Tuyết Giải (6)

Spread the love

Chuyện kì lạ vẫn tiếp tục mấy ngày sau. Liên tục có rất nhiều kẻ lai lịch bất minh xuất hiện quanh vùng. 

Dựa vào thân thủ của những người này, đều là cao thủ đệ nhất lưu, vậy mà Lãnh Bái Nhiên lại không nhận ra được người nào, có vẻ như chưa từng xuất hiện trên giang hồ. 

Rồi ngày hôm sau đó, quanh vùng xuất hiện dịch bịnh. Bịnh nhân cả người sưng đỏ, sốt cao rồi chết, thi thể biến dạng. 

Lãnh Bái Nhiên bắt được một hắc y nhân đang thuốc độc vào nguồn nước, chưa kịp tra khảo thì hắc y nhân đã cắn thuốc độc trong răng tự sát. Bọn người này không chỉ lai lịch bí ẩn, võ công ngụy dị mà tính mạng cũng xem nhẹ như lông hồng.

Trên giang hồ bắt đầu có lời đồn Tây Phương ma giáo tấn công. Một số gia tộc nổi tiếng, trong đêm toàn gia bị tàn sát. Chỉ biết thủ pháp rất tàn nhẫn, cơ hồ là võ công xuất xứ từ ma giáo mà ra. Võ lâm đại hội nghe nói cũng sẽ nhanh chóng được tổ chức, đã đến lúc triệu hội anh tài, chọn ra minh chủ võ lâm lần nữa.

Tại Tô Châu dịch bịnh cũng nhanh chóng lan rộng. Không bao lâu sau, Mạc Sầu cũng mắc bệnh, chưa được một tuần thì qua đời. Vì dịch bệnh nên thi thể nhanh chóng mang đi hỏa táng trong ngày. 

Lãnh Bái Nhiên bám theo linh cửu đến lò thiêu. Người chết vì bịnh dịch, phu nhà đòn ai cũng nhanh nhanh chóng chóng đặt quan tài xuống rồi bỏ đi. Người của nhà hỏa táng đến đem quan tài đi, lại không đặt vào lò thiêu mà đưa đến con hẻm sau, tráo một cái thi thể khác thay cho di hài của thiếu phu nhân. 

Thi hài đặt xuống chiếu thì chỉ trong nháy mắt, đã có hai hắc y nhân cướp lấy đưa vào một chiếc kiệu ở ngõ sau. Thân thủ của hắc y lẫn phu khiêng kiệu đều là hảo thủ

Bọn người này xem ra là cùng một giuộc với những kẻ bỏ độc vào nước, lai lịch vô cùng bất minh. Lãnh Bái Nhiên nhớ đến lời Tiểu Tuyết căn dặn, đã định cướp lấy thi thể Mạc Sầu, nhưng cuối cùng lại âm thầm theo dõi, muốn xem thử chân tướng sự việc quái lạ ở Hầu gia là như thế nào.

Kiệu nhỏ đi đường nhỏ, mưa nhỏ lắc rắc rơi… đường càng lúc càng trúc trắc, phu kiệu bước chân mỗi lúc một nhanh hơn. Hết những căn hẻm chỉ tuyền hai màu sơn trắng, ngói đen, lấm tấm rêu phong móc đọng, lịa đến quãng đường trúc dẫn vào rừng trúc thâm thâm.

Trúc lâm sâu thẳm, người đi bước chân không lỗi một nhịp. Đi từ giữa trưa đến lúc phải thắp một ngọn đèn lồng nhỏ thì đến một chiếc cầu trúc bắc qua con lạch nhỏ giữa rừng trúc xanh. 

Phu kiệu dừng lại, tất thẩy đều lui đi.

