Rốt cuộc thanh y nhân cũng đã chịu bỏ cuộc rồi. Dù nội công con người có cao đến đâu, cũng không thể cải tử hoàn sinh. Y hao tổn nội lực vì nàng cũng đã quá nhiều, chẳng còn cơ hội nào chiến thắng Tử thân vương.
Lúc y tay đặt lên cán thanh loan đao, Tử thân vương điểm một nụ cười. Đây chính là cái kết thúc mà vương gia chờ đợi từ rất lâu, rất lâu rồi.
Vậy mà không hiểu sao Đào Viên môn chủ lại rùng mình. Thần khí của kẻ trước mặt không phải là thống hận, cuồng điên mà thật bình đạm. Cổ cầm trên lưng, loan đao trên tay, bàn tay y một chút run rẩy cũng không có, trong đôi mắt cơn thịnh nộ đã nén chặt lại, giống như tâm trận bão lớn, thanh tịnh vô cùng. Tinh thần của y hồ như đã nhập vào đao, trở thành khí, bao trùm cả ngọn núi hoang vu cằn cỗi này.
Không… đây không phải khí thế của kẻ tuyệt vọng.
Tử thân vương nhìn về hướng tây, một ngọn lửa đang bốc lên từ đó. Ngọn lửa của phong hỏa đài, nối tiếp, nối tiếp nhau….
Mọi việc vẫn đang diễn ra đúng như kế hoạch của vương gia, chỉ có điều yên tĩnh quá.
Phải, thật tĩnh lặng. Không có một thanh âm nào vọng đến nữa, kể cả tiếng đao binh, càng không thấy bóng dáng trận hỏa kích sẽ nhấn chìm toàn bộ Đào Viên vào quên lãng.
“Không thể nào…” Vương gia lùi một bước.
Lùi một bước này, ông ta đã nhận ra mình bị bao vây.
Bằng hữu của thanh y khách đã kéo đến rồi.
“Không thể…” Tử thân vương lại lùi một bước nữa, sắc mặt nhợt nhạt không còn chút thần khí nào.
Vị phú quý công tử mặt, cầm cây quạt lụa phe phẩy hỏi:
“Không thể sao? Vương gia không hiểu từ điểm nào, tại hạ có thể giải thích tận tình.”
Tử thân vương trầm sắc mặt. Vương gia không phục, cũng không thể hiểu được sự tình đã diễn ra.
“Vị trí đặt hỏa dược, ngày giờ đều đã thay đổi, người điểm hỏa cũng là kẻ không thể phản bội ta…”
“Quả nhiên là vậy.” Công tử gấp rồi mở chiếc quạt lụa, điểm một nụ cười. “Bọn tại hạ không biết khi nào mình bị thiêu thành tro bụi, cũng không biết ở đâu. Nhưng vị khách áo xanh của vương gia thì biết. Y đến đây, đi qua đi lại suốt hai ngày, lại xuất đầu lộ diện cùng vương gia ra vào Nội viên, cái nhìn của y rất sắc bén, dĩ nhiên là nhận ra vị trí chôn giấu hỏa dược.”
“Hắn không có cơ hội nào thông báo cho các ngươi.”
Vị công tử kia vui vẻ đáp:
“Đúng là không có cơ hội. Nhưng chính người thế thân của vương gia lại vô tình cho hắn cơ hội. Không chỉ có vương gia thưởng thức văn tài của hắn, tại hạ cũng vô cùng thưởng thức.”
Tử thân vương giật mình. Vị công tử cầm quạt lại tiếp tục:
“Bài thất ngôn hắn làm ra trong đêm tiệc, hai chữ đầu câu thứ nhất và ba, hai chữ đầu của câu thứ hai và bốn ghép lại một cặp sẽ là: Nguyệt xuất đào chi, loạn phong hỏa điểm. Thời điểm chính là lúc mặt trăng lên trên ngọn cây đào, phong đội ra tay. Lại lấy hai chữ cuối của bốn câu thơ ghép lại thành: “lý hồng thôn không, mai lạc lộ thông”. Vị trí không phải rất rõ ràng là thôn Lý Hồng, đường Mai Lạc đó sao? Nhờ có vị trí này mà tất cả chúng tôi tránh khỏi bị hỏa thiêu cũng không cần phải đánh nhau nữa.”
Dĩ nhiên không kẻ nào sẵn sàng quyết tử vì chủ công vốn đã định thiêu mình ra tro. Mai và nguyệt không đánh cũng đã tự hòa, thương vong không đáng kể.
