Cổ Ý – Xuân Phân: Đào Hoa (7)

Spread the love

Đào lý phương phi lê hoa tiếu,

Chẩm tỷ ngã chi đầu xuân ý náo.

Thược dược a na lý hoa tiếu,

Chẩm tỷ ngã vũ nhuận hồng tư kiều

Giữa vườn hoa xuân xao xuyến, nàng với tay hái một nhánh hoa lê. Hoa lê trắng, y phục trắng, khuyên ngọc trâm vàng rung rinh cũng chẳng sánh bằng một ánh mắt thoáng qua. Giai nhân trong vườn xuân, lu mờ hết cả hoa xuân, khiến người ta chẳng nhìn thấy đoàn thị nữ tháp tùng nữa, chỉ nhìn hình dáng điệu đà, bước chân uyển chuyển cũng đã say lòng. 

“Giai nhân nan tái đắc” bước qua chẳng một lần nhìn lại, dung nhan mờ tỏ trong hoa càng khiến người ta lưu luyến.

Thiếu phụ bước ngang khu vườn, còn đẹp hơn cả người trong tranh vẽ. Tiêu Lâm trầm ngâm nhìn theo vị phu nhân cao quý, trong lòng đầy những thắc mắc. Nữ nhân này sắp trở thành Thiên Cơ phu nhân thì có lý do gì phải chết? Có đáng để liều mình tiếp cận nàng hay không? Tiêu Lâm nhìn nàng khuất dạng, lại không bám theo. 

Nơi này sát cơ trùng điệp, mỗi bước đi lại là một lần nguy hiểm. Y không thể khinh suất. Y thám thính một hồi, càng đi càng biết rằng sẽ chẳng tới đâu, rốt cuộc quyết định trở về phòng, giả vờ nằm bệnh.

Đến lúc thời gian hợp lý, Tiêu Lâm tỉnh lại, xin gặp Thiên Cơ tiên sinh tạ lỗi. 

Lộng Ảnh, a hoàn của Tử thân vương đến, đích thân đưa y vào thư phòng của Thiên Cơ tiên sinh. 

Khác với vẻ lộng lẫy bên ngoài, thư phòng của Đào Viên chủ nhân lại rất đơn giản. Ngoài sách vở chất cao, một bộ bàn ghế đơn độc và văn phòng tứ bảo, chẳng có gì khác hơn. 

Chỉ có một bộ bàn ghế, chủ nhân rõ ràng cũng có ý không giữ khách. 

Thiên Cơ môn chủ đợi y trong phòng, nét mặt rất khoan hòa. Tiêu Lâm chưa kịp mở miệng, môn chủ đã nói trước.

“Ta thật áy náy với Tiêu huynh.”

Tiêu Lâm ôm quyền tạ lỗi.

“Tiêu mỗ lỗ mãng, không dám nhận lễ của môn chủ. Đến đây xin đa tạ đã nương tình.”

“Tiêu huynh quá lời rồi.”

Tiêu Lâm không vì sự hòa hoãn của Thiên Cơ mà bớt đi trầm trọng. Sắc mặt đầy căng thẳng, y nói:

“Tội của Tiêu mỗ khó lòng tha thứ… trước khi đến gặp môn chủ, Tiêu mỗ đã gặp qua kẻ trộm tam báu.”

Thiên Cơ nhướng mày, kinh ngạc hỏi:

“Y đã tiếp cận Tiêu huynh sao?”

“Kẻ này thân thủ phi phàm, Tiêu mỗ chưa từng gặp qua nhân vật nào nội hàm cao đến nhường đó. Y cho Tiêu mỗ xem một bức tranh, muốn Tiêu mỗ tìm giúp một người. Đổi lại sẽ giao ra chứng cứ về hung thủ đã giết các huynh đệ tại hình bộ.”

