Bách Quỷ Dạ Hành (1)

Spread the love

Lục Cửu mười lăm tuổi tiếp quản sản nghiệp Lục gia, mười tám đã nổi danh khắp giới thương nhân. Chàng không chỉ kiếm được rất nhiều tiền, còn rất chú trọng giúp đỡ các thương nhân đồng hương, lại mở rộng buôn bán với khắp các tỉnh thành, chẳng bao lâu đã thành lập một thương hội vững chắc. Thương hội dưới sự điều hành của Lục Cửu tạo ra rất nhiều ảnh hưởng tốt đẹp, mô hình lan rộng, lại khiến chàng càng được tín nhiệm hơn.

Năm đó y khoảng hai mươi tuổi. Quả thực, đã trải qua hai mươi năm đầu đời thật là êm đẹp, viên mãn, cho đến đúng ngày sinh thần của mình lại gặp tai họa sinh tử quan đầu. 

Lục thiếu gia muốn hướng ra ngoài, mở một đường buôn đi ngang sa mạc. Đích thân Lục Cửu đi cùng đoàn thương nhân. Thương nhân, vệ sĩ đều là trăm người chọn một, kinh nghiệm đầy mình. Nhưng sa mạc là một địa bàn ác hiểm hơn quá nhiều so với tưởng tượng của Lục thiếu công tử.

Ngày sinh nhật của Lục Cửu, đoàn người trên sa mạc dựng lều, mở một buổi tiệc nhỏ. Không ngờ rượu đã bị bỏ độc từ lúc nào. Rồi mã tặc xuất hiện.

Chúng đến từ trong cát, lại biến mất vào trong cát. 

Thương đoàn toàn bộ đều bị khống chế. Lục Cửu dù vẫn còn tự do, nhưng một mình chàng không thể nào cứu được tất cả mọi người. Một mình chàng cũng vô phương sinh tồn trên sa mạc. Vì vậy Lục Cửu tình nguyện đổi lấy tự do của mình để cứu mạng thương đoàn.

  • Ta là Lục Cửu của Giang Nam, đệ nhất phú hào. Các ngươi mang ta về thành Tô Châu sẽ đòi được món tiền chuộc rất lớn.

Bọn cướp ngoài mặt đồng ý. Tuy nhiên sau khi bắt được Lục Cửu thì lại trở mặt.

  • Ngươi võ công quá cao, bọn ta không tự tin mang ngươi đi nguyên vẹn. Chặt tay chân người thì ngươi không về tới Tô Châu được. Trên sa mạc, không có chỗ cho lũ tàn phế.

Chúng nói rồi giết những người già trong thương đoàn, bắt tráng đinh, và cũng không tha cho Lục Cửu. 

  • Hôm nay là sinh thần của ngươi, cũng là ngày dỗ của ngươi. 

Nói rồi, chúng đẩy một công tắc trên tảng đá lớn, mở ra một hầm mộ sâu. Mùi xú khí của tử thi phân rã bốc ra nồng nặc. Mấy tay mã tặc nhăn mũi, ném chàng vào huyệt mộ, niêm phong lại để chàng từ từ chết đi. 

Trong bóng tối, ngày hay đêm đều không phân biệt được, chỉ có mùi tử khí nồng nặc, cái nóng và cái khát là thường trực.

Lục Cửu tiết kiệm mọi sức lực. Chàng uống nước tiểu của chính mình để sống, cả ngày chỉ nằm yên, cố giữ một hơi sức cuối cùng. Chàng thầm nghĩ, nơi này là huyệt mộ bọn cướp chôn người thì chúng nhất định còn trở lại chôn những nạn nhân tiếp theo. Nhiều thi thể chỉ mới bắt đầu phân hủy, có thể thời gian bọn cướp trở lại để chôn người mới không lâu. Chỉ cần chàng còn sống tới khi cánh cửa mở ra, chàng vẫn có thể bắt lấy một kẻ trong số chúng. Tốt nhất là cướp được nước. Nếu không thể, thì chàng vẫn có thể uống máu kẻ bị bắt thật nhanh. Chỉ cần còn có lại sức lực…

Lục Cửu bật cười với chính mình, đã đến lúc chàng nghĩ tới việc uống máu, ăn thịt người rồi sao?

Chàng cười đến chảy cả nước mắt. Thật ngu ngốc! Đâu phải lúc để lãng phí nước trong cơ thể thế này.

“Người sống… người sống…”

Phải chăng có ai đó đang nói trong bóng tối? Lục Cửu chỉ nghĩ mình đang tưởng tượng ra, các xác chết đói khát đang thức giấc, cố sức bò lại tìm uống máu tươi của chàng mà sống lại.

Lục Cửu cười nhạt. Chẳng có ai cả. Trong bóng tối của sa mạc, kể cả hồn ma cũng không lai vãng được.

Ta phải sống. Chàng thầm nghĩ. 

Chàng nhất định sẽ giết tên cướp đầu tiên tới đây.

Chàng nhất định phải giữ lại sức lực để sống tới lúc đó.

Mộng mị nối tiếp nhau. Lục Cửu thấy quê hương, nhận ra nhà, lại chẳng tìm thấy ai, đi loanh quanh chỉ thấy mình mình giữa tiếng vang mênh mông của thời gian chảy ngược.

Chàng bỗng nhận ra mình mới hai mươi tuổi, vẫn còn chưa thực sự sống, chưa biết đến cuộc đời là gì.

