Cổ Ý – Xuân Phân: Đào Hoa (4)

Spread the love

Tiêu Lâm viết báo cáo xong thì Lộng Ảnh đưa trở ra ngoài, Sơ Ảnh đã chờ sẵn báo với y đã đến giờ đại tiệc, lại nói y về phòng thay y phục. Tiêu Lâm không thắc mắc gì, y theo luật lệ mà làm. Ngoài mặt lãnh tĩnh mà trong lòng y nộ hỏa ngày càng bốc cao.

Trở về phòng, Sơ Ảnh đã chuẩn bị cho y một bộ y phục bằng lụa thêu chỉ vàng, tinh xảo và khá mỏng manh trong tiết trời mùa xuân còn gió rét. Ngoài ra còn một chiếc mặt nạ tối giản, chỉ tuyền một màu trắng. Tiêu Bình im lặng mặc vào, y nghe Sơ Ảnh tán dương y, nhưng những lời đó chẳng lọt nửa chữ vào tai y. Nếu y không đi theo Sơ Ảnh, có lẽ y đã lục tung Đào Nguyên ổ này lên.

Phòng đại tiệc hôm nay nằm tại Bách Hoa lầu, thông Hồng Lý, tất cả quan khách đều đeo mặt nạ, đều mặc y phục giống nhau.

Lửa sưởi rất ấm, y phục lụa mỏng vẫn còn thấy nóng. Áo mặc vốn chỉ để thuận tiện cởi ra.

Rượu tiệc đã bày sẵn, ca vũ linh đình. Vũ nữ cũng như khách quan, đều mặc y phục rất mỏng manh. Ca vũ tinh tế, nhưng chẳng ai nhìn đến điệu múa. Thứ bọn họ chờ, chỉ là lúc vũ điệu chấm dứt, nhã nhạc êm dịu, sẵn sàng cho hoan lạc.

Tiêu Lâm không có tâm trí nào thưởng thức. Y còn mãi nghĩ về những sự việc vừa qua, thầm tính nếu thời gian viện binh sẽ đến. Người ngựa không nghỉ, chắc cũng mất hơn một ngày đường mới tới được Hộ Quốc tướng phủ. Nhanh lắm cũng mất ba ngày, chính là ngày tàn tiệc thì đại binh mới đến nơi. Tiêu Lâm từng có giao tình với Hộ Quốc tướng quân Liễu Tri Thu. Ngày trước Liễu Tri Thu lên Thiếu Lâm luận võ, Tiêu Lâm là tục gia đệ tử, cũng từng đối chiêu vị tướng quân này. Liễu Tri Thu thiết diện vô tư, hành động dứt khoát nghiêm cẩn, cũng vì vậy không được lòng nhiều người.

Trong triều có lời đồn, Liễu Tri Thu đắc tội với yếu nhân, phải trấn ngoài nơi hoang sơn cô tịch. Tuy nhiên cái nơi hoang sơn này, vừa hiểm trở lại vừa nằm trên con đường huyết mạch vào kinh và ra biên ải phía tây vốn là một trọng địa. Sự việc Liễu Tri Thu trấn giữ phủ Hộ Quốc bề ngoài là giáng tội, nhưng bên trong rõ ràng là cử nhân tài đi trấn nơi hiểm địa.

Đạo binh Liễu Tri Thu nắm giữ lên đến hơn năm chục vạn, trong đó có mười vạn kị binh vô cùng thiện chiến, cơ động. Y giống như cái khóa chết giữa kinh kỳ và biên ải phía tây, bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp ứng nội đô hay ứng biến nơi biên thùy. Lúc Tiêu Lâm thảo xong tấu thư mà trong lòng thập phần bất an. Nếu Liễu Tri Thu điều binh đến đây, trong cung có chuyện, sẽ không thể kịp thời tiếp ứng. Nhưng từ sau sự việc Kim Thiền giáp, cấm cung tăng cường phòng thủ, còn điều thêm tinh binh từ các lộ vương phủ đến ngày đêm túc trực, không phải nói có biến là có biến được.

Một hồng y cô nương đến ngồi cạnh Tiêu Lâm, vuốt ve mời mọc y. Tiêu Lâm liền ôm lấy nàng vào trong chỗ khuất. 

Có vẻ đã khuất khỏi tai mắt tứ bề, y lập tức điểm thụy huyệt của hồng y cô nương, đặt nàng lên chiếc tràng kỷ gần đó rồi bỏ đi mất.

