Cổ Ý – Xuân Phân: Đào Hoa (8)

Spread the love

Thiếu niên đặt tờ ghi chép xuống bàn, trước mắt như bày ra một trận cờ thế đang đến hồi vãng cuộc mà thắng bại vẫn chưa hoàn toàn ngã ngũ. Màn hư ảo trước mặt vẫn đầy biến động. Đôi mắt thiếu niên sáng rực lên, thật hận mình không sinh ra vào thời đại đó.

“Nếu lúc đó, Thiên Cơ tiên sinh dồn hết toàn lực khống chế thanh y nhân, mọi việc đã ngã ngũ. Cho dù y có là thần cũng khó thoát thiên la địa võng ở Đào Viên ổ.”

Lão gì kể chuyện hỏi.

“Nếu ngươi là Thiên Cơ, ngươi có ra tay vào lúc đó không?”

Thiếu niên điểm một nụ cười kiêu ngạo.

“Ép được kẻ thù của mình phải xuất lộ chân thân trước Đào Nguyên ổ đã là một chiến thắng của y. Thời khắc y cùng với thanh y khách đi cùng vào qua mặt các quan khách, y chắc hẳn rất đắc ý. Y nhất định muốn kéo dài cảm giác này. Thiên la địa võng vốn đã giăng rồi, một kiếm đoạn tuyệt không phải rất vô vị sao? Y giống như con nhện đã quấn được mồi vào bẫy, sẽ muốn từ từ thưởng thức từng chút máu thịt tươi sống.”

Nụ cười vẫn giữ trên môi thiếu niên, y tiếp tục.

“Hơn nữa, Thiên Cơ môn chủ cũng là người luyện võ đến đỉnh cao. Những kẻ luyện võ đến đỉnh cao nhất định đều muốn thử tiếp một đường đao chưa từng thất bại bao giờ.”

Tiêu Lâm đi theo Thiên Cơ tiên sinh và thanh y nhân vào nội viện. Không khí giữa hai người bọn họ thật giống chủ, khách, cung kính hữu lễ. Những lời khách khí của văn nhân mặc khách, Tiêu Lâm nghe không hợp, cho nên toàn bộ tâm ý của y đều dồn vào đường đi nước bước của nội viên. 

Đến khi hai người bọn họ và trà phòng, Tử thân vương của cho gọi Tiêu Lâm. 

Vương gia vừa gặp y đã vội hỏi.

“Ngươi thực đã bẫy được kẻ trộm tam báu sao?”

Tiêu Lâm liền trình báo lại Tử thân vương mọi việc vừa qua. Vương gia vừa nghe y kể, vừa đi đi lại lại trong phòng, có vẻ bất an.  

“Ngươi làm tốt lắm…” Vương gia khen ngợi. “Không hổ danh là kinh thành đệ nhất thần thám.”

“Thi chức không dám nhận… Hiện giờ hắn vẫn chưa bị bắt giữ hoàn toàn, thi chức không thể yên tâm.”

“Thiên Cơ có cách thức của mình. Kẻ này tuy sa vào lưới vẫn rất ung dung, không thể xem thường mà manh động.”

Tiêu Lâm không nói gì thêm. Tử thân vương trầm ngâm một chút lại hỏi.

“Ngươi đã giao đấu cả với Thiên Cơ lẫn tên trộm báu vật, theo ngươi võ công người nào cao hơn?”

Tiêu Lâm không dám nói bừa, suy nghĩ một hồi rất lâu mới đáp:

“Dù thi chức tung hết sức mạnh thì Thiên Cơ môn chủ đối chưởng cũng chỉ dùng chưa đến nửa thành công lực. Nhưng thi chức bất tài, không thể nhận ra kẻ trộm kia dùng bao nhiêu phần sức lực để đương đầu với mình… chỉ có cảm giác y đang dạo chơi mà thôi.”

Tử vương gia gật đầu một cái, lại nói.

“Ngươi đã vất vả rồi. Nghỉ ngơi đi.”

“Thi chức xin được phép giám sát Thiên Cơ môn chủ và kẻ trộm tam báu cho đến khi hắn chính thức bị khống chế.”

Dĩ nhiên Tử thân vương không có lý do gì từ chối. Vương gia lại gọi Lộng Ảnh vào đưa Tiêu Lâm về nội viên. Nơi bọn Thiên Cơ đang ở.

Có vẻ thanh y khách đã lộ diện, nội viên có phần nới lỏng phòng thủ, Tiêu Lâm cũng đã được coi trọng hơn. Lần này y cứ đường hoàn mà đi thuyền vào, không phải ngồi trong xe ngựa che kín.

