Cổ Ý – Xuân Phân: Đào Hoa (2)

Spread the love

Thiếu niên đọc tiếp báo cáo của Tiêu Lâm. Hàng trăm năm đã trôi qua, nét chữ, văn phong vẫn rất sống động. 

Năm đó, Tiêu Lâm vừa rời khỏi Linh sơn, thủ hạ của y cũng vừa đến nơi tìm. Kẻ này xem ra đã cưỡi khoái mã liên tục không nghỉ suốt nhiều ngày để báo tin. Tin dữ. 

Hoàng cung mất trộm. 

Không chỉ hoàng cung mà bên ngoài giang hồ cũng dấy lên tin tức Địa Tạng vương, kẻ cai quản mọi chuyện hắc đạo trên giang hồ bị trộm.

Trong hoàng cung mất y một bộ Kim Thiền bảo giáp, thủy hỏa bất xâm, đao thương bất nhập. Địa Tạng cung mất đi một bình Mạn Châu Sa, thiên hạ tối độc. 

Tất cả xảy ra trong một đêm, tất cả đều cùng một thủ pháp. Một bức thư, một cội hoa đào, một lời hẹn trả vật. 

Ba báu vật đó, có lời đồn đều được trộm để mang đến làm quà mừng. Quà mừng cho hôn sự của Thiên Cơ môn chủ tại Đào Viên. 

Lời đồn là quà mừng, nhưng trong mắt của gã thiếu niên hàng trăm năm sau, lại là một lời tuyên chiến. Thiếu niên đặt tờ báo cáo xuống bàn:

“Đã là lễ vật thì sẽ không hẹn ngày trả lại. Kẻ này trộm vật làm quà, lại hẹn trả lại các chủ nhân nghĩa là đã nói hôn sự này chắc chắn không thành.”

Lão già mù mỉm cười, không khen ngợi mà có vẻ rất đắc ý.

Thiếu niên lại nói.

“Thiên cơ môn năm đó bá chủ thiên hạ, gồm thâu giang hồ. Đào viên là một nơi thần bí, thế lực hùng hậu không có gì để bàn cãi. Nhưng cấm thành, Diêm Vương cung, Linh sơn tự, không nơi nào lại không phải là thiên môn cấm địa… có thể có một lực lượng cùng lúc ra tay đắc thủ như vậy, kẻ trộm này cũng không hề thua kém Thiên Cơ môn.”

Lão già mù đặt chén trà xuống, mở miệng nói.

“Không chỉ là như vậy. Những lễ vật này vốn công cáo thiên hạ rằng việc của Đào Viên không chỉ là chuyện của giang hồ.”

Thiếu niên gật đầu. Chuyện giang hồ thường không dính đến cấm cung. Lần này động đến cả thiên tử, thì không chỉ là chuyện bang phái tranh chấp lẫn nhau nữa. Âm mưu đằng sau, có lẽ lớn hơn rất nhiều.

Thiếu niên vội vàng đọc tiếp. Đoạn báo cáo mất vài trang không quan trọng. Tiếp theo đó là sự việc Tiêu Lâm phụng mệnh dẫn quân đến Đào Viên đòi Kim Thiền giáp.

Những kẻ Tiêu Lâm dẫn đi đều là nhân vật phi phàm trong hình bộ. Y phụng mệnh lần này chính là lấy lại danh dự cho hoàng gia, tuyệt đối không thể thất bại. 

Thiên Cơ môn vốn đã từng giúp đỡ triều đình nhiều việc, Tiêu Lâm đương nhiên có nghe qua. Nhưng y chưa bao giờ liên hệ với lực lượng này, cũng không có hảo cảm với những ám muội thế lực vừa đứng giữa giang hồ và triều cương.

Tiêu Lâm đến nơi, đang là lúc hoa đào nở, hồng đào tươi đẹp khắp nơi, vốn dĩ có thể tùy tiện hái một cành, vậy mà trước cổng Đào Viên lại có kẻ bán hoa đào. 

Kẻ bán hoa nhìn có mấy phần thô lậu, râu ria xồm xoàm, áo quần đã cũ. Hoa đào ghi giá ngàn vàng, chắc chắn chẳng ai mua. 

Đoàn quan gia nhìn kẻ kia lãnh đạm ngồi trước rừng đào có mấy phần bất mãn. Nhưng Tiêu Lâm nhìn qua đã dè chừng. Trời rất lạnh, y chỉ mặc một chiếc áo cũ, mỏng manh. Hoa đào xung quanh rơi rụng, hoa đào trên tay y một cánh cũng không rơi. Chỉ xét về nội lực, tráng hán này đã có thể coi là tuyệt đỉnh cao thủ. 