Công tử dứt lời, Tử thân vương cũng phải bật cười lớn. Vừa cười vừa vỗ tay:
“Ba bước một bài thơ, không chỉ văn ý thanh tao, lưu loát mà hàm nghĩa trùng điệp. Bổn vương bội phục. Nếu ta là thiên tử, đã phong ngươi làm thừa tướng bên cạnh từ lâu.”
“Cũng may vương gia không phải là thiên tử, nên hắn mới thành một lãng tử không có nhà để về, cũng không hữu duyên kết giao bằng hữu với bọn tại hạ. Lẽ ra tại hạ phải cảm kích vương gia mới đúng.”
Nét cười trên mặt Tử thân vương đã tắt. Ông ta nhìn lên ngọn lửa đài phong hỏa phía xa, trầm ngâm hỏi:
“Bây giờ nghĩ lại, ta mới nhận ra hắn sẽ không có thời gian giả chữ Tiêu Lâm, viết một bức thư cho Hộ Quốc tướng phủ phải không? Rốt cuộc các ngươi đã gửi đến đó thứ gì?”
Công tử đáp:
“Chỉ là một phong thư trắng. Hắn chỉ kịp thời gian tráo một lá thư trắng mà thôi.”
Vương gia thở dài. Quả thật là như vậy, chỉ kịp tráo một lá thư trắng, nhưng lại làm vương gia kích động đến độ thay đổi kế hoạch, đốt đài phong hỏa. Ngọn lửa đã cháy, lực lượng bên ngoài chắc chắn sẽ động binh, nhưng kéo đến Hộ Quốc tướng phủ thì binh lực vẫn còn hùng hậu trong thành. Liễu Tri Thu nhận một phong thư trắng từ Tiêu Lâm, chỉ có thêm nghi ngờ mà củng cố phòng thủ mà thôi. Tuy nhiên những kẻ nắm binh lực tiền đồn của vương gia đều là người hữu dụng, không có Tử thân vương hạ lệnh cũng không dại dột trực diện tấn công phủ Nam Thần. Bọn họ không thấy binh lực của phủ Hộ Quốc rút đi, sẽ sớm quay lại Đào Viên. Lực lượng chủ lực kéo đến cũng sẽ là cơ hội cho Tử thân vương lật lại thế cờ.
Vị công tử mặt trắng cũng biết rõ Tử thân vương vẫn còn nuôi hy vọng nên lại nói:
“Giờ này, đại binh của vương gia chắc hẳn đã giáp công Hộ Quốc tướng phủ rồi.”
“Ngươi cho rằng người của ta đều là kẻ ngốc sao?”
“Họ không ngốc, chỉ bị lừa thôi. Phong hỏa đài đốt lên, bọn họ cũng sẽ nhìn thấy một cánh quân mang theo cờ xí của Hộ Quốc tướng phủ theo chính lộ xuất hành lên Tây ải. Năm xưa bọn tại hạ lưu lạc ngoài sa mạc, tình cờ có quen vài vị tướng quân. Bọn họ nghĩ tình xưa nghĩa cũ, mặc vào quân phục của phủ Hộ Quốc, hành quân một đoạn, cũng sẽ lừa được không ít người.”
Sắc mặt của vương gia đã trầm hẳn xuống.
Vị công tử kia lại tiếp tục:
“Tây ải cũng sẽ mở cửa thành khi thấy đài phong hỏa đốt. Chỉ có điều quân đoàn của Tây Lĩnh quốc sẽ không đến.”
Lần này bàn tay vương gia nắm lại đến trắng nhợt.
“Không thể nào…”
“Sao lại không thể?” Vị công tử hỏi. “Thập nhị trưởng lão của Tây Phương thần giáo chủ trì thần điện mà quốc vương Tây Lĩnh mỗi năm đều phải đến bái lễ hai lần. Giáo chủ thần giáo góp phần giáo dưỡng tinh thần cho hoàng tộc phương tây. Tuy không nhúng tay vào triều chính nhưng có thể tiến cử nhân tài. Văn tài của hắn chúng ta thưởng thức, Tây Lĩnh quốc vương cũng rất thưởng thức. Vài năm trở lại đây, nếu không làm một âm hồn bất tán xứ này, thì đến Tây Lĩnh hắn là thái tử thái phó, trực tiếp dạy dỗ thái tử phương tây. Dĩ nhiên quốc vương cũng xem trọng lời tham vấn của hắn về đề nghị nổi loạn đến từ trung thổ. Tây Lĩnh quốc vương, đâu muốn con dân mình trở thành công cụ hy sinh cho đại nghiệp của kẻ khác chứ.”