Y đi theo Sơ Ảnh. Y rất muốn biết tại sao các nàng thị nữ này luôn tìm được y, y cũng rất muốn tìm hiểu Đào Nguyên ổ. Không phải y không tin Tử Thân vương. Kim bài ngự ban là thật. Y chỉ không tin Thiên Cơ tiên sinh.

Y nghĩ đến những huynh đệ theo mình đến đây đã chết đi, mà không thể chấp nhận bất cứ việc gì bất minh. Giữa thế lực của Thiên Cơ tiên sinh và của kẻ trộm tam báu, y vẫn thấy Thiên Cơ tiên sinh chiếm ưu thế hơn. Kẻ trộm tam báu đánh động thiên hạ, kinh động đến cả thiên triều nhưng tất cả các làn sóng lớn tràn đến Đào Viên đều có thể nói là tan ngay trước cửa. Bên trong trang viên lực lượng hùng hậu, ngay cả đến Tử Thân vương, hoàng thúc của đương kim hoàng thượng cũng ủng hộ y… Một thế lực như vậy có thể dễ dàng để kẻ khác ra tay thị uy trong lãnh địa của mình sao? Y lại có suy nghĩ, nếu Thiên Cơ và kẻ trộm này vốn chỉ là một, cấu kết cùng nhau thì thật là nguy to. Trong tay Thiên Cơ đang nắm Tử Thân Vương, ngươi đứng đầu cấm vệ quân, bây giờ lại điều động đến Liễu Tri Thu… Nếu Đào Viên là cái bẫy thì con đường phía tây dẫn vào cấm thành hoàn toàn bị bỏ trống rồi.

Càng lúc Tiêu Lâm càng có cảm giác rất bất an. Càng tiến vào sâu trong Đào Nguyên ổ, y càng bất an.

Sơ Ảnh đi theo một con đường mòn, thân thủ càng lúc càng nhanh. Công phu yến tử tam sào thủy của nàng có thể nói là lô hỏa thuần thanh. Các con đường canh gác rất nghiêm mật, Tiêu Lâm tuy không thấy một bóng người nào, nhưng dựa vào các ánh sáng hiệu trong đêm, y có thể biết không có chỗ nào thoát khỏi tầm mắt canh phòng. Vì vậy mà việc theo dấu của y cũng khó khăn hơn rất nhiều. 

Ở nơi đây, ngay cả một con ruồi cũng khó bay thoát huống hồ là con người. 

Một lần nữa Sơ Ảnh lại đi vào ngõ hẹp, các con ngõ ngày càng hẹp hơn, càng tránh xa khỏi các ánh đèn hiệu của tuần canh. 

Dù đích đến của nàng là địa phương nào thì có vẻ cũng đã gần kề rồi. 

Thiếu nữ dừng lại dưới một cội hạnh đào đỏ thắm, có vẻ có hẹn với ai đó.

Đôi mắt Tiêu Lâm rực sáng. Y nhận ra Sơ Ảnh chính là đang hướng về phía mình. Y cũng chợt nhận ra những ánh sáng tuần canh biến mất cũng đã xuất hiện lại. Nhưng không phải là ánh sáng hiệu mà là ánh sáng của ám khí lấp lánh trong đêm.

Tiêu Lâm chỉ kịp lăn một vòng tròn tránh né. Ba… không là năm người một nhóm đã phát hiện ra y, đang đồng loạt ra tay.

Y biết vị trí của hai người, ba người còn lại thì không nhìn rõ. Ngoài ra còn Sơ Ảnh đang quan sát. Cho dù Tiêu Lâm không bị khống chế cũng sẽ bị nàng phát hiện thân phận. Y chụp nhanh chiếc mặt nạ được phân cho lên mặt, cầm nã thủ vươn bắt vào trọng huyệt của hai người gần nhất.

Sơ Ảnh cũng dùng chiếc gương nhỏ trên tay, phát tín hiệu gọi tiếp viện đến.

Tiêu Lâm muốn trốn thoát cũng khó.

Hốt nhiên, một ngọn xuân phong phảng phất, hạnh đào đỏ thắm lay động từng cánh rơi xuống sân gạch ố rêu phong.

Minh nguyệt vừa ló dạng, mây vừa tan…

Tất cả trở về tĩnh mịch.

Trước mắt Tiêu Lâm, Sơ Ảnh rũ xuống, ngủ say trong một giấc mộng êm ái. Tất cả các cận vệ vừa phục kích y đều gục xuống, say ngủ.

