Sơ Ảnh đưa y vào Đào Viên, giới thiệu từng khu vực một. Bát lộ, tám con đường chính gồm dẫn đến các khu vực ăn chơi khác nhau gọi tên theo các hướng. Bốn thôn là bốn tụ điểm tiệc tùng chính của Đào Viên gồm: Hồng Lý, Bạch Lộ, Thúy Ngạn, Phù Sinh. Trong các thôn còn có hệ thống các con đường nhỏ và hẻm nhỏ, đều có các tên gọi rất trang nhã.
Khắp nơi đều bày bàn tiệc, quan khách có người đang uống rượu, có kẻ luận văn chương. Đào viên không chỉ có nhân sĩ võ lâm, còn không ít văn nhân trói gà không chặt, các phú hào bàn bạc chuyện làm ăn.
Qua vườn đỗ quyên ở thôn Hồng Lý đến một khu biệt viện thâm u hơn. Nhìn những ngọn hồng đăng treo cao, Tiêu Lâm thoáng nhìn bày trí cũng biết chỗ này là chỗ nào.
“Nếu công tử muốn giải sầu, các cô nương của Bách Hoa phủ sẽ có đủ các trò vui. Mạt chược, ca múa hay hầu hạ thâu đêm, các cô nương ở đây đều rất tinh thông.”
Sơ Ảnh đưa y đến trước một dãy phòng kín cổng cao tường, chỉ từng tấm môn bài.
“Đây là phòng các cô nương. Trước cổng đều có môn bài một loài hoa. Hễ môn bài còn, là cô nương ở trong phòng đang rảnh rỗi, công tử cứ tùy tiện lấy môn bài đi vào. Môn bài không có nữa nghĩa là cô nương đang có khách, vì hòa khí của đại hôn, trang chủ hy vọng mọi quan khách đều vui vẻ, không phải kinh động đến các thị vệ nơi đây.”
Sơ Nguyệt bất luận nói về chuyện lạc thú nam nhi hay đe dọa người khác đều rất tự nhiên, rất tươi cười. Các cô nương này xem ra được huấn luyện rất tốt.
“Tiệc chính sẽ bắt đầu ở sảnh Họa Vân vào mỗi đêm. Công tử cứ mặc sức vui chơi, nghỉ ngơi, khi nào đến giờ đại tiệc, tiểu nữ nhất định tìm được người thông báo.”
Khu vườn đỗ quyên là mé ngoài của Bách Hoa phủ. Bách Hoa phủ băng qua một dòng kênh lại đến thôn Phù Sinh sẽ có Phú Quý phường, một sòng bạc lớn tưởng chừng vô tận. Dù là đêm hay ngày tiếng xúc xắc đổ không ngơi nghỉ, ánh bạc ném lên bàn lấp lánh không ngưng. Phú Quý phường tụ tập rất nhiều khách giang hồ, cũng có rất nhiều phú hào tên tuổi.
Tiêu Lâm quay trở ra khỏi chiếu bạc, lại hỏi Sơ Ảnh:
“Con lạch này có vẻ không phải là tự nhiên mà cố tình khơi đường vào trong núi?”
So Ảnh tươi cười đáp:
“Đi theo con lạch là sẽ đến Nội Viên, chỗ chủ nhân của tiểu nữ nghỉ ngơi. Nơi đó là cấm địa, chỉ khi công tử được các Thiên Hoa thị nữ đưa vào mới được.”
Phía sau Phú Quý phường và Bách Hoa phủ là một vách núi cao. Con kênh nhỏ như xẻ núi mà đi vào, cũng là thông đạo duy nhất. Không cần phải nói Tiêu Lâm cũng biết, canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, cạm bẫy trùng trùng.
Sơ Ảnh thấy y có vẻ quan tâm cũng đặc biệt dặn dò.
“Chủ nhân biết công tử trong mình mang trọng nhiệm của thiên tử giao phó, nhất định sớm ngày bồi tiếp. Công tử xin đừng vội vàng.”
“Ta hiểu rồi.” Tiêu Lâm đáp lại.
“Nếu đã vậy ta sẽ đưa công tử đi lãnh bạc. Hôm nay là đại hỷ, mỗi quan khách đều được ứng trước năm trăm lạng bạc để vui chơi ở Phú Quý phường. Nơi đó nhộn nhịp, chắc hẳn công tử sẽ sớm kết được bằng hữu.”
Tiêu Lâm lẳng lặng đi theo, lãnh bạc, chơi tài xỉu. Y muốn quan sát cơ cấu bố phòng cũng như thân thế của khách khứa. Những người đặt chân vào đây, không phải có tiền, cũng có danh, có thế, đều là những người có máu mặt.
