Tất cả cung tiễn thủ đều đã sẵn sàng. Phù Tang vương phi trừng mắt nhìn đám tàn binh tụ lại quanh thị trấn, sẵn sàng hạ lệnh thủ tiêu.
Một người, một ngựa tiến về phía họ. Chính là tướng quân mặt đỏ, râu dài đã mất đi một tay. Tướng quân lên tiếng trước.
- Bọn ta sẽ rời bỏ sa mạc.
Vương phi ra hiệu cho cung thủ tạm đình chỉ. Nàng hỏi lớn.
- Tướng quân có ý gì?
Vị tướng đáp.
- Đêm qua ta đã bại, lại được tha cho một mạng. Đổi lại ta rời khỏi sa mạc.
Tướng quân nói rồi ra hiệu cho toàn đội của mình rút lui.
Một phần ba quân lực của tướng quân đều đã bị thương. Phần còn lại hoàn toàn không có dấu tích giao tranh, có vẻ đã được lệnh của chủ tướng không can thiệp vào trận chiến đêm qua. Phù Tang phu nhân biết rõ vị tướng mặt đỏ. Ông ta nổi danh với rất nhiều chiến công lừng lẫy, trong quân đồn trú ngoài sa mạc, là một nhân vật rất có máu mặt.
Tướng quân cho ngựa tiến lên, giao ra một văn bản.
- Đây là giao ước bất khả xâm phạm của ta với sa mạc cùng văn bản thông quan, cho phép người của sa mạc vào trung nguyên buôn bán.
Thuộc cấp nhận lấy, đem trình lên vương phi. Nàng xem qua một lần, nét mày thanh tú thật trầm sâu.
- Thật tốt quá. – Vương phi thốt lên. – Thay mặt đại vương quá cố, ta có chút lễ mọn để tỏ lòng với tướng quân.
Nàng toan sai người dâng châu báu, nhưng tướng quân gạt đi.
- Việc của ta trên sa mạc đến đây là hết rồi.
Nói rồi tướng quân hướng về phía Lưu Dung ôm quyền chào rồi quay ngựa rời khỏi đó.
Quân đoàn rời đi, để lại cả một cơn bão bụi mịt mù.
Đợi đến khi bụi tan rồi, bọn Phù Tang vương phi mới tiến gần khách điếm hơn. Lưu Dung uể oải tựa mình vào vách tường, hai tay khoanh trước ngực, có vẻ rất lười biếng. Thậm chí y cũng chằng chào hỏi vương phi theo đúng lễ nghi. Dĩ nhiên vương phi trong lòng rất bực dọc.
- Ngươi dùng biện pháp gì đem về tờ thông quan mà mười mấy năm nay sa mạc không thể có?
Lưu Dung uể oải đáp lời, mặt trời sau lưng làm cái bóng của khách sạn bao trùm lấy y.
- Tại hạ ít giết người đi một chút.
Vương phi cười lạnh, nhìn quanh.
- Còn Quỷ mẫu?
- Gần bên phu nhân.
Dĩ nhiên lúc tiến đến, Phù Tang vương phi cũng đã nhận ra cái xác của quỷ mẫu lẫn quân đoàn của bà ta nằm la liệt quanh khách điếm. Đều bị trói và chết bởi hỏa dược. Có lẽ là vụ nổ lúc bình minh là lệnh hành quyết Quỷ Mẫu.
Vương phi lại hỏi.
- Còn nô lệ.
- Đều sống.
Lưu Dung đáp. Bên trong khách điếm lục đục những người còn sống bước ra. Tất cả những nô lệ được cứu đều còn sống đủ cả.
- Dường như việc bất khả đã thành hiện thực. – Lục Cửu lên tiếng. – Giao kèo của ta với vương phi có lẽ cũng nên tiếng hành.
Vương phi nhẹ lắc đầu.
- Chưa đâu. Trước hết ta phải giết một người.
Ngay lập tức, toàn bộ cung thủ đều nhắm vào Lưu Dung. Đoàn kị mã riêng của vương phi cũng đẵ sẵn sàng binh khí.
