- Phòng số hai mươi, người thuê là Lãnh phu nhân, Đông Phương Tiểu Tuyết.
Tiểu nhị xem sổ sách, vui vẻ chỉ đường cho Lãnh Bái Nhiên. Mấy mươi bậc cầu thang dài như cả vạn dặm. Hắn đẩy cửa bước vào, rất sợ chỉ thấy một căn phòng trống. May mắn thay Tiểu Tuyết vẫn còn ở đó, lại đang rất vui vẻ. Vừa nhìn thấy y nàng đã nói:
- Đông Phương là họ của mẫu thân muội. Muội vẫn thấy Đông Phương Tiểu Tuyết nghe hay hơn rất nhiều so với Doanh Tiểu Tuyết đúng không?
Sắc mặt Lãnh Bái Nhiên hẳn rất khó coi. Nàng mạo hiểm ra ngoài tìm hắn, chỉ để nói một câu nhảm nhí như vậy sao?
Lãnh Bái Nhiên đang tức giận, thì cũng không hề ngu ngốc. Chỉ một cái chớp mắt, hắn đã thấy điều bất ổn. Trời đã khuya mà Tiểu Tuyết vẫn ăn mặc rất chỉnh tề. Không chỉ chỉnh tề mà còn hoa lệ, trang điểm kĩ càng. Cho dù nói là nàng mới ra ngoài trở về thì cũng không nên gây nhiều sự chú ý như vậy trong thời điểm này. Hơn nữa tiết trời vẫn còn lạnh mà Tiểu Tuyết ăn mặc mỏng manh lại đang đổ rất nhiều mồ hôi.
Nàng lấy chiếc khăn tay ra lau mặt, đặt xuống bên bàn trà, lại cười hỏi.
- Huynh bặt tăm mấy bữa đã câm rồi sao? Muội đang nói chuyện với huynh đó.
Lãnh Bái Nhiên “a” lên một tiếng, sắc mặt không đổi nhưng kiếm của hắn đã xuất ra.
Liên tiếp ba chiếu Thính Phong Xuy Tuyết đều đánh về bức rèm phía sau, nơi chiếc khăn tay của Doanh Tiểu Tuyết chỉ về.
Ngay lập tức một tiếng hú thảm cất lên. Sau rèm một bóng hắc y nhân gục xuống, miệng trào máu đen. Chết không phải vì kiếm mà vì độc nhét sẵn trong răng.
Doanh Tiểu Tuyết chạy đến bên cạnh Lãnh Bái Nhiên, đang tính mở miệng nói điều gì thì đột nhiên ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ. Trước mắt tối sầm, cổ họng trào máu tươi, Tiểu Tuyết gục xuống cũng nhanh như tay sát thủ mai phục.
Lãnh Bái Nhiên vừa kịp đỡ lấy nàng. Hắn phong bế huyệt đạo, tìm cách ngăn cản chất độc chảy vào tim Tiểu Tuyết. Càng cố gắng, Lãnh Bái Nhiên càng kinh hãi. Loại kịch độc nhanh đến mức này, các triệu chứng này… chỉ có thể là một.
- Tử Dạ Khinh Hoa…
Tử dạ khinh hoa đoạn trường thì.
Đó vốn dĩ không phải là một câu thơ, mà là một loại độc dược. Đoạn trường không phải là nỗi sầu mà đúng như nghĩa đen là đứt ruột đứt gan mà chết.
Tử Dạ vốn là tên một nam nhân, Khinh Hoa là tên một nữ nhân. Một đôi phu phụ độc bá võ lâm, chỉ cần bước ngang qua cũng đủ độc chết cả một đô thị phồn vinh.
Tử Dạ đi một mình vô sự. Khinh Hoa đi một mình cũng không sao. Chỉ cần kẻ gặp Tử Dạ, đừng bao giờ gặp phải Khinh Hoa, nếu không, y coi như đã định phải chầu Diêm phủ.
