Cổ ý – Xuân Phân: Đào Hoa (1)

Spread the love

Cứ mỗi ba năm một lần, Tiêu Lâm lại lấy một kỳ nghỉ dài, rời bỏ mọi nhiệm vụ của đại nội để đến Linh sơn bái phật. 

Y không phải là kẻ sùng đạo, y là kẻ thích trà. Trà của Linh sơn thực sự rất ngon, vì trụ trì Linh Sơn Tự, Không Ứng đại sư cũng là kẻ nghiện trà. Nghiện trà, đại sư rời bỏ chức trụ trì Thiếu Lâm từ sớm, ngao du tứ hải tìm giống các danh trà khắp nơi, cuối cùng người nán lại Linh sơn. Nghe nói đất rất đặc biệt, chỉ nơi này mới trồng được loại bạch lộ mai cánh trong như sương sớm, nhụy hoa mang mùi hương của tuyết giá. Lại cũng chỉ nơi này mới trồng được một loại lá trà bích dao, thanh tao đến mức loại trừ tục niệm. 

Vì trồng trà, trồng mai mà Không Ứng đại sư ở lại Linh sơn. Vì có Linh Sơn Tự mà tượng Thiên Thủ Như Lai trấn thủ xá lợi phật, vốn là báu vật của phật môn cũng được dời tới đây khiến cứ dịp năm hết tết đến, phật tử lại tấp nập tới hành hương. 

Tiêu Lâm không tới hành hương mà tới kẻ thưởng trà nên lúc nào y tới Không Ứng đại sư cũng đặc biệt khoản đãi. 

Năm nay, giữa rừng mai, lại có một cội hoa đào vừa chớm những búp nụ nhỏ như hạt tấm nhô đầu. Tiêu Lâm chưa từng thấy đào hoa ở mai lâm, không nhịn được bèn hỏi Không Ứng đại sư.

“Đại sư muốn thử trà hoa đào sao?”

Không Ứng dừng chân dưới cội hoa, lại hỏi lại:

“Thí chủ nói thử xem.”

Tiêu Lâm vốn là một thần bộ. Y không cần đến cái nhìn thứ hai đã đáp.

“Đại sư nếu có trồng hoa đào cũng không vô duyên vô cớ trồng trước chánh điện Thiên Thủ Như Lai. Cây hoa đào này là người ta tặng cho đại sư. Cỏ còn chưa mọc quanh gốc, chỉ vừa mới trồng đây mà đã trổ nụ rất sung mãn. Dĩ nhiên được mang cả gốc rễ từ nơi khác đến một cách toàn vẹn thì phải là một tuyệt thế cao thủ. Hoa đào được trồng trước chánh điện thờ Thiên Thủ Như lai, e rằng kẻ trồng không có hảo ý với xá lợi phật.”

Trụ trì Linh Sơn tự nở một nụ cười nhăn nheo.

“Thí chủ quả nhiên là thần bộ.”

Đại sư giao ra một phong thư được viết trên giấy tuyên thượng phẩm, chất trắng như tuyết. Chữ viết gãy ngọn, đường nét như thanh trúc cao ngạo, cũng như cô phong phóng khoáng ngang tàng.

“Dưới ánh trăng rằm, mượn xá lợi. Biết mình đắc tội, xin hẹn lúc anh đào rơi rụng hết, vật hoàn cố nhân.”

Tiêu Lâm không tưởng ra trên đời lại có kẻ to gan đến thể. Xá lợi phật Linh Sơn tự chữa được bách bịnh, giải trừ vạn độc, duy trì tuổi thọ, vốn là vật biết bao người thèm muốn. Kẻ muốn trộm xá lợi không ít, nhưng chưa từng có hắc đạo nào đặt được nửa bước chân vào chánh điện Thiên Thủ Như Lai. Lén lút không thể, đừng nói là kẻ công khai hẹn ngày giờ thế này.

Tuy nhiên Tiêu Lâm lại thấy không yên.

“Kẻ này viết hai chữ “cố nhân”, phải chăng hàm ý là người quen cũ của đại sư?” 

Không Ứng nhìn trời không đáp. Có lẽ vị trụ trì cũng không rõ đáp án nữa. Trong số các cố nhân” từng kết giao với Linh Ứng tự, chẳng có kẻ nào lại là đạo tặc. Mây xám đổ xuống, tinh tú đã lên. Đêm nay chính là lúc trăng tròn.

“Tại hạ muốn được ở lại xem kẻ nào lại ngạo mạn đến mức này.” Thần bộ thốt lên. 

