Bách Quỷ Dạ Hành (2)

Spread the love

Lúc Lục Cửu rời khỏi phòng, mặt trời đã xuống thấp một chút. 

Kết cấu của ngôi nhà, rõ ràng là một tửu điếm. Phòng của Lục Cửu ở tầng một, bên dưới nhất định là sảnh lớn bán thức ăn. Chàng không nhớ hôm nay là ngày nào, nhưng bên dưới im lặng quá. Vẫn có tiếng động trong nhà bếp, mà tuyệt đối không nghe thấy tiếng người trò chuyện. 

Tầng trệt là phòng ăn. Bàn ghế đều dọn chồng lên nhau, rõ ràng đang đóng cửa. Chỉ có một cái bàn, hai cái ghế đặt xuống và người thanh niên Lục Cửu đã gặp đang loay hoay lấy bánh nướng ra khỏi bếp gạch. 

Lục Cửu đã đi rất nhẹ, mà người kia vẫn nhận ra, liền gọi:

  • Huynh đói không? Ăn cùng ta một chút đi.

Lục Cửu nghe giọng nói của y cất lên thì sự đề phòng đột nhiên giảm đi rất nhiều. Chàng xa quê đã lâu, suýt chết trên sa mạc, lại nghe giọng nói ấm áp đồng hương, tựa có tiếng mưa rơi đâu đó, trong lòng lại tĩnh lặng. 

  • Huynh cứu ta sao? – Chàng hỏi.

Người kia đem bánh ra, bày trên dĩa gốm, gói trong khăn ấm rất tươm tất, bên cạnh lại có hai chén nhỏ đựng muối hạt và hành khô. Y quay lại, vừa lau tay vừa đáp với nụ cười mở rộng.

  • Không phải huynh tự nhảy ra khỏi cái hố đó, ta đã không biết còn có người sống. Ngồi xuống đi, ta đói lắm rồi.

Lục Cửu âm thầm quan sát người đối diện lại chợt nhớ lại cái khoảnh khắc bản thân một lòng khao khát dòng máu trong cổ họng y. Y chắc cũng trạc tuổi chàng, mắt to, sáng, vì khá gầy và khuôn miệng mỏng lại làm đôi mắt to hơn. Bất chợt, Lục Cửu thật áy náy. Chàng thú thật.

  • Lúc đó… là ta muốn giết huynh. Giết bất cứ ai đầu tiên tới, uống máu y để sinh tồn.

Lục Cửu thở dài

  • Có tạ lỗi thì vẫn thật hổ thẹn. 

Nhưng người kia chỉ phẩy tay, chẳng có vẻ gì bận tâm.

  • Bỏ đi, huynh không giết nổi ta đâu. Ta họ Lưu, tên chỉ có một chữ Dung, trong từ dung dị.

Lục Cửu chút nữa đã bật cười, một kẻ mời người lạ bánh bột khô trên sa mạc, vẫn quấn trong khăn ấm, đặt trên dĩa sạch tươm tất, một kẻ hai mươi tuổi, độc hành trên sa mạc, thấy người chết nhảy ra từ huyệt mộ vẫn thập phần bình thản thì dù xét tới nghĩa nào cũng không thể dùng từ “dung dị” mà diễn tả. 

  • Ta họ Lục, tên cũng chỉ có một chữ Cửu. 
  • Nhà huynh thật đông vui.
  • Chữ Cửu trong tên ta là để tưởng nhớ tám người anh trước đó đều đã mất.

Chàng nói ra, chợt thấy mình lỡ lời. Thông thường chàng không thích nói những chuyện buồn, càng không nói những lời như vậy với người xa lạ. Có lẽ vì vậy mà nét mặt Lưu Dung chợt thật nghiêm túc. Vẻ vui vẻ trong mắt y hoàn toàn biến mất. 

Y chợt hỏi.

  • Huynh chạy có nhanh không? Còn chạy nổi không?

Lục Cửu ngẩn người. Chàng có chút bối rối, vẫn đáp.

  • Cũng không đến nỗi tệ. Nếu cần phải chạy, ta sẽ chạy. 
  • Huynh nghỉ ngơi một chút, rồi mau đi đi. Cứ nhắm phía tây nam chạy mãi, chừng hai mươi dặm sẽ thấy một cái giếng cổ, có sẵn một con ngựa tốt chờ ở đó. Cứ cưỡi nó, con ngựa sẽ mang huynh đến trạm nghỉ tiếp theo rồi từ đó, theo các thương đoàn mà rời khỏi sa mạc.