Thoáng chốc, Lãnh Bái Nhiên nhớ đến tay tiểu nhị bán mì. Mùi xá xíu che đi mùi độc hương, cái nón đầu bếp làm khuôn mặt bị che khuất… nếu lúc đó y bỏ Tử Dạ lên người Lãnh Bái Nhiên. Nếu trước Mạc Sầu hạ độc Khinh Hoa trong Hầu Phủ…
Người trúng độc không chỉ có Tiểu Tuyết mà có lẽ, có lẽ cả Hầu gia cũng đều trúng độc Khinh Hoa. Chỉ cần tay bán mì trước cổng bước nửa bước vào Hầu gia thì e rằng không người nào sống sót.
Trong thoáng chốc, hắn tự hỏi tại sao nàng vẫn còn sống. Tử Dạ gặp Khinh Hoa nạn nhân đột tử trong chớp mắt. Chất độc trong người Tiểu Tuyết dù nguy kịch thì cũng phát tác chậm hơn khá nhiều.
Không còn thời gian để nghĩ nhiều, Doanh Tiểu Tuyết vẫn còn thở, Lãnh Bái Nhiên nhất định phải cứu nàng.
Lãnh Bái Nhiên tuy có thắc mắc nhưng cứu người là trọng, y chẳng có thời gian để tìm hiểu, ngay lập tức dùng nội lực phong bế các trọng huyệt trên người Doanh Tiểu Tuyết. Hắn có thể tạm thời kìm hãm chất độc, thì vẫn chỉ là tạm thời. Nếu không được cứu chữa, nàng buộc phải chết.
Lãnh Bái Nhiên từ Kiến Tuyến lâu đến Hàng Châu một mạch không nghỉ, vốn không có chuẩn bị gì. Sở dĩ không chuẩn bị gì, là vì nơi này vốn là địa bàn của Lục Cửu. Lục Cửu làm việc gì cũng tính toán cẩn trọng. Chàng đi uống trà chiều cũng có sẵn vài ba kế hoạch dự phòng, bước qua vũng nước mưa, chắc cũng có xem trước hai ba vị trí đặt chân khác nhau.
Địa phận của quê nhà, bày bố dĩ nhiên càng cẩn mật. Cho dù là Lục Cửu đã bán đi toàn bộ gia sản thì quê nhà vẫn là quê nhà. Những những mối quan hệ của Lục Cửu bất cứ lúc nào cũng đắc dụng.
Khách sạn Bình An bề ngoài rất bình thường, nhưng chủ nhân của nó lại là một thành viên cao cấp trong thương hội của Lục Cửu. Nếu có chuyện xảy ra, chỉ trong một ngày, sẽ có cách báo cho Lục Cửu.
Lãnh Bái Nhiên sau khi tạm áp chế chất độc trong người Doanh Tiểu Tuyết và để lại tin báo cho chủ quán, lập tức cõng nàng hướng về phía nam. Phía nam khách điếm Bình An chỉ chừng hơn mười dặm sẽ đến một cánh rừng thưa ẩn sau triền núi. Cánh rừng thoạt nhìn bình thường, nhưng bày bố theo bát quái ngũ hành, khiến người qua đường chẳng bao giờ đi vào được sâu bên trong. Chẳng mấy người vào được trong trung tâm, nơi có Tịnh Thủy tiểu am, một y quán thần bí của Diệu Đạo thần ni. Y thuật của bà có thể coi là một trong ba người cao nhất võ lâm hiện nay.
Diệu Đạo thần ni cũng là bằng hữu của bọn ba người Lãnh, Lục, Lưu, bà là hi vọng duy nhất của Doanh Tiểu Tuyết hiện tại.
Khu rừng thưa, xuân mới chớm, cây lá thưa thớt, mơn mởn, nước suối khe róc rách chảy trong đêm. Trời mưa dầm, đêm sâu, tiếng gõ của Lãnh Bái Nhiên càng làm đêm mưa thêm hun hút.