Không Ứng đại sư cũng không phiền lòng. Đại sư từ nhỏ lớn lên tại Thiếu Lâm, đến năm hai mươi tuổi trở thành hộ pháp bảo hộ xá lợi, ngoài ba mươi đã là một trụ trì trẻ nhất trong lịch sử Thiếu Lâm tự.  Đến nay đã hơn sáu mươi năm đại sư bảo hộ xá lợi phật, chưa một lần thất bại. 

Trăng đã mọc, đã đến giờ kinh tối. Các hòa thượng trong chùa đều đến đại điện cầu kinh. Tiêu Lâm không phải phật tử, cũng ngồi lại nghe kinh. Tiếng kinh mõ đều đều thanh thản lạ lùng, lòng Tiêu Lâm thanh tĩnh, minh mẫn như trăng. Y nhìn chăm chú nhìn xá lợi trên bàn tay Thiên Thủ Như Lai tỏa ánh sáng dìu dịu, tự hỏi kẻ nào to gan đến mức thách thức Linh sơn? Linh sơn không chỉ là một phần của Thiếu Lâm mà còn là biểu tượng kiêu hãnh của cả võ lâm chính phái…

Đột nhiên bên ngoài vang lên một tiếng chuông trầm. Tiếng chuông lớn đến mức át cả tiếng kinh kệ. 

Các vị tăng trong điện đều lập tức bật dậy thành trận đồ hướng về cửa lớn. 

Các giác quan của Tiêu Lâm căng thẳng. 

Trong phút chốc cát bụi bay mù.

Trước khi các cao tăng trong tự quay lại, mái nhà đại điện đã sập xuống. Gạch ngói, tro bụi đổ đầy lên tượng thiên thủ như lai ngàn tay oai nghiêm. 

Trong cảnh hỗn loạn, chỉ có Không Ứng đại sư bật lên cao. Đôi mắt sáng quắc dưới cặp bạch mi hiền từ đuổi theo một bóng trắng ẩn hiện. 

Toàn bộ sáu, bảy mươi năm công lực dồn ra đánh vào một chiêu Như Lại Phật Thủ. Khí thế trầm hùng đến độ toàn bộ cát bụi vừa đổ xuống đều tiêu biến. 

Chiêu thức đánh thẳng vào bóng người áo trắng, nặng đến ngàn cân, ép y phải tấn thủ đón tiếp. Chỉ cần y đón tiếp sẽ rơi xuống trận thế thiên la địa võng đã bày ra bên dưới. 

Chỉ nghe một tiếng”đùng” thật lớn. 

Người đáp xuống đất lại là Không Ứng, đôi mắt vẫn còn trợn lên kinh hoảng. 

Bóng người áo trắng như cánh chim bay ra khỏi đại điện, chỉ lưu lại hai tiếng “đắc tội”, còn vang vọng.

Các cao tăng trong Linh Sơn trợn mắt. Tiêu Lâm cũng không dám tin vào mắt mình. Kẻ trộm lãnh trọn một chưởng Như Lai Phật Thủ, không hề tránh né, lợi dụng sức mạnh của chưởng lực thoát ra ngoài chính điện, biến mất như một ngọn gió đông. 

Sức mạnh của một chưởng đó có thể đánh nát tòa sơn, chạm vào xương thịt con người nếu không phải tan nát ngũ tạng thì cũng xương cốt gãy hết. Toàn mạng vốn đã khó, đừng nói là còn có thể tiếp tục thi triển khinh công rời đi, để lại một lời đắc tội” vang trong không khí.

“Trên đời này có kẻ hỏa hầu đến mức này sao?” Tiêu Lâm thốt lên. 

Các tăng lữ trong chùa toan đuổi theo, Không Ứng đã ra hiệu dừng lại.

“Đuổi không kịp đâu. Kẻ này mượn vật ắt sẽ trả. Đợi đến khi anh đào rơi rụng, nhất định xá lợi sẽ quay về.”

Tiêu Lâm muốn hỏi có phải trụ trì đã nhận ra kẻ trộm? Nhưng y không nghĩ Không Ứng sẽ trả lời. Thậm chí y cũng không chắc đại sư có chắc chắn về câu trả lời hay không nữa. Trong đôi mắt cao minh, tĩnh lặng của vị sư già, lần đầu tiên đại nội thần bổ nhận ra có vài phần kinh hoảng như kẻ nhìn thấy một hồn ma.

Hồn ma? Bộ khoái không tin vào hồn ma. Cao tăng dĩ nhiên càng không kinh hoảng trước hồn ma. 

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!