Nén lại cơn đau thống trong đầu, Lục Cửu định tiến lại gần thì đã thấy Lưu Dung đã ra hiệu dừng lại.
Những ngọn đuốc cháy dang dở lăn lóc trên mặt đất, làm rung động những cái bóng nhảy múa xung quanh Lưu Dung.
Lục Cửu giật mình nhìn thấy hai bàn tay trắng muốt thò ra từ cái bóng sau lưng họ Lưu. Không chỉ tay, mà từ từ, một cô gái uốn éo bám chặt lấy lưng y.
Tóc cô ta xõa dài đến thắt lưng, trên người không có lấy một mảnh y phục. Giọng của cô gái lại vô cùng ngọt ngào.
- Nóng quá. – Nàng thì thầm – Ta có thể cảm thấy từng thớ thịt của ngươi đang đang cháy bỏng, sinh lực của ngươi, xương cốt, huyết nhục trong người ngươi đều nóng quá. Để ta giúp ngươi giải tỏa, cơ thể của ngươi thật săn chắc, thật nóng bỏng a.
Lưu Dung không một chút kinh hoảng, từ từ đứng lên. Cô gái trần truồng vẫn bám chặt lấy lưng y, hai bàn tay quấn chặt lấy vai và ngực, đôi chân dài vòng siết trên hông, đôi bàn chân nhỏ nhắn xoa vuốt trên hạ bộ y.
Lục Cửu chỉ nhìn cũng đủ đỏ mặt mà cô gái vẫn không có chút thẹn thùng, vẫn ở bên tai y nỉ non rên rỉ.
- Bất cứ chỗ nào trên cơ thể ngươi cũng cứng rắn, nóng bỏng như vậy sao?
Lưu Dung nắm bàn tay cô gái, cười nhẹ. Y nắm lấy bàn tay cô gái, cũng giống như phủ nhẹ một cánh hoa trên áo. Bỗng chốc mà nàng đã phải rời khỏi lưng y, xa ra vài trượng.
Khi nàng đáp xuống đất, y phục không biết từ lúc nào, từ đâu ra đã mặc vào chỉnh tề. Sắc mặt nàng tái đi một chút, cái nhìn dành cho Lưu Dung không khỏi có nhiều oán trách.
Lưu Dung nói:
- Hiện tại ta không rảnh nhưng Lục thiếu gia đây có điều muốn nói với vương phi, nhờ cô nương dẫn đường.
Cô gái kia trừng mắt nhìn y một cái, điệu bộ vừa có chút hậm hực, vừa có chút nũng nịu.
- Ta không có hứng thú với hắn. Ta chỉ có hứng thú với ngươi.
Lưu Dung điềm nhiên xé một vạt áo, băng lại bàn tay cầm đao đầy những vết phỏng đang loét ra. Cổ tay phải của y đón một đao của đại hán cũng đã sưng phồng lên, xanh tím.
- Cô nương dẫn hắn đi bái yết vương phi nhanh một chút, có thể quay trở lại tìm ta nhanh một chút.
Nàng một lần nữa lại áp sát đến bên người Lưu Dung, cơ thể như không xương chỉ muốn lấy y thật chặt.
Lưu Dung chẳng đẩy nàng ra, chỉ thì thầm bên tai nàng điều gì đó khiến cô gái giật mình.
Một lần nữa nàng lại lùi lại, lần này, sắc mặt còn khó coi hơn lần trước, thái độ cũng thay đổi hẳn.
- Ta nguyền rủa ngươi chết thật đau đớn ở địa ngục này.
Nàng nói rồi, quay phắc bỏ đi. Lưu Dung liền nói.
- Huynh còn không mau đi theo. Xà nương sẽ đưa huynh đến chỗ vương phi.
Lục Cửu nhìn y nhổ ra một ít máu tươi, dù có chút lo lắng cũng không thể làm gì được. Chàng chỉ thốt ra hai từ “bảo trọng” rồi lập tức bám theo Xà nương.
Khinh công của Xà nương rất khá, thân thủ lại rất mềm mại, y phục đen, mái tóc xõa đen nhánh cứ như một dải lụa mềm mại phủ phất quyện vào đêm.
Lục Cửu chạy nhanh hơn một chút, bắt kịp Xà nương, liền nói:
- Ta còn có chuyện ở khách điếm, phiền cô nương chờ ta một chút.
