Tuyết Giải (8)

Spread the love

Cơn mưa nặng hạt đã ngơi dần, chuyển qua mưa dầm dai dẳng. Trong khu rừng trúc lâm râm mưa, Thu Thủy Thanh một thân hồng y, cầm theo một chiếc ô đỏ, một chiếc đèn lồng đỏ, thật giống một yêu hồ hiện hình người. 

Nàng đi theo con đường độc đạo đầy lá rơi, dẫn đến một chiếc kiệu nhỏ, nóc tròn, đơn giản giữa khu rừng. Chẳng có hộ vệ, cũng chẳng có người khiêng kiệu, hoàn toàn tĩnh mịch. 

Thu Thủy Thanh cuối mình rất kính cẩn gọi hai tiếng “chủ nhân” rồi nói tiếp:

  • Lãnh Bái Nhiên đã ở trong tay chúng ta. Cuộc thương lượng này, bên chúng ta lại nặng hơn một chút.

Trong kiệu vẫn im lặng. 

Thu Thủy Thanh chờ một lát, thì lui lại ba bước, lại cúi chào lần nữa. Nàng đã tính rời đi thì trong kiệu có tiếng nói phát ra:

  • Mất bao nhiêu người để bắt được Lãnh Bái Nhiên?

Thu Thủy Thanh đáp:

  • Huynh đệ Luyện Ngục Ma Nhân.
  • Chỉ vậy thôi?
  • Chỉ vậy thôi. – Thu Thủy Thanh lập lại.
  • Không phải quá dễ dàng sao?
  • Lãnh Bái Nhiên là một người đơn giản. Bắt hắn vốn không khó.

Trong kiệu im lặng, Thu Thủy Thanh cũng im lặng.

Mưa rơi trên chiếc ô giấy dầu từng tiếng khe khẽ. Thi Thoảng nước đọng trên lá trúc rơi xuống ô những tiếng trầm đục, nặng nề hơn.

Mãi một lúc, người trong kiệu lên tiếng, rõ ràng là phật lòng:

  • Muội đã đến tận Tịnh Thủy am để giao thuốc cứu Doanh Tiểu Tuyết.

Thu Thủy Thanh không để lộ chút cảm xúc nào. 

  • Đó là lời hứa của muội. Một Doanh Tiểu Tuyết nhỏ nhoi đổi lại mạng cho rất nhiều huynh đệ của chúng ta không phải tốt hơn sao?

Trong kiệu có tiếng cười nhạt.

  • Cũng giống như một Mạc Sầu có thể đổi mạng của Lưu Dung? Thời gian muội ở bên bọn chúng thật không uổng phí.
  • Chủ nhân nghi ngờ ta có hai lòng?
  • Ta vẫn chưa hỏi muội vì sao trước đây lại khuyên ta không nên đưa Mạc Sầu vào nhà họ Hầu.

Thu Thủy Thanh vuốt một lọn tóc, bình thản đáp:

  • Lưu Dung vốn là một lãng khách, con đường hắn đi là giữa hai lằn ranh. Mười mấy năm nay, hắn chưa từng muốn thắng, chỉ muốn sự cân bằng. Chủ nhân trao Mạc Sầu cho hắn, mở cho hắn một con đường trung dung, hắn có lẽ sẽ thực sự trở thành lãng tử, gác lại thế sự. Nhưng người lãng tử đã chết ở Yểm Quỷ nhai, nếu còn kẻ nào quay lại từ đó, y sẽ mang trên mình mối thù Hồng Vũ môn, mang cả gánh nặng và sự ân hận của Thần Kiếm sơn trang năm xưa.
  • Và muội yêu hắn?
  • Chuyện đó quan trọng sao? – Thu Thủy Thanh lạnh nhạt hỏi. 
  • Ta không muốn thấy muội muội của mình đau lòng.
  • Chuyện đó cũng không quan trọng. Người là thiên cơ, con đường của người là thiên đạo. Sinh tử khổ đau của chúng sinh vốn chẳng đáng gì.

Người trong kiệu im lặng. 

Lại chỉ còn tiếng mưa rơi trong rừng trúc, nước rớt trên chiếc ô dầu. Tiếng thở dài của đêm trong ngọn gió mang nước mưa đọng trên tóc mai tiên tử và thấm ướt một vạt hồng y. 