Lục Cửu thất sắc. Chàng cũng nhận ra sáng hôm nay Lưu Dung nói chuyện rất khác. Y ăn nói vốn rất có ý tứ, vậy mà trước mặt vương phi của sa mạc lại chỉ nói những câu ngắn, chẳng chút lễ nghi. Nếu không phải để che giấu nội thương, khí lực đứt đoạn thì Lục Cửu chẳng còn nghĩ ra lý do nào khác. Tình trạng của y bây giờ e rằng chẳng thể tránh được mũi tên nào, nói gì là cả một đạo binh của sa mạc vương phi.
- Vương phi muốn nuốt giao kèo đã đóng bằng Hoàng Kim Ấn, há có thể phục chúng sau này?
Lục Cửu vội nói.
Vương phi chỉ cười lạnh.
- Dám hỏi Lục tài chủ, trong giao ước của chúng ta có phần nào quy định ta phải tha mạng cho Lưu Dung?
Lục Cửu ngẩn người. Chàng thậm chí chưa từng nghĩ đến việc y cần giúp đỡ, nói gì đến việc đưa mạng y vào giao ước với Vương Phi. Là chàng đã quá tự tin hay Lưu Dung đã đắc tội quá nhiều người trên sa mạc? Lục Cửu càng tìm cách thương lượng thì lại càng thấy khó khăn hơn. Vương phi đã có hiệp thương với Trung Nguyên, cũng chẳng cần đến chàng giúp đỡ. Kẻ thù trên sa mạc đã được bình định, giết thêm vài mạng người, phong kín lại âm mưu mà nàng đã tham dự, không phải tiện hơn nhiều sao?
Kiềm lại cảm xúc, Lục Cửu tìm cách kéo dài thời gian.
- Mạng của ai cũng có cái giá của nó. Người sống vẫn đáng giá hơn người chết. Y dù gì cũng là võ lâm minh chủ trong một khoảnh khắc. Giết y ở đây không sợ đã làm mất mặt nhân sĩ Trung Nguyên sao?
Vương phi điểm một nụ cười.
- Y chết, không ít kẻ ở Trung Nguyên sẽ biết ơn ta thì đúng hơn.
- Vương phi không biết được…
- Chúng ta lại cược một ván nữa vậy. Xem ngươi có giết đứa trẻ trên tay mình và gã họ Lưu kia không?
Dứt lời, những ngón tay mảnh mai, nhẹ lồng vào nhau, chiếc nhẫn phỉ thúy trên tay vương phi phát ra một tiếng rít khe khẽ.
Thanh âm vang qua sa mạc, khiến người ta nghĩ đến tiếng ngọc rơi, châu vỡ. Thanh âm vừa phát lên, tâm trí Lục Cửu rơi vào một màn hư ảo. Chàng cơ hồ chẳng còn suy nghĩ gì được nữa, cảnh vật trước mắt nhòe nhoẹt, chỉ có thể dựa vào thanh âm vang lên mà hành động.
Kẻ thù, máu, cái chết, một hương say ngầy ngật bao lấy Lục Cửu, cơ thể không còn thuộc về điều khiển của chàng. Cổ trùng.
Cái ý nghĩ vừa thoáng qua, Lục Cửu đã thấy những ngón tay mình đang đâm xuống cổ họng đứa trẻ sơ sinh trên tay.
- Huynh đi lấy thuốc giải cổ độc, sao lại nhận luôn cổ trùng vào đầu mình vậy?
Tiếng của Lưu Dung vang lên ngay bên tai chàng. Một ngọn chưởng lực mảnh nhưng sắc bén, vút qua chặn lại chỉ công của Lục Cửu.
Chàng giật mình, đứa trẻ giật mình khóc váng lên. Lục Cửu thoáng nhìn bốn bề, tất cả các nạn dân được cứu đều đã phát điên vì trùng độc, tự đập đầu tìm chết. Cơn đau đầu ngay lập tức ập đến với chàng. Chưa bao giờ Lục Cửu trải qua sự đau đớn đến mức này, thà rằng tự đạp nát sọ mình, còn dễ chịu hơn.