Thiên Cơ chủ nhân trầm ngâm. Tiêu Lâm lại nói:

“Hôm nay Tiêu mỗ đã nhìn thấy người y muốn tìm đi dạo trong hoa viên. Dường như chính là phu nhân tương lai của môn chủ.”

Đôi mày của Thiên Cơ nhướng lên một cái. Khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh giá. Có đấng trượng phu nào biết được nam nhân khác nhắm tới thê tử của mình lại không có mấy phần tàn ác?

Tiêu Lâm tiếp lời.

“Tiêu mỗ vốn có nghi kị với môn chủ. Giờ đây trắng đen đã rõ. Còn kẻ trộm này, có mưu đồ quá lớn, hãy để Tiêu mỗ dẫn dụ y, sớm ngày vây bắt.”

“Tiêu huynh có ý gì?”

Tiêu Lâm đáp từng lời thật rõ ràng.

“Dưới gốc hạnh hoa, sau đường Trúc Lạc, Tiêu mỗ sẽ hẹn y báo tin. Xin môn chủ hãy cho người chuẩn bị.”

*

Thiếu niên trên Thiên Sơn đã kể một câu chuyện mà chính y cũng không hoàn toàn tin tưởng. Tuy nhiên y không nghĩ ra cách nào khác để Tiêu Lâm có thể nhanh chóng thăng hạng trong mắt Thiên Cơ môn. Tiêu thần bổ đang là mai hoa, thành nguyệt đã khó, mà muốn điều tra bí mật của Đào Viên thì chỉ nguyệt thôi còn chưa đủ. Yêu cầu chi viện y đã gửi đi rồi, chẳng thể thu hồi kịp, nếu không thể nhanh nhất tìm ra chân tướng sự việc ở Đào Viên thì chỉ cái mạng của y không gánh nổi tội nghiệp.

Bán đứng thanh y khách là cách nhanh nhất để có lòng tin, để tìm hiểu sâu hơn sự việc. 

Dù gì cũng chỉ là bán đứng một tên trộm bạo gan.

Thiếu niên kể đến đó thì chìm vào im lặng. Lão già mù không nghe y nói gì thì hỏi:

“Ngươi không kể nữa sao?”

Thiếu niên nhìn tách trà trước mặt chăm chăm, mãi một lúc mới tìm được cách diễn tả tâm trạng. 

“Giống con mồi đã sa vào lưới nhện, kẻ độc hành lạc lối trong rừng sâu, vãng bối không tìm thấy nước đi tiếp theo của ván bài liều mạng này. Tiêu Lâm bán đứng thanh y khách chưa chắc đã có thể thay đổi được gì, dù là nước cờ tối hậu, vãng bối vẫn thấy nước cờ này của y giống như tự mình bẫy mình, kéo tất cả xuống bùn.”

Lần này lão già mù bật cười.

“Ngươi nói đúng hết, chỉ thiếu một điểm.”

“Xin tiền bối chỉ giáo.”

“Ngươi quên rằng thanh y khách có thể là ai. Trong danh sách đại nhân vật từ cổ chí kim, dù chính sử hay ngoại sử, y vẫn luôn là kẻ đứng đầu.”

Đôi mắt thiếu niên vụt sáng lên. Y liền hỏi.

“Thanh y khách đoán trước được Tiêu Lâm sẽ bán đứng mình sao? Ngay từ lúc tiếp cận Tiêu Lâm, chẳng lẽ y đã tính được tới nước cờ này?”

Lão già mù sai thiếu niên tìm một cơ quan bí mật trên chiếc hộp đựng danh bài. Bên dưới đáy còn một ngăn nhỏ, thiết kế rất tinh xảo, đựng một phần còn lại của ghi chép.

Lão già lại nói:

“Ghi chép của Tiêu Lâm trong nội vụ đã bị hỏa hoạn tiêu hủy mất một nửa, nhưng đã có người sao chép lại. Chính là tổ phụ của ngươi, là kẻ muốn giữ lại câu chuyện này cho hậu thế.”