Dưới ánh trăng, một nam nhân áo xanh, thắt lưng đeo ngọc bội xanh và một thanh loan đao dày đặc hắc sắc, từ lúc nào đã đứng lặng như tháp bút.

Khắp người Tiêu Lâm gặp một cơn ớn lạnh. Y không phải là đối thủ của kẻ này, nội cái ý nghĩ đó đã khiến Tiêu Lâm cay đắng hơn cả chính bản thân mình bị đánh bại.

Người áo xanh nhìn về hướng Tiêu Lâm. Tiêu Lâm cũng không có lý do gì để ẩn thân nữa. 

Y bước ra ngoài ánh trăng, cởi bỏ mặt nạ.

Người áo xanh cũng không đeo mặt nạ. Người này dáng người cao gầy, tựa như thanh trúc. Trong ánh sáng mờ, thật khó để đoán định tuổi tác, y không còn trẻ, cũng chẳng thể coi là đã già, gương mặt có một vẻ phiêu dật như mây trời tan rồi tụ, quầng mắt sâu và thâm có lẽ đã nhiều ngày không được ngủ, nhưng thần thái tinh tường như minh nguyệt, điềm đạm, ấm áp cũng như minh nguyệt sáng tỏ. 

Tất cả các giác quan của Tiêu Lâm đều hoạt động tối đa. Dựa vào quan sát của y về cách bố trí canh phòng, nếu không có tín hiệu ánh sáng, thì trong vòng thời gian bước đi một trăm bước chân, sẽ có tiếp viện tìm đến. Tiêu Lâm cho rằng mình có thể lo liệu để sống sót. Nhưng thanh y nam tử kia vốn không đến để đoạt mạng y. Nếu người kia muốn, y đã chết rồi.

“Ngươi muốn gì ở ta?” Tiêu Lâm hỏi, bắt đầu đếm thời gian. Liệu rằng nếu y kéo dài thời gian, đánh động tuần canh, y có thể bắt giữ nam nhân này tại đây? 

Sự căng thẳng khiến trán y ướt một lớp mồ hôi lạnh.

Thanh y nhân lần đầu tiên lên tiếng:

“Tiêu thần bổ.” Giọng của y trầm hơn âm vực bình thường và rất trầm tĩnh. Bố phòng cẩn mật, cao thủ như mây tại Đào Viên ổ không hề làm y nao núng. “Thời gian không có nhiều, ta chỉ có ba điều muốn nói với các hạ.”

Tiêu Lâm im lặng lắng nghe, thầm đếm nhịp thời gian.

Thanh y nhân nói tiếp: 

“Điều thứ nhất là đạo tinh binh của Tử Thân Vương gia hiện tại bảo vệ cấm thành rất nghiêm cẩn. Nghiêm cẩn đến độ nếu hoàng thượng xảy ra mệnh hệ gì, cũng không mảy may tin tức nào lọt được ra ngoài. Tuy nhiên hoàng thượng là người luôn có lòng hướng phật, người đang cùng một bằng hữu của ta đàm luận phật pháp. Ít nhất trong một thời gian, người bằng hữu này của ta có thể bảo đảm hoàng thượng an toàn bất chấp thiên binh vạn mã. 

Điều thứ hai là huynh đệ của các hạ, ta không thể đến kịp cứu họ. Chỉ kịp chuyển một lời của một người tên Khang Bình cho các hạ. Y giao cho các hạ vật này, nhờ các hạ chăm sóc cho Lệ Lệ.”

Người kia giao cho Tiêu Lâm một chiếc túi gấm. Chiếc túi là của Lệ Lệ làm cho Khang Bình, là y đựng toàn bộ ngân phiếu tiết kiệm của mình. Chuyện này Khang Bình giấu rất cẩn trọng. Ngoài Tiêu Lâm, y chưa từng tiết lộ với người khác.

Cuối cùng, người thần bí nói:

“Việc cuối cùng ta muốn nhờ vả các hạ một việc.”

Nhờ vả, chính là việc cuối cùng Tiêu Lâm có thể nghĩ đến.

Thực ra, ba việc thanh y nhân nói, không việc nào không khiến Tiêu Lâm kinh hãi. Trong lòng y chấn động cũng không thể hiện ra ngoài. Vẫn tiếp tục đếm thời gian, Tiêu Lâm hỏi.

“Việc gì?”

“Ta muốn nhờ các hạ tìm và bảo vệ cho ta một người trong Đào Viên ổ này?”

“Là người nào?”

Một nụ cười điểm trên môi thanh y nhân. Y hỏi.

