Bách Quỷ Dạ Hành (7)

Spread the love

Lục Cửu lắng nghe tiếng thở và nhịp mạch của y một lúc, rất mảnh nhưng trầm ổn, giống một mạch nước ngầm lúc tuyết tan. Nội công của y vững chãi và hùng hậu, sức sống của y lại càng mãnh liệt hơn, những vết thương này không thể đánh bại được y.

Thương tích, nguy hiểm y có vẻ đã quen thuộc lắm. Cơ thể y đầy những vết sẹo cũ. Có lẽ y cũng chỉ bằng tuổi Lục Cửu nhưng cuộc đời khắc nghiệt hơn rất nhiều lần.

Lục Cửu tựa vào tường, nhìn hơi nóng bốc lên gay gắt, mặt trời ban trưa chiếu trên đỉnh đầu chói lóa. Những đồi cát tung bụi mù như vị thần mộng ru người vào giấc ngủ thiên thu. Thấp thoáng những bóng phu hàng chuẩn bị xe ngựa, bốc dỡ hàng hóa từ đại trại của vương phi trông thật méo mó dưới nắng mặt trời. Các thi thể cũng đang được dời đi. Vừa di chuyển mấy bước đã như tan chảy ra dưới cái nóng cháy da cháy thịt. Thi thể chết chưa được một ngày, làn da, vết thương đã như ruộng đồng mùa hạn, như có than hồng âm ỉ đốt từ bên trong. 

Lục Cửu quan sát tất cả, sa mạc thật chết chóc, cũng thật thanh bình. Tâm trí chàng trống trãi như bầu trời nơi đây, rất nhiều chuyện đều tường minh. Thính lực và thị lực của chàng vẫn chưa phục hồi hoàn toàn, cơn đau trong đầu vẫn còn chưa dứt hẳn… đau đớn đang dần dịu đi trở thành một thứ dư âm giống một cơn say.  

Chỉ trong vài ngày chàng thực sự đã trải qua vô số chuyện.

Bị chôn sống, hồi sinh, chứng kiến bách quỷ dạ hành, kinh qua cổ trùng… so với cuộc sống của một tài chủ Giang Nam thực quá nhiều hung hiểm. Bất cứ sự kiện nào cũng là đem mạng mình trêu gan số mệnh.

“Thiên địa huyền hoàng, Vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc, thần tú liệt trương.” Mấy câu đã thuộc lòng từ thuở thiếu thời đó lại trở lại tâm trí chàng giữa sa mạc. Nơi chốn này mạng người chẳng bằng cây cỏ, thời gian cũng chỉ là cát bụi không hơn. Muốn bi ai thì thật là bi ai, muốn tráng lệ cũng là tráng lệ. Phóng một tầm nhìn ra xa, đất rộng trời cao, quang đãng mênh mông, chẳng có cờ bay chỉ có gió nổi. 

Lục Cửu cũng nghĩ về cái chết, thứ vốn vô vị với chàng bỗng trở thành một ấn tượng sâu sắc, một khắc ấn vào trái tim sức nặng và ý nghĩa bất khả đổi dời của nó. Với chàng vào lúc này, quá khứ, vị lai, mọi thứ đều được xếp lại rất gọn gàng như một bàn cờ chuẩn bị khai cuộc. 

Chợt Lưu Dung bật lên vài tiếng ho, y nôn ra mấy ngụm máu đen đặc tồn đọng trong người. Chí ít thì hơi thở cũng đã ổn định hơn, có thể coi như nguy hiểm cũng qua rồi.  

Lục Cửu quay qua nhìn y,  chợt nói:

  • Đa tạ.

Họ Lưu lau vết máu trên miệng, buông thả cơ thể hoàn toàn, có vẻ sắp ngủ một giấc tới nơi thì lại phải đáp lời Lục Cửu. Y thở dài.

  • Ta mang huynh khỏi hầm mộ huynh xin lỗi. Tới lúc huynh cứu ta khỏi Xà Nương thì lại đa tạ sao?