Xà nương vừa nghe dứt lời đã thấy Lục Cửu chuyển hướng đi. Khinh công của Xà nương đã tốt, mà nàng nhìn thân thủ của Lục Cửu cũng phải vài phần ngưỡng mộ, mũi chân chưa chạm mặt đất, thân người đã phóng vút lên, gọi là thừa phong phi thiên thì cũng không phải là nói ngoa. Sao lại lắm những kẻ kì quái đến đây cùng một lúc? Nàng thầm nghĩ, rồi cũng ngay lập tức bám theo Lục Cửu.
Xà nương đuổi đến đã thấy chàng giữa vòng những nô lệ, ân cần trấn an họ rồi lại thuyết phục người phụ nữ cho chàng mang theo đứa trẻ sơ sinh cùng mình. Đám nạn dân vừa bình tĩnh lại chút ít, nhìn thấy Xà nương đã lại thấy kinh như thấy quỷ. Nàng ngược lại, chẳng thèm đếm xỉa, quay ngoắt bỏ đi, lại mỉa mai Lục Cửu.
- Họ Lưu kia chết ở đây, thì chính là do ngươi hại. Thật là đáng tiếc.
Lục Cửu không nói gì, chỉ quấn chặt đứa trẻ trước ngực rồi nhanh chóng rời đi.
Đêm thanh tĩnh, hai bóng người thoát cái đã biến mất vào những ngọn gió sa mạc thổi đồi cát mênh mông.
Lục Cửu vượt qua những cồn cát sa mạc, hướng về phía doanh trại đang đồn trú. Các doanh trại đều là bạt trắng, giăng thành hình bát giác, bố phòng nghiêm minh. Lính tuần nhìn thấy Xà nương từ xa đã mở đường cho họ tiến vào. Ánh mắt của người trong trại đối với nàng đều có bảy phần kính sợ, ba phần mê muội, rõ ràng ngoài nhan sắc kiêu sa, nàng có vị trí không hề thấp trên sa mạc.
Xà nương đưa Lục Cử đến một căn lều lớn, quay lại dặn.
- Ta đi bẩm báo vương phi, các muội muội ở đây sẽ tiếp đón ngươi.
Nàng dứt lời đã đi mất. Trong đại trướng, vén màn ra đón tiếp Lục Cửu là hai cô nương sa mạc, vạn phần xinh đẹp. So với Xà nương cũng chẳng kém là bao.
Bọn họ da trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh, tết lên vô số kim sa, một cô có đôi mắt xanh như ngọc bích, cô còn lại đôi mắt có màu tử đinh hương. Cả hai nàng ngũ quan sắc sảo, thân hình thướt tha, phong nhũ, phì đồn, lại ăn mặc vô cùng khiêu gợi.
Cô nương mắt tím kéo tay y vào trong trướng. Bên trong là một thùng nước nóng thả đầy cánh hồng, tỏa hương ngào ngạt. Giữa sa mạc, bày ra một thùng nước tắm thế này, đã là xa hoa tột độ. Lục Cửu còn đang định thần, thì cô nương kéo chàng vào đã ngọt ngào giới thiệu.
- Ta là Tử Hoa, tiểu muội của ta là Lam Hoa, sẽ cùng hầu hạ công tử tẩy trần trước khi đến gặp vương phi.
Lục Cửu lấy cớ ôm đứa bé mà tránh cánh tay nõn nà cũng nàng quấn quýt mình. Chàng nói.
- Tại hạ có chuyện gấp, liên quan đến sinh tử xin bái kiến. Phiền nhị vị cô nương chiếu cố cho phép ta lập tức yết kiến vương phi.
Tử Hoa nhìn chàng từ đầu đến chân, thật nhẹ nhàng nói.
- Công tử, đường xá xa xôi đến đây, muốn đem cả mùi tử khí đến gặp vương phi… chỉ sợ là không đủ lễ rồi.
Lục Cửu nằm cùng xác chết mấy ngày, trên người bây giờ lại dính toàn máu của những người bị thương ngoài thị trấn, quả thật từ đầu đến chân còn thua cả hành khất. Chàng thầm nghĩ, vị vương phi kia đã cho người tiếp đón, đã có sẵn dự định. Chàng không thuận theo lúc đầu, e rằng sẽ khó thương lượng tiếp theo.