Tiếng cung tiễn lên dây bật lên lách cách. Dù có chi trì được tính người, Lục Cửu cũng không có cách nào tránh né hay bảo vệ bất kỳ ai trước vạn tiễn sắp phóng ra. Chàng chỉ hận bản thân bất cẩn, lẽ ra cần phải chừa một đường lui tối hậu. Lòng người trắc trở, vạn năm vẫn là trắc trở…
Vương phi cảm thán.
- Chỉ trách ngươi đã chọn nhầm bạn mà chơi.
Lục Cửu rút nhanh con trủy thủ trong ống giày, toàn lực ném về phía Phù Tang vương phi, hy vọng ngừng được một giây ngắn ngủi thứ thanh âm đang điều khiển cổ trùng trong trí não.
Keng một tiếng, ngọn roi của Xà nương đã chặn lại con dao của chàng.
Lục Cửu trừng mắt, nhất thời cảm thất thật tuyệt vọng.
Thế nhưng cung tên giương lên rồi lại hạ xuống.
- Chỉ trách ngươi, tâm cơ chưa đủ.
Một giọng nói khác cất lên, trầm đục, giữa ban ngày mà giống tiếng quỷ hú trong đêm.
Cơn đau của Lục Cửu cũng dịu đi. Hai mắt dần nhìn thấy lại. Những mảnh ngọc dát vàng đeo trên ngón tay vương phi đều đã rơi xuống đất.
Trước mắt Lục Cửu, người chết đều đã sống lại. Cái xác vốn là của sa mạc quỷ mẫu, đã đứng lên chộp tay vào cổ họng vương phi.
Mái tóc vương phi sổ tung, lục ngọc rơi vãi trên sa mạc. Khóe môi anh đào rung động, nhãn thần phẫn nộ, nàng rít lên trong cổ họng.
- Các ngươi thông đồng với nhau sao?
- Ta một lòng tận trung với sa mạc, ngươi lại một lòng muốn giết ta. Nếu không phải vì ngươi đã sinh ra cốt nhục của đại vương, ta đã lấy mạng của ngươi từ lâu.
Quỷ Mẫu khịt mũi, chỉ lắc tay một cái đã ném vương phi xuống cát. Vương phi vội đứng lên, người của nàng cũng tập trung lại, bên kia lực lượng của Quỷ Mẫu cũng đều đã bật dậy, sẵn sàng chiến đấu cùng chủ nhân.
Phù Tang vương phi khinh miệt nhìn những kẻ trước mặt mà nói.
- Toàn bộ địa phương này đều đã được gài hỏa dược. Hôm nay ngươi đừng hòng thoát.
Quỷ mẫu cười gằn.
- Ngươi có thể thử.
Bà nói rồi đá lên dưới cát một sợi dây ngòi đã bị cắt đứt.
Sắc mặt Phù Tang vương phi đổi xám. Quỷ mẫu đã thông đồng với Lưu Dung, dĩ nhiên ngòi nổ đã bị vô hiệu hóa từ trước.
Thế lực của hai vị vương phi vốn dĩ cũng tương đương, tập trung lại nơi đây một trận sinh tử cũng khó nói ai thắng ai bại.
Chẳng ai chịu nhường ai, ngay bên cạnh họ bỗng vang lên một tiếng nổ lớn.
Loạt cung thủ của Phù Tang Vương phi đồng loạt lui lại, lực lượng hoàn toàn bị chia cách.
Cả hai người phụ nữ đồng loạt quay về phía Lưu Dung, chỉ thấy trên tay y vẫn cầm một hỏa đạn nhỏ.
- Ngòi nổ các vị đã rút ra nhưng hỏa dược chôn ở đâu, chỉ có ta biết. Ngay tại chỗ các vị đang đứng là chỗ tập trung nhiều hỏa dược nhất.
- Ngươi gài bẫy bọn ta? – Phù Tang vương phi giận đến mức hoa dung đỏ bừng.
Lưu Dung đáp:
- Các vị có thể thử xem loạn tiễn nhanh hay hỏa đạn trên tay của ta nhanh. Hoặc có thể ngồi lại bàn chuyện tương lai với Lục Cửu, xem như là vì hậu nhân của sa mạc.
Sa mạc vương có một tiểu công tử. Phù Tang vương phi dĩ nhiên vì con mình, Quỷ mẫu dĩ nhiên cũng vì trượng phu quá cố và tương lai của sa mạc mà nhường bước.