Lục Cửu không có chút gì là khẩn trương. Chàng hỏi:

  • Ngựa của huynh chắc không phải đứng đó chờ ta. Chỗ này cũng không phải tự nhiên mà bỏ hoang. Sắp có chuyện gì sao?

Lưu Dung nghiêm túc đáp:

  • Huynh đã xuống quỷ môn quan một lần rồi, ở lại đây, nhất định sẽ lại gặp quỷ. Đêm nay thôn này sẽ là nơi bách quỷ dạ hành.
  • Bách quỷ dạ hành… không phải là một truyền thuyết ở Phù Tang sao?
  • Cố Sa Mạc Vương, Triệu Trác Minh có hai vị vương phi, một trong số họ là âm dương sư của xứ Phù Tang. Nàng không chỉ có thể tiên đoán thời tiết, bói toán vận mệnh mà còn có thể dự đoán thời điểm, địa điểm xảy ra Bách Quỷ Dạ Hành để người ta di tản. Chính vì vậy mà cái thôn này không có một bóng người nào. Đều đã tránh nạn hết rồi.

Lục Cửu nheo mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. 

  • Người dân thì di tản hết, còn huynh thì ở lại đây chờ quỷ sao? Ta nhìn không ra huynh có điểm nào giống một tiểu nhị ở lại trông khách điếm.

Lưu Dung cười cười.

  • Ta cũng từng gặp một âm dương sư, đã xin một đạo bùa dán ngoài cửa lớn, hy vọng ma quỷ tránh ta ra.
  • Vậy còn những người dựng trại ngoài cồn cát kia, xem chừng hàng ngũ ngay ngắn, đội hình rất có trước sau đã qua huấn luyện nghiêm ngặt. Họ cũng đã xin bùa đến ngắm quỷ chăng?

Lưu Dung mơ hồ đáp.

  • Quỷ chẳng phải để ngắm. Kho báu của quỷ mới là thứ đáng xem.
  • Vậy ra huynh là vì kho báu?
  • Ta chỉ là một lãng khách nghèo, dĩ nhiên là muốn tìm kho báu.
  • Kho báu đủ để đoàn người ngoài kia tụ tập đông như vậy, hẳn là lớn.

Lưu Dung vẫn chỉ cười. Y lại hỏi.

  • Nhìn y phục của huynh không phải là người phải lo lắng đến vật chất. Nhân lúc trời còn sáng không phải nên đi sao?

Lục Cửu uống một ngụm nước nữa, xoay tròn cái ly, lại hỏi:

  • Chủ quán có thể bỏ lại nhiều bánh bột, nhưng chắc chắn chẳng để lại giọt nước nào? Huynh chia nước cho ta không sợ thiệt cho mình sao?

Nước ở sa mạc quý hơn vàng, dĩ nhiên khắp thị trấn chẳng có một giọt nào. Nước mà Lục Cửu uống đều là do Lưu Dung mang theo. Bây giờ Lục Cửu chịu đi, Lưu Dung cũng sẵn sàng chia cho chàng nửa bình nước còn lại của mình. Lục Cửu nghe y nói, điểm một nụ cười. Chàng đổ phần nước còn lại trong ly vào bình da dê của mình, đáp lại:

  • Chỗ nước này là đủ cho đêm nay rồi.

Nói rồi chàng lại vẫn bình thản ngồi ăn bánh bột nướng với muối và hành khô. Lưu Dung nhìn chằm chằm một hồi, lại hỏi.

  • Huynh thật không đi? 

Lục công tử mỉm cười.

  • Huynh biết ta làm nghề gì không? Là thương buôn. Thương buôn đã nghe đến kho báu, nhất định phải tìm.

Lưu Dung bật cười lớn khiến Lục Cửu thắc mắc:

  • Kẻ khác sẽ mắng chửi ta ngu ngốc, hoặc trở mặt với ta. Huynh cười lớn như vậy là có ý gì?

Lưu Dung đáp:

  • Ta là kẻ tham lam nên cũng thích người tham lam. Nếu sáng mai chúng ta còn sống, hãy kết thành huynh đệ đi.
  • Được, cứ như vậy đi.