Lộng Ảnh bên cạnh thấy y mặt mày cau có, thì tìm cách gợi chuyện.

“Hôm nay tiệc sẽ làm tại tửu trì, ta đưa công tử đi giải khuây một chút.”

Tiêu Lâm lạnh nhạt đáp.

“Ta vẫn còn công vụ.”

Lộng Ảnh thở dài.

“Công tử thật là người nghiêm túc, uổng công ta đã chuẩn bị y phục thoải mái cho công tử nghỉ ngơi.”

Nàng vừa nói, vừa vỗ vỗ lên bộ y phục gấm cầm trên tay. Trên tay, ngoài bộ áo còn có một chiếc mặt nạ mà chỉ nhìn qua, Tiêu Lâm đã thấy một dấu trăng khuyết gần thái dương bên trái.

“Đây, đưa cho công tử phòng khi công tử đổi ý.”

Lộng Ảnh đưa bộ y phục cho y, nụ cười thật tươi thắm mà ánh mắt thật sắc bén. Nàng lại nói.

“Phù Dung cô nương hôm nay cũng đến tửu trì, công tử thực không có hứng thú sao?”

Tiêu Lâm không có hứng thú, chỉ có chút lo lắng. Y đã cố hết sức để không làm liên lụy đến nàng, nhưng không chắc rằng này không vì sư phụ của mình làm chuyện gì dại dột. Y đáp:

“Ta thích cô ấy ở trong phòng của mình hơn. Nhưng ta vẫn còn việc phải làm ở đây.”

Lộng Ảnh cười cười:

“Từ hôm nay Nội Viên đã mở cửa, ta có thể sắp xếp một căn phòng riêng tư cho công tử ở đây.”

Lộng Ảnh nói là làm. Nàng đưa Tiêu Lâm đến một phòng nhỏ trong Lê Hoa Viên, chẳng mấy chốc sau cũng đã đưa Phù Dung đến. 

Thiếu nữ áo hồng thật tha thướt, quạt lụa cầm tay, nét mày điểm nhạt thêm chiều mỏng manh. Vẻ mỏng manh đó, ngay khi Lộng Ảnh vừa khuất dạng đã thành sát khí. Chiếc quạt trên tay nàng tung ra cùng lúc mười mấy điểm ám khí Hưng Vân Lộng Vũ chế tác vô cùng tinh xảo. Trong cự ly gần thực sự vô cùng khó tránh. May mà Tiêu Lâm đã có đề phòng, nhanh trí kéo lấy chăn lớn trên giường, xoay một vòng tròn lớn đỡ gạt đi.

“Nghe ta nói đã. Cô càng manh động, càng ảnh hưởng đến sư phụ của mình.”

Y hạ giọng rất thấp. 

Đôi mắt đầy thù hận của Phù Dung nguôi bớt lại, dù vậy cái nhìn dành cho y vẫn chỉ muốn ăn tươi nuốt sống.

“Ta còn có thể tin ngươi sao?”

“Cô vốn dĩ không thể giúp gì nhiều cho hắn.” Tiêu Lâm đáp. “Hiện tại, sư phụ của cô vẫn tự do, với võ công của hắn, thoát ly khỏi đây không phải là bất khả. Tốt nhất cô đừng để bị lộ, lại thêm một điểm yếu cho sư phụ của mình.”

Phù Dung không phải không biết Tiêu Lâm nói đúng. Nàng chỉ cảm thấy bất lực đến mức bật khóc trước mặt y.

Tiêu Lâm cũng không có nhiều thời gian, liền nói.

“Tạm thời cô ở yên ở đây. Ta ra ngoài dò xét.”

Phù Dung ngồi xuống ghế, lau nhanh những giọt lệ, gọi y lại.

“Ta nghe nói trong thư phòng của Thiên Cơ môn chủ, phía sau kệ sách có một mật đạo, tàng trữ những thứ vô cùng trọng yếu.”

Tiêu Lâm gật đầu. Y nhanh chóng dùng công phu bích hổ du tường leo lên trần nhà rồi lại dùng súc cốt công thu nhỏ cơ thể như một đứa trẻ, nhanh chóng leo qua ống khói thoát ra ngoài. 

Bên ngoài đang xảy ra hỏa hoạn. 

Thanh y khách lộ diện, Nội Viên mở cửa xem ra giống như một tín hiệu kích động các phe phái đấu đá tại Đào Viên cùng xuất động. 