Cực chẳng đã, Lục Cửu đành nhờ Lam Hoa bế dùm đứa nhỏ, vội vàng cởi bỏ y phục nhảy vào bồn nước tắm trước khi Tử Hoa cởi giúp chàng.
Không biết đã bao lâu rồi, Lục Cửu mới lại được tắm. Hơi nóng xông lên, toàn thân huyết mạch đều thật thư thái. Máu tanh, cát bụi sa mạc đều bị gột rửa trong mùi thơm của hoa hồng. Nhiệt độ và sự thoải mái làm chàng chỉ muốn ngủ một giấc ngay lập tức. Ngủ được có lẽ cũng là một phúc lành khi Tử Hoa ở phía sau, đang rất nhiệt tình giúp chàng kì cọ. Hoa đồn phong mãn tựa vào vai chàng, hơi thở như lan hoa kề bên tai chàng, Lục Cửu thực cảm thấy cổ họng thật khô đắng, chỉ có thể ngồi yên không dám cử động.
Trước mắt chàng, Lam Hoa vừa nựng nịu đứa trẻ con, vừa yểu điệu lại vừa lả lơi. Những chỗ đẹp nhất trên thân hình đều muốn khoe ra trước mắt Lục Cửu. Chàng hít một hơi thật sâu, chỉ còn cách nhắm luôn mắt lại cho yên thân. Chỉ là nắm mắt lại, các giác quan trên cơ thể lại nhạy cảm hơn gấp bội.
Đau đớn từ những vết thương song song với ham muốn xác thịt, hành hạ Lục Cửu. Đau đớn càng rõ ràng bao nhiêu, ham muốn càng mãnh liệt bấy nhiêu. Không biết bao nhiêu lần đã phải kiềm lại cái ý muốn kéo Tử Hoa vào bồn nước. Không chỉ là vẻ đẹp của mỹ nhân hay nhu cầu của cơ thể, mà vì cơn giận dữ âm ỉ mỗi lúc một dữ dội trong chàng.
Càng muốn sống, chàng càng thấy phẫn nộ với cái giá của mạng người trên sa mạc. Công bình đã biết chỉ là ảo giác của mặt trời, vẫn là nỗi phẫn uất của kẻ muốn giữ được trong tay một tia sáng.
Bàn tay mềm mại của Tử Hoa thật biết chiều lòng người, thật biết yêu chiều nhục cảm. Lục Cửu nắm lấy bàn tay nàng có chút mạnh bạo khiến cả người nàng đều ngả vào trong bồn nước. Mỹ nhân như hoa, tình ý triền miên, Lục Cửu lại cau mày.
Tử Hoa bắt đầu hôn chàng, Lục Cửu lại đẩy nàng đi.
- Công tử không muốn ta sao? – Giọng nàng thật lả lơi, cũng thật diễu cợt.
- Vào lúc này thì không được.
Lục Cửu đáp. Chàng đứng dậy khỏi bồn tắm, tâm tình đã thanh tịnh lại, chẳng còn chút dục vọng nào.
Thiếu nữ dỗi hờn lại ôm lấy Lục Cửu lần nữa.
- Chúng tôi có điểm nào không hợp nhãn công tử sao?
Lục Cửu lắc đầu.
- Tại hạ ở đây hưởng phúc, e rằng kiếp sau có vào hỏa ngục cũng chuộc không hết tội với người huynh đệ của mình ngoài kia.
Sắc mặt tươi cười của Tử Hoa đột nhiên trở nên nguội lạnh. Lam Hoa lại bật cười.
- Không phải ta nói với tỷ rồi sao? Bằng hữu của gã đó cũng khó thương như gã.
Tử Hoa chỉ “hừ” lạnh một tiếng, bỏ đi mặc lại y phục. Có lẽ họ cũng biết Lưu Dung, có lẽ trải nghiệm của họ với Lưu Dung còn khó chịu hơn trải nghiệm với chàng.
Hai nàng mang đến một bộ y phục bằng gấm cho Lục Cửu. Họ chỉ mang đồ đến, không còn vồn vã thân thiết như trước kia. Lục Cửu lúc cởi ra đã cởi rất nhanh, nhưng mạc y phục vào lại cố tình thật chậm.