Lục Cửu thoáng nhìn qua, chỉ thấy Lưu Dung lại chìm vào cái bóng của mái hiên. Nhưng chàng không có thời gian để lo lắng cho người khác. Cái thương vụ Lưu Dung đã đẩy cho chàng, nếu không đàm phán thành công thì cả hai chắc chắn cùng chết.
- Tại hạ Lục Cửu, thương nhân từ Giang Nam. Tương lai của sa mạc vốn rất sáng lạn với thông quan vào Trung Nguyên, nhưng vẫn còn có thể sáng lạn hơn. Tại hạ có một đề nghị để đưa sa mạc vĩnh viễn thoát khỏi ảnh hưởng của quan binh, tự mình phát triển hùng cường.
Quỷ Mẫu nhìn chàng một thoáng, cái nhìn thật lạnh gáy, có thể khiến người ta phát run. Nhưng thương lượng là chuyên môn của Lục Cửu, chỉ cần bọn họ chịu nghe, chàng tự tin sẽ có giải pháp.
Lục Cửu tiến về phía hai vị vương phi, đứng chính giữa họ. Binh lực của hai bên cũng tạm thời lui xuống.
Mặt trời lên, gió nóng lại thổi, cũng mạnh mẽ như miệng lưỡi của Lục Cửu vậy. Chàng luôn biết cách đem lại lợi ích cho bản thân và người khác. Đề nghị của chàng lúc nào cũng có tình có lý. Quỷ Mẫu và Phù Tang vương phi cả đời không chịu được nhau nhưng vẫn còn một mối ràng buộc không thể chia cắt chính là sa mạc.
Sa mạc của họ sẽ tốt đẹp hơn với những hoạch định của Lục Cửu.
Mặt trời lên cao, rốt cuộc Lục Cửu cũng đã thỏa thuận xong. Phù Tang vương phi cũng thổi một khúc nhạc xui khiến con cổ trùng trong đầu Lục Cửu chui ra. Nàng cũng dạy chàng khúc nhạc đó để giải phóng cho những nô lệ bị thả cổ trùng. Đứa trẻ sơ sinh chàng cố gắng bảo vệ cũng được giao lại cho người phụ nữ trong đoàn nhận chăm sóc.
Những điều kiện thương mại mới đều được kí kết và đóng Hoàng Kim ấn, vương phi cũng mang đến những rương vàng giao ước với Lưu Dung cùng với xe ngựa, lương thực, nước uống.
Nàng bực mình thì có bực, mà vẫn tới từ biệt Lục Cửu. Cát gió sa mạc làm rối mái tóc mây, cũng không xóa nhòa được vẻ cao quý thanh tao. Nàng hỏi y.
- Sau việc này, ngươi vẫn sẽ làm một thương gia sao?
- Tại hạ vốn dĩ chỉ giỏi việc này thôi.
- Nếu ngươi tin lời một âm dương sư, thì từ giờ hạnh vận của ngươi sẽ trắc trở đó. Đều là lỗi kết giao của ngươi.
- Tại hạ đành theo ý trời mà ứng biến vậy.
Nàng cười khẩy một cái, bỏ đi. Từ lúc đến tới lúc đi cũng không nhìn mặt, chào hỏi Quỷ Mẫu một lần nào.
Vương phi đi rồi nhưng Lục Cửu không thấy Xà Nương tháp tùng theo. Chàng có chút không yên tâm, liền quay trở lại khách điếm. Quả nhiên Xà Nương vẫn còn muốn “từ biệt” Lưu Dung trước khi đi. Nàng ta khác các cô nương khác, cách thức cũng chẳng kiêng dè gì, giữa thanh thiên bạch nhật vẫn thoải mái kề má, áp môi nồng nhiệt.
Nam nữ quấn quít, Lục Cửu lẽ ra nên tránh đi cho sớm thì lại khẩn trương tiến đến.
Xà nương còn đắm đuối trên vai Lưu Dung thì Lục Cửu cũng chụp lấy vai nàng thật mạnh.
- Chỗ này còn có trẻ con, thiết nghĩ cô nương cũng nên tìm nơi vắng người.