Cuối cùng, người trong kiệu nói.

  • Giết chết Lãnh Bái Nhiên đi. Ta không cần hắn để đàm phán.

Thu Thủy Thanh chắp tay, tỏ ý nhận lệnh rồi bỏ đi.

Lúc đến cũng như lúc đi, đều là một bóng mị hồ là lướt khắc vào đêm mưa một giấc mộng liêu trai, quỷ dị.

Lãnh Bái Nhiên giật mình tỉnh lại bởi cơn đau thống buốt, dữ dội phát ra từ cả tay và chân. 

Hắn mở chiếc tráp ra, trong nháy mắt mười mấy cây ngân châm phóng vào mắt. Họ Lãnh đã có chuẩn bị, dù trong gang tấc vẫn tránh được. Lúc bấy giờ lại nghe Thu Thủy Thanh nói bên tai:

  • Ta sẽ cho ngươi gặp nữ nhân đó.

Nữ nhân mà Thu Thủy Thanh nói đến dĩ nhiên chỉ có một. Lãnh Bái Nhiên thoáng ưu tư. Một u hương thoảng qua khiến nội lực trong mình hoàn toàn tiêu tán. Trước khi hôn mê, hắn mơ hồ thấy những hắc y nhân phong bế huyệt đạo của mình, lại dùng dây trói chặt tay chân hắn lại. 

Dù là bị chuốc mê hương nhưng với nội lực của Lãnh Bái Nhiên vẫn còn đủ sức dịch chuyển một phần huyệt đạo của mình nên hắn bị điểm huyệt cũng rất nhẹ, chẳng bao lâu sau đã tỉnh lại.  

Hắn tỉnh lại, thần trí rất nhanh chóng phục hồi, chỉ thấy trước mắt một màn đen tối và cơn đau cùng cực truyền đến từ chân tay. Kẻ bình thường lâm vào tình cảnh của y, nhất định vô cùng hoảng hốt, còn Lãnh Bái Nhiên vẫn rất trấn tĩnh. Có chăng, nhịp tim hắn có nhanh hơn chút đỉnh.

Bóng tối không dày đặc hoàn toàn, vẫn có một ngọn nến nhỏ được thắp và một bóng hình bên cạnh hắn.

  • Đừng cử động. Huynh bị trói khá lâu rồi, máu huyết tắc nghẽn được khai giải sẽ làm huynh đau đớn như bị đoạn các chi. Ta sẽ giúp huynh dễ chịu hơn một chút.

Lãnh Bái Nhiên nhận ra giọng nói đó ngay lập tức, là Mạc Sầu, là cô gái mà hắn mạo hiểm sinh mệnh để gặp được. 

Giọng nói của nàng vang lên trong bóng tối mật thất tựa một sợi dây đàn ngân. Thật đẹp! Nhỏ nhẹ, mỏng manh, thứ giọng nói cất lên dù trong thinh lặng cũng sẽ chìm khuất ngay lập tức, nhưng để lại rung động vô hình. Thứ rung động chỉ hiện ra trong tịch mịch, như một dải nắng thoáng hiện trong mùa đông sương mù, vừa tĩnh lặng lại vừa an ủi.

  • Không cần. Lãnh bái nhiên muốn gạt nàng đi, chỉ hiềm nỗi tay chân chẳng còn chút sức lực nào. 
  • Sẽ không lâu đâu.

Mạc Sầu vẫn tiếp tục  xoa bóp cho hắn. Giọng nói vẫn mềm mại và thanh khiết như vậy. 

Nàng ở thật gần, khiến Lãnh Bái Nhiên vì giọng nói mà tò mò muốn nhìn gần vị thiếu phu nhân này một chút. 

Nàng hơi cúi xuống, ngọn nến ngang tầm đôi mắt nên không rõ nàng nghĩ gì. Lãnh Bái Nhiên cũng không nhìn lâu, vì y lại thấy nàng đẹp. Tuyệt sắc không phải từ để chỉ một dung nhan, mà cốt cách. 

