Tuyết Giải (5)

Spread the love

Đường phố đã vắng hẳn người qua lại. Tuần phu gõ trống canh, quán ăn đêm thưa khách, thật tĩnh mịch. 

Mùi thơm của một gánh mì xá xíu đưa đến mũi, Lãnh Bái Nhiên mới nhớ ra cũng hơn một ngày rồi mình chưa ăn gì. Hắn vào quán, gọi một tô mì xá xíu thập cẩm, vài cái bánh bao và một bình trà long tĩnh. 

Chủ quán làm rất nhanh, quán nhỏ cũng có vẻ đã lâu đời, hương vị rất đậm đà, sợi mì vừa dai vừa mềm, nước dùng vừa ngọt vừa thanh. 

Nhưng Lãnh Bái Nhiên ăn một tô mì cũng không yên ổn được. Hắn chưa ăn xong, đã có người đến ngồi cùng bàn, cũng gọi một tô xá xíu thập cẩm. 

Một vị cô nương chắc chỉ độ ngoài hai mươi chút đỉnh. Nàng vốn xinh xắn, lại có ánh mắt biết cười, cong vút như một vầng trăng non, càng khiến người khác có thiện cảm. Người khác ở đây, là cả thiên hạ, chỉ trừ Lãnh Bái Nhiên. 

Nàng vừa ngồi xuống, hắn đang ăn liền bỏ đũa xuống, gọi tính tiền.

Vị cô nương kia tức giận kêu lên.

  • Khoan đã, khoan đã. Ta cố tình muốn ngồi ăn chung với huynh, đừng bỏ đi.

Cả quán chỉ có mình hắn ăn đêm, bao nhiêu bàn trống lại ngồi cùng với hắn, rõ ràng muốn kết bạn. Chỉ là Lãnh Bái Nhiên không thích giao du bao giờ. 

Hắn vẫn đứng dậy, vị cô nương kia lại gọi lớn:

  • Lãnh Bái Nhiên, huynh không ngồi xuống, ta cũng không nói cho huynh biết Lục Cửu ở đâu. 

Lần này họ Lãnh ngay tắp lự ngồi xuống lại.

Tiểu cô nương tủm tỉm cười, trêu hắn một chút nữa.

  • Huynh không nhớ ta sao?
  • Lục Cửu ở đâu? – Hắn hỏi.

Vị cô nương nhăn mũi một cái.

  • Huynh cũng không thèm hỏi tên ta. Ta tên Tiểu Tuyết. Huynh thực sự không nhớ sao?

Nếu Tiểu Tuyết hỏi hắn thêm một lần nữa, chắc là Lãnh Bái Nhiên sẽ đi thật, bất luận nàng có biết tin tức gì thì hắn cũng đi. Tiểu Tuyết có vẻ biết rõ tính tình hắn, lại nói thêm.

  • Lục Cửu đang ở chỗ bào tỷ của ta. Hắn là huynh đệ của huynh, lại thành thân với bào tỷ của ta, ta nên gọi huynh là gì?

Một năm chắc giang hồ đồn Lục Cửu thành thân cũng đến vài lần. Giang Nam đại phú hào, vừa anh tuấn lại vừa là một đại thiện nhân nổi danh hào hiệp, có cô nương nào lại không muốn gả cho hắn. Lãnh Bái Nhiên chẳng quan tâm việc hắn thành thân với ai, chỉ hỏi.

  • Bào tỷ của cô ở đâu?

Nàng cười cười.

  • Nếu nói cho huynh biết được, ta đã không ở đây.

Lần này thì Lãnh Bái Nhiên đi thật. Cứ đứng dậy đi luôn một hơi. Tiểu Tuyết cô nương chẳng kịp ăn bát mì nóng hổi, dù luyến tiếc cũng đành vội vàng đuổi theo hắn. 

Nàng vẫn luôn tự hào khinh công của mình rất khá, vậy mà vừa đuổi được nửa dặm, rẽ vào một ngõ hẻm đã phát hiện ra là ngõ cụt, Lãnh Bái Nhiên không còn thấy đâu nữa.