Diệu Đạo thức dậy, cầm đèn bão ra mở cửa, thoáng nhìn thấy Doanh Tiểu Tuyết đã có chút thất sắc:
“Tử Dạ, Khinh Hoa sao… chưa mất mạng ngay đã là kì tích. Cô bé này có phúc tinh phò trợ rồi, trên người có mang theo chiếc túi thơm chứa dược liệu, vừa hay lại khắc chế Khinh Hoa…”
Thần ni đưa cho Lãnh Bái Nhiên xem một chiếc túi thơm rất thêu hồ điệp tinh xảo bên người Doanh Tiểu Tuyết. Bà lại lấy dược liệu bên trong bóp nhỏ ra, một phần rải lên mũi nàng, một phần đặt dưới lưỡi.
Lãnh Bái Nhiên lập tức nhận ra cái túi thơm mà Doanh Tiểu Tuyết đem khoe y mấy hôm trước. “Thiếu phu nhân Hầu gia còn có sở thích mới: thêu thùa, may vá, lại làm rất nhiều chiếc túi thơm tặng mọi người trong phủ.” Y nhìn ra cửa sổ…
Trời mưa…
Hắn ghét trời mưa. Mỗi lần có chuyện đau lòng xảy ra, trời lại mưa. Cha hắn bỏ đi vào ngày mưa, Bắc Phong song sát tìm đến vào ngày mưa, mẫu thân hắn luôn khóc dưới trời mưa… rồi tất cả họ đều chết vào một chiều mưa gió…
“Ta có thể tạm khống chế, nhưng nhiều nhất của chỉ hết đêm nay.” Diệu Đạo lên tiếng sau một hồi xem xét.
Lãnh Bái Nhiên chỉ gật đầu, ngay lập tức đứng lên đi, thì đột ngột Tiểu Tuyết nắm lấy tay y. Bàn tay nàng thật lạnh giá.
“Muội vẫn luôn nhớ huynh… năm đó… đêm trừ tịch…” Nàng khẽ nói. Chẳng biết tỉnh hay mơ… “Huynh quên rồi… huynh nhất định quên rồi.”
Chẳng rõ nàng nói gì, lại chìm vào hôn mê.
Lãnh Bái Nhiên giữ bàn tay mình trong tay nàng thêm chút nữa rồi đứng lên, bỏ đi thẳng vào màn mưa mù mịt.
Hắn quay lại khu rừng trúc, nơi cây cầu nhỏ Mạc Sầu dừng kiệu.
Hắn từ khi biết đi đã làm bạn với cô đơn, mười hai, mười ba tuổi thì một mình sống nơi hoang sơn dã lãnh, cơ hồ cũng đã học được bản năng của loài dã thú.
Tìm tung tích một người, không ai hơn Lục Cửu. Theo dấu vết kẻ khác, không ai giỏi hơn Lãnh Bái Nhiên.
Mưa làm dấu vết trong trúc lâm mờ nhạt đi rất nhiều. Thân thủ của kẻ đeo mặt nạ khinh linh ảo diệu, chẳng để lại vết tích, nhưng Lãnh Bái Nhiên vẫn lần theo được dấu vết thuộc hạ của y.
Hắn đi mãi sâu vào trong rừng, trong hơi lạnh tàng ẩn nhiều hung hiểm.
Gió lay qua táng trúc, ánh bạc trong mưa.
Ám khí trùng trùng.
Lãnh Bái Nhiên tung mình lên, kim bạc lẫn trong màn mưa, xuyên qua lá trúc, mất dạng vào đất, không thể chạm vào chéo áo của y. Chỉ thấy sát thủ hú lên một tiếng thảm thiết, năm bảy người đồng loạt rơi xuống khỏi ngọn cây.
Sát thủ ở đây, kẻ đeo mặt nạ cũng không còn xa nữa.
Kẻ này đến đây âm thầm chắc chắn không thể đem theo nhiều thủ hạ. Ngoài đám sát thủ này, cùng lắm chỉ còn vài ba cao thủ bên cạnh.
Lãnh Bái Nhiên càng tăng tốc nhanh hơn. Chẳng mấy chốc đã thấy một ngôi miếu cổ trước mặt, hoang phế đã lâu, rêu móc mọc đầy mà bên trong lại lập lòe ánh lửa.