Tâm trí chàng không ngừng xâu chuỗi các sự kiện trên sa mạc, phác họa một bức tranh tạm bợ. Ngoài quan binh mai phục thì hai vị vương phi của sa mạc vương bằng mặt không bằng lòng, chắc đều đã đến. Lưu Dung nói rằng cả hai vị vương phi đều không đáng tin, thì xem ra y đều có giao dịch qua với cả hai người. Xà nương, Lam Hoa, Tử Hoa đều biết y thì rõ ràng mối giao dịch với vị vương phi xứ Phù Tang là công khai. Còn vị vương phi của sa mạc thì sao?
Lưu Dung là kẻ thông minh, các vương phi cũng rất thông minh, không kẻ có đầu óc nào lại cho rằng một mình y có thể chống lại hết đạo binh trấn thủ sa mạc. Chắc chắn còn kế hoạch khác. Kế hoạch đó nhất định sẽ sớm tiến hành. Đạo tiên phong đã bại, Lưu Dung cũng không còn sức lực, âm mưu chính thức lúc này mới bắt đầu. Lưu Dung lại đồng ý để y đến gặp Phù Tang vương phi có phải cũng là một phần trong kế hoạch riêng của y?
Y không hề nói dự định của mình, Lục Cửu có thể làm gì?
Có quá nhiều câu hỏi mà Lục Cửu không thể chắc chắn. Chàng chỉ có thể tùy cơ ứng biến mà thôi.
Lục Cửu mặc y phục xong, hai thị nữ trả đứa bé lại cho chàng, đưa chàng qua một hành lang cũng phủ bạt trắng tinh tươm. Xà nương đã chờ đón Lục Cửu ở đó. Bản thân nàng cũng đã thay một bộ y phục khác, vẫn là sắc đen tuyền, có thêu những bông hoa hạnh đỏ trên cổ áo rũ xuống khuôn ngực phong mãn. Tóc nàng cũng đã búi lên, theo kiểu các cô nương phù tang vừa cầu kỳ lại vừa tinh tế.
Đôi môi đỏ thắm nhoẻn một nụ cười ngọt ngào với Lục Cửu.
- Không tệ, Giang Nam công tử đều phải là những kẻ anh tuấn hơn người sao?
Lục Cửu không đáp. Xà nương lại nói.
- Giọng nói của ngươi và Lưu Dung có cùng âm sắc, đồng hương gặp nhau trên sa mạc sinh tử quan đầu đúng là có duyên phải không. Hắn ta lãnh tĩnh, ngươi lại nhân từ. Ngươi thật có khí khái như một hòa thượng đi Tây thiên. Thật trắng trẻo, thơm tho.
Nữ nhân trước mặt không chỉ đùa bỡn mà còn xem thường chàng. Lục Cửu trong lòng cũng có khó chịu, cũng lại muốn đùa giỡn này.
- Thịt của ta ngâm trong huyệt mộ suốt mấy ngày, không chừng cô nương cắn một miếng, lại toàn thấy mùi tử thi thối rữa.
Xà nương vuốt ve khuôn mặt chàng, nhẹ chớp đôi rèm mi cong vút.
- Ngươi thực lòng cho ta cắn một cái sao?
- Cô nương cắn ta một cái, ta cũng sẽ cắn lại cô nương một cái, như vậy có công bình không?
- Còn phải xem ngươi muốn cắn chỗ nào.
Lục Cửu giữ bàn tay của nàng thật chặt, cợt nhã nàng.
- Trên người cô nương, chỗ nào chưa có nam nhân cắn qua, thì ta sẽ trao đổi ở chỗ đó.
Xà nương bật cười lớn.
- Xem ra thánh tăng cũng có miệng lưỡi lắm. Ta không có hứng thú với ngươi, nhưng chớ để bằng hữu của ngươi rơi vào tay ta. Ta nhất định sẽ từ từ ăn tươi nuốt sống hắn chẳng chừa một chỗ nào.
Lục Cửu nhướng mày, xem như thoát được nàng, cũng lại trút thêm một chút thù hận của nàng lên người Lưu Dung. Y đối với các cô nương trên sa mạc, thật sự gây nhiều thù oán.