Bọn họ đi một quãng nữa, đến một vùng không khí tươi mát lạ lùng. Không khí khô nóng của sa mạc thay bằng hơi ẩm mát dịu, ngan ngát mùi hương. Xà nương quay lai nhoẻn một nụ cười.
- Chúc ngươi may mắn vậy. – Nàng tiến lên vài bước, vén một tấm rèm châu.
Mùi những hoa lan nhè nhẹ trong không khí mát lành, bên kia chiếc rèm châu ngọc, là đến chỗ của vương phi.
Một bồn nước tắm vốn dĩ đã là sa hoa vô độ, thì cũng chẳng đáng gì với chỗ này. Bốn bề đều là lan hoa, thủy mộc xanh tươi. Giữa khu vườn rộng mênh mông, cây cỏ phủ đầy, là một khoảng rèm che trướng rũ. Trên chiếc trường kỷ ba tư trải nhung lụa tinh xảo trong rèm có người nằm, cạnh bên là thị nữ hầu quạt, lại có một bàn trà nhỏ tao nhã, một dĩa trái cây tươi. Những thứ này ở vùng cát bỏng, giữa biển máu ngoài kia, làm dậy lên cơn thịnh nộ trong lòng Lục Cửu.
Nhưng sắc mặt chàng một chút cũng không bộc lộ sự giận dữ, hướng về chiếc tràng kỷ trong rèm báo danh.
- Tại hạ Giang Nam Lục Cửu xin bái yết.
Vương phi cho thị nữ vén màn, ngồi dậy đón tiếp.
Lam Hoa, Tử Hoa đã xinh đẹp vô kể, mà đặt bên người phụ nữ này cũng chỉ như cỏ dại cạnh mẫu đơn. Nàng không còn trẻ nữa, mà đường nét kiều mị, phong thái uy nghiêm, cao quý bức người đến độ cơn giận của Lục Cửu nguôi xuống hẳn. Nếu không phải là khoảng không gian này, không khí này, e rằng không xứng đáng để người như nàng lưu trú.
- Ta đã nghe Lục gia ở Giang Nam hưng thịnh, giàu sang, lại có một thiếu chủ kỳ tài, trong thời gian ngắn đã mở mang cơ nghiệp không ít. Thật không ngờ lại trẻ đến mức này.
Lục Cửu cúi đầu.
- Tại hạ hổ thẹn với lời khen. Lục Cửu vinh dự được vương phi biết đến, liệu đã có thể dùng chút danh phận hèn mọn này, tiếp chuyện cùng vương phi.
Điểm một nụ cười, vương phi nhích động ngón tay, lập tức có người mang ghế đến cho Lục Cửu ngồi xuống đối diện với nàng.
- Nói đi.
Giọng nàng thật từ tốn, cũng thật uy quyền. Lục Cửu thẳng thắng nói vào vấn đề:
- Tại hạ là thương nhân, đến đây dĩ nhiên là vì thương vụ. Nghe nói trong địa hạc của phu nhân, đang có một cuộc tranh dành kho báu. Tại hạ dám hỏi kho báu dưới thị trấn đáng bao nhiêu?
Vương phi nhẹ nhàng đáp:
- Ba rương vàng ròng. Đủ để mua một chức quan to, cũng đủ sống một đời vương giả.
Lục Cửu thầm tính toán một chút rồi lại hỏi.
- Ba rương vàng ròng, trả bồi thường cho ba mươi năm. Vậy lợi tức của sa mạc trong một năm e rằng không đến một phần mười số đó.
Đôi môi thanh nhã của Vương Phi có phần nhếch lên. Phải nói những chuyện này, có lẽ khiến nàng có chút ghê tởm.
Nàng không trả lời, xem như cũng là một cách xác nhận, Lục Cửu nhanh chóng tiếp lời.
- Nếu tại hạ có lời đề nghị hợp tác để số vàng bên ngoài kia sẽ trở thành lợi tức đều đặn của một năm, vương phi nghĩ sao?
Vương phi không đáp. Lục Cửu lại nói tiếp.