Thu Thủy Thanh rất đẹp, đẹp đến nao lòng, tựa một đóa mẫu đơn sinh ra đã định làm chúa của muôn hoa. Cô gái này đẹp từ trong xương cốt, không cần nhìn thấy khuôn mặt cũng thấy cốt cách giai nhân. Giống như một cành lê mùa xuân, hoa trắng giản dị không phải để khoe sắc mà chỉ làm tôn lên thân cành thanh nhã, ngậm đủ tuyết sương.

Một lúc sau cơn đau của Lãnh Bái Nhiên dịu xuống dần. Mạc Sầu gỡ dải lụa xanh cột tóc ra, bên trong mảnh lụa ghim những cây kim mảnh như sợi tóc mà mắt thường không thể nào nhìn thấu.

  • Ta sẽ ép chất độc trong người huynh qua tuyến mồ hôi. Tập trung hít thở, khoảng nửa canh giờ nữa, huynh sẽ có lại nội lực. Nửa canh giờ, cùng lắm chỉ kịp lấy lại nửa phần công lực, hy vọng cũng vừa đủ cho huynh xoay sở rời khỏi đây.

Nàng hơ kim trên ánh nến. Lửa nến nhảy múa trên gò má lấm tấm mồ hôi khiến Lãnh bái Nhiên lại nhìn nàng thêm lần nữa. Mạc Sầu bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo, lại có mấy phần khinh miệt của hắn, nhẹ mím chặt môi. Nàng nhìn vào những cây kim không chớp mắt, khẽ nói như van nài:

  • Huynh không thoát khỏi đây, thì đêm nay Lục Cửu, Giang Nam đại tài chủ ngồi vào bàn thương lượng coi như đã ngồi kèo dưới. Hắn không thể mặc cả công bằng, không chỉ Hầu gia, mà cả Giang Nam nhân sĩ đều lâm nguy.
  • Hầu gia quan trọng sao?
  • Ta là dâu nhà họ Hầu, họ quan trọng với ta.

Lãnh Bái Nhiên trừng mắt nhìn nàng, trong mắt như có kiếm. Nhưng bực mình chính bản thân mình, vì y đang cảm thấy cô gái này thật đẹp. Nàng là một nỗi buồn miên man, lại được gói ghém cẩn trọng, khiến cho người khác không thấy khó chịu, không thấy đau lòng, mà ngược lại, còn thấy rất êm đềm. Vì không làm phiền đến ai mà nàng thật trang nhã.

Mạc Sầu bắt đầu châm cứu cho hắn, những cây kim mảnh như sợi tóc không để lại cảm giác gì trên da thịt, nhưng tác dụng phát huy rất rõ ràng. Lãnh Bái Nhiên bắt đầu toát mồ hôi. Y cũng không thể lãng phí thời gian, lập tức điều hòa khí huyết trong người.

Chỉ một lúc sau, hắn đã có thể cảm thấy phần thân dưới bắt đầu cử động được. Mạc Sầu tiếp tục châm cứu các huyệt đạo trên cánh tay cho hắn. Mùi hương thoang thoảng trên tóc nàng đưa đến, bất giác làm hắn giật mình, ngưng lại hơi thở.

  • Trên người ta không có Khinh Hoa đâu. Nàng dường như đọc được lo lắng của hắn. –  Khinh Hoa là chất độc phải hòa vào nước. Tử Dạ là mùi hương bay trong không khí. Trên dưới Hầu gia đều đã uống nước chứa Khinh Hoa. Ta cũng đã làm cho mọi người một chiếc túi thơm, có thể tạm thời ngăn chặn tác dụng của Khinh Hoa. Còn trên người huynh có mùi của Tử Dạ… xem ra huynh bị bắt đến đây là để đổi lấy thuốc giải độc cho một ai đó trong Hầu phủ phải không?

Bàn tay nàng run lên một chút, lập tức ngừng lại ngân châm. 

Lãnh Bái Nhiên mở mắt ra, lại phải nhìn nàng lần nữa, cảm giác giống như nhìn vào mưa. Hắn vì người đàn bà này là liều mạng rơi vào tay kẻ thù, lẽ ra nên hạ sát nàng ngay lập tức để giải quyết rất nhiều vấn đề. Vậy mà hắn lại bắt đầu thấu hiểu cái lý do khiến Lưu Dung động tâm. 