Chàng lại nghĩ đến tương lai. Nhất định chàng sẽ rời khỏi Giang Nam, đi đây đi đó thật nhiều. Chàng cũng muốn dựng một căn nhà mới, thanh nhã hơn kiến trúc bề thế của Lục phủ, có lẽ cũng sẽ chọn một địa điểm mới… có lẽ là một thung lũng đẹp, ấm áp, bốn mùa thơi tiết đều là xuân hạ… và chàng sẽ trồng đầy hoa đỗ quyên. Sắc màu rực rỡ của những khóm hoa đỗ quyên đua nở lúc cuối xuân đầu hạ mới thật là tràn trề sinh khí làm sao.

Lục Cửu rất muốn buông thả theo những giấc mộng, nhưng chàng lại ép buộc mình quay lại thực tại, chịu sự tra tấn của cơ thể đang tới giới hạn tận cùng. 

Không biết bao nhiêu ngày đã trôi qua.

Lúc Lục Cửu nghĩ chàng không mơ nữa, chỉ đang rơi vào bóng đêm thì chàng cảm thấy ánh sáng.

Cửa mở!

Tất cả tiềm lực trong người Lục Cửu đều phát động.

Chàng phóng khỏi huyệt mộ, lóa mắt vì mặt trời vẫn toàn lực một chiêu tất sát nắm vào cổ họng của kẻ đầu tiên xuất hiện.

Chàng muốn dòng máu nóng của kẻ đó, nước…

Mặt trời chếch xuống, cát vàng rực rỡ nhuộm đỏ gay.

Lúc ngón tay Lục Cửu sắp chạm vào yết hầu của kẻ kia thì chàng nhận ra y chỉ là một người còn rất trẻ. Có lẽ cũng chỉ độ chừng hai mươi tuổi như chàng, trong đôi mắt to, trong sáng của y có lẽ cũng chưa biết cuộc đời là gì, giống như chàng vậy.

Và cũng vì cái lẽ đó, chàng chẳng bao giờ đâm được vào cổ họng y. Lục Cửu rơi xuống, sinh lực đã cạn. Lần này, cả mộng chàng cũng không thấy nữa.

*

Lục Cửu không chết.

Chàng bị cái nóng làm tỉnh lại. Cái nóng cơ hồ đã là mặt trời lên đến đỉnh cao nhất. Cái nóng này, là thứ duy nhất để Lục Cửu nhận biết một ngày nữa đã đến trong bóng tối của hầm ngục. Tuy nhiên, lần này, mở mắt ra không phải là bóng tối, cũng không phải ngục đã đầy tử thi, mà chàng đang nằm trên một chiếc giường thô, trong một căn phòng nhỏ. Bên cạnh còn có một mình nước đậy kín, một ít trái cây khô, dưới giường còn có chậu tiểu tiện để sẵn sàng. 

Lục Cửu từng chút một ngồi dậy, cố gắng không chuyển động quá nhanh khi với lấy bình nước. Chàng một nửa choáng váng, mơ hồ, một nửa tâm trí đã bắt đầu tỉ mỉ quan sát căn phòng. Những việc trước khi ngất đi cũng quay lại rất rõ ràng. 

Người thanh niên trạc tuổi chàng, ánh sáng mặt trời, ngọn gió sa mạc… mọi chi tiết trong khoảnh khắc cầu sinh Lục Cửu đều nhớ rất cẩn trọng. Người chàng đã gặp có vẻ đơn độc, y có lẽ không phải cướp. Cướp không đi một mình, người này cũng không mang theo xác người để phi tang. Nói không chừng y là người đã cứu mạng Lục Cửu. 

Lục Cửu cũng nghĩ, kẻ kia võ công nhất định không thấp. Khi chàng xuất chiêu, trong mắt y không có chút nào hoảng sợ, chỉ nội định lực đó thôi cũng đủ xứng đáng liệt vào hàng cao thủ.

Lục Cửu không có ác cảm với y, nhưng vẫn vô cùng thận trọng. 

Chàng uống nước rồi giải quyết nhu cầu cá nhân. Bất cứ làm việc gì cũng đều từ tốn chậm rãi, nghe ngóng tình hình bốn bề. Lục Cửu cũng ăn hết những món trái cây khô đã được chuẩn bị sẵn. Nước và một chút đường bắt đầu thấm vào cơ thể hư nhược. Dù không thể phục hồi hoàn toàn vẫn là có lại khí lực có thể phòng thân.

Vừa ăn, Lục Cửu vừa quan sát gian phòng của mình.

Căn phòng bày trí giống một khách điếm bình thường, có phần tồi tàn. Phòng có một cửa sổ nhìn ra ngoài. Bên ngoài vẫn là sa mạc mênh mông. Những đụn cát vàng nối nhau, không điểm dừng, chuyển mình trong gió thô ráp. Chếch về phía tây tựa hồ có lều trại dựng và cờ phướn bay. Nhưng không chắc có phải là thực hay lại là một ảo ảnh khác của mặt trời.

Chàng dễ dàng tìm lại áo ngoài và tư trang của chàng được cất ngay ngắn trong tủ. Lục thiếu gia đổ hết phần nước chưa ướng hết trong hbình vào túi da, mặc lại y phục cẩn trọng, con chủy thủ trong đế giày chàng vẫn còn đó. Lục Cửu cầm lên rồi lại cất vào. Kẻ đã có lòng đối đãi chàng tử tế, người quân tử sao lại có thể lấy dạ nghi ngờ?

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!