- Tại hạ trước lúc ra sa mạc cũng có tìm hiểu, biết được trong cát có nhiều mỏ đá quý. Người trên sa mạc, dựa vào đá quý mà trao đổi nhu yếu phẩm với bên ngoài. Tuy nhiên muốn buôn bán với trung nguyên đều phải thông qua cửa quan quyền. Cửa quan chèn ép, vì thế bao nhiêu năm nay sa mạc vương mua bán đá quý với các nước bên ngoài. Khi đại vương vừa qua đời, tại hạ đoán, các khu mỏ đã bị quan binh kiểm soát mấy phần, lại chèn ép cống nạp nên phu nhân mới buộc phải dùng đến mã tặc. Mã tặc chỉ là bước đường ngắn. Cướp ít không được bao nhiêu, cướp nhiều sẽ dọa thương nhân sợ hãi không còn lựa chọn con đường này nữa. Phu nhân hẳn cũng đã nhìn ra?
Vương phi cau mày.
- Ngươi không cần xen vào chuyện của sa mạc.
- Tại hạ có thể mang đến một con đường khác cho đá quý của sa mạc vào trung nguyên thông qua hiệp thương hội mà tại hạ đã lập ra. Thế lực của thương hội tách biệt với quan binh và vì những lợi ích đường đường chính chính mà thương hội đem lại, quan binh cũng không muốn kiếm chuyện với chúng tôi. Thương hội có thể cho vương phi mức giá tốt. Ngoài ra tại hạ cũng muốn hợp tác với vương phi lập ra các trạm xá trên sa mạc cho thương nhân nghỉ ngơi cùng các chợ phiên để thương nhân từ trung nguyên lẫn quan ngoại có thể trực tiếp trao đổi, buôn bán trên đại sa mạc, tiết kiệm rất nhiều công sức. Tại hạ có tài lực, cũng có thế lực, vương phi rành rẽ địa hình, lại có nhân lực, hoàn toàn có thể hộ tiêu các thương vụ lớn. Trong tương lai gần, lợi nhuận thu lại không chỉ có vài ba rương vàng một năm.
Lục Cửu nói một mạch rất rành mạch, vương phi cũng chăm chú lắng nghe, mặt không đổi sắc. Có lẽ những lời Lục Cửu nói cũng chính là những điều nàng kỳ vọng khi cho y tiến vào đây.
Sai người rót một tách trà, vương phi hỏi.
- Đổi lại, ta phải cho ngươi cái gì?
Lục Cửu ôm đứa trẻ đang ngủ đến trước mặt vương phi, đáp:
- Dĩ nhiên thương hội lấy phần chia trên lợi tức hằng năm. Sa mạc cần nhiều cải tạo và đầu tư nên trong năm đầu, tại hạ không lấy phần của mình. Đổi lại tại hạ muốn tự do và thuốc giải cổ trùng cho những nô lệ ngoài thị trấn kia. Phu nhân đáp ứng thì tại hạ lập tức thảo thư đem về thương hội. Lục Cửu tình nguyện ở lại sa mạc, cho đến khi có thư tín hồi âm.
Vương phi bật cười lớn. Chén trà cầm trên tay cũng để xuống lại bàn.
- Vương phi thấy có điểm nào không ổn sao?
Nàng nheo mắt hỏi Lục Cửu.
- Những kẻ man rợ ngoài kia sẽ không để yên đâu. Trừ phi bằng hữu của ngươi có thể tiêu diệt hết thế lực của bách quỷ thị uy. Vốn dĩ là chuyện bất khả.
- Nếu sa mạc đã có con đường mới thì cuộc chiến ngoài thị trấn cũng trở nên vô nghĩa. Quốc có quốc pháp, dù là quan binh trấn thủ đại mạc xa xôi lộng quyền cách mấy cũng không thể coi thường. Ngoài ra bọn họ cũng có thể là một phần của các tuyến bảo tiêu, chuyển hàng, chúng ta chia đủ lợi nhuận, họ cũng không có lý do để làm càng. Tại hạ có thể đàm phán với chỉ huy của bọn họ ngay lập tức.
Vương phi nhếch môi.