  • Hầu lão trang chủ vẫn bình an phải không?… Còn Phương Dật? – Nàng không thấy hắn đáp, lại hỏi. Giọng nàng có kiềm chế vẫn còn run rẩy.
  • Họ đều bình an. Là một bằng hữu khác của ta.

Lãnh Bái Nhiên đáp. Không đáp, hắn cảm thấy khó chịu. Đáp rồi, lại cảm thấy bực mình.

Ngọn nến sắp tàn, Mạc Sầu lại quay lại với những huyệt đạo trên người họ Lãnh. Nàng chớp nhanh đôi mắt, rèm mi dài đổ bóng xuống gò má phơn phớt hồng. Làn da mỏng đến độ nhìn thấy cả mạch máu li li bên dưới, hơi thở run run tựa gió qua tơ liễu.

  • Tử Dạ và Khinh Hoa vốn là một cặp tình nhân bị người đời nguyền rủa. –  Nàng khẽ nói. – Chẳng còn ai nhớ bắt đầu, chỉ nhớ đến kết thúc. Bọn họ vì muốn ở bên nhau nên tạo ra loại độc dược có thể giết chết tất cả mọi người xung quanh, để chẳng còn có ai có thể ngăn cản họ được nữa… vì vậy thuốc giải của Tử Dạ Khinh Hoa vốn không có thật.

Lần này Lãnh Bái Nhiên bật dậy, đôi mắt sắc bén của hắn mở trừng trừng như sắp rách ra.

  • Bất cứ thứ gì bọn họ đưa cho huynh chỉ là làm chậm lại tác dụng của độc dược. Chung quy Tử Dạ Khinh Hoa chỉ có một cách để phá giải mà thôi.
  • Là cách gì? –  Lãnh Bái Nhiên hỏi.

Mạc Sầu cất những cây châm đi. Hai cánh tay của Lãnh Bái Nhiên cũng đã cử động lại được. Nếu muốn lúc này hắn có thể giết chết nàng thật dễ dàng.

Nàng đáp:

  • Còn tùy vào duyên phận. Người bị trúng Khinh Hoa này có phải đã trúng Tử Dạ từ huynh?

Hắn gật đầu.

Nàng lại nói:

  • Đó là một nữ nhân?
  • Chuyện đó có liên quan sao?

Mạc Sầu mỉm cười.

  • Vậy là một nữ nhân. Muốn giải chất độc này, phải xem huynh và cô ấy có thể bên nhau ít nhất năm năm, cùng chung chăn gối hay không.

Lãnh Bái Nhiên giật mình. 

Nàng lại nói:

  • Mỗi cặp Tử Dạ, Khinh Hoa luôn phải điều chế chung một lần, tùy vào mùa trăng mà các thảo dược thay đổi khác nhau chút đỉnh, vì vậy các cặp độc dược đều khác nhau chút đỉnh. Cũng vì vậy phải đúng một cặp chất độc mới hóa giải được cho nhau. Nếu kẻ trúng độc có thể kéo dài thời gian, và cùng với người gieo độc kết hợp thành phu phụ thì từ từ độc tính trong hai người sẽ tự trung hòa mà mất đi. Có lẽ sau năm năm có thể giải trừ hoàn toàn. Nhược bằng không, cùng lắm sáu tháng, một năm, người bị trúng độc sẽ tự nhiên phát hết bịnh, dương thọ e là không thể kéo dài.

Lãnh Bái Nhiên có chút biến sắc. Hắn chưa biết phải làm gì thì ngọn nến nhỏ cũng đã cháy hết, căn phòng rơi vào bóng tối hoàn toàn.

Cũng may là trong bóng tối, Mạc Sầu chẳng thể nhìn thấy hắn bối rối.

Nàng lại nói.

  • Người bán mì xá xíu ở cổng tây, người canh tuần vào giờ tí, và xe giao hương liệu vào chính ngọ đều là những người mang theo chất độc Tử Dạ gần Hầu phủ. Huynh có thể ngăn cản họ đến gần nhà họ Hầu trong ngày mai, thì xem như có thể bớt một gánh nặng rồi.
  • Cô không cần đóng vai Hầu thiếu phu nhân trước mặt ta.

Mạc Sầu nhếch môi, cúi xuống nhìn ngọn nến sắp tàn.