Lục Cửu càu nhàu. 

  • Ta có cứu huynh sao? Nếu ta không tới, Quỷ Mẫu cũng sẽ tới thôi. Nhưng chuyến này huynh đã vì ta mà lỗ vốn rồi. Ta nói không lầm thì người thực ra huynh giao dịch là Sa Mạc Quỷ Mẫu. Giao ước với Phù Tang vương phi chỉ là giả, bách quỷ dạ hành chỉ là giương đông kích tây. Một khi toàn bộ bách quỷ đã vào bẫy, hỏa dược phát động thì cũng là tín hiệu cho quân đội của Quỷ Mẫu đột kích đại trại, giết chết Phù Tang vương phi, thống nhất quyền lực trên sa mạc. Huynh không chỉ muốn ba rương vàng của sa mạc, mà có lẽ là một phần chia lợi tức sa mạc. Vì lời hứa với ta, huynh mất rất nhiều rồi.

Lưu Dung đáp mà có vẻ khổ sở lắm.

  • Hình như huynh không nên làm thương nhân mà nên đổi làm thần thám. Nhưng ta không mất gì cả, tình bạn với sa mạc vốn là một giao dịch tốt hơn nhiều so với lợi tức của sa mạc. Không có huynh, ta cũng không có cái lợi ích này.

Lục Cửu nhướng mày, thở hắt ra một cái.

  • Có lẽ là vậy. Tuy nhiên không có cách nào khác ngoài trò đâm kim vào tim như vậy sao?

Lưu Dung nhắm mắt lại, muốn ngủ lắm rồi mà cũng tự hiểu không rằng Lục Cửu không có câu trả lời thì y cũng không được yên ổn. Y nói:

  • Năm xưa sa mạc vương cầu hôn Na Trát trại chủ đã ở trước lều trướng của bà, dùng ba cây kim vàng đâm vào đầu tim. Sa mạc vương đứng im, gần như không hít thở, tim mạch cơ hồ không đập nữa, từ nửa đêm đến chính ngọ thì Na Trát cô nương cuối cùng cũng đã gật đầu. Trò chơi này vốn là một thử thách cổ điển của sa mạc. Thời gian màn cầu hôn của sa mạc vương, cổ kim cũng không có ai vượt qua. Đêm qua, ta muốn thay đổi ước hẹn với bà ấy, ngoại trừ dùng cách này, không còn nghĩ được cách nào khác.

Năm xưa sa mạc vương đứng tới chính ngọ trước lều người yêu, còn Lưu Dung hôm nay lại là  đứng trước chiến địa trùng trùng hung hiểm. Nếu không phải như vậy, sa mạc Quỷ Mẫu cũng đã không nể trọng y.  Lục Cửu còn muốn nói gì đó thì Lưu Dung đã lên tiếng trước.

  • Ta buồn ngủ quá. Huynh còn muốn nói gì nữa thì để sau đi.

Y nói là nhắm mắt lại, cơ hồ đã ngủ thật. 

Lục Cửu đứng lên, nhưng hoàn toàn không phải để bỏ đi.

  • Chỗ này hoàn toàn không thích hợp để ngủ.

Nói rồi chàng cứ như vậy mà vác Lưu Dung lên. Ngoại trừ thở dài một tiếng, Lưu Dung thực sự là không có cách nào đối phó với vị Giang Nam tài chủ này.

Thị trấn chỗ nào cũng đã tang hoang, lều trại vẫn còn đang dựng nên Lục Cửu vác y vào trong chiếc xe ngựa gần đó. Trong xe có chỗ che nắng, có đệm êm, thật tốt hơn ở dưới cái nóng của mái hiên rất nhiều.

Lục Cửu rót cho y một ít nước. Lưu Dung không cần phải hối, ngoan ngoãn cầm lấy. Tới lúc này y mới phát hiện ra bàn tay mình run rẩy đến mức nào. Không khí trên sa mạc ban trưa nóng bỏng, mà y lại lạnh đến phát run.