Bàn cờ bạc xôm tụ nhất cả phường Phú Quý lên đến cả trăm người cùng chơi một lúc. Nhà cái là một nam tử cao to, râu hùm, hàm én, giọng nói rổn rảng. Vừa nhìn qua người này Tiêu Lâm đã nhận ra chính là chủ nhân của Diêm Vương cung, một trong những người vừa mất đi báu vật. Địa Tạng Vương coi sóc mọi việc trong hắc đạo, liên kết với người trong võ lâm rất mạnh mẽ, bị mất đi báu vật hẳn là một sự sỉ nhục không nhỏ. Tiêu Lâm có nhiều bất mãn với việc làm của kẻ này, nhưng cũng tự biết đây là một nhân vật không thể bỏ qua.
Tiêu bổ đầu toan đặt một ván trên bàn bạc của Địa Tạng Vương, thì một tiểu cô nương áo vàng tiếp cận y. Vị cô nương có khuôn mặt trái xoan, má lúm đồng tiền duyên dáng giới thiệu.
“Tiểu nữ Lộng Ảnh, theo hầu Thập Ngũ công tử. Công tử có lời mời Tiêu công tử qua chơi một ván.”
Tiêu Lâm dĩ nhiên chấp nhận. Lộng Ảnh, Sơ Ảnh, các cô nha hoàn đều là”ảnh” tử sao? Chân tử có hay chăng? Y thoáng nghĩ trong khi bước theo bóng áo vàng yểu điệu phía trước.
Họ đi qua khu vực chung, qua một dải hành lang sơn son thếp vàng vô cùng hoa lệ. Tuy vẫn thuộc Phú Quý phường mà đã không còn là chỗ mọi người đều có thể lai vãng. Tiêu Lâm tuyệt nhiên không thấy bóng một lính canh nào, nhưng vẫn nhận ra mỗi bước đi của Lộng Ảnh đều rất có tính toán, theo một nhịp điệu nhất định, cơ hồ để kích hoạt các cơ quan mở cổng và vô hiệu hóa cạm bẫy trên đường.
Qua thêm mấy dãy hàng lang chạm khắc tinh xảo thì đến trước một gian phòng treo ngọc phỉ thúy. Lộng Ảnh cất giọng ngọt ngào trình chủ nhân Tiêu Lâm đến. Bên trong vọng ra tiếng vỗ tay đáp lại.
“Tiểu tỳ chờ ở đây, mời công tử vào trong. Thập Ngũ công tử đang chờ người.”
Sau cánh cửa treo ngọc, chạm hoàng, bên trong là một gian trầm hương tinh xảo, tú lệ. Bày trí tao nhã nửa giống phòng của văn nhân, lại sa hoa như tư thất một vương tử, thể hiện rõ ràng địa vị của Thập Ngũ công tử không hề đơn giản.
Một bàn đổ xúc xắc đã bày giữa phòng. Xí ngầu bằng ngà voi, chén đựng bằng phỉ thúy, trên bàn lại cắm một bình mộc lan hoa giản dị, tao nhã cạnh một bình rượu bạch ngọc.
Vị công tử Thập Ngũ phía sau tấm phướn chạm bát tiên lên tiếng.
“Ngươi đến đây có rất nhiều câu hỏi. Thắng ta một ván, ta giúp ngươi giải đáp một câu. Thua ta một ván thì uống lấy một chén. Rượu trong bình bạch ngọc, ngươi hẳn đã thấy rồi.”
Tất cả các vật dụng trên bàn đều là đồ mới, cả một dấu vân tay, một vệt chạm mờ cũng không có. Con mắt tinh tường của Tiêu Lâm cũng không phát hiện ra một dấu vết gian lận nào. Giao kèo canh bạc có vẻ cũng có lợi cho Tiêu Lâm, ấy vậy mà y chẳng hề hỏi lại, quay đầu một mạch bước ra ngoài.
Thập Ngũ công tử lên tiếng hỏi.
“Ngươi không tin bổn công tử?”
“Ta không giao dịch với người không nhìn thấy mặt.”
Sau màn gỗ có tiếng cười giòn. Thập Ngũ công tử vỗ tay ba tiếng, bước ra ngoài.
“Không hổ danh cấm thành đệ nhất đẳng bổ khoái, khẳng khái lắm.”
Tiêu Lẫm nhìn thấy Thập Ngũ công tử bước ra, lập tức giật mình, quỳ xuống.
“Tham kiến Tử Thân vương.”
“Đứng lên đi. Ở chỗ này ta chỉ là Thập Ngũ công tử, ngươi không cần hành lễ.”