- E rằng không có cách nào ngăn cản được cuộc chiến bên ngoài thị trấn nữa. Trước khi bắt đầu kế hoạch này, Lưu Dung đã thỏa thuận với ta tiêu diệt toàn bộ đạo quan binh trấn thủ sa mạc. Ta theo đúng kế hoạch của y, đã cho người gửi mật báo về việc phục binh trong thị trấn. Lần này xuất quân là chúng đã dốc toàn lực. Toàn lực không chỉ có quan binh. Ngươi chắc cũng biết, chủ trì trên sa mạc không chỉ có mình ta, còn một vương phi khác của đại vương nắm giữ binh quyền. Cô ta, sa mạc quỷ mẫu là kẻ bảo hộ cho mã tặc, tháp tùng bách quỷ. Lưu Dung đã giết tiên phong của quân đoàn bách quỷ, chúng sẽ hiệu triệu quỷ mẫu cũng giáp công lần tiếp theo. Quỷ mẫu đã ra chiến trường, thì nhất định phải đồ sát đến sinh linh cuối cùng.
Lục Cửu trầm ngâm một lúc, chàng thầm nghĩ cái giao dịch này của Lưu Dung với Phù Tang vương phi e là không chỉ có loại trừ quan binh mà còn có cả việc thống nhất quyền lực của sa mạc. Càng lúc Lục Cửu càng thấy cái giao dịch này ngông cuồng quá đỗi.
- Nếu thực sự Lưu Dung có thể khống chế sa mạc quỷ mẫu, có thể giữ mạng cho những nô lệ, vương phi sẽ đồng ý những điều kiện của tại hạ?
Vương phi đáp:
- Ngươi là tự tin hay ngu ngốc? Đã vậy ta muốn nâng cược, muốn thêm mạng của ngươi vào đó.
Lục Cửu đồng ý. Vương phi lại sai người đem ra một chiếc hộp bạc ngọc, mở ra là một cái kén đỏ. Nàng nói với Lục Cửu
- Cổ trùng. Sáng mai quả thật người còn sống cả, thì ta hóa giải cho ngươi và bọn nô lệ.
Vương phi rõ ràng không chỉ muốn mạng Lục Cửu, nàng còn muốn tự do của chàng.
Lục Cửu nhìn cái hộp, không khỏi có chút lạnh người. Tuy nhiên chàng gật đầu chẳng có chút do dự.
Thị nữ đem con cổ trùng để vào tai Lục Cửu, ngay lập tức con trùng nhích động, từng chút, từng chút một bò vào trong.
Vương phi nhìn chàng tươm mồ hôi lạnh, mỉm cười hỏi:
- Ngươi là gì của Lưu Dung?
- Y cứu tại hạ một mạng.
Lục Cửu uống một chút trà. Trà tử đinh hương thật thơm cũng không tẩy nổi cảm giác ghê sợ của con trùng độc vẫn đang bò trong tai. Tuy nhiên, bàn tay Lục Cửu một chút run rẩy cũng không có. Đảm lược đó cũng đủ làm một đại nhân vật.
- Ngươi vì trả ơn y sao? – Phu nhân lại hỏi.
Chàng lắc đầu.
- Tại hạ vì chính mình mà đến. Cơ hội làm ăn với vương phi quả thực có tương lai vô cùng sáng lạng.
Vương phi cho người thảo các điều kiện của giao kèo, cũng ra lệnh cho thị nữa cuốn rèm lên. Từ lều của nàng nhìn xuống, chính là quan sát được toàn cảnh của thị trấn.
Khói bay lên từ phía xa, có lẽ là tàn dư của lò lửa nung vạc dầu lúc trước. Cát vàng gờn gợn lướt trong đêm tím than, tinh tú lạnh lẽo trên cao chẳng màng bi thống của nhân gian.
Lục Cửu vụt miệng hỏi:
- Người luôn cho rằng Lưu Dung sẽ chết, người không sợ Lưu Dung thất bại, quỷ mẫu sẽ tìm đến người sao?
Vương phi bật cười.
- Chuyện đó còn phải xem Lưu Dung quý mạng của hắn hơn hay lời hứa với ngươi hơn.
- Ý của người như thế nào?
Nụ cười của vương phi thật nhẹ, cũng thật chua chát.