Lục Cửu nói rồi đã ném nàng ra khỏi Lưu Dung. Trên đôi môi đỏ thắm dính đầy máu tươi. Nàng nhổ ra một miếng thịt, nửa khuôn mặt đầy máu nhoẻn cười.
- Ngươi quản chuyện không phải của mình rồi.
Xà nương rít lên một tiếng, mười mấy đạo phi tiêu đồng loạt phát động nhắm vào Lưu Dung. Y không tránh né, phó mặc cho Lục Cửu cản trở. Chàng phất tay áo, ám khí bị đánh bạc đều rơi xuống cát. Ngay lập tức nhuyễn tiên trên tay xà nương cũng đã đánh tới nơi, trùng trùng điệp điệp.
Chỉ thấy một ngọn gió nổi lên, mặt trời cũng tối sầm đi một chút vì một cái bóng to lớn chắn giữa bọn họ. Ngọn roi trên tay Xà nương đã rơi vào tay cái bóng kia mất rồi.
Quỷ mẫu đã đến.
Bà trừng mắt nhìn Xà nương hỏi.
- Ngươi có biết đang xen vào chuyện gì không?
Xà nương không lạnh mà run. Chiếc mũi thanh tú nhăn lại một cái đầy tức giận thì thân ảnh cũng vội biến đi, chẳng dám nán lại thêm chút nào.
Quỷ Mẫu quay lại, Lục Cửu vẫn đứng chắn giữa nữ quỷ sa mạc và Lưu Dung, hoàn toàn không có ý tránh né.
- Ta còn có việc với hắn. – Bà ta lên tiếng, giọng nói quả thực còn vang hơn cả tiếng chuông, khiến người ta đinh tai nhức óc.
Lưu Dung đặt một bàn tay lên vai Lục Cửu, vỗ vỗ vài cái.
Chàng không muốn tránh cũng đành phải bước sang một bên. Không còn bị ánh sáng mặt trời cản tầm nhìn, thì sắc mặt Lưu Dung thật giống như người đã chết, xanh tái không chút huyết sắc. Vai trái của y bị xà nương cắn một miếng, máu vẫn còn đang chảy xuống đỏ cả y phục.
Quỷ Mẫu lên tiếng trước.
- Ngươi cũng giỏi lắm. Bất kể ả đàn bà đó quyến rũ hay tra tấn, một nhịp tim cũng không loạn.
- Ta tự ý phóng hỏa đạn. Chịu một chút hình phạt cũng là dĩ nhiên.
Quỷ mẫu cười lạnh.
- Ta không nghĩ ra bằng cách nào ngươi vẫn có thể sử dụng nội lực trong lúc này? Chỉ cần tim ngươi đập mạnh hơn một chút, lẽ ra ngươi đã phải chết rồi.
Lưu Dung gần như chẳng đứng thẳng lên nổi, nói chuyện với y có vẻ đau đớn lắm, nhưng y vẫn đáp lời:
- Từ đầu ta đã tụ nội lực về tim, trong khoảnh khắc có thể di chuyển vị trí tâm mạch… đồng thời… phát động để tăng nhịp tim lên cực đại… và hãm về cực tiểu.
Quỷ mẫu cau mày.
- Di chuyển tâm mạch vừa ép nhịp tim lên cực đại chỉ trong khoảnh khắc để vận dụng nội công rồi lập tức kiềm lại nhịp mạch cực tiểu trước khi tim trở về vị trí cũ… Hai lần liên tục mà ngươi vẫn còn sống. Cao thiên thật là ưu ái ngươi.
- Vận khí của ta vẫn rất tốt…
Quỷ mẫu “hừ” một tiếng, không thể không công nhận y quả thật rất có phúc khí, cũng rất có gan. Lưu Dung lại nói:
- Tuy nhiên ta cũng chỉ đủ sức làm hai lần… Viên hỏa đạn này… vốn dĩ không thể bắn ra được.
Viên hỏa đạn trên tay y lăn xuống đất. Tay của y quả thật đã run rẩy, một chút khí lực cũng không còn. Quỷ mẫu đã bị lừa, Phù Tang vương phi cũng đã bị lừa. Sa mạc quỷ mẫu cả đời tung hoành, trong vòng một đêm có cảm giác đã bị gã thanh niên đáng tuổi con mình điều khiển chẳng khác một quân cờ trên tay. Lục Cửu đứng cạnh bên nhìn sắc mặt của bà cũng đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng.