Thiếu niên mở tráp ra, tỉ mỉ và cẩn trọng vô cùng. Nhịp tim y đập mạnh, trời lạnh vẫn thấy dâm dấp mồ hôi đổ ra… tựa hồ như chính mình đã bị cuốn vào trong câu chuyện cũ, trở thành một nhân vật trong yến tiệc năm đó tại Đào Viên. 

Trong đời kẻ học võ, luôn có khoảnh khắc nhận ra địa vị của mình. Nhận ra cái đỉnh cao nhất mình có thể đạt đến trong võ nghiệp. Đối với Tiêu Lâm, đó là khoảnh khắc, y tấn công thanh y nhân. 

Y biết mình không phải đối thủ của thanh y nhân nhưng y rất muốn thử xem cái khoảng cách giữa họ xa đến chừng nào. Phàm là kẻ dấn thân võ nghiệp, ai cũng có một lần ngông cuồng bất chấp như vậy. 

Một chiêu Tiêu Lâm xuất ra, chỉ là cầm nã thủ. Cầm nã thủ mà y đã dùng hàng ngàn lần để bắt biết bao phạm nhân, là chiêu thức mà y thông thạo đến độ nằm mơ cũng thành thục. Trên đời này xuất ra chiêu đó, nhanh hơn, chính xác hơn, đạo lực hùng hậu hơn Tiêu Lâm sợ rằng cả giang hồ không có ai. Khoảng cách giữa y và thanh y khách lại rất gần. Gần đến mức không thể hụt. 

Tiêu Lâm đã cảm giác cánh tay thanh y khách. Y có thể nhớ được sớ vải trên y phục của thanh y khách, có thể cảm thấy hơi ấm và máu thịt của cánh tay.

Cảm giác trôi qua tựa một áng mây. Giống hệt cảm giác bắt một áng mây phiêu dạt, chạm qua chỉ là một giấc mộng.

Giấc mộng chỉ trong một sát na, rồi biến đi không dấu vết. 

Tiêu Lâm đuổi theo, giữa y và thanh y khách chỉ là khoảng cách một lóng tay. Một lóng tay y không bao giờ với tới kịp. Trong khoảnh khắc, y nhận ra rằng dù mình có cố gắng hết sức vẫn không giữ chân nổi người này, nếu thanh y nhân muốn thoát ly, y nhất định sẽ thoát. Tuy nhiên thanh y khách đã chần chừ một sát na, trên môi y điểm một nụ cười.

Một sát na đủ để Phong đội kéo đến, và đủ để Tiêu Lâm cảm thấy gánh nặng trong quyết định của mình. Chỉ mình Tiêu bộ đầu biết rõ thanh y nhân tình nguyện rơi vào bẫy, đổi lại y có một lời hứa phải hoàn thành.

Phong đội trùng trùng, cao thủ như mây. Thành viên của Phong đội đều võ công không thu kém Tiêu Lâm, lại thêm cơ quan cạm bẫy. Bọn họ đi theo từng tốp, thế trận vây bắt địch nhân vốn dĩ  rất thông thạo. Xưa nay chẳng có kẻ nào chạy thoát một trùng vây của họ.

Lớp người này, đến lớp người khác vây đến, kín kẽ không chừa một đường tơ. Đao kiếm trùng trùng, chỉ cần kẻ địch phản kháng thì ít nhất y cũng phải thành phế nhân.

Lúc đó, một đường sáng quét qua khiến Tiêu Lâm nghĩ đến một ánh lưu tinh chớp động nơi chân trời tịch diệt. Ánh sao băng ngắn ngủi mà cả điều ước cũng không kịp nói ra… rồi thì ánh thép lả tả rơi, cũng giống như ánh sao tan nát.

