Những tiếng chuông ngân lên đinh đinh đang đang nghe như tiếng thầy tu niệm chú.
Lại một giọng nói ma mị nửa thực nửa hư thoảng trong gió sa mạc đưa lại.
- Thì ra sát thủ mai phục là có thật. Ra đây, ra ngay trước cửa lớn này cho ta xem mặt, bằng không tất cả đều phải chết.
Không quay lại, Lưu Dung đẩy Lục Cửu vào trong cửa, dặn.
- Huynh muốn bảo vệ họ thì đúng lúc rồi đó. Đóng hết cửa, đừng ra ngoài cho đến khi ta trở lại.
Y nói rồi cứ thế bước ra phía sân trước.
Lục Cửu nhìn theo một khoảnh khắc, lập tức chạy vào trong hô lớn.
- Đóng hết cửa, dùng bàn ghế chắn lại tất cả các lối vào.
Những nô lệ trong khách điếm cũng đã nghe thấy tiếng quỷ gọi bên ngoài, lập tức làm theo. Bọn họ đóng hết các cửa, gài then, kê bàn ghế chắn thêm một lớp nữa, thì nghe thấy tiếng cung tiễn lên dây.
Lục Cửu chọc một lỗ thủng trên cửa trước nhìn ra, một mình Lưu Dung đứng trước đường lớn, màn đêm rực sáng. Trên tất cả mái nhà là mai phục mang theo cung nỏ. Tiễn đã lên dây, ánh sáng tỏa ra từ mũi tên tẩm dầu đốt cháy. Ánh sáng rực lên. Hỏa tiễn phóng đến đồng loạt phải hàng trăm mũi cùng một lúc.
Lưu Dung rút đao, chỉ thấy ánh thép sáng lên là tất cả cung tiễn rơi rụng. Tuy nhiên lửa vẫn tiếp tục cháy xung quanh, loạt hỏa tiễn mới lại tiếp tục phóng đến. Y dùng đao khí chém bạt những mũi tên lửa trước khi chúng áp sát, để ngọn lửa không bắt vào mình, nhưng cũng phải đủ gần để mồi lửa rớt xuống mặt đường, không bắt vào những ngôi nhà khác trong thôn. Đao ảnh liên miên, những mũi tên lửa trập trùng một trận pháp vàng cam nhảy múa.
Chẳng mấy chốc những mũi tên lửa đã tạo thành một cái thành lửa nho nhỏ bao quanh y.
Lục Cửu không khỏi lo sợ thay cho Lưu Dung.
Chàng đang hướng mắt về phía bóng tối, ngầm định vị giọng nói vang lên lúc nãy.
Tâm trí Lục Cửu tập trung, các giác quan mở rộng. Trong Niêm Hoa công chàng tu tập có một loại công phu khiến cho tất cả các giác quan khuếch đại lên nhiều lần, hồ như có thể nghe được tiếng đập cánh của một con bướm, bước đi của loài kiến. Cũng nhờ sự nhạy bén này, Lục Cửu nghe thấy chuyển động của một cơn gió lạ.
Ngay lập tức, chàng nhảy thoát lên cao.
Thời khắc Lục Cửu tung mình lên, mái ngói sập xuống, vỡ vụn.
Tiếng la hét của những người nô lệ vang lên, náo loạn.
Một bóng người to lớn rơi xuống cùng ngàn cân bụi đá.
Ngay lúc y vừa chạm đất, từ trên cao Lục Cửu cũng phát động tấn công. Thân ảnh nhanh như chim cắt, nhẹ nhàng như gió sớm mai. Từ trên cao đánh xuống, một chưởng của chàng ngó qua nhẹ nhàng mà trầm hùng vô kể. Kẻ lạ kia nheo mắt, cánh tay cuồn cuộn cơ bắp giơ lên chống đỡ.
Khoảnh khắc y tiếp chiêu của Lục Cửu, sàn nhà lún xuống hai tấc.
Lục Cửu đánh xong một chưởng cũng tung mình lùi lại.
Đại hán khổng lồ kia, phủi phủi tay, hoàn toàn không có vẻ gì đã chịu tổn thương.
Khuôn mặt chai đá của y nhếch lên một nụ cười, đôi mắt sẫm tối vằn lên tia ác nghiệt. Cả thân hình khổng lồ nhích động với tốc độ không tưởng, đánh về phía Lục Cửu.