“Tiêu thần bổ nhận lời ta?”

Tiêu Lâm không đáp. Giờ này chắc hẳn chi viện đang đến rất gần. Lúc này đây nếu Tiêu Lâm ra tay, chí ý có thể giữ thanh y nhân lại. Nhưng tại sao đối diện với kẻ này, thù hận trong lòng Tiêu Lâm không thể bộc phát ra. Ngược lại, y lại nhớ rất rõ cái lý do y trở thành một bộ đầu… 

Đáp lại sự chờ đợi của người kia, Tiêu Lâm nói:

“Ta muốn xem hai cánh tay trần của ngươi.”

Người áo xanh không mảy may thắc mắc, cũng không hề nóng vội thời gian cấp bách, xắn tay áo lên, mở rộng đôi bàn tay ra trước mặt Tiêu Lâm.

Trên hai cánh tay vẫn còn mờ mờ dấu bầm do Như Lai Phật thủ gây ra. Tiêu Lâm vẫn còn nhớ rõ, đạo chích ngày hôm đó dùng cánh tay thủ hộ, đón nhận trọn vẹn một chưởng của Không Ứng đại sư. Một chưởng đó không để lại nội thương, hay tổn hại gân mạch, xương cốt nhưng cũng hoàn toàn không dễ chịu gì. Ít nhất Tiêu Lâm cũng xác định, người này cũng mang một thân huyết nhục, chẳng phải thánh thần bất khả xâm phạm.

Quan sát bàn tay của thanh y nhân, Tiêu Lâm cũng nhận ra người này không phải chủ đạo về chưởng lực, quyền pháp. Nếu không phải những vết chai do sử dụng binh khí, đặc biệt là đao, kiếm nổi rõ, Tiêu Lâm có thể nghĩ đây vốn là tay của một văn nhân, mặc khách. 

Thời gian cũng đã hết, Tiêu Lâm đã nghe thấy tiếng chân người từ xa đang chạy đến.

Thanh y nhân phất tay áo, một ngọn gió ấm áp thổi qua, dưới đất Sơ Ảnh và những người bị ngất đang dần tỉnh lại.

“Theo ta.”

Người áo xanh nói, thân ảnh phóng vút lên cao, điểm nhẹ trên một cánh hồng hạnh thoát cái đã tung xa mười trượng.

Tiêu Lâm vội vàng bám theo. Nếu không phải tập trung hết toàn lực để đuổi kịp người phía trước, chắc hẳn Tiêu Lâm đã cho rằng mình vừa gặp ma. Thủ pháp đông phong phất huyệt, khinh công lạc mai thủy điểm lừng danh thiên hạ đều là những huyền thoại vốn đã bị chôn vùi cùng Thần Kiếm sơn trang năm nào. 

Thanh y nhân thông thạo đường lối ở Đào Hoa ổ vô cùng. Bất chấp canh gác vô cùng cẩn mật, y đi lại rất thong dong. Từng bước chân chính xác mỗi độ sát na, mọi mốc thời gian đều hoàn hảo để qua mặt hệ thống canh phòng. 

Y chạm nhẹ vào một viên đá trên tường, xê dịch một cơ quan, mở ra một mật đạo âm tường. 

Tiêu Lâm thầm nghĩ nếu không phải có quá nhiều điểm vô lý, chắc hẳn y đã tin rằng người áo xanh này chính là Thiên Cơ tiên sinh. 

Mật đạo bằng đá lạnh dẫn đến một căn phòng hoa lệ mà dựa vào trân thiết Tiêu Lâm có thể đoán họ đã trở lại Bách Hoa lâu.

Trong phòng không thấy có danh bài, nhưng có một nữ nhân vạn phần xinh đẹp đang thắp nến, có vẻ đang chờ người. 

Vừa thoáng thấy thanh y nhân, thiếu nữ đã cúi chào rồi cẩn trọng ra cửa xem chừng.

Ở nơi đây có thể nói Tiêu Lâm an toàn hơn, bất cứ khi nào y cũng có thể đánh động bên ngoài. Không cần đến thời gian một trăm bước chân, mà là ngay lập tức, chỉ trong một chiêu số, cận vệ sẽ tràn vào. Kẻ này thật đáng sợ. Tiêu bổ đầu thầm nghĩ. Không phải vì võ công của y, không phải vì sự chuẩn bị của y mà là cách y thao túng tâm lý của người khác. Chỉ trong vòng dăm ba câu nói, y đã khiến Tiêu Lâm từ thù hận chuyển thành nghi hoặc, từ toan tính bắt giữ y đã phải theo y đến nơi này.