Ly được cầm trên tay cũng rơi xuống, cái lạnh ngấm phát ra từ trong xương tủy, đau đớn đến mức muốn ngất đi lại ngất không được. Tất cả những gì trong bao tử đều nôn ra hết, rượu rồi đến dịch vị, rồi máu tươi. Cơ thể y vốn đã đến giới hạn, tình trạng hiện tại chẳng qua là sức chịu đựng đã tận. 

Trong khoảnh khắc Lưu Dung chợt nhớ lại nhiều năm trước, có lần sư phụ bắt y trèo lên đỉnh một vực đá khô cằn, dốc đứng. Dưới đáy vực chỉ có đá, không thức ăn, không nước uống. Lúc đó y chỉ là đứa trẻ vừa bắt đầu luyện chút võ công, suốt một ngày đầu tiên leo lên, ngã xuống không biết bao nhiêu lần. Nếu đêm ngày thứ ba trời không đổ một trận mưa, có lẽ y đã chết.

Ngày thứ tư thì y leo lên được tới đỉnh. Tất cả các ngón tay đều nát bấy, cơ thể cũng chẳng còn chỗ nào lành lặn. Lúc y lên đến đỉnh, khụy xuống vũng bùn gần nhất uống nước thì cũng là đột ngột chịu qua cái cơn lạnh giá, đau đớn bất khả khống chế này. Y cũng nôn hết bùn rồi đến máu, đau đớn cùng cực, vậy mà y vẫn đứng lên, tiếp tục lên bước trở về chỗ hẹn với sư phụ. Lúc bấy giờ y không cho phép mình ngất đi, trong lòng cũng không một lần nghĩ về cái chết, tựa hồ cái chết cũng không thể xâm phạm nổi ý chí của bản thân..

Nhưng bây giờ y chỉ đơn giản là buông xuôi hết mọi thứ, thả lỏng cơ thể hết sức chờ cơn co thắt qua đi rồi gục xuống ghế, chìm vào giấc ngủ. Chẳng biết bao nhiêu lâu rồi, mới thấy thanh bình như thế.

*

Lưu Dung tỉnh lại thì trời đang lạnh dần, có lẽ đã vào buổi hoàng hôn. Dựa vào cảm giác ở bàng quan thì có lẽ y đã ngất đi hơn một ngày. Y muốn ngồi lên cũng khó khăn, cả người không có chỗ nào không đau đớn. Cổ họng y khô đắng đến muốn nôn mửa lần nữa, chỉ là trong người chẳng còn gì mà nôn ra, cơn sốt thì đang hoành hành, khiến trước mắt chỉ là một mảng mơ hồ. Cũng may là các vết thương đều đã được băng bó, bàn tay bị phỏng cũng đã được thay băng mới. Y cũng không còn ở trên xe ngựa nữa mà đang nằm trong một căn lều sạch sẽ. Không gian tuy nhỏ mà chỗ y nằm rất êm ái, chăn bông cũng rất ấm áp đầy đủ hết mọi thứ y cần. 

Y không ngồi lên nổi, chỉ cố với lấy bình nước, uống từng ngụm nhỏ. Nước được pha với một chút mật ong, làm dịu lại bao tử bị mài nhẵn của y. Lưu Dung vừa uống từng chút nước, vừa nhắm mắt, lưu thông chân khí, từng chút áp chế cơn sốt trong mình.

Đêm thật yên tĩnh, không khí khô lạnh của sa mạc lùa vào trong cửa sổ khiến y tỉnh táo hơn. Mồ hôi đổ ra như tắm, y lại cố lần nữa thì đã ngồi lên được. Người thường trải qua thương tích như y có lẽ phải nằm trên giường suốt tháng, nhưng y vốn được rèn luyện qua những điều kiện khắc nghiệt hơn rất nhiều. Một ngày nghỉ ngơi đã là quá đủ.

Thêm một lần hít thở nữa, cơ thể y đã bắt đầu chuyển hóa mật và nước, có lại chút sức lực, đã có thể đứng lên giải quyết sự khó chịu ở bàng quan và thay bộ y phục rách nát ra. Mùi vải sạch đẫm đầy nắng thật dễ chịu. Các giác quan đã dần dần trở lại với y. 