Quyền pháp của y trầm trọng, thân thể to lớn nhưng thân thủ lại vô cùng uyển chuyển. Ngay lần đầu tiếp xúc Lục Cửu đã có cảm giác cơ thể người này như luyện bằng sắt, bằng đồng, hoàn toàn không có mạch đập hay máu thịt, quả là đao thương bất nhập. Chàng có nghe qua những loại võ công như vậy trên giang hồ, mà thực tế thì lần đầu mới gặp.
Cũng may cho Lục Cửu, Niêm Hoa công của chàng chuyên về lấy nhu khắc cương. Kẻ địch càng mạnh, đánh vào Lục Cửu lại càng giống như đánh vào một ngọn gió, sức lực tan biến vào hư không.
Đại hán cũng nhận ra chuyện đó. Sau mấy đường quyền pháp liên miên, y dừng lại.
Đôi mắt tối quét một vòng quanh gian phòng, đột ngột dừng lại về phía đám người đang lẩn trốn.
Nhanh như cắt, y lao về phía đó, một quyền đánh ra thôi sơn phá thạch.
Không còn cách nào khác, Lục Cửu lao đến, chắn trước những nô lệ. Một quyền hộ pháp đánh ra, chàng hoàn toàn lãnh trọn.
Xưa nay, lãnh trọn quyền pháp đó, chẳng kẻ nào không tan da nát thịt. Vậy mà đại hán đánh vào Lục Cửu chỉ thấy cơ thể y rung động nhẹ.
Chỉ một rung động nhẹ, ngay lập tức bàn tay mềm mại của chàng vỗ lên vai đại hán, cũng giống như một cái đập cánh của loài bồ câu. Nhưng đại hán chính là cảm thấy toàn bộ quyền pháp mình vừa đánh ra phản ngược lại chính bản thân mình.
Tiếng xương cốt gãy vỡ vang lên.
Đại hán gầm lên một tiếng lớn, bất chấp thương thế, cả thân người lại phát động thế công.
Ngay lúc đó, mặt đất đại động.
Bàn ghế đổ nhào, những cánh cửa đã cài then cẩn thận gãy nát.
Bên ngoài bụi mù tung vào cung mùi dầu hỏa cháy vừa tắt nồng nặc.
Bên trong khách điếm chỉ còn đại hán khổng lồ kia và Lục Cửu đứng vững.
Cả hai người bọn họ, cũng thời khắc đó phát động tấn công. Mộr quyền của đại hán dồn hết sức bình sinh, muốn đập vỡ đầu Lục Cửu trước cả khi càng kịp phản kích.
Niêm Hoa công của Lục Cửu vốn không có công kích, giống như tên gọi của nó, mọi chiêu thức chỉ nhẹ nhàng như một hiền giả cầm hoa mỉm cười.
Đại Hán chỉ thấy Lục Cửu chạm vào cánh tay mình thì lập tức một quyền y đánh ra lại đánh ngược lại chính mình.
Chấn động một cái, đại hán quỳ xuống, ôm lấy một mạn sườn.
Y nghiến răng, nhìn Lục Cửu hỏi.
- Ngươi không giết ta?
Quả thực, Lục Cửu thay vì chuyển hướng một quyền của y đánh vào tim, chỉ để y tự phản kích vào một bên sườn, dù cũng là gẫy nát xương cốt cũng coi như tha mạng.
Lục Cửu không đáp, bàn tay vung lên, điểm vào thụy huyệt của y. Mọi đau đớn chấm dứt, đại hán cũng chìm vào giấc ngủ.
Chàng căn dặn mọi người trong khách điếm trói chặt gã tráng hán lại rồi ngay lập tức, chạy ra ngoài.
Trước mắt chàng là một quang cảnh đổ nát đến mức chẳng còn gì. Ngoại trừ căn khách sạn là còn đứng vững, nhà cửa hai bên đều đã bị phá sập, hay chính xác hơn, bị cắt nát ra.
Cung tiễn vốn bao vây Lưu Dung như một cái giếng lửa đều đã tắt.
Trong bóng tối vọng lên những tiếng hét thất thanh.
Lục Cửu lập tức phóng đi.