Lục Cửu đập bàn, cười lớn. Không biết bao lâu rồi, chàng mới thấy vui như vậy. Có lẽ, là từ lúc bước chân xuống huyệt mộ, từ lúc nhận ra mình chỉ vừa hai mươi tuổi, đã sống hai mươi năm với trách nhiệm về cuộc đời của những ca ca đã mất. Cuộc đời của Lục Cửu sinh ra đã bọc lụa hồng, trải thảm đỏ, vốn dĩ chẳng có gì phải lựa chọn. Nếu không chuyên chú làm ăn, thì sản nghiệp gia tộc vẫn đủ cho chàng ăn sung mặc sướng nhiều đời không lo nghĩ. 

Chàng là con chim quý trong lồng son, đến tận bây giờ mới lần đầu cất cánh bay. Số phận lại đẩy chàng đến sa mạc, lại gặp phải bách quỷ dạ hành, tao ngộ một kẻ lạ lùng. Kẻ này có cái khí chất làm người khác tín nhiệm. Lục Cửu từng gặp qua rất nhiều loại người, chàng rất tự tin vào nhãn quan của mình, có thể nhìn ra cái khí chất của kẻ khác. Nếu lần này nhìn lầm, xem như thua một ván cược lớn. Mạng của chàng vừa mới có lại, nếu lại thua mất đi cũng là may mắn cho thêm một chút thời gian ly kì.

Bọn họ cứ như vậy ngồi trong quán rượu bỏ hoang ăn bánh bột nướng với muối hạt và hành khô, ngắm hoàng hôn xuống. Mặt trời đại mạc hoang liêu, chìm vào cát như rơi vào biển lửa, bùng lên chút nhiệt lượng cuối cùng rồi chuyển lạnh đến se sắt. 

Đêm sa mạc lạnh lẽo kéo đến thật nhanh chóng. Bầu trời rộng mở đầy tinh tú, lại càng khiến con người thêm bé nhỏ. 

Giờ sửu ba khắc thì quỷ tới. 

Một đoàn quỷ dài, đầu trâu mặt ngựa, kèn trống thanh la não bạt ồn ào tứ phương, vọng động trong gió hú sa mạc lại càng ghê rợn. 

Một bầy khuyển quỷ đi khắp các cửa nhà đáng hơi mở đường, dò thám. Một nhà sư đầu to như cái đấu đi chăn lũ khuyển quỷ. Theo sau lại là một lũ nữ quỷ lưỡi dài, một đám lâu la lục súc mặt mày toàn máu me. 

Lục Cửu ở trong khách điếm cũng có chút kinh hãi. Bất luận thì người hay quỷ thật, lớp hóa trang, y phục của đoàn dạ hành thật ghê rợn. Hành vi, cử chỉ của chúng cũng thật rất man rợ. Chàng thoáng nhìn phản ứng của Lưu Dung, trong bóng tối thật không thất rõ mặt, chỉ thấy ánh mắt y rất sáng, rất chăm chú quan sát bên ngoài. 

Đám khuyển quỷ bao vây căn khách điếm, không tiến vào, nhưng đồng loạt hít ngửi bên trong. Lục Cửu không dám thở mạnh, quả thực trong lòng cũng có chút nghi hoặc đám ma quỷ này là hư hay thực. Chàng thực lòng lo lắng chúng ngửi ra hơi thở của người sống bên trong.

Lục Cửu nhiều ngày ở trong huyệt mộ với xác chết, trên người chàng thực sự rất khó ngửi, nhưng có lẽ cũng nhờ vậy mà lũ khuyển quỷ chẳng quan tâm đến căn khách điếm nữa. Đám yêu ma bên ngoài bắt đầu quy tụ lại. 

Chủ nhân của chúng có lẽ sắp đến. 

Một đoàn âm binh mang cờ trắng đi trước, một chiếc kiệu tang đi sau, phía sau nữa là một đoàn hàng mấy trăm người bị trói vào nhau đang bị đẩy lên phía trước. 

Hai con quỷ lớn cầm chùy vung mạnh vài cái, phạt ngang một chái nhà gạch nhỏ. Lũ quỷ khác lại nhanh chóng đem đến bàn ghế gỗ, củi rơm cướp từ trong nhà dân ra đổ đầy vào đó. Sau cùng mấy con quỷ phía sau đem tới một cái vạc khổng lồ, đổ đầy dầu vào trong.

Lũ quỷ châm lửa đốt, tạo thành một cái vạc dầu khổng lồ dần sôi lên. Trong khi đó một lũ tiểu yêu kéo lại một dàn giáo, lại chia cắt một số người bị bắt, lùa lên trên dàn.