- Bằng hữu của ngươi không chỉ võ công cực cao mà tính toán rất chu toàn. Hắn đã thay toàn bộ kim ngân châu báu thành hỏa dược, cũng đã cài đặt cảm bẫy khắp nơi quanh thị trấn. Đợt quân đầu tiên dù là tinh binh thì cũng chỉ là một phần ba tổng lực. Chúng bị hạ, quan binh tức giận sẽ dốc toàn lực đồng thời hiệu triệu cả sa mạc Quỷ Mẫu bảo hộ. Chỉ cần hắn cầm cự được đến khi toàn bộ bọn chúng vào hết thị trấn, lập tức sẽ kích hoạt hỏa dược thiêu đốt tất cả. Bất cứ kẻ nào thoát ra đều bị lực lượng của ta bên ngoài mai phục tiêu diệt.
Sắc mặt Lục Cửu tái đi một chút. Vương phi lại nói tiếp.
- Kế hoạch của Lưu Dung rất chu toàn. Nhưng ngươi lại xuất hiện cũng lời hứa bảo vệ đám nô lệ đó. Nếu Lưu Dung muốn thắng, ngươi buộc phải thua.
Lục Cửu nhìn ra ngoài thị trấn, gió lay, rèm động, tĩnh tại phi thường…
- Tại hạ cũng muốn nâng cược. – Chàng nói. – Nếu thực sự Lưu Dung có thể bảo vệ những người trong thị trấn, tại hạ muốn không chỉ những người kia mà tất cả nô lệ đều phải được tự do. Từ nay công nhân khai thác mỏ cho phu nhân đều phải là người tự nguyện, được trả công, qua các đầu mối chính thức.
Vương phi nhìn chàng, có vẻ thật ngạc nhiên.
- Bất luận ngươi làm việc gì cũng đều lo nghĩ cho người khác sao? Ta thật thắc mắc bằng cách nào ngươi có thể trở thành một phú nào ăn nên làm ra.
Lục Cửu không đáp. Vương phi cũng đồng ý thảo thêm một điều kiện. Nàng thực lòng không thấy Lục Cửu có cơ hội nào chiến thắng.
- Ngươi có biết vì sao ta phái Xà nương tiếp cận Lưu Dung?
- Tại hạ xin lắng nghe.
- Xà nương vốn là nhẫn giả đã theo ta từ nhỏ. Nàng có khả năng rất đặc biệt, chỉ cần chạm vào cơ thể của người khác sẽ biết rõ nội hàm của đối phương ra sao, thậm chí nội thương, sức mạnh, khả năng chịu đựng như thế nào cũng đều nắm rõ. Lưu Dung sử dụng loại võ công quá mức bá đạo, phản chấn lên bản thân hắn cũng không hề nhẹ. Cơ thể của y rất đặc biệt, đã từng trải qua bí thuật cường hóa khiến sức chịu đựng cao hơn người thường rất nhiều. Dù vậy, tâm mạch của y cũng không chịu áp lực liên tục như vậy. Nếu y tiếp tục, chẳng khác nào tự giết chết mình. Cầm cự đến giờ, vốn dĩ đã tới giới hạn, sinh tồn đã khó, còn phải bảo vệ thêm một đám người vô dụng, ngươi không phải đã đòi hỏi quá mức rồi sao?
Điểm này cũng đã làm Lục cửu lo lắng.
- Phu nhân chắc là đã có tính toán dự phòng? – Lục Cửu cười nhẹ.
- Nếu Lưu Dung rơi vào tay Quỷ Mẫu thì sống không bằng chết, chỉ là vấn đề thời gian trước khi y khai ra mọi chuyện. Vì vậy, Quỷ Mẫu tuyệt đối không thể sống sót rời khỏi thị trấn. Hỏa dược đã bố phòng đến thời điểm thì dù Lưu Dung có động thủ hay không, ta vẫn còn một ngòi nổ dự phòng. Ván cược này, ngươi vốn không thể thắng.
Lục Cửu gõ gõ nhẹ những ngón tay vào nhau. Trầm ngâm điểm lại những sự kiện đã qua, trong một lúc trông chàng có vẻ rất thất thần. Phù Tang phu nhân cười nhạt.