Vén kiệu bước ra, một là thiếu phu nhân của Hầu phủ đã sống lại từ lúc nào. Cùng chung một chiếc kiệu bước xuống lại là Thu Thủy Thanh. Thu Thủy Thanh dung nhan kiều mị, tươi thắm vạn phần lại thêm hồng y đỏ rực chẳng khác gì mẫu đơn chi vương. Thiếu phụ từ cõi chết trở về, một thân bạch y như tuyết, bước đi còn chưa vững, giống như tơ liễu trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi không dấu tích.

Lãnh Bái Nhiên nheo mắt nhìn thật kĩ, cũng không dám đến gần hơn. Hắn không nhìn thấy cũng biết rằng cả khu vực này đêu dày đặc cao thủ mai phục. Chỉ cần hắn sơ sẩy một chút, chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Trên cầu một hán tử đeo mặt nạ âm dương cùng hai thị mang hai chiếc khay nhỏ đựng một thanh chủy thủ và một dải lụa bạch.

Mạc Sầu tới trước mặt người kia liền quỳ xuống.

  • Xin chủ nhân toàn thành.

Người mang mặt nạ chắp tay sau lưng, lạnh nhạt hỏi:

  • Ngươi muốn tự xử hay cần giúp?
  • Tiểu nữ xin tự xử.

Nàng ngẩn lên đáp gọn, dưới làn mưa lạnh lại càng giống một u hồn bất tán.

Thị nữ phía sau nam nhân thần bí liền mang đến cây truy thủ bén ngót. 

Một lần nữa Lãnh Bái Nhiên lại chạm vào thanh tuyết kiếm bên mình. Y không dám chắc đắc thủ, cũng không thể cứ ngồi nhìn thiếu phu nhân nhà họ Hầu chết đi sống lại, rồi tự sát lần nữa chôn vùi mọi bí mật cùng mình.

Lãnh Bái Nhiên chưa ra tay, thì Thu Thủy Thanh đã lên tiếng.

  • Hãy khoan đã. Thi thể vẫn còn chưa tìm thấy, để nàng chết ở đây thì có phần uổng phí.

Kẻ đeo mặt nạ không lên tiếng, chỉ ra hiệu cho thị nữ thu hồi thanh chủy thủ lại. 

Thu Thủy Thanh lại nói tiếp:

  • Chi bằng để nàng kết liễu tại Yểm Quỷ nhai. Nếu Lưu Dung còn sống thì phải ra mặt. Nếu đã chết rồi thì xem như trọn tình trọn nghĩa, cùng xuống suối vàng làm một đôi uyên ương.

Mạc Sầu chưa nghe Thu Thủy Thanh nói dứt lời đã đâm ngọn chủy thủ vào cổ họng, quyết chọn kết thúc tại nơi này.

Nhưng nàng cũng chỉ là một cô gái không biết võ công, dù là ngọn dao kề cổ cũng dễ dàng bị đoạt lấy, cùng lắm chỉ là để lại một đường tơ máu.

Nàng dập đầu trước mặt người đeo mặt nạ:

  • Chủ nhân khai ân, xin cho tiểu nữ được chết tại đây và người của Hầu gia được sống yên ổn.
  • Ngươi chết lúc nào không phải là do ngươi định. – Thu Thủy Thanh gắt lên.

Người đeo mặt nạ hỏi. 

  • Ngươi vẫn còn nghe lời, Hầu gia vẫn được an toàn như lời ta hứa. Nhưng ngươi nóng lòng muốn chết, chỉ là vì Hầu gia sao? Ngươi sẵn sàng chết để bảo vệ hắn, chẳng lẽ không muốn biết hắn đối với ngươi thế nào sao?

Mạc Sầu lắc đầu:

  • Tiểu nữ đã trọn mệnh, sớm không còn gì lưu luyến, chỉ xin được toàn thành.

Người đeo mặt nạ bật cười mấy tiếng, chẳng nói gì, chỉ bỏ đi. Hai thị nữ đi lập tức đi theo, chỉ vài bước chân đã hoàn toàn biến mất. Thu Thủy Thanh lại đỡ Mạc Sầu đứng lên, bước vào trong kiệu. Những phu khiêng lại lập tức xuất hiện. Chẳng mấy chốc mà chiếc kiệu cũng biệt tăm.