Lục Cửu ở trong khách điếm nhìn ra ngoài mà thấy lạnh người. 

Bỗng bên ngoài, tiếng trầm ồn của một con quỷ vọng đến.

  • Kẻ nào trốn chạy sẽ có kết cục như thế này, phần còn lại của các ngươi, thấy đó mà làm gương.

Tiếng kêu khóc vọng lên dậy trời. Lũ quỷ đầu trâu mặt ngựa ra sức đánh đập những người muốn vùng dậy. Trong khi đám quỷ khác đã kéo những người trên dàn giáo đến cạnh vạc dầu sôi.

Trước lúc trời tối, Lưu Dung đã dặn dò Lục Cửu rất cẩn thận, bất nhất xảy ra chuyện gì cũng không được manh động. Nhiệm vụ của Lục Cửu chỉ là ở yên một chỗ, chờ đến lúc Lưu Dung ra hiệu thì bỏ chạy thật nhanh và chờ trời sáng. Nghe có vẻ thật là đơn giản. 

Tuy nhiên phải ngồi im mà mục kích người sống bị quăng vào vạc dầu sôi thì thật không dễ dàng gì.

Người đầu tiên bị kéo ra ngoài mép dàn giáo, Lục Cửu cũng không thể chờ nữa. 

Chàng lao ra khỏi quán trọ, tung người lên như cắt, ném đi những mảnh đá vụn trong tay, điểm huyệt con tiểu yêu giữ người trên dàn giáo. Dàn tiểu y đang nhao nhao chưa hiểu chuyện gì thì đã thấy một bóng người xuất hiện, chộp lấy cổ họng con tiểu yêu quăng đi. Nhanh như cắt, cả một dàn tiểu yêu đều rơi rụng xuống đất, Lục Cửu cũng đã cắt xong dây trói cho những người trên dàn. 

Nhưng vừa xuống khỏi dàn giáo thì họ cũng chẳng có đường mà chạy nữa.

Quỷ binh quỷ tướng, trùng trùng điệp điệp đã vây tới rồi.

Lục Cửu thực sự không nghĩ được cách nào có thể bảo vệ hết mấy trăm người này khỏi đám ác quỷ bên dưới.

  • Chạy về khách điếm.

Tiếng của Lưu Dung hét lên ngay bên dưới.

Đoàn nô lệ bị vừa được giải phóng chạy đi ngay lập tức, Lục Cửu cũng nhanh chóng bảo hộ bảy người trên dàn giáo chạy đi.

Bên dưới, Lưu Dung đứng cạnh vạc dầu khổng lồ, có vẻ thật điềm nhiên chờ bọn yêu ma xông đến. 

Tiếng lửa cháy rừng rực, ánh sáng đỏ và sức nóng tỏa ra biến dạng cả không khí càng làm cái bóng của bọn đầu trâu mặt thêm méo mó.

Đám quỷ đầu tiên tràn đến, họ Lưu đánh ra một chưởng nhắm thẳng vào bức tường của chái nhà đang cháy. Mất đi một điểm tựa, cả vạc dầu sôi tràn xuống, hướng thẳng vào đám quỷ binh.

Trong tiếng la hét thảm thiết vang động, Lưu Dung phóng vút lên mái nhà, ngay phía sau y, một cặp hắc bạch nhị quỷ bám theo sát gót.

Lục Cửu cũng không khá hơn. Chàng bảo vệ những nô lệ chạy về phía khách điếm chỉ vài bước đã thấy khoảng mươi con khuyển quỷ chặn đường, đồng loạt đánh đến.

Võ công của chúng không quá cao, nhưng tàn bạo, toàn nhắm vào các bộ vị hiểm độc. 

Lục Cửu trước giờ tự mình luyện võ, hiếm khi đối chiêu với ai. Trong thời khắc sinh tử, chàng theo bản năng bộc phát, toàn bộ cơ thể mềm như gió, uyển chuyển tránh đi sát chiêu, trong khoảnh khắc đã điểm vào huyệt kiên tĩnh của mười mấy con khuyển quỷ.

Là người, không phải quỷ. Là người có máu có thịt, có huyệt đạo cũng có hơi ấm. Lục Cửu ngay lập tức nhận ra. Dù chàng không tin vào quỷ cũng có ít nhiều chấn động. Người có thể đi ném người vào vạc dầu sôi sao?