- Ngươi bắt đầu lo sợ rồi sao?
Lục Cửu chỉ lắc đầu.
- Tại hạ nghe nói phu nhân là một âm dương sư, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý. Tại hạ tuy không biết bói toán, nhưng lại có biệt nhãn nhìn thấy giấc mộng mà đoán được số mệnh của người ta. Số của Lưu Dung lẫn tại hạ đều không phải tận ở đây.
Vương phi không khỏi ngạc nhiên, nàng hỏi:
- Ngươi dựa vào điểm nào để có cái lòng tin đó?
Lục Cửu chỉ cười.
- Vương phi muốn cược với tại hạ không?
Phù Tang vương phi dĩ nhiên theo cược. Thư đồng lại thêm điều khoản vào hợp đồng. Lúc bút mực đang mài, bên ngoài có biến.
Bên dưới thị trấn mù mịt một đợt sương mù xanh quỷ dị. Tiếng trống từ xa vang vọng đến tận đại trại của vương phi. Thấp thoáng có thể thấy những đoàn người ngựa hùng hậu đồng loạt kéo vào thị trấn.
Đôi mắt phượng của Vương phi sáng rực lên.
- Chúng kéo theo toàn bộ lực lượng rồi. Cả đội quân này đã làm cả sa mạc phải rúng động, nhường bước… Lục Cửu, bằng hữu của ngươi không thể tránh khỏi cái chết thê thảm đâu.
Lục Cửu nhìn khí thế từ xa cũng toát mồ hôi hột.
Vương phi lại hạ lệnh cho thuộc hạ.
- Sẵn sàng kích nổ từ xa.
- Hãy khoan. – Lục Cửu vội nói. – Phu nhân không phải từng nói Lưu Dung là một kẻ rất thông minh sao? Kẻ thông minh như hắn sẽ không vì lời nói của ta mà bỏ mạng vô ích. Nếu hắn không kích nổ từ bên trong thị trấn, ắt còn tính toán khác. Phu nhân hãy chờ xem đã.
Vương phi mỉa mai hỏi.
- Ngươi lo sợ mình thua cược sao?
- Kế hoạch trong trấn thất bại, phu nhân hay tại hạ đều bất lợi vô kể. Hãy chờ thêm một khắc. Chỉ cần có người thoát ra từ thị trấn đó, hãy cho kích nổ.
Vương phi trầm ngâm, lại ra lệnh cho thuộc hạ rút lui. Nàng nhíu mày nhìn ra ngoài, tâm tình thật bất an.
- Ta từng nghe đại vương nói, khắp Trung Nguyên không ai bì được với Thiên Ngoại Mặc Thiên. Lúc ông ta là minh chủ võ lâm, nhất kiếm hiệu triệu quần hùng, trác tuyệt vô song. Vậy mà đang lúc thịnh thế nhất lại bị một thiếu niên vô danh đánh bại. Chính là hắn, Lưu Dung của Giang Nam. Hắn đánh bại thiên hạ đệ nhất kiếm, trở thành tân minh chủ võ lâm trong đúng một khắc thời gian. Một khắc đó hắn tuyên bố với thiên hạ giang hồ không cần minh chủ nữa, giải tán Quang Minh đường. Một kẻ bất ổn, ngạo mạng như vậy, lẽ ra ngươi không nên vì hắn mà cược cả tương lai.
Lục Cửu hỏi lại nàng.
- Không chỉ có tại hạ mà chính phu nhân đã cược cả tương lai vào hắn. Phu nhân là âm dương sư, không lẽ lại sai lầm sao?
Nàng đánh cược vào Lưu Dung, dĩ nhiên không phải vì một quẻ bói. Người trẻ tuổi này một mình đến sa mạc, không chỉ đã thể hiện khả năng phi thường mà định lực vượt qua tất cả những nam tử nàng từng biết. Lam Hoa, Tử Hoa dĩ nhiên không xao lãng được hắn. Xà nương dùng đủ biện pháp không dụ hoặc được hắn. Thậm chí ngay cả trước mặt nàng, ánh mắt hắn không một chút dao động. Trên đời này, chưa từng có nam nhân nào nhìn thẳng vào nàng mà bình tĩnh được như thế.