Lưu Dung đem theo một ít trái cây khô, ra khỏi lều. Ngọn gió đêm thổi giá buốt lại khiến y tỉnh táo. Bất chấp đau đớn, y vẫn cứ bước đi, đau đớn cũng chỉ là một bài khổ luyện khác với y mà thôi. Từ lúc y mở mắt ra, ngồi lên không nổi đến lúc có thể đi lại bình thường, cũng chỉ mất chưa đầy một canh giờ.

Đêm đã khuya, bầu trời sa mạc cao vời vợi, đầy những vì tinh tú chói lóa. Bước đi của Lưu Dung bình thường vốn rất nhẹ nhàng, vết chân trên cát rất mỏng, chỉ một làn gió nhẹ là tan biến đi. Những đồn cát như sóng, trập trùng đuổi theo y, rồi lại theo hướng gió tuôn đi tứ bề. Cát cũng như gió, vô phương vô định, như hành tung của lãng tử, vốn dĩ chẳng phụ thuộc vào điều gì. Chẳng phụ thuộc điều gì, cũng chẳng gắn bó điều gì, cái giá của tự do vốn là cô độc.

Xa xa, những nô lệ đã hạ trại, lương thực, nước uống đều đã chất xong lên xe, xem ra sáng mai sẽ cùng Lục Cửu khởi hành. 

Lưu Dung nhìn lại ánh lửa các khu trại một lần nữa, thôn xóm điêu tàn nhưng lều bạt trắng phau, ấm áp ánh sáng tỏa ra, thật khiến người ta tràn trề hy vọng. 

Hy vọng vốn dĩ là một ma thuật đẹp đẽ, đặc biệt lại là trên sa mạc hoang vu, xác người chồng chất. 

Lưu Dung thấy lòng thật cao hứng, lại nhận ra mình đang mỉm cười. Từ lúc đến sa mạc y cười nhiều hơn trước, sát khí trong lòng có lẽ cũng mấy phần giảm đi. Cũng như Lục Cửu, chuyến đi này của y thành công rồi. 

  • Huynh đi chẳng chào ta một tiếng sao? Phù Tang vương phi để lại cho huynh ba rương vàng như đã hứa, cũng không lấy sao?

Tiếng người vọng lại từ phía sau làm nụ cười của Lưu Dung tắt ngấm. Có vẻ Lục Cửu vốn đã đợi y từ lâu rồi.

  • Vàng vốn dĩ là mã tặc cướp của các thương đoàn xấu số. Giao cho huynh chắc chắn đắc dụng hơn ở trong tay ta. 

Lục Cửu nghe y đáp thì cười rất tươi, có vẻ rất hài lòng.

  • Ta đã có chủ kiến rồi, nhưng vẫn là vàng được giao cho huynh, đều phải hỏi một tiếng. Huynh nghĩ sao nếu ta sẽ lập một tổ chức tìm kiếm và giúp đỡ những người có thân nhân mất tích trên sa mạc. Chắc chắn có nhiều gia đình mất đi trụ cột và hàng hóa sẽ lâm vào cảnh lao đao. Ngoải ra, các thi thể trong các nấm mồ tập thể cũng sẽ được khai quật. Những nô lệ được giải phóng cũng sẽ được tái định cư…

Lưu Dung gật gật đầu.

  • Được rồi, được rồi. Đều do huynh quyết định.
  • Lần sau gặp lại, ta sẽ cho huynh xem báo cáo thu chi và những việc đã làm được từ số vàng này.
  • Không… không cần đâu…

Lục Cửu chẳng để Lưu Dung nói hết câu, đã ngắt lời.

  • Huynh là một lãng tử nghèo, đến sa mạc bán mạng vì châu báu, nhưng ba rương vàng lại dễ dàng cho đi như chẳng có chút ý nghĩa nào. Có phải vì số vàng đó chẳng đáng gì so với con số huynh thực sự cần?