Ý nghĩ vừa thoáng qua, Lục Cửu đã thấy ánh bạc giăng đầy trời. 

  • Chạy mau!

Chàng thét lớn. 

Tên bắn xuống như mưa, nhuốm cả mặt đất bằng thành biển máu. Những nô lệ tránh không kịp, kể cả những tên khuyển quỷ bị Lục Cửu điểm huyệt, đều đã chết.

Vừa chạy, Lục Cửu vừa quay lại tìm Lưu Dung. Không còn thấy cặp hắc bạch vô thường đâu nữa, chỉ thấy thân ảnh y phóng vút qua trận mưa tên, lao về phía kẻ địch. 

Lục Cửu thất kinh, vừa quay lại tiếp ứng, đã thấy ánh chớp lóe lên, chẳng rõ là đao kiếm hay lôi điện, mà mưa tên đã ngừng lại, không khí buổi đêm chỉ còn sực nức mùi máu tanh.

Bốn bề im bặt.

Chiếc kiệu tang nãy giờ im lặng bật mở.

Bên trong bước ra một thiếu niên, một ông lão. Thiếu niên áo trắng, mặt đẹp như hoa, lại cố tình tô son, đánh mắt, thật có mấy phần giống như ả đào trong tuồng hát. Ông lão già rất già, trán cao nổi bướu, đầu to gấp đôi người thường, tay chống gậy đàn hương. 

Lưu Dung đứng trước mặt hai người họ, xung quanh là tử thi và một lũ quỷ binh còn sót đang gom lại thành một vòng tròn.

Lục Cửu bị đám cháy từ vạc dầu sôi chặn lại, chỉ có thể nhìn từ xa.

Chàng không nghe thấy họ nói, chỉ thấy bọn họ xuất chiêu.

Một già một trẻ, cùng lúc xuất chiêu, nhanh đến độ nhạt nhòa thân ảnh. Hai người bọn họ chẳng mấy chốc biến thành mười mấy bóng hình bao quanh lấy Lưu Dung. Tiếng cười của thiếu niên the thé, rít lên xé gió là lũ quỷ xung quanh đều ôm đầu bịt tai. 

Những điểm hàn quang bắn ra từ cây gậy của lão già như mưa bão. Kể cả đám quỷ binh đang tụ lại cũng bị trúng phải, không kịp kêu lên tiếng nào đã chết.

Lục Cửu nhìn cảnh tượng trước mặt, quả thực không khác gì địa ngục.

Một lần nữa chàng lại thấy Lưu Dung ra tay nhưng lại như chẳng nhìn thấy gì. Nhãn lực của Lục Cửu hoàn toàn không thấy được chiêu thức đã xuất ra. 

Thứ duy nhất Lục Cửu nhìn kịp là bàn tay chạm vào cán đao của họ Lưu và tia máu đỏ từ cổ họng của cặp lão – ấu song sát.

Một chiêu đánh ra, đầu của họ đã rơi xuống. Không chỉ vậy, cả một vùng toàn là máu đỏ, tất cả tàn binh của đoàn bách quỷ dạ hành đều đã chết.

Từ đầu đến cuối, Lục Cửu thực sự không nhìn thấy nổi đường đao của Lưu Dung. Định thần lại đã thấy y ở bên cạnh mình.

  • Chúng sẽ còn tới nữa. 

Lưu Dung nói, kéo Lục Cửu quay lại khách trọ.

Lục Cửu giữ lấy lấy vai y, chàng hỏi.

  • Bọn họ đều là người… hà tất phải giết hết?

Lưu Dung không đáp, chỉ tiếp tục đi về. Chẳng có cách nào, Lục Cửu cũng bước theo, trong lòng chưa bao giờ lại nặng nề đến thế.

Người sống sót tất cả đều đã tập trung lại quán trọ. Nhìn thấy Lưu Dung và Lục Cửu bước vào, bọn họ cũng sợ hãi chẳng khác nào nhìn thấy lũ quỷ kia.

Lưu Dung cởi bình nước bên thắt lưng, đưa cho Lục Cửu.

  • Huynh giúp được ai thì giúp. Muốn sống thì đừng rời khỏi đây trước bình minh.

Nói rồi y lại bỏ ra ngoài hiên ngồi, thật chẳng giống vẻ hoạt ngôn lúc ban ngày.