Vậy mà bà ta không ra tay, chỉ lạnh lùng nói.
- Vận khí của ngươi có tốt, thì tổn thương cũng không nhỏ. Ngươi không chết cũng coi như bị trừng phạt.
Lưu Dung nhìn thẳng vào Quỷ Mẫu, thậm chí vẫn còn có thể cười.
- Ta có giao hẹn với Na Trác phu nhân, dĩ nhiên không dám chết trước đó.
Thiên hạ đều gọi bà là Quỷ Mẫu, thiên hạ nếu không sợ bà thì cũng là căm ghét bà. Chỉ có kẻ này dám gọi bà bằng cái tên thời con gái. Y lớn gan và cũng có tư cách, có lễ độ. Cái nhìn đầy sát khí của Quỷ Mẫu dịu đi một chút. Giọng nói của bà cũng có mấy phần nhẹ nhàng đi.
- Đã chính ngọ, ngươi thắng rồi.
Lưu Dung bấy giờ mới thấy y từ từ nhích động một bàn tay, ấn vào huyệt đản trung trước ngực, xé rách phần áo bên trái. Từ từ trước ngực y dần lộ nhô ra ba cây kim vàng ở vị trí tâm mạch. Ba cây kim đi ra đến đâu, Lưu Dung đổ mồ hôi đầm đìa tới đó. Sắc mặt vốn đã xanh xám còn tái đi thêm vài phần.
Lục Cửu nhìn những cây kim dài trên ngực y, có chút thất sắc. Những cây kim này đâm vào ngực thì trái tim không thể đập bình thường. Nếu không phải là kẻ có nội công thượng thừa, đè nén nhịp tim đến mức tối thiểu, thì nhất định tử vong tức thì. Dù vậy đi nữa, duy trì trạng thái hấp hối như vậy trong thời gian dài cũng chính là tự mình gây nội thương trầm trọng cho bản thân, chưa kể y hai lần dùng nội công ngăn cản Lục Cửu và phát động hỏa dược. Dù y chưa chết thì thực sự cũng không còn cách quỷ môn quan bao xa.
Lưu Dung ép ba cây kim khỏi ngực, Quỷ Mẫu bắt lấy. Bà mở nắp bình rượu nhỏ, để máu còn tươi từ đầu tim chảy vào bình rồi lấy ra một con dao cong sáng lóa, cắt lên tay một đường dài. Trên cánh tay đầy vết sẹo của Quỷ Mẫu còn một đường sẹo song song với vết cắt mới nữa, có vẻ cùng một thủ pháp gây ra. Bà ta cũng lấy bình rượu hứng máu từ vết thương của mình.
Chẳng cần băng bó lại, Quỷ Mẫu nâng bình rượu lên uống cạn một nửa. Nửa còn lại đưa cho Lưu Dung.
Y cũng cứ như vậy mà uống cạn.
Quỷ mẫu bật cười một tiếng, cất vào tay áo ba cây kim vàng rồi đưa con dao cong ra trước mặt Lưu Dung.
- Vốn dĩ nếu ngươi từ bỏ, ta sẽ dùng con dao này moi sống ruột ngươi ra, cho kiến lửa trên sa mạc ăn từ từ. Nhưng bây giờ, sa mạc chào đón ngươi, đời này kiếp này, ngươi đã là huynh đệ của đại sa mạc. Nhìn thấy con dao này, bất kì ai trên sa mạc cũng phải phục tùng ngươi.
Y đặt tay lên ngực, cúi chào theo đúng cách của người trên sa mạc. Quỷ Mẫu đáp lại rồi bỏ đi.
Bà khuất dạng rồi, Lưu Dung mới điểm vài huyệt đạo quanh vết thương. Máu chảy chậm lại, y như cũng chẳng còn hơi sức, ngồi xuống đất như một chiếc lá rụng, ngay lập tức điều hòa chân khí. Lục Cửu cũng lập tức ấn mạnh vào vết thương của y, chỉ một lúc sau máu đã ngừng chảy hẳn.