Trước một kẻ như vậy, Tiêu Lâm chỉ im lặng. 

Thanh y nhân mở lời.

“Đây là phòng của Phù Dung, một trong tứ đại danh hoa của Bách Hoa lầu. Nàng rất thông thuộc nơi đây, bất cứ lúc nào các hạ có chuyện cũng đều có thể đến tìm nàng?”

“Ta sẽ có chuyện gì sao?” Tiêu Lâm hỏi.

Người áo xanh nhìn chiếc mặt nạ của Tiêu Lâm đáp:

“Các hạ có nhận ra điểm gì đặc biệt trên mặt nạ của mình không?”

Tiêu Lâm cầm chiếc mặt nạ lên quan sát lần nữa. Trước khi đeo vào y đã quan sát một lượt rất kĩ, nhưng lúc đó tâm tình y rối loạn có thể đã bỏ qua điều gì đó. Chiếc mặt nạ màu trắng, chỉ một màu trắng tinh đơn giản. 

“Một đóa mai hoa.” Tiêu Lâm nhận ra ở gần vị trí tai trái, có một đóa mai hoa khắc rất mờ nhạt. “Chỉ có vậy.”

Người áo xanh hỏi.

“Có phải mặt nạ nào cũng chạm hoa mai không?”

“Việc này ta không biết.”

“Các hạ có để ý tên nữ tỳ của mình bắt nguồn từ một câu thơ không?”

Tiêu Lâm cau mày. Y là một võ nhân, thực sự không rành những khoản thi thơ là mấy.

Thanh y nhân giải thích.

“Sơ Ảnh là từ câu: Sơ ảnh hoành tà thuỷ thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn, vốn tả hoa mai. Còn tên nữ tì theo hầu Tử Thân vương cũng bắt đầu từ một câu thơ: Vân phá nguyệt lai hoa lộng ảnh, để tả về minh nguyệt. Tất cả những chiếc mặt nạ cũng chỉ khắc mai hoa hoặc minh nguyệt mà thôi.” (*)

Điểm này Tiêu Lâm chưa bao giờ từng tìm hiểu. Y nghĩ đến ảnh tử, nhưng chưa bao giờ lại nghĩ đến một câu thơ.

“Minh nguyệt là bằng hữu, mai hoa là khách lạ. Canh giữ nơi này là Phong đội. Khai phong, mai hoa lạc, nhiệm vụ của Phong đội là trừ khử toàn bộ mai hoa trong đêm tiệc chính.”

“Ngươi nói những việc này để lôi kéo ta?”

Thanh y nhân chỉ mỉm cười.

“Nếu các hạ trình báo về cuộc gặp này, đêm mai Sơ Ảnh sẽ đổi cho các hạ một chiếc mặt nạ minh nguyệt.”

Một lần nữa Tiêu Lâm lại im lặng.

Thanh y nhân mỉm cười.

“Những chuyện ta muốn nói với các hạ đã nói rồi. Còn chuyện ta nhờ các hạ, ta vẫn đang chờ câu trả lời.”

Tiêu Lâm buộc phải lên tiếng. Y hỏi.

“Nếu ta không nhận lời thì sao?”

Gương mặt thanh y nhân rất nghiêm túc, trong đôi mắt y, thoáng một nét bi ai khó tả.

“Đó là người ta vô năng bảo hộ. Nếu các hạ không nhận lời, người đó phải chết.”

“Tại sao lại là ta?”

“Vì các hạ có chánh tâm.”

Tiêu Lâm giật mình. Không phải vì lời khen, mà y chợt nhớ ra vì sao kẻ trước mặt lại khiến y nhớ về ngày bản thân rời bỏ giang hồ, trở thành một thần bổ.

Im lặng một chút, Tiêu Lâm hỏi tiếp:

“Ta sẽ được gì?”

Người áo xanh nhìn thẳng vào mắt Tiêu Lâm đáp:

“Ta sẽ theo các hạ về kinh chịu tội.”

Tiêu Lâm “a” lên một tiếng, thật chẳng ngờ đến câu trả lời của y. Lời của người áo xanh có vẻ rất nghiêm túc. Cái giá phải trả cho tội đột nhập hoàng cung, trộm quốc bảo y có vẻ hoàn toàn sẵn sàng gánh vác một mình. 

Cô nương canh cửa chợt ho lên vài tiếng. Có người đang đến. 