- Có lẽ ta hồ đồ rồi. – Vương phi vụt thốt lên.
Lục Cửu nhìn sắc mặt của nàng, lại nói.
- Bên dưới yên tĩnh như vậy có gì không tốt sao?
Vương phi nhăn mặt, quả nhiên bên dưới thị trấn thật yên tĩnh. Quan binh ùa vào, Quỷ Mẫu xua quân mà bên trong một chút dấu hiệu giao tranh cũng không có. Hoàn toàn tĩnh lặng, ngay cả sương mù xanh cũng biến mất rồi.
- Sương mù có mê dược. Có lẽ chúng đã bắt được Lưu Dung, chuẩn bị khảo hình. Rơi vào tay chúng, sống thêm một khắc thì khốn khổ hơn một khắc. Hắn sẽ phải khai ra tất cả.
- Tra tấn một người không cần tốn nhiều nhân lực. Trong thị trấn đã đi vào hai đạo hùng binh. Họ sẽ không chỉ ngồi yên coi khảo hình đâu. Nếu không có động tĩnh gì, nghĩa là trận chiến trong thị trấn vẫn đang tiếp diễn.
Chàng đáp lại thì văn thư thỏa thuận cũng đã được soạn xong. Vương phi đọc qua một lần, chuyển qua đến Lục Cửu. Chàng đọc rất cẩn trọng từng lời từng chữ, lại hỏi.
- Tại hạ dám xin vương phi đóng vào Hoàng Kim Ấn.
Khóe môi vương phi run run nhẹ, rồi kéo ra thành một nụ cười khinh bạc.
- Lưu Dung dạy ngươi không ít việc.
Dù vậy nàng vẫn cho người mang ấn đến. Đóng dấu xong lại đưa cho Lục Cửu xem qua một lần nữa. Chàng không rõ con dấu Hoàng Kim của sa mạc vương như thế nào, thực lòng có xem cũng không chắc. Nhưng trước mặt rất nhiều thuộc hạ, Phù Tang vương phi cũng không thể đưa ấn giả đến. Hà huống mọi thỏa thuận đến giờ phút này đều là có lợi cho nàng.
Lục Cửu giao lại bản thảo, dưới thị trấn vẫn yên bình, đến độ phi thực. Đêm hoàn toàn yên tĩnh, ngoài gió thổi, cát bay chẳng có chút vọng động gì.
Đứa trẻ trên tay Lục Cửu thức dậy xin sữa rồi ngủ tiếp, thị nữ dâng trà lên cho hai người họ.
Thời gian trôi qua chậm rãi, đến gần sáng thì một tiếng nổ vang lên. Quá nhỏ để có thể coi là một trận tập kích. Dường như chỉ là một pháo hiệu tử hình mà thôi.
Bình minh lên, bầu trời vằn vện những vệt đỏ, mặt trời cũng màu đỏ. Một bình minh máu của sa mạc xé nát màn đêm tím thẫm. Thị trấn cô độc giữa những triền cát vàng vẫn thinh lặng, ngoài cột khói của vụ nổ lúc bình minh, không có bất kì sinh vật nào thoát ra ngoài suốt một đêm. Tất cả các đội mai phục của Phù Tang vương phi đều không thấy bất kỳ điểm nào khả nghi.
Tia sáng đầu tiên của bình minh rơi xuống cát, Lục Cửu cũng cùng sa mạc vương phi rời khỏi doanh trại xuống cô thôn.
Một đêm gió cát bụi mờ đã làm dịu đi mùi máu. Cát vàng phủ trên những thi thể rải rác chẳng toàn vẹn cơ hồ đang cố nắn lại những phần đã mất.
Tĩnh lặng quá!
Cả thị trấn đều tang hoang. Con đường dẫn đến khách điếm trong thị trấn hoàn toàn trống trãi. Nhà cửa đều đã bị phá nát. Duy chỉ có căn khách sạn dù có tổn hại đối chút vẫn còn khá nguyên vẹn.
Lưu Dung ở đó. Quan binh cũng đang ở đó.