Tiểu Tuyết thở dài một cái, quay trở ra thì lại thấy họ Lãnh đã ở phía sau tự bao giờ. 

  • Huynh muốn hù chết ta sao? 

Tiểu cô nương dậm chân một cái thì đã thấy khí lạnh bức nhân. Lãnh Bái Nhiên hoàn toàn không có ý nhẹ nhàng với nàng. Nói không chừng có thể tra khảo nàng luôn tại đây. 

Ánh mắt của hắn, hàn khí trên người hắn nói rất rõ là giờ chơi đã hết. Tiểu Tuyết ấm ức đến mức muốn bật khóc một hơi. Nhưng cũng tự biết nước mắt chẳng cứu được nàng.

  • Huynh còn nhớ con thuyền ở hồ nước nóng, Doanh tộc trong núi sâu không? Doanh Hy Nguyệt là biểu tỷ của ta, cũng là ý trung nhân của Lục Cửu. Vài ngày trước, Lục đại ca đến cầu hôn biểu tỷ, hôn lễ cử hành ngay lập tức. Vừa bái đường xong huynh ấy đã bảo ta đi tìm huynh. Dặn huynh làm gì thì làm cũng đừng cản trở Tịch Lam tiên tử. Ngoài ra nói huynh nếu trong ba tháng nhà họ Hầu vô sự thì lập tức đến Yểm Quỷ nhai. Còn nếu thiếu phu nhân nhà họ qua đời, xin huynh chiếu cố thi thể.

Lãnh Bái Nhiên cau mày, càng lúc càng thấy kỳ quái. Lưu Dung chết, Lục Cửu lại đi cưới vợ ngay lập tức sao? Nhưng mối quan hệ giữa Lục Cửu và Doanh Hy Nguyệt đều là những việc chỉ có hắn và Lưu Dung mới biết. Tiểu Tuyết nhìn kĩ, khuôn mặt, đường nét cũng có mấy phần giống với Doanh thị trưởng công chúa Doanh Hy Nguyệt, xem ra không phải là nói dối. 

  • Kẻ nào đang nhắm tới Hầu gia? Tại sao lại là thiếu phu nhân của họ?

Tiểu Tuyết chỉ lắc đầu.

  • Muội chỉ biết có nhiêu đó. Lục Cửu rất vội vàng, không nói rõ việc gì với muội. Huynh ấy cũng dặn muội theo sát huynh, dặn huynh phải bảo hộ muội, phòng khi có bất trắc. 

Cái lời dặn của Lục Cửu vậy là tròng thêm cho Lãnh Bái Nhiên một gánh nặng. Tiểu Tuyết lại nói thêm.

  • Lục huynh sợ huynh không tin, dặn ta giao cho huynh vật này.

Nàng cởi dây trên cổ, đưa cho Lãnh Bái Nhiên một mảnh ngọc bội xanh biếc. Vừa nhìn thấy, hắn đã giật mình. Mảnh cổ ngọc này lúc nào Lưu Dung cũng đem bên mình, không thể là gì. Hắn vừa xăm xoi mảnh ngọc vừa nghĩ đến việc tiên đoán nhà họ Hầu có thêm một cái tang nữa, lại phải chiếu cố thi thể là ý như thế nào?

Lãnh Bái Nhiên trả lại Tiểu Tuyết mảnh ngọc, nói gọn.

  • Đừng cản trở ta.

Tiểu Tuyết bặm môi, nén lại một nụ cười, lẽo đẽo đi theo hắn. Nàng chỉ im lặng được vài ba khắc, lại mở miệng ra.

  • Huynh ngủ ở đâu vậy? Ta đã thuê khách trọ ở gần Hầu gia, hay là đến chỗ ta ngủ qua đêm đi. 