Chẳng ai kịp nhìn thấy thanh y nhân ra tay lúc nào, bằng thủ pháp nào. Cũng chẳng ai có thể nhận ra thanh loan đao bên mình y có rời khỏi vỏ hay không. Chỉ biết tất cả binh khí của Phong đội đều đã gãy. Thành viên của Phong đội cũng không thể tin vào mắt mình, tựa hồ vừa nhìn thấy quỷ.

“Dừng tay.”

Một tiếng hét trầm hùng vang vọng, chấn động trong màng nhĩ.

Phong đội dạt ra hết.

Một luồng gió thoảng đưa hương trầm dìu dịu, và một bóng hình từ xa chỉ ba lần điểm trong không khí đã đáp xuống khoảng sân trống.

Thiên Cơ tiên sinh. Tiêu Lâm nhận ra ngay lập tức. Y đã thân chinh rồi.

“Hôm nay là đại hỷ của ta, các hạ đại giá quang lâm, hãy lưu tình làm khách.”

Thanh y nhân trang trọng thi lễ.

“Tại hạ đã làm kinh động môn chủ, thật đắc tội.”

Tiêu Lâm bước lên một bước, cắt ngang mấy lời khách sáo đó.

“Kẻ này là nghi phạm trộm đi Kim Thiền giáp tại cấm cung, ta có nhiệm vụ tróc nã y điều tra chân tướng.”

Thanh y nhân cười cười đáp.

“Chẳng phải ngày mai là ngày dâng lễ vật sao? Đến lúc đó hẳn là Thiên Cơ môn chủ không hẹp hòi trả lại các vật bị mất cho Tiêu thần bổ mà.”

“To gan. Ngươi đã nhận tội rồi ư?”

“Thứ gì ta lấy đều sẽ nhận, xưa nay không bao giờ ném đá giấu tay bao giờ.”

Người áo xanh nói rất khoan thai, lại nhìn về phía Thiên Cơ môn chủ. Tuy nhiên Đào Viên chủ nhân không chỉ không tức giận, mà chỉ cười.

“Nếu Kim Thiền giáp đến tay, ta nhất định hai tay dâng trả Tiêu thị vệ. Tội phạm của hình bộ, cũng là kẻ thù của Thiên Cơ môn. Nhưng trong những ngày hỷ sự này, xin nể mặt ta tránh mùi máu tanh. Sau hôn sự, Thiên Cơ này giao vật, cũng sẽ giao người cho thần bổ.” Môn chủ lại quay về phía thanh y khách mà nói. “Các hạ cũng nể tình làm khách của ta vậy.”

“Cung kính không bằng tuân mệnh.” Thanh y khách đáp lại.

Tiêu Lâm lại không để yên.

“Y đã thừa nhận tội trạng, đã là trọng phạm của triều đình. Ta nhất định phải áp giải hắn. Hắn động nhất tĩnh của hắn, ta đều không thể bỏ qua.”

“Tiêu bổ đầu muốn áp giải ta thì thực có nhiều tự tín.” Thanh y khách vẫn cười, rõ ràng không để Tiêu Lâm vào trong mắt.

Một lần nữa, Thiên Cơ tiên sinh lại xoa dịu.

“Ta không dám cản trở Tiêu thị vệ làm nhiệm vụ. Nơi này đã náo loạn, chi bằng mời tất cả vào trong, uống một ly rượu, để quan khách tiếp tục cuộc vui.”

Thiên Cơ tiên sinh dẫn đường, thanh y khách đi sau, cuối cùng là Tiêu Lâm.

Bọn họ quả thực kinh động đến toàn bộ Đào Nguyên Ổ. Hắc bạch lưỡng đạo, phú hào, văn sĩ đều đang tập trung lại. Có những kẻ xì xầm và có những người im lặng. Tất cả những đôi mắt đều hướng về người khách lạ. Y phong thái ung dung, gương mặt tiêu sái, nhưng lại khiến kẻ khác nhìn vào, kinh hãi như nhìn thấy dạ quỷ hiện hình.

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!