  • Hầu lão trang chủ với cha ta là tri giao, chỉ ước giao hôn là có thật. Hầu đại ca là thanh mai trúc mã của ta cũng là thật. Huynh tin cũng được, không tin cũng không sao. Đã sắp đến lúc bọn họ đưa nước đến. Ta sẽ kêu cứu, bọn họ có lệnh không được để ta chết, nhất định sẽ gọi người vào kiểm tra. Đó là lúc duy nhất huynh có thể chạy thoát khỏi thạch thất này.

Lãnh Bái Nhiên im lặng một lúc, lại hỏi:

  • Còn cô?
  • Huynh có thể giữ ta làm con tin, nhưng cũng đừng quá tự tin, đừng để chúng kéo đến quá đông, thì dù có con tin huynh cũng không thoát được. Tốt nhất khi ra tới trúc lâm, hãy bỏ ta lại mà chạy. Đừng để chân chạm đất, đừng chạm vào đốt trúc thứ hai, ba, năm, bảy, mười một và mười ba từ dưới lên, nếu không cạm bẫy sẽ khởi động.

Lãnh Bái Nhiên bất chợt nắm lấy cổ tay nàng thật chặt.

  • Trả lời ta: Lưu Dung có biết hôn ước của cô với Hầu Phương Dật? Cô nói dối ta, cô sẽ chết ngay lập tức.

Mạc Sầu trừng mắt nhìn hắn.

  • Huynh sỉ nhục bằng hữu của mình rồi.

Bàn tay Lãnh Bái Nhiên buông lỏng ra một chút. 

  • Cô nhọc tâm cứu ta chỉ muốn ta ngăn chặn những kẻ mang Tử Dạ quanh nhà họ Hầu?-  Hắn chợt hỏi.

Nàng không nhìn hắn, quay mặt vào bóng tối.

Lãnh Bái Nhiên không hỏi gì nữa. Sự im lặng và bóng tối làm thời gian trôi qua thật nặng nề. 

Cuối cùng, cũng có tiếng chân người bước đến. Lãnh Bái Nhiên có thể nghe ra tiếng những chiếc chìa khóa trên thắt lưng kẻ đó chạm vào nhau. 

Mạc Sầu vẫn định theo kế hoạch nhưng họ Lãnh đặt tay lên môi nàng ra hiệu im lặng. 

Tiếng chiếc cửa nhỏ nặng nề mở ra, khay thức ăn chưa kịp đưa vào thì Lãnh Bái Nhiên ra tay.

Từ lúc nào hắn đã kết những sợi dây trói mình lại. Chỉ một cái phất tay, sợi dây thừng đã siết vào cổ tay quản ngục, kéo hắn ngã xuống, tắt thở trước cả khi chạm đất. Nhanh như cắt, Lãnh Bái Nhiên lại tung dây một lần nữa kéo vào chùm chìa khóa trên thắt lưng quản ngục.

Nhờ ánh sáng lọt qua khe đưa thức ăn, họ Lãnh nhanh chóng tìm được ổ khóa. 

Mạc Sầu chợt giữ lấy tay hắn.

  • Không đúng. Kẻ mang thức ăn thường không giữ chìa khóa.

Lãnh Bái Nhiên không có chút nào ngạc nhiên.

  • Chúng thực sự không phát hiện ra kim châm trên dải lụa của cô sao? Tại sao chúng lại nhốt ta cùng với cô? Ta còn sống vì giao dịch với Lục Cửu. Bây giờ giao dịch có thể đã thất bại, hoặc chúng không còn muốn trao đổi nữa nên mới để lại dây thừng và mang chìa khóa đến. Mai phục bên ngoài chắc chắn đã sẵn sàng.

Dù biết là bẫy, thì bước vào vẫn còn hơn thúc thủ trong bóng tối.

Lãnh Bái Nhiên cướp kiếm của cai ngục, đi ra. Mạc Sầu cũng đi theo y. 

Địa đạo dài thông lên mặt đất không có một bóng người canh giữ.

Tất cả lực lượng canh phòng nơi đây, đều đã chờ họ trên mặt đất.