Sự vọng động này theo Tiêu Lâm đánh giá chỉ là gợn sóng trên bề mặt, nằm trong dự liệu của Thiên Cơ. Chẳng bao lâu nữa, thế sự sẽ lại yên bình. Trong số mai hoa chắc chắn sẽ có nhiều người đổi thành nguyệt. Sự hỗn loạn tạm thời, hiện tại có lợi cho Tiêu Lâm. Y nhất định phải tìm ra chân tướng mọi sự trong ngày hôm nay, y vẫn còn canh cánh trong lòng phong thử gửi đến phủ Hộ Quốc. 

Tiêu Lâm vẫn nhớ vị trí của thư phòng, bên trong không có ai. Tiêu Lâm lọt vào rất thuận lợi.

Y nhanh chóng tìm cơ quan trên kệ sách. Trùng điệp hàng vạn quyển sách, cổ họa, thư phẩm, chẳng dễ gì nhanh chóng dò ra. Tiêu gõ nhẹ vào từng bức tường, hết sức cẩn trọng để không đánh động bên ngoài. 

Quả nhiên bức tường phía Tây rỗng. Cơ quan mở cửa chắc hẳn cũng nằm gần đâu đó. 

Ngay lúc y đang tìm kiếm, lại nghe thấy tiếng người ngoài cửa.

Bước chân của người này thật nhẹ, nhẹ đến mức hoàn toàn bị thanh âm hỗn loạn bên ngoài phủ lấp, nhẹ như một cánh đào rơi.

Phu nhân của Đào Hoa ổ bước vào trong. Thư phòng trống trãi, chẳng có chỗ nào để ẩn nấp.

Nhanh như cắt Tiêu Lâm phất tay, đóng lại cửa chính. Nhanh như cắt, y đã đứng trước mặt nàng, mở lời thật khẽ:

“Có người nhờ ta hỏi phu nhân: “Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ?” Không biết có ý nghĩa gì với người chăng?”

Phu nhân đôi mắt hạnh hoa đang đầy kinh hãi lại tràn ngập ai oán như hồ thu lai láng. Nàng đứng cũng không vững nữa, đôi chân vô lực,  ngã xuống trong lòng Tiêu Lâm.

Y chẳng còn cách nào ngoài đỡ lấy nàng, chỉ sợ bàn tay thô kệch của mình có thể làm hư một phiến bạch ngọc. Bỗng chốc y ngửi thấy một mùi xuân hoa phủ phất, rồi cơn buồn ngủ chẳng thể nào chống chọi nhấn chìm y. 

*

Thiếu niên đặt xuống một trang báo cáo nữa. Tâm trí y rất nhanh nhẹn, đã có thể hình dung ra diễn biến ngay trước cả khi sự việc diễn ra. Thứ y nhìn ra trong báo cáo của Tiêu Lâm một thế trận thập diện mai phục, tứ diện Sở thanh ca. Cũng nhìn ra trong máu lửa, quyền mưu là một sợi tình ti không dứt của xuân tằm đến chết vẫn còn nhả tơ. 

Trong lòng thiếu niên không biết sao lại nghe vọng lại một điệu vong cơ, lại nghĩ đến câu “bất hứa nhân gian kiến bạc đầu.” Y chợt hiểu tại sao câu chuyện này lại phải giấu đi những cái tên người để mặc cát bụi thời gian phủ lấp. Có những việc quá đau lòng, có lẽ không gọi tên ra có lẽ cũng bớt mấy phần bi ai.

Thiếu niên chợt nói.

“Vãng bối nhớ thân mẫu của mình có lần nhìn tuyết rơi đã hỏi: giữa bao nhiêu màu sắc trên nhân gian tại sao lại trắng đến thế này?” Rồi lúc người sắp lâm chung, gọi nha hoàn đến chải đầu vấn tóc. Vài sợi tóc bạc trên lược, a hoàn toan giấu đi, thì mẫu thân vãng bối giữ lại cầm trên tay. Người nói: có lẽ cũng như đời người, thiên thu là mạc ngôn, mạc vấn, hàn tuyết trên trời cao, bất nhất phải có màu.”

Lần đầu tiên thiếu niên kể ra một phần cuộc đời y khiến lão già kể chuyện có chút kinh ngạc. Theo lý, lão đã nên chặn lại. Câu chuyện của thiếu niên, lão không cần nghe, cũng không nên nghe. Vậy mà lão vẫn im lặng.

Thiếu niên nén một tiếng thở dài, lại tiếp tục đọc trang báo cáo tiếp theo.

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!