Lãnh Bái Nhiên chẳng đáp, chỉ thấy phiền phức đến rồi. Bảo hộ tư gia của người khác, nếu không phải ngủ trên mái nhà của họ thì là trong một nhà kho bất kì của nội phủ, làm gì có chuyện ở ngoài khách điếm. Trong lòng hắn chỉ muốn tiễn biệt Doanh Tiểu Tuyết, lại cũng tự biết sự việc lần này nghiêm trọng, bỏ mặc nàng mà xảy ra chuyện gì thật khó ăn nói với Lục Cửu sau này. Hết Thu Thủy Thanh, Mạc Sầu, lại thêm một Doanh Tiểu Tuyết, hắn chẳng thích dây dưa với nữ nhân, bây giờ cùng một lúc lại có ba người nhi nữ phải đối phó. Người nào không trùng trùng bí mật, cũng là phiền hà quá mức.

*

Doanh Tiểu Tuyết không chịu ngủ trên mái nhà, cũng không chịu ly khai Lãnh Bái Nhiên. Cuối cùng nàng tìm được một giải pháp rất hay: mua chuộc và đóng giả một thị nữ của Hầu phủ. Như vậy lúc nào Lãnh Bái Nhiên cũng có thể để mắt đến an nguy của nàng mà nàng cũng có thể báo với y những động tĩnh trong phủ. 

Cách của nàng thực rất hữu dụng. Chỉ sau một tuần nàng đã có chuyện để báo cáo:

  • Hầu lão trang chủ sức khỏe ngày càng kém, tinh thần không ổn định, vui buồn thất thường nên Hầu đại công tử đang mời đủ danh y trong thành đến bắt mạch tẩm bổ cho phu nhân. Y hy vọng sớm có tin hỷ giúp cho phụ thân phấn chấn hơn. Chuyện này rất bình thường, cái không bình thường là thuốc bổ thị nữ nấu trong nhà bếp lại bị tráo đổi đôi chút thành phần. Ta cũng từng học thuật nữ y, không thể lầm được, những thang thuốc bổ đều bị thay đổi vài dược liệu trở thành thuốc ngừa thai. Điều kì lạ là người đổi các dược liệu lại là tân nương tử của Hầu Phương Dật.

Mạc Sầu có vấn đề, Lãnh Bái Nhiên biết rồi nên Doanh Tiểu Tuyết nhìn mãi vẫn không thấy y có chút ngạc nhiên nào. Nàng ấm ức lại hỏi:

  • Chuyện này huynh không thấy có chút gì kì lạ sao?
  • Còn chuyện gì nữa không?Lãnh Bái Nhiên rất biết làm người khác cụt hứng.

Doanh Tiểu Tuyết thấy y chực đi, vội vàng chạy ra trước mặt. Những chiếc chuông vàng trên tóc nàng đung đưa mỗi lần nghiêng đầu, để lại nhịp điệu tinh tinh tang tang rất vui tai. Nàng nghiêng nghiêng mái tóc, lại càng đung đưa những chiếc chuông nhiều hơn như muốn tìm kiếm sự chú ý của Lãnh Bái Nhiên. 

  • Huynh có nghĩ cô dâu mới này có tình nhân bên ngoài không? Nếu không phải vì lý do đó, ta chẳng thấy có vấn đề gì mà nàng lại tránh né chuyện sinh con nối dõi.

Lãnh Bái Nhiên chỉ hỏi:

  • Quan hệ của cô ta với cha con họ Hầu thế nào?
  • Tốt lắm. Với cha chồng một lòng hiếu kính, với trượng phu cẩn thận chăm sóc, ân ái hòa hợp, chẳng bao giờ to tiếng. Thiếu phu nhân cư xử với người trên kẻ dưới rất hiền hòa, được lòng gia nhân. Nàng cũng chẳng hay trang điểm, ít khi ra ngoài, vì vậy nói cô ta ngoại tình cũng không đúng… Hay huynh có nghĩ là nàng buộc phải giữ lời hứa hôn mà làm dâu nhà họ Hầu, trong khi đã có người trong mộng khác hay không?

Tiểu Tuyết còn định nói thêm thì Lãnh Bái Nhiên đã cắt lời:

  • Không còn chuyện gì nữa phải không?

Tiểu Tuyết nghe vậy liền nắm lại tay áo của hắn. Nhăn mặt một cái, nàng kể.

  • Hầu Phương Dật có vẻ không tin Lưu Dung đã chết, đang âm thầm cho người đi điều tra.