“Vô lý.” Vương gia quát. “Tây Phương ma giáo thần bí thâm sâu, Tây Lĩnh quốc ngang tàng, cao ngạo, sao có thể để một kẻ ngoại tộc như hắn nhúng tay vào chính sự.”
Một tràng cười vọng lên từ phía một lão nhân tóc bạc.
“Thì ra đó là cách người Trung Nguyên các ngươi nghĩ về Thần giáo Tây Lĩnh bọn ta sao?”
Tóc trắng, da trắng như tuyết. Khuôn mặt một người già lại không hề có một nếp nhăn nào tạo nên một sự đối nghịch lạ lùng.
“Tây phương ma giáo giáo chủ Mạn Thiên Kình, ngươi cả gan vào tận đến chỗ này sao?”
Giáo chủ đáp:
“Ta muốn thống lĩnh giáo chúng, đạp bằng Trung thổ chứ không muốn đến đây theo cách này đâu. Nhưng ta lại phải trở thành bằng hữu của hắn, lại muốn chiêm ngưỡng người đàn bà đã làm hắn từ chối trở thành phò mã của Tây Lĩnh quốc vương.”
Tử thân vương gia ngửa mặt nhìn trời, thở dài một tiếng. Ma giáo giáo chủ Mạn Thiên Kình đã đến đây, thì lời của gã công tử kia cũng là sự thật. Tây Lĩnh hoang di, kéo dài từ bắc phương tuyết phủ đến tây hải vô bờ, trong mắt vương gia vốn chỉ là một lũ hoang dã ngu muội, tham lam đất trung thổ phì nhiêu. Tây Lĩnh biết đến lý lẽ, biết lắng nghe kẻ ngoại tộc phương nam lạm bàn chính sự thật là thời thế thay đổi. Nực cười làm sao!
Trời đã hại ta! Đến nước này, chỉ còn một cách rời đi. Còn sinh mạng là còn cơ hội. Chỉ là thời gian sẽ không chờ đợi nữa. Mười lăm năm trù tính, xây dựng, đến lúc thời cơ chín mùi thì một thiếu niên xuất hiện, mang theo một thanh đao muốn chặt đứt giấc mộng của đời người. Để trừ hết mối hậu hoạn này, đi đến được Đào Viên hôm nay lại là hai mươi năm ròng rã. Đời người có bao nhiêu lần hai mươi năm?
Tử thân vương tiến về phía thanh y nhân:
“Nước xa không cứu được lửa gần. Ngươi lập vây cánh khắp các vùng quan ngoại, nhưng không thể chạm tay được vào hoàng cung. Cấm cung có biến, bằng chứng quy tội đều đã sẵn sàng đổ lên ngươi những kẻ đồng lõa. Ngươi có thể trốn tránh nhưng máu phải đổ trên đoạn đầu đài sẽ không ít.”
Thanh y nhân nhìn vào mắt thân vương đáp:
“Mười năm trước, những muốn phản lại vương gia đều đã bị trừ khử. Dù khéo léo ngụy tạo đến mức nào, cũng sẽ có người nhận ra tất cả họ đều có liên quan đến sự kiện Hồng Vũ môn. Cũng vì vậy có những đại thần sẽ bắt đầu suy nghĩ những lời ta nói. Chỉ cần cấm thành có động tĩnh, cũng sẽ có người lập tức đối phó.”
Tử thân vương gật gù:
“Ta biết sẽ có kẻ nghi kị, ta chỉ tin ngọn đao trong cấm quân nhanh hơn.”
“Không Ứng đại sư giờ này đã mời hoàng thượng và thái hậu đến Tuệ Chính điện đàm đạo và dâng hương tế trời. Tuệ Chính điện không thuộc quản hạc của cấm cung thị vệ, người của vương gia muốn ra tay cũng đã muộn.”
Thân vương nhắm mắt, khóe môi rung động thành một nụ cười nhưng lại cười lên không nổi, cuối cùng vụt thành một tiếng thở dài.
“Phải… đã muộn. Đấu một trận cuối cùng đi. Trả thù cho người đàn bà của ngươi.”
Ít nhất vương gia muốn kéo kẻ này chết chung với mình. Địa ngục của thân vương và của thanh y khách đều là một giấc mộng không thể vãn hồi.
Thanh y khách nhìn vào mắt vương gia. Cái nhìn lại giống như thứ ánh sáng trên mặt hồ sâu dưới những vực thẳm mỗi lúc mặt trời lên đến đỉnh.
“Các hạ đã thua rồi.”