Lục Cửu thở dài. Nhưng chẳng có thời gian để lo nghĩ. Khá nhiều người bị thương, có cả một đứa trẻ sơ sinh đang khóc váng trời.

Mẹ của đứa nhỏ chết rồi, nó cũng đã đói sữa mấy ngày. Lục Cửu lẳng lặng đi lục ít bánh bột còn lại, đổ một ít nước trong bình vào, bóp nát ra đưa cho người phụ nữ đang giữ đứa bé.

Chàng chia bánh cho mọi người, cũng giao bình nước của Lưu Dung cho họ. Chàng vừa an ủi họ, vừa rất ân cần và từ tốn, khiến sự sợ hãi chỉ trong vài thời khắc đã trở thành quý mến.

  • Cứu chúng tôi với…

Người phụ nữ đang ôm đứa trẻ sơ sinh nắm lấy tay Lục Cửu.

  • Làng chúng tôi chẳng còn gì để cống nạp. Chúng tôi không muốn bị bắt làm nô lệ mới phải chạy trốn mà thành thế này… Nếu chúng bắt lại được chúng tôi… chúng không chỉ thả chúng tôi vào vạc dầu… xin hãy rủ lòng thương.

Lục Cửu vỗ vỗ bàn tay người phụ nữ, chàng mỉm cười.

  • Chỉ cần ở đây tới lúc bình minh thôi. Bình minh, chúng sẽ không tới nữa. Lũ quỷ sẽ đi hết. Ngôi nhà này đã được âm dương sư yểm bùa phù trợ rồi.

Người phụ nữ khóc thút thít nhưng cũng đã yên dạ mấy phần.

Lục Cửu thu xếp cho mọi người ổn định dưới sảnh, lại ra ngoài hiên ngồi cạnh Lưu Dung.

Đêm sa mạc rất lạnh, y chỉ mặc chiếc áo vải thô mà mồ hôi ướt đẫm người, sắc mặt trong đêm nhợt nhạt cũng có mấy phần như đã nhiễm âm khí của yêu ma.

Chàng nhớ sư phụ của chàng từng nói, võ công càng nhanh, sức công phá càng mạnh, ngược lại phản chấn lên người sử dụng càng lớn. Những loại võ công như vậy tồn tại chỉ là để hại mình, hại người. Nhưng hôm nay nếu không phải là thứ võ công uy mãnh dường đó, bao nhiêu người sẽ sống sót? Lục Cửu nhìn người chết, máu chảy, thâm tâm cũng có chút bất bình, mà cũng có ngưỡng mộ. Giống như kẻ nhìn thấy lưu tinh phát tiết, sinh mệnh đốt cháy trong chiêu thức, cũng thật huy hoàng, tráng lệ làm sao.

Lục Cửu lẳng lặng ngồi xuống, đưa cho Lưu Dung bình nước của chàng.

Lưu Dung hỏi.

  • Huynh không chừa cho đường về nữa sao?
  • Tính xa quá cũng không tốt. Đến chừng đó ta sẽ lại tính tiếp.

Lưu Dung uống một ngụm nước, mắt vẫn nhìn chăm chú vào bóng đêm lại nói.

  • Huynh vẫn nhất quyết không đi sao?

Lục Cửu lắc đầu. Chàng hỏi.

  • Bọn yêu ma vốn không đem theo châu báu. Xem ra, chúng chính là vì kho báu mà đến thị trấn này phải không? Ta không thấy trước cửa nhà có dán bùa. Quỷ vẫn chừa ngôi nhà này ra, có lẽ đạo bùa âm dương sư cho huynh là vị trí của kho báu chôn giấu trong khách điếm này.

Lưu Dung không nhìn y, cười khổ nói.

  • Huynh thông minh thật. Kho báu đúng là chôn ở đây, cũng là cống phẩm của chúng cho bách quỷ.
  • Bách quỷ? Chúng mang mặt nạ, giả thần giả quỷ, mặc sức làm chuyện ác, lẽ nào để che giấu thân phận thực sự… như vậy chúng vốn là…
  • Là quan binh.

Lưu Dung đáp gọn. 

Lục Cửu “a” lên một tiếng, lại rơi vào trầm ngâm. 

Lưu Dung nói tiếp.