Đi đến đâu, chàng nhìn thấy máu chảy đến đó.
Cung tiễn thủ trên mái nhà rớt xuống nằm la liệt dưới mặt đất, đều không còn có thể chiến đấu nữa.
- Họ chỉ bị thương. – Lục Cửu thầm nghĩ. – Y thực tha mạng cho họ sao?
Trong lòng chàng không khỏi có chút cảm kích.
Chạy theo những thanh âm đau đớn, một lần nữa Lục Cửu lại nhìn thấy Lưu Dung bỏ lại phía sau vô số những cơ thể bất động. Bọn họ đều sống cả. Lục Cửu nghĩ thầm, nhưng chẳng có thời gian xem xét hiện trạng của đoàn bách quỷ.
Trước mắt chàng, một vị tướng cao to, mặt đỏ râu dài, cưỡi trên hãn huyết bảo mã, đà đao chạy quanh Lưu Dung. Nếu kẻ này ôm đầu trên tay, thì Lục Cửu nhất định tin rằng chính là hồn ma của Quan Vũ hiển linh. Hình dáng, chiêu thức, sức mạnh thật vô cùng phi thường. Y chỉ cưỡi ngựa chạy quay mà thanh đại đao rê dưới đất lóe lên đầy tia lửa, xung quanh người ngựa phát ra sát khí bức nhân, buộc Lục Cửu phải lui lại vài bước.
Cách xa mấy trước khí thế đã như vậy, kẻ bị vây hãm trong vòng tròn còn khó chịu đến đâu. Ngay cả nhà cửa trên vòng chạy của con hồng mã cũng đều đã bị phá nát. Ngựa phi càng lúc càng nhanh, cát bụi tung mù mịt mỗi lúc một dày đặc, xem ra thời điểm phát công cũng không lâu nữa.
Sức mạnh của thanh đao, khí thế của tướng quân xem ra có thể khai sơn phá thạch mà Lưu Dung trong vòng tròn hẹp, ngoài trực diện nghênh tiếp, chẳng thể tránh né.
Lục Cửu có muốn chi viện cũng không có cách nào.
Chàng vẫn còn đang quan sát thế trận, thì đột ngột mặt đất dưới chân nứt ra.
Lục Cửu phóng người lên, vừa kịp tránh né năm móc công chụp lấy tứ chi và cổ họng chàng. Ngay lập tức năm bóng quỷ từ khe nứt dưới đất cũng phóng ra.
Chậm một chút thôi Lục Cửu đã bị ngũ quỷ phanh thây. Năm con quỷ đều có vẻ nhỏ con mà nhanh nhẹn không tưởng, thoát ẩn thoát hiện. Lục Cửu không nhìn thấy kịp bọn chút, đều chỉ tránh né trong gang tấc
Lũ quỷ bắt hụt chàng ba lần cũng đã đổi thế công. Chúng dãn ra, ẩn hiện trong những chái nhà đổ nát, hú lên những tiếng dài. Tiếng hú của ngũ quỷ thê lương khôn xiết, thống thiết vang vọng, bất chợt khiến Lục Cửu ôm lấy đầu đau đớn. Hai tai chàng lùng bùng, có lẽ đã bị tổn thương, bước chân cũng không còn vững chãi nữa.
Lục Cửu quỵ xuống, ngũ quỷ lại áp sát. Chàng đầu hoa mắt choáng, không cách nào tránh nét, chỉ còn cách đánh ra một chưởng Phản Bổn Hoàn Nguyên, quét một vòng đại kính tứ phía, một lần nữa buộc ngũ quỷ tránh xa.
Chúng vừa lui lại, tiếng hú lại vang lên. Tiếng kêu thống thiết vang lên liên hồi không dứt, Lục Cửu nghe thấy chẳng khác nào bị đánh trực diện vào đầu, đau đớn vô kể. Không chỉ thính lực mà thị giác của chàng cũng dần mất đi.
Trong tình trạng này, chàng có muốn tập trung chân khí e rằng cũng khó khăn.
Lục Cửu ít va chạm giang hồ, trận này lần đầu tiên gặp đối thủ áp đảo với lối đánh quỷ dị, nhưng nội tâm chàng không những không loạn mà lại tĩnh lặng lạ lùng.