Việc này Lãnh Bái Nhiên cũng đã quan sát thấy. Dạo này có vài cao thủ ra vào cửa sau nhà họ Hầu, đều là gặp Hầu Phương Dật rồi lên thẳng phương bắc. Cái chết của Lưu Dung chắc hẳn không chỉ có Hầu Phương Dật dốc lòng điều tra, hắn cũng có mấy điểm không thông. Nếu không nhận lời ở lại nơi này có lẽ cũng đã đi Yểm Quỷ nhai một chuyến. 

  • Huynh cũng thấy mọi chuyện xoay quanh cái chết của Lưu huynh rất kì lạ phải không? Ta cũng không tin hắn chết. Hắn vừa chết, Lục Cửu lại đi cầu hôn biểu tỷ, biểu tỷ lại gật đầu nhanh chóng, vừa bái đường xong lại sai ta đi tìm huynh vội vội vàng vàng còn hơn chạy giặc.

Lãnh Bái Nhiên không ở lại tranh luận với nàng. Dẫu Tiểu Tuyết có nắm lại tay áo y thì cũng bằng không. Chỉ một cái tung mình, y đã thoát ra, mất dạng.

Doanh Tiểu Tuyết hậm hực, dậm chân mấy cái, thà rằng nói chuyện với khúc gỗ còn vui hơn là Lãnh Bái Nhiên. 

Hắn đi một lần mất dạng suốt mấy ngày liên tục. Lúc quay trở lại, Tiểu Tuyết lại có chuyện để báo cáo.

Lần này nàng rất hào hứng:

  • Cuối cùng muội cũng tìm ra bí mật của vị thiếu phu nhân nhà họ Hầu rồi.

Lãnh Bái Nhiên sắc mặt vẫn lạnh như hàn thiết, chỉ im lặng lắng nghe.

  • Mấy hôm trước Hầu công tử đặt thợ giỏi làm một cây thất huyền cầm rất đẹp tặng cho phu nhân, lại bày sẵn trà bánh trên Nguyệt lầu cùng nàng ngắm trăng. Nghe nói Mạc Sầu phu nhân là một cầm giả xuất chúng. Vậy mà nàng nhìn cây đàn tinh xảo rất hờ hững, còn nói rằng nàng chỉ muốn chuyên tâm học hỏi chuyện làm ăn của nhà chồng để phụ giúp Hầu công tử, không muốn theo đuổi cầm nghệ nữa. Bọn họ nói chuyện cả nửa ngày trời, vẫn không thấy Mạc Sầu chạm đến cổ cầm. Dạo gần đây, nàng còn có sở thích mới: thêu thùa, may vá, lại làm rất nhiều chiếc túi thơm tặng mọi người trong phủ. Huynh xem, nàng cũng tặng ta một cái, mùi hương có hơi trầm mà kiểu dáng rất thanh nhã phải không. 

Lãnh Bái Nhiên cũng cầm qua cái túi thơm thêu một con hồ điệp trắng khá tinh xảo, nhưng cái hắn quan tâm chỉ là trong túi có độc hay không mà thôi.

Chiếc túi thơm có vẻ không vấn đề gì, hắn trả lại Tiểu Tuyết thì lại thấy nàng đang nhìn mình chăm chăm.

  • Tại sao cả huynh lẫn Lục Cửu đều rất quan tâm đến vị thiếu phu nhân này vậy? Nàng nửa điểm võ công cũng không biết, hoàn toàn không phải người trên giang hồ. Chẳng lẽ cả hai người các huynh đều có sở thích với mỹ phụ đã có gia thất sao?

Lãnh Bái Nhiên suýt chút nữa đã nuốt luôn cả lưỡi mình. Hắn không biết nên giận hay buồn cười, chỉ có thể trân trân nhìn Doanh Tiểu Tuyết quên cả chớp mắt. Đôi mắt tròn của nàng nhìn lại hắn, thật có mấy phần tò mò đến mức Lãnh Bái Nhiên bắt đầu thấy đỏ mặt.