  • Quan binh và thương nhân, quan binh và giang hồ đều có mối quan hệ sâu sắc. Các đại môn phái đều phải được quan binh chống đỡ, minh chủ võ lâm giống như một cái chức quan để triều đình quản chuyện giang hồ. Quan binh không có thương nhân thì không có ngân lượng, không có giang hồ thì không thể làm được những việc bẩn thỉu. Ngân lượng từ những việc bẩn thỉu trong giang hồ, có lẽ cũng không thua kém gì tiền hối lộ của thương nhân.

Lục Cửu nghe mấy lời đó xong, đấm thật mạnh vào tường đá. Bàn tay cũng rách ra một đường chảy máu. 

Lưu Dung không để tâm. 

Lục Cửu hai mươi năm sống đều trong sạch, nhưng gia sản của chàng thì không, quá khứ của dòng họ thì không. Chàng vẫn nhớ như in lời phụ thân căn dặn “Vì tổ tiên chúng ta cấu kết tham quan, gây nạn cho dân mà tám anh trai của con đều phải chết. Con nhất định phải sống cho tốt.”

Lời của phụ thân vừa là căn dặn, lại vừa giống như một lời nguyền dành cho Lục Cửu. Chàng ngày ngày cố gắng không để tâm, nhưng cái ý nghĩ: Ta được sống để trả nợ cho dòng họ, lâu lâu lại xuất hiện trong đầu. 

Lục Cửu bực dọc hỏi.

  • Còn bao nhiêu người sẽ đến nữa?
  • Ta không biết. 
  • Chúng đến bao nhiêu, huynh sẽ giết bấy nhiêu sao?
  • Bọn người này không phải chết bớt một chút cũng là chuyện tốt sao?
  • Huynh không phải là thần, không thể phán xét sinh tử của người khác. Những kẻ lâu la lục tốt đều là do lệnh trên mà làm, họ còn có gia quyến… không phải huynh có thể tha nương tay với kẻ nào thì tốt kẻ đó sao?
  • Vì vậy, ta mới nói huynh đi đi.

Lục Cửu hiểu rõ chàng đa sự. Trong tình cảnh này, y không giết người thì người cũng giết y, giảng giải đạo lý đều vô nghĩa.

  • Đầu lãnh của chúng ở đâu? – Chàng hỏi. – ta sẽ đi gặp bọn họ.

Lưu Dung bật cười, không đáp. Lục Cửu lại nói.

  • Không phải huynh nói thương nhân và quan binh vốn có quan hệ mật thiết sao? Nếu vấn để chỉ là tiền, thì ta thương lượng được.  

Lưu Dung vẫn im lặng. 

Lần này Lục Cửu nhịn không nổi, chàng gắt lên.

  • Mã tặc giết người cướp của, huynh cũng là đang giết người cướp của đó thôi. Dù là giết ai vẫn là mạng người. Có đáng không? Còn những nô lệ vừa mới thoát chết trong kia nữa, có cả một đứa trẻ sơ sinh. Ít nhất hãy để ta thử. 

Lần này, Lưu Dung đáp lại:

  • Họ không sống được đâu. Để kiểm soát nô lệ, bọn mã tặc cho họ uống một loại cổ độc có thể điều khiển tâm trí, sinh ra ảo giác. Chỉ cần kích hoạt bằng một thứ âm thanh đặc biệt, hoặc đến kì không có thuốc cầm cự, con trùng độc trong não sẽ cắn xé khiến người ta đau đớn đến phát điên mà chết. Cùng lắm chỉ có đứa bé sơ sinh là không bị thả độc trùng, huynh muốn cứu nó thì đem nó chạy đi.
  • Mã tặc cũng đã đến đây? 

Lưu Dung chỉ về phía những ngọn đồi cát.

  • Chúng ở hướng đó, quan sát mọi chuyện trong thị trấn này.

Lục Cửu trầm ngâm một chút, lại hỏi.

  • Chúng chỉ quan sát mà chưa ra tay, vì muốn mượn tay huynh trừ khử thế lực đang đòi hỏi sa mạc cống nạp? Quan binh đi thu cống phẩm cũng không cần dùng nhiều người đến vậy… rốt cuộc kho báu ở đây lớn đến mức nào?

Lưu Dung thở dài.

  • Huynh thật đa sự. Bách quỷ dạ hành là thời điểm thu thuế đen trên sa mạc của quan binh, bình thường cũng không cần đông đúc lắm. Riêng lần này là phần chia cho tổng cộng ba mươi năm trị vì mà sa mạc vương từ chối hợp tác với trung nguyên gộp lại. Bách quỷ đem đi gần như toàn bộ chủ lực của mình. 
  • Sa mạc vương? Ba mươi năm từ chối hợp tác, là ý gì? 