Lưu Dung có chút thất sắc. Y phát hiện ra Xà nương y đối phó được, còn Lục Cửu thì thật vô phương, đành im lặng. 

  • Ta hình như đã học được chút thuật bói toán từ Phù Tang vương phi, ta nhìn ra huynh có số làm đại sự, nhưng lại không phải là kẻ giỏi kiếm tiền đâu. Việc này, để ta giúp huynh.

Lưu Dung trầm sắc mặc.

  • Mọi chuyện huynh nhúng tay đến đây thôi.

Lục Cửu dĩ nhiên không chịu thua.

  • Huynh quên mình đã nói gì lúc mời ta bánh bột khô với hành và muối hạt sao?

Dĩ nhiên Lưu Dung nhớ lời hứa kết thành huynh đệ. Nếu không nhớ đã không thay đổi mọi kế hoạch đến mức này. Lục Cửu dĩ nhiên cũng biết y nhớ nên mới muốn tránh xa mình. Chỉ là chàng vừa phát hiện ra, việc trên giang hồ quả thực rất thú vị. Thú vị đến mức trải qua bao nhiêu chuyện chết đi sống lại, lại muốn hú một tiếng dài sảng khoái. Chàng là kẻ đến tận bây giờ mới phát hiện ra mình đang sống.

Lưu Dung không nói gì. Lục Cửu lại đề nghị.

  • Trời đất làm chứng, chúng ta cược một ván đi. Nếu ta viết lên cát đúng điều huynh đang tìm kiếm, thì việc kinh tài của huynh, hãy để ta quản. Nếu ta viết sai, thì từ nay ta sẽ không hỏi đến việc của huynh, cùng lắm gặp nhau chỉ là mời huynh hảo tửu. Ta tên Lục Cửu, vốn có chín cái mạng, huynh không phải lo đâu.

Lưu Dung vẫn im lặng. Vậy là Lục Cửu  vận nội lực vào ngón tay, viết lên cát mấy từ.

Gió thổi, cát bay, cồn cát đổi dời. 

Lục Cửu đã viết gì, ngoài trừ bọn họ ra, chỉ có tinh tú tri đáo mà thôi. 

Những ngọn gió lồng lộng thổi qua y phục và đầu tóc bọn họ, cơ hồ xóa nhòa cả nhân ảnh. Gió lộng rồi lại ngừng, khi đã ngừng bốn bề tĩnh mịch như không gian đã hóa thành thủy tinh ngưng tụ.

Một lúc lâu rất lâu, Lưu Dung hỏi.

  • Ta cần đưa cho huynh vật gì làm vốn đây?

Lục Cửu hỏi lại:

  • Huynh có bao nhiêu gia sản?
  • Ta chỉ có thanh đao của mình và lộ phí vừa đủ để trở lại Trung Nguyên.

Lục Cửu lắc đầu.

  • Ta không thể lấy đao của huynh. Lộ phí dĩ nhiên không đáng là bao. Ta thấy trên cổ huynh có một mảnh ngọc, sắc xanh như nước, sẫm như bóng tối nơi đại vực, lại có ẩn hiện tia đỏ như máu. Nếu ta không lầm đó là một mảnh Hán cung cổ ngọc, giá trị liên thành. Ta sẽ dùng nó để đầu tư. Một năm sau ta trả lại huynh, xem thử có thể sinh được bao nhiêu lời. 

Lưu Dung cởi mảnh ngọc trên cổ đưa cho Lục Cửu. Y nói.

  • Đây là quà từ biệt của sư phụ tặng ta. Xin hãy giữ gìn.
  • Nhất định.

Lục thiếu gia lại nói. 

  • Nghe giọng huynh có vẻ là người đất Tô Châu. Ta cũng là người Tô Châu, năm sau, hẹn huynh ở quê nhà.