Tiêu Lâm xuống ngựa, đưa ra chiếu thư của hoàng đế.

“Phụng thiên thừa mệnh, Tiêu Lâm có việc bái phỏng Đào Viên trang chủ, Thiên Cơ tiên sinh.”

Đại hán đứng lên, bó hoa đào trên tay y một cánh cũng không rơi rụng. 

“Hôm nay là ngày đại hôn của trang chủ. Bất cứ ai đến cũng là khách.”

Y vừa dứt lời, trong đào lâm thấp thoáng mấy bóng hình. Chỉ trong trong nháy mắt trước mặt mỗi người đã là một bàn tiệc bày sẵn hết sức linh đình. 

Bàn tiệc bày ra lúc nào, kẻ bày rút đi lúc nào, ngay cả con mắt của các cao thủ bộ khoái cũng không nhìn ra. 

Tiêu Lâm ra hiệu cho thuộc hạ đừng manh động. 

“Chúng ta không đến quấy nhiễu hỷ sự của trang chủ. Nhưng ta mang công vụ không tiệc tiệc tùng. Xin hãy dẫn đường.”

Người bán hoa đào hỏi.

“Các vị cùng đi sao?”

“Chỉ mình ta thôi.” 

Thuộc hạ của Tiêu Lâm nhìn nhau không yên. Y ngầm ra hiệu cho họ giải tán. Đào viên này không phải chỗ đông người là tốt. 

Quan binh đã đi rồi, đại hán bán hoa điểm nhẹ trên tuyết, khi công bay đi như nhanh như cắt, hoa đào trên tay vẫn còn nguyên vẹn. 

Tiêu Lâm đuổi theo y, âm thầm tự hỏi lai lịch của kẻ trước mặt. Khinh công bực đó, nội công siêu quần mà chỉ đáng làm một kẻ gác cổng cho Đào Viên sao?

Những cánh đào đầu tiên trên tay đại hán rơi rụng. Hoa đào điểm trên tuyết, trên đá, trên cây… Tất cả đều là cơ quan. Tiêu thần bổ âm thầm nhận ra. Mỗi cánh đào phóng đi là một cơ quan bị vô hiệu. Các cơ quan vô cùng tinh tế, phân bổ bí mật, dày đặc, chưa kể đến sát thủ mai phục khắp nơi. Tiêu Lâm thầm tính toán, số lượng cơ quan, mai phục nơi đây, hoàn toàn có thể tiêu diệt cả một đạo quân ngàn tinh binh. Một lần nữa thế lực của Thiên Cơ tiên sinh không khỏi làm y kinh hãi. 

Đi khoảng nửa canh giờ, đại hán dừng lại bên một bờ sông. Một cành hoa đào trên tay đã rụng hết bông. Y cắm cành hoa lên khe đá, mở ra một mật đạo bên kia con thác nhỏ. Xa xa, một chiếc thuyền chèo đến. 

Trên thuyền một cô gái hồng y tha thướt cất tiếng gọi lớn.

“Quan gia, xin mời lên thuyền đến Đào Nguyên ổ.”

Đại hán bán hoa đào không từ mà biệt, thoáng cái đã lại mất dạng trong rừng hoa. Tiêu Lâm chẳng còn cách nào khác ngoại trừ tung mình điểm nước lên thuyền con. 

Thiếu nữ chèo thuyền rất xinh xắn, miệng cười như hoa.

“Tiểu nữ là Tiên Nhi, sẽ đưa quan gia một đoạn. Trong thuyền có rượu ấm, có đồ nhắm đạm bạc, quan gia cứ tự nhiên.”

Tiêu Lâm đáp lễ, trong lòng thầm nghĩ chắc hẳn Tiên Nhi cũng chỉ là một biệt danh. Có lẽ tất cả các cô gái chèo đò đều là Tiên Nhi, cũng như Đào Nguyên lạch dẫn đến Đào Nguyên ổ, cũng là một ẩn ý. 

Y ngồi xếp bằng trong thuyền, ngắm quan cảnh thanh bình hai bên bờ nước, tâm trí lại nghĩ về những tấm thiệp hoa đào.

Cùng một nét chữ, câu văn có khác nhau nhưng cũng một nội dung mượn vật vào ngày hoa đào chớm nụ, trả vật vào lúc hoa đào rơi rụng hết. Ngoại trừ bức thư gửi Không Ứng đại sư, hai lá thư còn lại đều dùng “cố chủ” chứ không hề nhắc đến cố nhân”. Không Ứng đại sư đánh một chưởng Như Lai Phật Thủ tuy hùng mạnh vô song, cũng không mang sát ý, đuổi cùng giết tận. Dựa vào tình huống đó đại sư vẫn còn lực, hoàn toàn có thể ngay lập tức truy kích kẻ trộm. Nhưng trong một sát na, Không Ứng đại sư ngừng tay, để lỡ thời cơ thì có lẽ thực sự đã nhận ra cố nhân”. Phản ứng của đại sư sau đó thì rõ ràng “cố nhân” này lành nhiều hơn dữ. 

