cứu được lại nên làm thế nào mới đúng? Lục Cửu nghe thị nữ trong Hầu phủ kể lại, đêm trước hôn lễ nàng đàn một khúc Hà Trung Chi Thủy Ca. Tình thế của nàng dù có được giải thoát cũng chẳng dễ có tự do.