Rừng trúc lại thâm u, tĩnh mịch, mưa rả rích…

Bàn tay trên đốc kiếm của Lãnh Bái Nhiên siết chặt, gân xanh nổi vồng lên. Bây giờ nếu rút kiếm ra, chắc hẳn hắn không phải vì bảo vệ thiếu phu nhân nhà họ Hầu mà sẽ là giết chết nàng. 

Lưu Dung, Lưu Dung, hắn tự hỏi, tên bằng hữu này là muốn hí lộng hắn hay muốn khinh nhờn hắn. Tấn kịch này, Lãnh Bái Nhiên nuốt không trôi, cũng cười không nổi…

Trang chủ đời thứ sáu của Triêu Minh sơn trang, Lãnh Vô Thường năm đó kết hôn cũng Cố Giai Mộng, độc nữ của Cố Viên Tâm thủ lãnh của bảy mươi hai lộ thương thuyền trên dòng Dương Tử. Triêu Minh sơn trang danh trấn giang hồ, Lãnh gia đại tộc luôn có vị trí vô cùng đáng trọng vọng. Nhưng để duy trì tàng thư viện không lồ, nhà họ Lãnh vốn đã tiêu tốn hết toàn bộ gia sản, trong khi đó Cố Viên Tâm lá bá chủ miền sông nước, tiền muôn bạc biển. Lãnh, Cố hai nhà, một bên vì danh vọng, một bên vì tiền tài, vốn là một cuộc hôn nhân sắp đặt.

Dù không thể khác, thì trong mắt Lãnh Vô Thường, phải cưới Cố Giai Mộng là một sự sỉ nhục. Còn đối với Cố Giai Mộng, một Lãnh thiếu trang chủ hào hoa phong nhã, khí độ hơn người thực đã khiến nàng ôm nhiều mộng tưởng. 

Mộng tưởng của nàng chẳng giữ được lâu. 

Về nhà họ Lãnh sáu tháng thì Cố Giai Mộng mang thai, chín tháng sau sinh được một đứa bé trai kháu khỉnh, đặt tên là Bái Nhiên. Lúc Lãnh Bái Nhiên chào đời cũng là lúc Lãnh Vô Thường cảm thấy nghĩa vụ đã xong, từ đó cũng chẳng mấy khi ở nhà. Có về nhà cũng chẳng đả động đến vợ con. 

Bên ngoài hắn có nhiều tình nhân khác. Cố Giai Mộng nhắm mắt bỏ qua suốt nhiều năm. Nhiều năm Lãnh Vô Thường vắng nhà liên miên, hắc đạo cũng bắt đầu nhắm đến tàng thư viện quý giá nhà họ Lãnh. Bắc Phong song sát đến đoạt kì kinh, cưỡng hiếp Cố Giai Mộng, lại bắt đi Lãnh Bái Nhiên làm con tin mới khiến được Lãnh Vô Thường trở về gia trang. Y và hảo huynh đệ của mình Nguyệt kích, Tô Trường Bạch cứu lại Lãnh Bái Nhiên, truy quét toàn bộ Bắc Phong song sắt lẫn hơn một trăm huynh đệ Bắc trại của chúng. 

Nhưng cũng từ sự việc đó, y lấy cớ Cố Giai Mộng không còn trong sạch, thảo thư hòa ly, khiến nàng phẫn uất tự vẫn. Tô Trường Bạch cứu nàng thoát chết, lại tìm mọi cách khuyên giải Lãnh Vô Thường nối lại tình nghĩa với phu nhân. Lãnh trang chủ có lẽ cũng cần người chăm sóc Bái Nhiên nên không đề cập đến thư hòa ly nữa, mà cũng chẳng ở lại Triêu Minh sơn trang ngày nào với thê tử.