Người áo xanh cầm lấy cây nến trên bàn đi đến cạnh bức tường treo những bức bích họa mỹ nhân. Ánh nến chiều vào làm một trong những bức họa chợt thay đổi diện mạo.

“Bức tranh này vẽ đã rất lâu rồi. Cô nương trong tranh ta cũng không chắc hình dung thay đổi ra sao. Nếu các hạ tìm được nàng, hãy đọc một câu thơ: “Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ.” Nếu nàng rơi lệ, thì đúng là người ta muốn tìm. Dưới gốc hạnh hoa sau đường Trúc Lạc, nếu có tin tức gì, xin hãy cho ta biết.”

Người con gái bên cửa lại ho lên lần nữa.

Thanh y nhân, nhìn lại bức tranh một lần nữa, trong mắt đầy nỗi buồn chẳng giấu diếm. Rồi y đặt lại nến trên bàn, dung mạo bức tranh biến đổi. 

Trong khoảnh khắc, người áo xanh cũng không còn ở đó nữa.

Cô nương Phù Dung cũng bước đến cạnh Tiêu Lâm, rơi thẳng vào lòng y, đôi má đỏ bừng, trang phục lả lơi. Khuôn mặt xinh đẹp quả đến độ kinh tâm động phách. 

Cửa gõ vài tiếng, rồi Sơ Ảnh đẩy cửa vào.

Nụ cười thường trực trên môi nàng méo hẳn đi đầy bối rối trước cảnh tượng đang diễn ra.

“Ta tìm huynh mãi… thứ lỗi… thứ lỗi cho ta… huynh tiếp tục đi… tiếp tục đi.”

Nàng nói rồi vội vàng đóng cửa lại. Đôi mắt đảo nhanh một lần quanh phòng. 

Nhanh thật. Tiêu Lâm thầm nghĩ trong khi từ từ đẩy cô nương trong lòng ra.

Nàng ngồi lên, phất tay kéo rèm trên giường xuống, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

“Nếu huynh không ở lại đây một lúc, e rằng không đúng lắm.”

Tiêu Lâm dĩ nhiên hiểu rõ. Y ngồi một góc giường, lại nghĩ về người áo xanh. Có lẽ ta thực đã gặp ma rồi. Thủ pháp của người đó, mối quan hệ giữa y và Không Ứng đại sư, đôi bàn tay và thanh khoái đao bên thắt lưng y… nếu không phải ma, Tiêu Lâm không thể nào tưởng tượng ra nổi nhân vật nào như vậy. 

Những suy nghĩ của y theo đuổi thật mông lung. 

Cô nương ngồi đối diện chán ngán tịch mịch mở miệng hỏi.

“Huynh lúc nào cũng ít nói như vậy sao?”

“Chúng ta có gì để nói sao?”

Vị cô nương cười gượng.

“Huynh còn thô lỗ nữa. Ít ra hãy nói về câu chuyện hợp lý tại sao huynh lại ở đây. Ta không muốn kể một câu chuyện khác với huynh.”

“Họ sẽ hỏi cô?”

“Thường sẽ không, nhưng tất cả mai hoa khách đều rất được quan tâm.”

Tiêu Lâm nhìn nàng một lượt.

“Cô xinh đẹp như vậy, ta cần lý do sao.”

Cô nương cười khúc khích. 

“Thì ra huynh không phải gỗ đá. Tên của ta là Lăng Vân.”

“Ta chỉ cần biết cô là Phù Dung thôi.”

Cô nương nhăn mũi lại.

“Phù Dung là danh bài, ta cũng có tên có họ. Ta họ Lam nên sư phụ đặt ta là Lăng Vân.”

“Lam Lăng Vân… tên của cô cũng đầy ý thơ. Sư phụ của cô và Thiên Cơ công tử có lẽ nên kết bái huynh đệ thì hơn.”

“Huynh còn rất cay độc nữa.”

Vậy là Tiêu Lâm im bặt. Y mở miệng một câu sẽ bị nàng mắng cho một câu. Tốt nhất là im lặng vậy. 

Y quan sát Lam Lăng Vân, nàng vừa diễm lệ, vừa trẻ trung, chắc chỉ tầm hai mươi tuổi, kinh nghiệm giang hồ có vẻ chẳng nhiều nhặn gì. Thanh y nhân cử nàng đến nơi này là bất cẩn hay là tàn nhẫn?

(*)Cành mai soi bóng trên dòng nước trong, mùi hương lan toả man mác trong hoàng hôn.

Mây tan, trăng ló dạng, hoa đùa với bóng.

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!