Bên ngoài có hai người canh gác, cao gầy, khắc khổ, giống như một cặp song sinh từ đá sinh ra.
Bọn họ không cần hỏi cũng biết Lãnh Bái Nhiên đến tìm người. Lãnh Bái Nhiên cũng không cần chờ câu trả lời vì thanh kiếm trên trên tay họ đã mở lời trước rồi.
Chiêu thức vô cùng cổ quái, thâm hiểm, có mấy phần giống Miêu Cương phù thủy. Một màn hư ảnh giăng ra trước mắt, chẳng thể phân hư thực, thông thường chỉ một chiêu duy nhất đã thấy hồng huyết tứ tán. Vậy mà loạn kiếm miên miên chưa dứt, cặp sát thủ đã thấy tay mình tê rần.
Bất luận là hư hay thực, sức mạnh của một kiếm Lãnh Bái Nhiên chém ra, cơ hồ cắt đứt được cả không gian.
Cặp kiếm khách lui lại hai bước, tự biết mình đã gặp đối thủ trên cơ. Nhưng họ đã bán đi không chỉ sinh mệnh, mà cả linh hồn mình, có chết cũng không được thất bại.
Chỉ thấy hai bàn tay gầy guộc đồng loạt vung lên, trong khoảnh khắc đã tự cắm sâu vào lồng ngực.
Hồng huyết trào ra từ khóe môi, hồng huyết nhuộm đỏ cả đôi mắt sát thủ.
Lãnh Bái Nhiên bất giác vào thế thủ. Nhìn qua, là tự sát, nhưng Lãnh Bái Nhiên có thể cảm thấy sát khí cuồng nộ tỏa ra từ cặp sát thủ. Trước khi chết, chúng đã kích phát tiềm lực toàn thân, muốn cùng hắn thiên địa đồng tuyệt.
Máu hồng bay trong mưa, kiếm không phải là kiếm, chiêu không phải là chiêu nữa. Cả một bầu trời chụp xuống kiếm quang.
Thiên La Địa Võng, chiêu thức này Lãnh Bái Nhiên đã nghe qua, là một trong những chiêu thức đã tuyệt diệt cùng với Thần Kiếm sơn trang năm nào.
Không có nơi để tránh né, không có thanh kiếm nào đủ nhanh để cắt hết lưới trời bủa vây. Lãnh Bái Nhiên nhắm mắt lại, đã không thể tránh né thì chỉ còn cách đối đầu.
Mưa rơi cùng kiếm ảnh, lưới trời khép lại…
Ánh sáng lóe lên… lạnh buốt!
Mưa biến thành băng, muôn ngàn mảnh băng lao vào trong đêm ngưng đọng kiếm ảnh.
Cái giá lạnh cơ hồ đóng băng cả huyết mạch, Thiên La Địa Võng thưa thớt hẳn đi. Chỉ trong một khoảnh khắc đó, hai cái đầu của cặp song sinh cũng đã rời khỏi cổ.
Lãnh Bái Nhiên chống kiếm xuống đất, cánh tay đầy những vết chém nông sâu khác nhau, đầm đìa máu.
Mưa vẫn rơi trên mình hắn.
Hồng vũ, một màn mưa máu nhuộm trắng cả bạch y.
*
Từng có lần, một đại tông sư hỏi Lãnh Bái Nhiên:
- Công phu của các hạ là tự mình sáng tạo? Linh diệu, hùng hậu, có tên gọi là gì chăng?
Họ Lãnh có lẽ chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Y thoáng tư lự rồi đáp:
- Tuyết không có tên, kiếm của ta cũng chỉ là kiếm mà thôi.
Kiếm của y là ngắm tuyết mà thành. Chiêu của y là tự tâm cô độc mà sinh ra.
Thiên La Địa Võng bắt hồn khắp nhân gian, nhưng tuyết vô danh, tâm vô ảnh, cuối cùng trong lưới trời chỉ có thêm hai cô hồn dã quỷ đã bán sạch cả mạng lẫn linh hồn.