Chàng không chỉ suy nghĩ rành mạch mà còn nhớ lại rất rõ những lời sư phụ truyền dạy trước kia.
Niêm Hoa thần công dựa vào tích truyện niêm hoa vi tiếu của Phật môn viết nên, cũng chia là ba phần chính: Chánh pháp Nhãn tạng, Niết Bàn Diệu tâm, Thực tướng Vô tướng. Nhãn tạng luyện mắt, Diệu tâm luyện tâm, Thực Tướng luyện hình thái. Có thể nói là vốn chẳng có chiêu thức gì, đều là do mắt, tâm, và cơ thể tùy thời ứng biến.
Lục Cửu tư chất hơn người, đã tạo ra không ít chiêu thức cho riêng chàng. Trong tình huống ngặt nghèo này, chàng tụ dưỡng tinh thần, theo phương pháp luyện tâm, tách rời thần trí và thể giác trong giây lát, ngăn cản đau đớn ảnh hưởng đến tinh thần. Trong một sát nha nhỏ nhoi này, Diệu Tâm minh mẫn các giác quan trải rộng, ngay cả làn da dường như cũng có mắt.
Ẩn hiện trong bụi mù là hơi ấm từ thân nhiệt của ngũ quỷ. Chỉ một sát na mỏng manh chúng tiến sát, cũng là sát na toàn thân Lục Cửu phát động.
Nội lực trong người dồn hết vào đầu ngón tay, ngay lập tức bắn ra đồng thời.
Chỉ nghe tiếng rú thất thanh, đồng loạt ngũ quỷ đều đã bất động.
Móc câu cũng chúng vốn đã trói được chàng. Chỉ còn một động tác nhỏ mà chúng đã quá thuần thục là xé xác được Lục Cửu ra. Vậy mà trong sát na mỏng manh trước cái chết, khí lực vô ảnh phát ra từ những ngón tay chàng đồng loạt đã điểm vào huyệt kiên tĩnh của chúng.
Lục Cửu thoát chết, ôm lấy ngực thở dốc. Tay chân và cổ họng chàng đều bị cắt một đường máu nhỏ, nhưng máu chảy ra từ tai và mắt đáng ngại hơn. Thính lực và thị lực chốc lát đều mất đi. Chỉ có Diệu tâm vẫn còn trải rộng. Chàng không thấy vẫn cảm nhận rõ như in tốc độ và sức mạnh của tướng quân đã đến cực điểm. Y lao thẳng đến, đại đao từ dưới quất ngược lên, cơ hồ có thể chém đôi cơ thể Lưu Dung.
Lúc bấy giờ, Lưu Dung xuất đao, trực diện tiếp chiêu.
Đao của đại hán hùng mạnh vô song, đao của Lưu Dung lại sắc bén vô cùng. Khí lực của đại hán như núi, chiêu thức của Lưu Dung lại giống như lưu tinh ngang trời. Tốc độ, sự chính xác, chạm vào sức mạnh, chỉ một điểm mà chém ngang cả đại sơn. Đó cũng là lần đầu tiên trong đêm Lục Cửu “nhìn” thấy được đao chiêu của người này.
Chàng điều hòa từng hơi thở, tai và mắt vẫn còn mờ mịt dù đã dẫn hoạt động lại. Sự đau đớn bấy giờ mới thực sự đánh vào các giác quan.
Vị tướng quân lại ngã xuống. Thanh đại đao nặng nề và cánh tay y đứt rời của y đều ngã xuống.
Vị tướng ngã xuống, con tuấn mã như có tâm tư, hí lên một tiếng cuồng nộ, hai vó trước lồng lên, giáng xuống Lưu Dung.
Y đã toàn lực xuất đao, khí lực đã hết, những tưởng bị đè chết dưới vó ngựa.
Vậy mà chỉ thấy y nhẹ nhích động, vừa tránh đi trong gang tấc, vừa vỗ nhẹ lên ngực con hồng mã, thì tuấn mã điên cuồng đã quỵ xuống cạnh chủ nhân.
Tướng quân mất một tay vẫn còn sống, nhìn thấy y vẫn còn cử động, con tuấn mã cũng dịu đi, cúi xuống liếm lên mặt chủ nhân.
Lưu Dung lúc này mới thở phào một cái, bất chợt khụy xuống một gối, xem ra khí lực đã tận.