Mưa đã tạnh, đêm sâu thăm thẳm, mùi hơi đất ẩm nồng nồng trong mùi lá rụng. Gió từng cơn lạnh buốt. Người ẩn trong bóng tối, nên bóng tối dường như cũng có hơi thở. 

Gió lướt qua bóng đêm có cảm giác tạo thành từng dợn sóng mang đầy sát khí.

Lãnh Bái Nhiên nhìn qua một lượt, có thể ước định được mai phục kín kẽ đến mức nào. Khí lực trong người hắn chỉ hồi phục được nửa phần, lại không có Tuyết kiếm trong tay, xem ra chẳng thể nào đột kích thoát ra. 

Trong rừng đêm, Thu Thủy Thanh là người duy nhất hiện lộ. Sắc đỏ thắm của y phục thật trái ngược với nét mặt lạnh lẽo, uy nghiêm của nàng lúc bấy giờ.

  • Lại đây. – Nàng hướng về Mạc Sầu, gọi lớn.

Mạc Sầu vẫn không di chuyển. Nàng hỏi lại: 

  • Tỷ sẽ giết Lãnh Bái Nhiên?
  • Không phải việc của ngươi.
  • Còn phải giết bao nhiêu người nữa để kết thúc việc này? 
  • Không phải việc của ngươi. Lại đây. – Thu Thủy Thanh bực dọc đáp. – Không đến đây thì cũng đừng trách ta không lưu tình.

Mạc Sầu thở dài, thoáng cúi đầu, chớp nhanh một giọt sương trong mắt. 

  • Muội từng nghĩ rằng chỉ cần mình chết đi, việc này có thể coi như chấm dứt. Xem ra muội đã quá coi trọng mình rồi.

Thu Thủy Thanh “hừ” một tiếng, không đáp. 

Trong bóng đêm tiếng binh khí lách tách đã sẵn sàng, xem ra chỉ chờ lệnh Thu Thủy Thanh mà xử tử Lãnh Bái Nhiên.

Mạc Sầu ngẩn lên, lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào mắt Tiêu Hồn Tuyết kiếm. Ánh mắt chẳng có một chút dao động nào.

  • Nhất định phải sống.

Họ Lãnh trong lòng trầm mặc, nhưng chẳng bộc lộ ra ngoài. Hắn vốn muốn xem nàng thiếu phụ kia diễn vai trò gì trong cái chết của hắn, bây giờ lại có cảm giác sai sai.

Mạc Sầu bước về phía Thu Thủy Thanh, cách một cánh tay thì dừng lại. 

Tịch Lam tiên tử bực mình mắng:

  • Ta đã quá nuông chiều ngươi rồi. 

Mạc Sầu quỳ xuống, lạy một lạy.

  • Ơn dưỡng dục của đại tỷ, tiểu muội có chết cũng không trả nổi.

Nàng ngẩn lên lại nói tiếp.

  • Tiểu muội vô dụng, không có cách nào đền ơn đại tỷ. Người đàn ông đó đối với muội chẳng qua là một khắc động tâm, chỉ có thương hại không có tình yêu, chỉ có ân hận không có luyến tiếc. Xin tỷ để cho muội được chết thanh bình, đừng để muội tiếp tục liên lụy đến người mà chuốc thêm nhục nhã.

Mày liễu khẽ chau, Thu Thủy Thanh tính nói gì đó, lại im bặt. Ngay lập tức nàng lao về phía Mạc Sầu đang dần ngã khụy xuống. 

Dài lụa xanh trên tay nàng rơi xuống, kim châm bên trong không biết từ khi nào đã dùng hết. Chính là dùng để chặn lại hơi thở của chính mình. Nàng vẫn cố quay đầu nhìn về phía Lãnh Bái Nhiên lần nữa, trong đôi mắt, rõ ràng là ý nói hắn đi. Đi ngay lúc này khi mọi chuyện còn rối ren.

Khuôn mặt nàng tái dần, làn mi dài khép lại, để rơi một giọt lệ.

Thu Thủy Thanh ngay lập tức ngưng tụ nội công tìm cách đẩy ra những cây kim trong cổ họng Mạc Sầu.

Bóng đêm tịch mịch xao động. Sát thủ không còn lệnh của chủ nhân đều trở nên phân tâm.

Đi, lúc này chính là cơ hội duy nhất để đi.

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!