Lưu Dung lại thở dài lần nữa. Y không trả lời rõ ràng, chắc chắn Lục Cửu không chịu buông tha nên đành phải nói.

  • Sa mạc vốn có sa mạc vương. Triệu Trác Minh, sa mạc vương đời thứ mười bốn, vốn không thích luồn cúi các thế lực từ Trung Nguyên, nên đã tìm cách mở đường ra các quốc gia khác để buôn bán, trao đổi. Ông ta có hai ái phi, một người là âm dương sư xứ Phù Tang, một người khác là một chiến binh lừng lẫy Phù Ngọc Na Trác, còn gọi là sa mạc Quỷ Mẫu. Năm ngoái, Triệu Trác Minh qua đời, trung nguyên liền cử người đến đàn áp. Hai vị vương phi của ông ta bằng mặt không bằng lòng lẫn nhau, thế lực của sa mạc vì vậy mà cũng suy yếu đi. Quan binh cuối cùng cũng đàn áp được hai người đàn bà. Họ không chỉ phải cống nạp hàng tháng mà còn phải trả khoản bồi thường cho ba mươi năm Triệu Trác Minh từ chối Trung Nguyên. Khoản thuế này rất lớn, nên các băng mã tặc nổi lên đều là người của Quỷ Mẫu cướp bóc để bù vào. Còn nô lệ bị bắt đi cống nạp là người của Phù Tang vương phi bắt đi.

Lục Cửu chau mày. 

  • Một người cai quản nô lệ, một người cướp bóc, hai vị vương phi của sa mạc vương xem ra đều đáng sợ. Bọn họ một mặt đồng ý trả bồi thường, một mặt khác muốn một lần tiêu diệt chủ lực của quan binh. Khoản bồi thường chôn ở đây, huynh ở đây cũng để giết người. Nếu thành công thì thù hận trút hết lên người huynh, thất bại thì cũng tiêu hao sinh lực địch. Xem ra tùy vào tình hình mà các trại binh ngoài kia có quyết định tấn công quan binh trong này hay không. Rốt cuộc các trại ngoài kia là lực lượng của vị vương phi nào? Huynh đã thỏa thuận với ai?
  • Người nào cũng không đáng tin. – Lưu Dung đáp.
  • Bạo lực không phải con đường duy nhất. Ta sẽ đến gặp hai vị vương phi của Triệu Trác Minh, đưa ra một đề nghị mới, chỉ có mùi tiền, không có mùi máu.

Lưu Dung đã mở miệng muốn cản nhưng nghĩ gì lại nói.

  • Nếu huynh muốn thử, hãy đi gặp vị vương phi xứ Phù Tang. Ít ra, bà ấy sẽ nói chuyện trước khi tàn sát. Và hãy nhớ tất cả các thỏa thuận đều phải đòi cho được Kim Triện Ấn, đó là ấn phù đại diện cho quyền lực và uy nghiêm của sa mạc vương. Không có nó, không có lời hứa nào đáng tin.
  • Được. – Lục Cửu đáp. – Ta sẽ đàm phán với bà ta. Sáng sớm ngày mai, ta sẽ đưa Phù Tang vương phi đến đây cùng một thỏa thuận cho sa mạc cũng như thuốc giải trùng độc, huynh đừng chết tới lúc đó. 

Lưu Dung cười khổ.

  • Huynh thừa biết ta không chết. Huynh chỉ muốn ta bảo hộ những người kia. Có điều…

Lục Cửu không để y nói hết, liền cướp lời.

  • Đa tạ huynh trước vậy. Đứa trẻ sơ sinh không ai chăm sóc ta sẽ mang theo… Xin huynh bảo vệ bọn họ… cũng hy vọng huynh… tha chết được cho người nào thì tha. Bất luận là quỷ hay là người, sinh mệnh đều vô cùng trân quý.

Lưu Dung thật chẳng còn gì để nói. Sa mạc đáng sợ, bách quỷ phiền phức mà Lục đại thiếu gia này còn phiền nhiễu hơn bách quỷ mấy phần. Y còn chưa đáp, thì đột nhiên đứng phắt lên, đôi mắt rực sáng hướng về màn đêm vô tận bên ngoài đầy căng thẳng.

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!