Lần này hắn thẹn thật. Vừa quay mình bỏ đi thì Tiểu Tuyết lại vội vàng nắm lấy cánh tay.

  • Đừng giận, đừng giận. Lục Cửu là người như vậy, bào tỷ của ta đã không chọn hắn. Ngươi là bạn của hắn, nhất định cũng là quân tử… Lãnh đại ca… đừng đi mà, ta vẫn còn chưa nói xong phần kỳ lạ nhất của câu chuyện.

Chẳng còn cách nào khác, Lãnh Bái Nhiên đành phải nghe tiếp:

  • Lúc Hầu công tử tặng đàn, thiếu phu nhân không chạm đến. Vậy mà đêm đó, lúc trượng phu đã ngủ, nàng lại một mình đến Nguyệt lầu, ôm đàn mà khóc vô cùng thảm thiết. Lần đầu tiên muội thấy cô ấy đau khổ đến như vậy. Cũng ngay lúc đó, đột nhiên đèn trên Nguyệt lầu tắt hết. Muội không thấy rõ, chỉ biết có người tiếp cận thiếu phu nhân, lại là một nữ nhân. Mạc sầu nhận ra cô ta, thoáng chốc rất kinh hãi rồi lại quỳ xuống van xin cô ta hãy cho nàng thêm một chút thời gian nữa. Mạc Sầu nói rằng sức khỏe của lão gia rất xấu, không thể chịu đựng thêm đau buồn. Vị cô nương kia gằn giọng, đe dọa rằng nếu thiếu phu nhân không tuân theo sẽ đem bí mật của nàng nói với Hầu Phương Dật.

Tiểu Tuyết kể xong, cuối cùng cũng nhìn thấy nét mặt Lãnh Bái Nhiên biến đổi chút ít, có vẻ trầm ngâm lắm. Đôi mày sắc của y cau lại, nhìn lại càng thêm khó đăm đăm. Tiểu Tuyết ngược lại rất hào hứng.

  • Huynh biết ta nghĩ gì không? Vị thiếu phu nhân này thực sự có tình nhân. Nhưng không phải nam nhân mà lại là nữ nhân thần bí kia. Chắc hẳn thiếu phu nhân xuất giá là ngoài ý muốn nên mới không muốn sinh nhi tử, trong lòng còn nặng tương tư nên nửa đêm mới khóc lóc thảm thiết. Còn cô nương thần bí kia chắc hẳn muốn ép nàng bỏ trốn cùng mình nên mới xuất hiện gây áp lực. Nữ nhi yêu nhau, quả thật là một bí mật trọng đại không ai nên biết được đúng không?

Lần này, Lãnh Bái Nhiên nhìn Tiểu Tuyết thực có vài phần kinh hãi. Hắn thực lòng khâm phục trí tưởng tượng của nàng, cũng quá sợ hãi nàng rồi. Tuy nhiên Lãnh Bái Nhiên rất thực tế, vội vàng trấn tĩnh lại. Trong câu chuyện nàng kể, hắn chỉ thấy duy nhất một việc: hung hiểm đến rồi, liền dặn:

  • Hôm nay cô đừng về Hầu gia nữa. Đi về hướng bắc mười hai dặm có một quán trọ gọi là Bình An, ta đã đặt ở đó một phòng bằng tên của cô. Hãy ở đó chờ, không được ra ngoài cho đến khi ta đến đó.

Nói dứt lời, thì Lãnh Bái Nhiên lại đi mất. Doanh Tiểu Tuyết một mình trong đêm rất muốn gọi với theo rằng “Lục Cửu dặn huynh bảo hộ ta”. Nhưng nàng vẫn còn một tia lý trí, biết rằng thời khắc này hô lên cái tên Lục Cửu hay bất kì ai dính dáng đến Lưu Dung đều thật ngu xuẩn. 

  • Cuối cùng cái tên chết bầm kia gây ra họa gì mà chết rồi vẫn để lại đủ thứ t thế thị phi thế này?

Nàng làu bàu một mình, rồi cũng ngoan ngoãn đi về hướng bắc, đi tìm quán trọ Bình An.

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!