Y đứng lên, sống lưng dâm dấp mồ hôi. Tử Thân vương gia vốn là hoàng thúc của đương kim thánh thượng, tay nắm trọng binh, sao lại ở nơi giang hồ hiểm địa này làm khách nhân? Tiêu Lâm không dám nghĩ xa hơn nữa.
Thân vương lên tiếng.
“Ta biết ngươi phụng thánh lệnh đến đây. Ta cũng là phụng chỉ đến nói này làm rõ vài sự việc.”
Tiêu bộ đầu nhìn kim bài vương gia vừa giao ra, không dám không tin. Y cúi đầu lắng nghe. Thân vương tiếp lời.
“Thiên Cơ môn chủ vốn không phải là người xa lạ với hoàng thất. Trong những năm gần đây, y đóng góp rất nhiều công trạng, thánh thượng nhân hôn lễ của y, đã ban kim bảng anh hùng, sắc phong Tiêu Dao tướng quân. Kẻ trộm báu vật lần này, vừa đùa bỡn với cấm cung, lại vừa nhắm cánh tay đắc lực của thiên tử, dã tâm không nhỏ.”
Tiêu Lâm ở hình bộ cũng có nghe nói cánh tay của thiên tử ngày càng bao quát hơn, kể cả các thế lực ngầm trên giang hồ cũng đã quy về một mối, xem ra không chỉ là tin đồn. Thấy y im lặng, thân vương lại hỏi:
“Ngươi không có gì thắc mắc sao?”
“Thi chức xin đợi lệnh vương gia.” Tiêu Lâm đáp.
Tử thân vương ngồi xuống, rót một ly rượu từ bình bạch ngọc, có vẻ trầm tư.
“Ngươi không tin Thiên Cơ, cũng giống như không thấy mặt bổn vương thì không tin vào canh bạc đã bày ra.”
Tiêu Lâm thật thà đáp:
“Thi chức đã quen mắt thấy tai nghe. Người sở hữu một thế lực lớn như Thiên Cơ môn chủ từ trước đến nay thâm tàng bất lộ, thật khiến kẻ khác e dè.”
“Vậy còn đánh giá của ngươi với kẻ trộm tam báu như thế nào?”
Tiêu Lâm lại nghĩ đến sự việc ở Linh Sơn. Y có giao tình với Không Ứng, lại mục kích thái độ của vị cao tăng với kẻ trộm vật khiến trong lòng cũng có mấy phần hoang mang. Y không hé răng lời nào về sự việc đó. Chỉ đáp:
“Bất luận y là kẻ nào thì đều đã phạm vào quốc pháp, nhất định phải bị nghiêm trị.”
Tử Thân vương đứng lên, sắc mặt cũng đổi khác, vô cùng nghiêm nghị. Vương gia chỉ nói hai tiếng: “Theo ta.”
Tiêu Lâm không nói một lời, cũng chỉ lẳng lặng đi theo.
Bọn họ rời khỏi dãy hành trang trân thiết công phu, đi theo một mật đạo dẫn xuống sâu lòng đất. Càng đi xuống lại càng lạnh lẽo. Quá lạnh lẽo để cho người sống.
Xoay một ngọn đuốc trên tường, Tử Thân vương gia, mở ra một gian phòng bí mật trong tường đá: Một huyệt mộ.
Ánh nến vàng vọt khiến sắc mặt Tiêu Lâm hóa xanh xao. Những xác chết xếp hàng ngay ngắn trên giường đá bên trong y đều biết. Đều là người của y, huynh đệ của y.
Không đợi Tử Thân Vương cho phép, Tiêu Lâm sải bước về những cái xác, lập tức xem xét tình hình.
Sắc mặt tử thi bình thản, không có dấu vết hạ độc, không có dấu vết giao tranh. Kinh mạch đứt đoạn, chết ngay lập tức. Là do bị chưởng lực đả thương, nhanh đến mức không thể nhận ra. Thủ pháp nhanh gọn, dứt khoát, tàn độc.
Hầu hết các tử thi đều cùng một cái chết, cùng một thủ pháp, chắc chắn đều do một người gây ra, cùng một thời điểm.
Chỉ trừ thi thể của Khang Bình.
Tiêu Lâm tập trung xem xét. Không phải do sát nhân tính toán sai thời điểm, không phải do Khang Bình võ công hơn những người còn lại. Lúc ra tay đã bị cản trở, dù vậy, chỉ dư chấn cũng đủ giết chết người. Tim phổi vỡ nát, y cùng lắm trụ lại vài hơi thở, chịu đựng đau đớn hơn những người khác vài thời khắc.