Lưu Dung gật đầu. Quê nhà, không biết đã bao lâu rồi y không quay trở lại. Tô Châu sông nước hữu tình, với y đẹp nhất là những ngày mưa. Mưa vọng trên sông, âm âm trên mái hiên nhà, in trong tâm trí… thanh âm xao động những chiếc phong linh bên cửa sổ, ngay ngoài bàn học của y thở bé và đập vào lá rèm trúc nhẹ…  âm trầm mà dai dẳng, gột rửa biết bao hồng huyết đã nhuộm đầy thân thế mà giữ cho y một trái tim quân tử. 

Lưu Dung vòng tay từ biệt. Lục Cửu ném cho y một túi nước và lương khô.

  • Vẫn chỉ là bánh bột khô và nước lã. Năm sau ta sẽ mời huynh bồ đào mỹ tửu và thịt nai thượng hạng. 

Lưu Dung bật cười, tung mình lướt đi trên cát. Lúc đến sa mạc, y là kẻ độc lai, độc vãng, rời khỏi sa mạc y đã có thêm nhiều bằng hữu. Lãng tử chính vì có bằng hữu mà kiên cường chống chọi với cô đơn.

Lục Cửu cũng rất phấn khởi. Chàng đến là đại phú hào, đi lại giàu hơn một chút. Chỉ là Lục Cửu của Giang Nam, đã trở thành Lục Cửu của giang hồ. Con đường này, chính là chàng tự chọn cho mình.

Trời đêm sâu thẳm, tinh tú vời vợi, sa mạc mênh mông, đó chính là nơi Lục và Lưu bắt đầu tình bằng hữu đầy những truyền kì của họ. 

*

Năm sau, Lưu Dung quả thật quay lại Giang Nam. Y chưa đến địa giới Tô Châu, Lục Cửu đã đón đường y. Ngày Lục Cửu gặp y trên sa mạc, Lưu Dung chẳng khác nào một lãng tử lang thang, nhưng khi y quay lại cố hương, lại trở về làm một Giang Nam công tử. Dù chỉ là y phục đơn giản, vẫn là một thân ngọc thụ lâm phong. 

Lục Cửu quả nhiên giữ đúng lời, bày bàn tiệc ngay trên đường đi, vô cùng thịnh soạn, lại chuẩn bị sẵn bồ đào thượng hạng, ủ từ những cây nho chỉ mọc nơi cát đá cằn cỗi, vô cùng hiếm gặp. Một ngày đường bọn họ đến Lục phủ. Lục thiếu gia ngay lập tức đưa Lưu Dung đến một trang viên rất rộng rãi.

  • Là tiền lời ta kiếm được trong một năm từ mảnh cổ ngọc Hòa Điền. Tiền bạc không thể cứ để đó, nên ta đã mua luôn dùm huynh một tòa trang viện. Khu phố này nhộn nhịp, sầm uất, nhà đất sẽ rất có giá sau này. Ta cũng đã cho thuê luôn các gian trước. Một gian bán thuốc, một gian bán hoa quả, lại mấy gian bán điểm tâm. Hậu viên dĩ nhiên là chỗ ở của huynh. Ta đã cho trồng hồng cho mùa thu, mai anh đào cho mùa xuân, mai côi cho mùa hạ, huynh bất cứ lúc nào cũng có thể về nghỉ ngơi. Huynh đừng lo, chi phí bảo trì và dọn dẹp đều tính vào lợi tức cho thuê. Có nhà là một việc quan trọng, dù là đối với lãng tử. Những lúc mệt mỏi đều rất tiện lợi, muốn gì cũng chỉ cần mở cửa ra là có. Ngoài ra, tiền thuê trang viên sau khi trang trải hết mọi thứ vẫn còn dư. Cộng với số tiền lời còn lại, ta đều đầu tư vào việc khác và mở một trương mục để huynh có thể rút ra từ bất cứ tiền trang nào…

Lục Cửu trả lại y mảnh ngọc, lại vẫn tiếp tục gọi các chủ tiệm ra giới thiệu với Lưu Dung. Y một năm bôn ba, gặp lại Lục Cửu lại cảm thấy người này là đối thủ trên cơ, ngoài cười trừ ra, chẳng còn làm gì được.

