Buổi sáng thức dậy, thiếu niên thấy rất sảng khoái. Dư âm của những câu chuyện ở lại trong lòng y, quả thực mang đến một mùa xuân mà lâu lắm rồi y đã quên mất.
Như thường ngày, thiếu niên chuẩn bị điểm tâm, mang đến cho lão nhân mù.
Lão hôm nay có nhiều tâm tư, ăn sáng xong vẫn ngồi trầm mặc hút tẩu.
Mặt trời lên đến đỉnh, lão mới kêu thiếu nhiên mang lại chiếc hộp cuối cùng. Lần này, lão nói thiếu niên tự mình mở ra.
Bên trong, thật kì lạ, chỉ là một chiếc hộp rỗng.
“Chiếc hộp trống không.”
Thiếu niên thật ngạc nhiên.
Ngược lại, lão già kể chuyện rất bình thản, kể một câu chuyện khác bâng quơ.
“Mười năm trước, ta có gặp phụ thân ngươi. Ông ấy tâm trạng nửa phấn khởi lại nữa lo âu. Ông ấy kể cho ta về đứa con trai của mình, một đứa trẻ rất có tư chất, có thể nói là thiên tài. “Nó nhất định sẽ trở thành đại nhân vật sau này”, cha của ngươi đã nói như vậy.”
Thiếu niên cúi đầu, tâm trạng thoải mái buổi sáng đã biến mất hoàn toàn.
“Cha ngươi cũng có nhiều suy tư vì thân thế của đứa con trai này rất phức tạp. Ông ấy cho rằng chỉ mười mấy năm nữa, khi ngươi trưởng thành, chính ông ấy cũng sẽ không thể khống chế được ngươi. Cho nên chỉ cần ngươi mang ma tâm trong mình, ông ấy nhất định phải trừ đi mối họa cho thiên hạ trước khi ngươi đủ lông đủ cánh.”
Thiếu niên chỉ thở dài không đáp.
“Phụ thân ngươi đã nhờ ta, khi ngươi đã nghe xong những câu chuyện, hãy đặt vào trong chiếc hộp cuối cùng cho ông ấy một câu trả lời.”
Lần này thiếu niên hỏi.
“Vãng bối nên ra ngoài phải không?”
Lão già mù nhướng mày.
“Ngươi không chút băn khoăn câu trả lời của ta sao?”
“Vãng bối chấp nhận số phận của mình.”
“Đơn giản như vậy với một kỳ tài như ngươi sao?”
Thiếu niên quay người lại đối diện với lão già, phong thái hết sức đỉnh đạc.
“Vãng bối may mắn được gia phụ giáo huấn cẩn thận, mẫu thân hết lòng thương yêu. Ân nghĩa sinh thành, dẫu là tan xương nát thịt, cũng có xá gì đâu.”
Lão già mù thở dài.
“Những năm qua, phụ thân ngươi nhất định rất hà khắc. Cuộc sống của ngươi vốn không dễ chịu gì.”
Thiếu niên không phủ nhận. Cay đắng của y đã chôn chặt ở đáy lòng, không cần phải nói ra.
“Vãng bối xin chờ bên ngoài.”
“Không cần đâu.” Lão mù gọi. “Lại đây, chiếc hộp là của ngươi, ta không có câu trả lời nào cả.”
“Ý của tiền bối là như thế nào?”
“Ngươi thông minh như vậy, không hiểu sao?”
Thiếu niên nén một hơi thở, bước lại gần. Y từ từ quỳ xuống, dập đầu một lạy theo đúng lễ bái sư dù chẳng có tiếng “sư phụ”nào được tốt ra.
Lão nhân ngồi thẳng dậy, đôi mắt mù lòa lấp lánh ánh tuyết tan. Lão nói.
“Cũng đã hơn một trăm năm kể từ khi Kiếm Thần quy ẩn, Lưu Dung thất tung và thanh y khách mai danh lãng tích, cũng đã đến lúc một đại nhân vật mới xuất thế. Ta không thể biết kết thúc câu chuyện của ngươi, nhưng chí ít cũng đã mục kích nó bắt đầu. Mùa hạ là thời điểm tốt để khởi sự”
Thiếu niên nhận chiếc hộp bằng hai tay, lệ nóng rơi trên má.
Đã đến lúc hạ sơn, đã đến giờ ly biệt. Thiếu niên nghĩ về quê hương, bóng những cây tùng cổ thụ soi bóng đại giang mênh mông, vườn hoa đỗ quyên đỏ thắm giữa lưng chừng núi xanh thẳm… đến khi y trở lại, đỗ quyên chắc đã nở, chim đã rộn ràng, nhất định lúc đó hạ đã lấn qua xuân. Câu chuyện của mùa hạ, chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.