Hắn không ở lại, Tô Trường Bạch trong bụng không yên, thay mặt nghĩa huynh ở lại quán xuyến mọi việc, chăm sóc mẹ con Cố Giai Mộng. Cố Giai Mộng vẫn là một mỹ phụ rực rỡ, nhu tình như nước, Tô Trường Bạch ân cần, chan chứa, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, chẳng bao lâu Tô Trường Bạch đã cùng nàng âm thầm qua lại.

Lãnh Bái Nhiên năm đó mới sáu tuổi đầu, đã chẳng còn ai quan tâm. Cha hắn không để vào mắt, mẹ hắn nhìn thấy hắn lại nghĩ đến chồng mình, càng thêm ghẻ lạnh. Những chuyện xấu trong Triêu Minh Sơn trang hằng ngày diễn ra trước mắt hắn, khiến tính tình hắn ngày một trở nên xa cách, cô độc. 

Đến năm Lãnh Bái Nhiên tròn mười hai tuổi, cái kim trong bọc cũng có ngày lộ ra, Lãnh Vô Thường đột ngột trở về, bắt gian tại trận. Lãnh, Tô quyết đấu. Kết quả Lãnh Vô thường chiến thắng, hạ sát nghĩa đệ. Cố Giai Mộng lao vào kiếm của chồng, tự sát cùng tình nhân. Lãnh Vô Thường nhục nhã không cam, cũng một kiếm tự sát. Từ đầu đến cuối Lãnh Bái Nhiên đều chứng kiến. Chung quy  cha mẹ hắn lìa đời,  cũng chẳng ai nhìn đến hắn một cái. 

Chôn cất song thân vừa xong, Lãnh Bái Nhiên bán sạch Triêu Minh sơn trang lẫn tàng thư viện, bỏ đi xây Kiến Tuyết lâu ẩn dật. 

Dù không bao giờ nói ra, hắn ghét ác hơn ghét thù, trong lòng luôn có sát niệm với những kẻ phản bội. Có lần hắn truy sát Bách Lý Thần Không, Hạ Hồ Tử, suốt một tháng trời từ nam đến bắc không ngơi nghỉ. Đầu đuôi câu chuyện, chỉ vì hắn đi qua Bàng thành nghe kể Bách Lý Thần Không mê đắm nữ sắc, giết người đoạt vợ nhà họ Vương mà lên cơn bất bình.  Đến chết, Hạ Hồ Tử cũng chẳng biết lý do vì sao lại bị Lãnh Bái Nhiên lại đuổi cùng giết tận.

Vậy mà đến bây giờ bằng hữu gần như duy nhất của hắn là có tư tình với đại tẩu của y sao? Đã vậy còn căn dặn hắn bảo vệ Hầu gia? Hay là bảo vệ tình nhân của mình?

Lãnh Bái Nhiên nuốt không trôi.

Mưa tầm tã suốt nhiều giờ liền. Hắn đi mãi trong mưa, tự lúc nào không nhận ra mình đã quay lại nội thành, từ lúc nào đã lại đến gần kề Hầu phủ. Có lẽ hắn đã quen thuộc con đường này đến mức thành thói quen.

Lãnh Bái Nhiên nghiến chặt răng, chỉ muốn bỏ về Kiến Tuyến lâu, thì đột nhiên ông chủ quán mì xá xíu gần đó nhận ra, liền gọi:

“Khách quan, mấy bữa trước ngài có qua đây ăn cùng nương tử. Hôm nay, nương tử của người có ghé qua quán chúng tôi nhờ chúng tôi có gặp ngài thì nhắn rằng cô ấy tha thứ cho người rồi. Mau về nhà bình an là được.”

Lãnh Bái Nhiên tái mặt, lập tức chạy đi. Hắn nhất thời xúc động đã quên mất một Doanh Tiểu Tuyết không người bảo vệ.

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!