Tử thân vương sững người một thoáng. Thanh y nhân đã lật ngược thế cờ, nhưng bản thân y không phải tràn ngập bi thống sao? Y còn có tâm trạng nghĩ cho người khác sao? Vương gia nhìn vào người đàn bà mà thủy chung thanh y khách chưa từng buông khỏi vòng tay, vẫn không ngừng truyền nội lực xoa bóp tâm mạch cho nàng. Hao tổn công lực cho một tử thi, không phải là việc làm của kẻ điên sao? Thanh y khách lại không có chút gì là đau khổ đến điên cuồng. Y vẫn rất bình tĩnh, bình tĩnh hơn cả vương gia.
Tử thân vương nhận ra mạch đập ở cổ của nàng đã có lại.
Lời nói nghẹn lại, lúc này đây vương gia mới nhớ ra một người mà mình luôn khinh thường, một người lẽ ra y không nên để cho sống: Tiêu Lâm. Hết Tây Lĩnh quốc, lại đến Tiêu Lâm sao? Toàn là lũ man di và những tên vô dụng sao?
Tiêu Lâm là một bộ đầu chính trực và rất có nguyên tắc. Thượng tôn pháp luật, chính nghĩa làm đầu, có ơn phải báo.
Trong hầm ngục của Đào Viên, y rốt cuộc đã uống máu của hoa đào. Một lúc sau, chất độc tan dần, y lại có thể lưu chuyển nội lực, tự giải huyệt đạo.
Bấy giờ y có một cơ hội cầu sinh, thoát khỏi nơi tuyệt địa. Y có biết bao nhiêu lý do để phải sống sót khỏi Đào Viên. Nhưng y không hề quan tâm, tiến về phía nàng, truyền hết cho nàng mấy mươi năm công lực.
Tiêu Lâm hoàn toàn không chắc được Thiên Cơ môn chủ sẽ dùng cách nào giết chết nàng. Một ngọn đao? Một dải lụa siết cổ? Hoàn toàn là vận may mà Tiêu Lâm hy vọng một kẻ quen luyện quyền pháp như Thiên Cơ sẽ đánh nàng một chưởng, đoạn hết tâm mạch. Trong trường hợp đó Dịch Cân kinh và mấy mươi năm công lực của Tiêu Lâm có lẽ sẽ giúp nàng còn có một sinh lộ.
“Huynh cho ta toàn bộ nội lực, không còn có thể quay lại làm thần bổ.”
“Chuyện đó quan trọng sao?” Y hỏi.
Nó đã từng quan trọng. Quan nghiệp không quan trọng, nhưng ý chí và lẽ sống của y quan trọng. Vì vậy, y không thể hổ thẹn với chính mình.
Tiêu Lâm sau đó bị chia cách khỏi nàng, đã coi cái chết rất bình thản. Y vẫn còn lo nghĩ về nhiệm vụ, về phong thư đã gửi đi. Nhưng y vẫn nhớ nụ cười của thanh y khách lúc bọn họ giao chiêu, xem như đó là một ước hẹn mà nhiệm vụ của y chỉ còn là bằng mọi cách bảo hộ nữ nhân này và để mọi việc còn lại cho thanh y khách xử lý.
Sau bao nhiêu năm rời bỏ giang hồ, Tiêu Lâm lại trải qua một lần nữa, cái cảm giác tin nhiệm một lời hứa mà bán mạng.
Tiêu bộ đầu cuối cùng không chết. Trải qua một trận khổ chiến, Thiên Cơ giả trong chính điện cũng đã bị bạch y kiếm khách đánh bại. Chàng công tử phương phi kia lại vạch trần hỏa dược được giấu, cùng kế hoạch hỏa táng Đào Viên khiên nguyệt và phong cũng chẳng còn lý do chiến đấu nữa.
Họ đầu hàng, vị công tử kia quả nhiên giữ lời hứa, hoàn toàn không ép họ công khai danh phận, cũng không hề truy cứu. Danh sách của nguyệt và mai, sau này cũng là do vị công tử đó tiêu hủy hoàn toàn.
Cuộc cờ ngã ngũ mà chẳng tốn nhiều máu rơi.
Tiêu Lâm đi theo bằng hữu của thanh y khách đến núi sau. Trong lòng y có chút kỳ vọng, nhưng rồi lại thất vọng. Y thật lòng đã mong có thể mục kích một thanh đao huyền thoại rút ra khỏi vỏ. Vây mà, rốt cuộc không cần rời khỏi vỏ ngọn đao đó cũng cắt đứt được giấc mộng của người ta.