Vẩy máu trên thanh kiếm của mình, Lãnh Bái Nhiên im lặng nhìn ngôi thần miếu. Chỉ cần nhìn khinh công của kẻ đeo mặt nạ, hắn cũng thừa biết võ công của y trên cơ rất xa thuộc hạ. Kể cả Tiêu Hồn Tuyết kiếm ngạo mạn vô song cũng không dám chắc đánh ngang cơ. Cánh tay hắn đã bị thương không nhẹ, đối đầu lúc này thật là ngu ngốc.
Tuy nhiên Lãnh Bái Nhiên chưa bao giờ là kẻ nghĩ nhiều trước khi quyết đấu. Y đi quyết đấu là quyết đấu, không nghĩ đến kết cuộc, không quan tâm sống chết. Kiếm rút ra thì coi như sinh mệnh của y cũng đã hóa thành kiếm rồi.
Chính vì vậy ngày trước Lưu Dung thà bỏ chạy còn hơn đối đầu với hắn. Nhân gian không còn tuyết ảnh, không phải đã mất đi biết bao điều lãng mạn hay sao.
Cô miếu chìm trong bóng đêm, lẫn vào đêm. Nếu không có mưa xối xả viền một vệt bạc tung tóe trên mái ngói đã chẳng có hình dạng. Lá trúc xao động, chảy xuống từng dòng nước lên thềm lá khô. Bước chân Lãnh Bái Nhiên chạm trên lá nhẹ hơn cả mưa, tinh thần y tập trung vào bóng đêm trước mặt sắc bén hơn cả kiếm.
Người đeo mặt nạ đã cảm nhận được sát khí.
Y ngồi trong thần miếu, hoàn toàn bất động.
Thanh kiếm của Lãnh Bái Nhiên chém tới, y cũng không hề ra tay. Ngay cả một ngón tay cũng không nhích động.
Lãnh Bái Nhiên chính là không thể giết kẻ không chống cự.
Chiếc mặt nạ trên mặt kẻ kia bị chém đôi. Một đường máu nhỏ chảy trên trán.
Lãnh Bái Nhiên lại lui lại một bước.
Y biết kẻ đó, kẻ mà Lục Cửu dặn y không nên tổn hại đến.
Thu Thủy Thanh!
Thu Thủy Thanh ở đây, nghĩa là kẻ chủ mưu thực sự đã đi mất rồi. Lãnh Bái Nhiên đã chậm một bước.
Tịch Lam Tiên tử lấy chiếc khăn tay hồng phấn, chậm chậm vết máu trên trán, vụt thở dài.
- Ngươi thực sự làm ta sợ. Dù biết ngươi không giết kẻ không đánh trả, ta vẫn có cảm giác mình đã chết một lần rồi.
Lãnh Bái Nhiên không hề có ý nói đùa.
- Ta không giết nữ nhân. Nhưng cô thì không tính là nữ nhân.
Thu Thủy Thanh cười nhạt.
- Ta có phải nữ nhân hay không, Lưu Dung chưa từng nói cho ngươi biết sao?
- Cô còn dám nhắc đến hắn sao?
Nàng mỉm cười:
- Nhân duyên của hắn là ta tác thành, lẽ ra hắn phải đến cảm tạ ta một tiếng.
Suýt chút nữa, Lãnh Bái Nhiên đã thực sự giết nàng. Bàn tay hắn siết chặt đốc kiếm, nổi vằn vện gân xanh làm những vết thương lại chảy máu xuống từng dòng.
- Cô không tin ta không dám giết cô một cách từ từ vô cùng đau đớn?
- Dĩ nhiên ta tin. – Nàng đáp. – Chỉ có điều, ta chết thì ngươi cũng không có thuốc giải Tử Dạ Khinh Hoa, ngươi cũng không thể gặp được Mạc Sầu.
Trong mắt nàng, nửa điểm sợ hãi cũng không có. Không phải nàng không tin mình có thể chết. Nàng chỉ rất đắc ý, nhìn cơn tức giận bị kìm nén của Lãnh Bái Nhiên mà thôi.