  • Rốt cuộc, một mảnh ngọc, huynh kinh doanh việc gì lại sinh ra một tòa trang viên mà lại còn dư dả? 

Lục Cửu nháy mắt.

  • Huynh thực sự muốn nghe chi tiết sao? Ta lập tức sai người mang sổ sách ra.

Dĩ nhiên, Lưu Dung không muốn nghe, cũng không có gan để mà nghe. Lục thiếu gia lại nói.

  • Nhân tiện, huynh vừa có nhà đã có khách. Người này đã chờ huynh lâu lắm rồi. Y thật lạnh lùng, ít nói, hệt như thanh Tuyết kiếm y mang bên người.

Người đó là Tiêu Hồn Tuyết kiếm Lãnh Bái Nhiên tìm đến thách đấu với Lưu Dung. Y thách đấu ba lần, ba lần Lưu Dung đều bỏ chạy. Ba lần bỏ chạy nhưng Lãnh Bái Nhiên từ đó nhận thua, lại trở thành một huynh đệ khác của Lưu Dung và Lục Cửu.

Lãnh Bái Nhiên năm đó hai mươi ba tuổi, cũng đã nổi danh tuyệt thế kiếm pháp. Năm đó, cũng là lúc tiểu cô nương Mạc Sầu vì phụ thân có việc, vội vã theo gia đình ly hương. Cũng thời khắc đó, Tịch Lam tiên tử Thu Thủy Thanh uống trà bên hồ Động Đình, đánh rơi chiếc trâm vàng mà mở hội vớt trăng. Hội trăng của nàng, chính là bị phá đám bởi Lãnh Bái Nhiên đuổi theo Lưu Dung suốt Giang Nam đến tận Hồ Nam vẫn không bắt kịp.

Mười năm sau ngày Lưu Dung gặp lại Lục Cửu ở Giang Nam, y tiếp chiến thư của tây phương ma giáo giáo chủ, mất tích tại Quỷ Yểm Nhai.

Ngay sau “cái chết” không rõ ràng của Lưu Dung, Lục Cửu cùng với Thu Thủy Thanh, Lãnh Bái Nhiên tìm kiếm rồi thất tung. 

Thời điểm Lục Cửu thất tung, nghe nói gia sản của chàng đã lớn vô kể, có kẻ cho rằng có thể sánh ngang quốc khố hoàng gia.

Lại mười năm sau đó nữa, sau khi Thiên Cơ môn bị hủy trong một đêm, khắp nơi trên giang hồ dựng lên các dịch quán. Dịch quán là nơi người cần đến đăng việc, người có khả năng đến giải quyết. Thanh toán, kiểm toán, đều thông qua hệ thống thương hội mà Lục Cửu xây dựng từ xưa. Dịch quán mở ra rộng rãi, giải quyết các vấn đề kinh tài của lãng tử, cũng mở ra con đường mới cho các bang hội tự do hành động. Những cơ hội kiếm tiền liên kết giang hồ với tất cả thường dân, bá tánh, phú hào quan lại với nhau. Tất cả đều công khai, minh bạch, bắt đầu một trang sử mới của giang hồ lãng tử, những kẻ ngao du, với giấc mộng tự do sống một đời ung dung tự tại.

Nghe nói, có tiều phu từng nhìn thấy Lục Cửu trong khoảng thời gian đó. Có vẻ như chàng đã tìm được một thung lũng rất đẹp, đầy hoa đỗ quyên núi để lập gia trang. Thung lũng có bảy ngọn núi bao quanh bốn mùa đều ấm áp. Trên đỉnh một trong thất sơn, có một cây hoa đào rất lớn nở hoa quanh năm. Dưới gốc đào có bàn cờ đá lớn, lâu lắm rồi không ai đánh, rụng trắng hoa đào.

Có kẻ lên đỉnh, phủi hoa, xem bàn cờ, chỉ thấy một nét khắc mờ hai chữ “thành nhân”.

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!