Trên giang hồ có bao nhiêu cao thủ có thể khiến trụ trì Linh sơn tin tưởng đến vậy? Không Ứng kết giao rộng rãi, nhưng đủ hết mọi điều kiện, Tiêu Lâm nghĩ mãi cũng không nghĩ ra ai.  

Tiêu Lâm lại nghĩ về những món quà: Một từ phật đường, một từ cấm cung, một lại từ Diêm phủ nếu nói là thiên-địa-nhân đủ cả cũng không sai. Kẻ tặng quà có lẽ có ý tặng cả “thiên hạ”, hoặc có ý công cáo Thiên Cơ tiên sinh đang muốn cả thiên hạ. Phía sau hôn sự này, thực sự là bí mật to lớn đến chừng nào?

Thuyền nhỏ chẳng mấy chốc đã qua thác, mở ra một khung cảnh sa hoa, náo nhiệt vô cùng. 

Tiêu Lâm bước lên đầu thuyền, nhìn cảnh trang viện lộng lẫy, đèn hoa giăng khắp, so với kinh thành không chút thua kém. Dã tâm, thực lực của gã Thiên Cơ tiên sinh này, quả không nhỏ.

Tiên Nhi cô nương chèo thuyền cập vào bến, liền chỉ một ngôi nhà tú lệ bên sông nói.

“Đã đến phòng của quan gia rồi, mời vào, mời vào…”

Tiêu Lâm còn chưa kịp mở miệng, Tiên Nhi liền chỉ một cô nương áo tím đang tiến đến, giới thiệu.

“Đến rồi, đến rồi, là Sơ Ảnh tỷ tỷ. Nàng sẽ chăm sóc cho quan gia, xin mời, xin mời.”

Tiêu Lâm đành phải xuống thuyền, Tiên Nhi rời đi, thì cô nương áo tím đã đến. 

“Tiểu tiên nữ thật nhiều chuyện, ngay cả đến tên ta cũng cướp lời, không để ta tự mình giới thiệu với công tử. Công tử đường xa vất vả, mời theo ta nghỉ ngơi.”

Y liền nói. 

“Ta không đến để nghỉ ngơi…”

“Công tử nhất định đến vì trang chủ. Những ngày này mọi người đều đến tìm trang chủ. Kẻ dâng lễ vật, kẻ có chuyện nhờ, kẻ lại có ân oán, trang chủ không thể tiếp kiến hết được. Trước hết xin cứ đi theo ta, làm khách của Đào Nguyên ổ đã. Xin mời.”

Một lần nữa Tiêu Lâm buộc phải đi theo. Cô nương Sơ Ảnh đưa y đến căn phòng ngay bên bến thuyền, nhìn ra bờ nước. Trang trí bên trong không hoa lệ như vẻ ngoài, có mấy phần giống tư phòng của y trong nha phủ. Bất giác Tiêu Lâm cau mày. Y biết ta sẽ đến. Y biết cả tư phòng của ta bày trí ra sao.

Sơ Ảnh mở tủ lấy ra một bộ trang phục bằng gấm, có cả đai ngọc rất tinh xảo. Nàng nói.

“Đại hôn của trang chủ kéo dài ba ngày, người hy vọng tất cả quan khách đều nể mặt người mà diện lễ phục. Trang chủ biết Tiêu công tử thích đam bạc nên đã có dặn tiểu nữ nhất định thuyết phục công tử nể mặt người.”

“Nếu ta không mặc thì sao?”

Sơ Ảnh thở dài.

“Mọi bữa tiệc đều có quy cách. Nếu công tử không mặc, tiểu nữ chỉ còn cách gọi Tiên Nhi đến đưa công tử trở về.”

Dĩ nhiên Tiêu Lâm không thể trở về. Y chỉ còn cách thay y phục. Sơ Ảnh ở ngoài chờ, nhìn thấy y trở ra đã vui vẻ giới thiệu tiếp.

“Ta đưa công tử đi một vòng. Dọc bờ sông gọi là Hồng Ngạn đa số là phòng khách. Tất cả các phòng ở Hồng Ngạn đều có lối dẫn vào Đào Viên. Đào Viên chia thành bát lộ tứ thôn đâu đâu cũng là yến tiệc. Bất cứ công tử muốn ăn gì, uống gì, cứ việc thỏa thích.”

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!