Tiêu Lâm vẫn còn nhớ rõ vị huynh đệ trẻ tuổi lòng đầy nhiệt huyết của mình, tân nương tử của y, Thẩm Lệ Lệ vừa có thai, trước khi làm nhiệm vụ, y còn đang tính dùng tiền dành dụm, mua một ngôi nhà mới cho đứa con mới chào đời.
Ngay kết bên Khang Bình là Vương Hoằng Lực vả Tả Đại Nham, bọn họ đúng là một đôi oan gia khắc khẩu, cũng là một cặp sư huynh đệ hết lòng quý mến nhau. Hoằng Lực muốn đón phụ mẫu dưới quê lên phụng dưỡng, Đại Nham bên ngoài chọc ghẹo y không rời được cha mẹ, nhưng lại âm thầm ứng trước bổng lộc của mình, tìm một căn nhà có vườn tược ở ngoại ô cho họ…
Hai mươi bốn người này là hai mươi bốn cuộc đời, là hai mươi bốn gia quyến tang thương.
Người trong cửa quan không giống kẻ trên giang hồ, tất cả bọn họ đều có một gia đình đang chờ họ trở về.
Tiêu Lâm siết chặt nắm tay, đây không phải là lúc yếu đuối. Tử Thân Vương gia vẫn còn đang đợi y.
Y hỏi:
“Vương gia dẫn thi chức đến đây, hẳn đã có điều tra qua?”
“Ngươi là thần bổ, ngươi nói xem.”
Tiêu Lâm im lặng một chút rồi đáp.
“Thi chức chỉ vừa từ biệt họ, những người này chưa thể rời khỏi lãnh địa của Thiên Cơ môn. Cái chết của họ, Thiên Cơ môn chủ chắc hẳn tường tận hung thủ.”
Tử thân vương gia nhếch môi cười.
“Thận trọng lắm. Ngươi nói tiếp đi.”
Tiêu Lâm không thể không trả lời. Y nói.
“Hung thủ võ công cực cao, nội lực hùng hậu, thế lực cũng không nhỏ. Y không chỉ nhắm đến giang hồ tranh đoạt. Bảo vật cấm cung bị mất, hình bộ cao thủ đồng loạt bị giết, là lời sự thách thức dành cho cả pháp kỷ triều cương. Nếu không bắt được y thì thiên hạ ắt có loạn. Gây dựng thế lực đến mức này, không thể chỉ là một người đơn thương độc mã. Muốn truy cùng đuổi tận, e rằng phải có thêm tiếp viện.”
Vương gia gật đầu:
“Y đã hẹn đem tam báu làm lễ vật, trước sau gì cũng xuất hiện. Thiên Cơ sẽ tương trợ, nhưng sự việc nghiêm trọng, vẫn cần thêm viện binh. Hiện tại trọng binh của ta đều đã trấn thủ hoàng cung, nước xa không cứu được lửa gần. Cánh quân của Hộ Quốc tướng phủ, Liễu Tri Thu trấn thủ ở gần đây. Ngươi lập tức báo cáo về sự việc này, ta cho người hỏa tốc đến Hộ Quốc tướng phủ điều động chi viện.”
“Thi chức xin nghe lệnh.”
Vương gia gật gù, suy nghĩ một lát lại nói:
“Kẻ chủ mưu việc có lẽ sẽ đến tìm ngươi.”
Tiêu Lâm chau mày.
“Vương gia nghĩ y muốn truy cùng giết tận người của hình bộ?”
Thân vương lắc đầu.
“Ngươi là người duy nhất công khai đại diện cho uy nghiêm của thiên tử còn lại. Y nhất định sẽ muốn thuyết phục ngươi một câu chuyện khác.”
“Thi chức sẽ bắt giữ y ngay lúc đó?”
Tử Thân vương nhìn Tiêu Lâm, chớp mắt.
“Ngươi nghĩ mình đủ sức không?”
Võ công của Tiêu Lâm trong nha môn thuộc loại nhất đẳng, so với các cấm vệ quân bảo vệ hoàng thượng cũng không thua kém gì. Hai mươi mấy năm nay từ lúc ngang dọc giang hồ, không có mấy người là đối thủ của y. Y vốn rất tự tin, chỉ trừ lần này.
“Thi chức cầm cự được trong mười chiêu. Nếu may mắn, có lẽ trong vòng hai mươi chiêu thi chức có thể còn mạng.”
Vương gia bật cười lớn.
“Quả nhiên là bộc trực. Nhưng ta không cần ngươi bắt giữ hắn. Ta chỉ muốn biết câu chuyện hắn kể với ngươi. Khi kẻ đó đến tìm ngươi, hãy báo cho Lộng Ảnh đưa ngươi đến chỗ của ta. Việc còn lại hãy để Thiên Cơ ra tay.”