- Nếu Lục Cửu ở đây, hắn sẽ biết trả cái giá hợp lý hơn ngươi.
Lãnh Bái Nhiên không phải Lục Cửu. Hắn không trả giá. Hắn không thương lượng.
Nếu một cánh cửa hắn không mở được, cũng không phá được, hắn đơn giản là đi tìm một cách cửa khác.
- Lãnh Bái Nhiên. – Thu Thủy Thanh đập bàn đứng lên. Nàng không ngờ hắn bỏ đi là bỏ đi thật. – Một câu hỏi “tại sao” ngươi cũng không muốn hỏi ta sao?
- Ta không biết cô có nói dối hay không.
Thu Thủy Thanh cười lạnh. Tên kiếm sĩ này thật biết cách làm người khác mất hứng.
Nàng bực dọc đặt lên bàn một chiếc tráp.
- Thuốc giải Tử Dạ Khinh Hoa ở trong đó. Cái gì cũng có cái giá của nó, ngươi dám mở hộp hay không là do ngươi quyết định.
Nàng nói rồi, đứng lên đi. Thu Thủy Thanh lúc nào cũng muốn mình là người bỏ đi trước, chẳng bao giờ thích bị bỏ lại.
Lần này, Lãnh Bái Nhiên hỏi.
- Tại sao?
Nàng đứng lại. Bờ vai mảnh chẳng biết run lên vì giận hay lý do gì. Chẳng quay lại, nàng nhìn mưa ngoài cửa nói:
- Sau hôn lễ ở Hầu phủ, hắn đã đến tìm ta uống rượu. Ta hỏi hắn có dự định gì cho năm mới? Hắn hỏi lại mạng của hắn đổi được mạng của Hầu gia không? Hắn hỏi rất bình thản, giống như hỏi xem ta đã ăn tối chưa. Ngươi nghĩ xem, rốt cuộc thì hắn biết mục đích và thân phận của ta từ bao giờ? Trong mắt hắn ta là gì? Chẳng lẽ không đáng để nổi giận sao? Ta trả lời rằng hắn chết đổi được mạng cho cha con Hầu Toàn Phương. Hắn ngay cả giọng nói cũng không hề biến đổi, cũng chỉ uống hết một ly rượu, buông một chữ “được” rồi bỏ đi. Mười năm thanh xuân của ta không đổi lại được một chút cảm xúc nào sao? Hắn không được chết yên ổn đâu. Ngươi về nói với Lục Cửu, ngày rằm tháng sau, tại Yểm Quỷ nhai, sẽ là ngày bọn ta ném Mạc Sầu xuống vực, táng cùng với Lưu Dung. Hắn là người hay là ma thì cũng nên đơn thân độc mã xuất hiện. Nhược bằng không, đừng trách bọn ta độc ác với nàng.
Thu Thủy Thanh bật cười lớn, tiếng cười bình thường ngọt dịu, lại bỗng giống như yêu ma. Lãnh Bái Nhiên tuy không nhìn mặt nàng vẫn có thể cảm thấy được nỗi đau. Rất giống nỗi đau của thân mẫu hắn ngày trước… trong màn mưa mù mịt chẳng có ngày mai.
- Nào, Lãnh Bái Nhiên, ngươi quyết định đi. Ngươi sẽ mở tráp chứ?
Lãnh Bái Nhiên vốn là người rất đơn giản, những trò chơi như mê cung, hắn chỉ chọn đường ngắn nhất, chém một nhát, mở đường vào tâm. Hắn không cần nghĩ nhiều, chỉ biết có một Doanh Tiểu Tuyết không qua khỏi đêm nay nếu không có thuốc giải. Cũng có Hầu phủ trên dưới mấy chục mạng có thể chết bất cứ lúc nào nếu Khinh Hoa trùng lai Tử Dạ.
Vì vậy, Lãnh Bái Nhiên đơn giản là chọn mở chiếc hộp ra, bất luận chuyện gì sau đó thì cứ tùy cơ mà ứng biến thôi.