Thiên ngoại Mạc Ngôn phong kiếm quy ẩn. Chức vị minh chủ võ lâm theo lệ truyền lại cho Lưu Dung, người đã đánh bại đương nhiệm minh chủ. Nhiều trưởng bối trong giang hồ khuyên y nên khiêm cung từ chối. Lưu Dung bỏ ngoài tai vẫn nhận lấy. Ngay y đăng vị, cũng là ngày y tuyên bố bãi bỏ chức vị minh chủ. Bất cứ kẻ nào chống đối, đầu tiên phải thắng được thanh đao của y.
Đoạn Mộng đao Lưu Dung, chưa từng thất bại. Không chỉ bất bại mà chưa từng có kẻ thách đấu nào có thể kể lại cách thức y xuất đao. Đao pháp của y là một huyền thoại, chiến tích và cách hành xử của y trên giang hồ cũng là một huyền thoại lưu truyền thiên cổ.
Mười lăm năm sau, tiết sương giáng.
Mới cuối thu, trời đã đổ tuyết lớn, trong quán có rượu thơm, có thịt nóng lại có bà chủ đẹp, thử hỏi bao nhiêu kẻ lại không muốn hỉ hả cạn chén mời nhau?
Lưu Dung phiêu lãng quan ngoại hơn một năm trời, giải quyết những tranh chấp giữa hai đại gia tộc Hoắc – Dương, vốn đã chồng chất nhiều đời. Suốt một năm y dầm mình trong gió tanh mưa máu, tranh tranh đoạt đoạt, thật khiến lòng người u uẩn. Lưu Dung chẳng phải kẻ muốn mang hoài lòng buồn bực, trên đường về gặp lúc tuyết rơi dày đặc, liền ghé ngang Hạnh Hoa Thôn. Thời tiết này, bất kể hành nhân nào gặp gỡ giữa đường, y cũng đều muốn mời đến tửu quán uống cùng. Thậm chí y còn cao hứng, muốn mua sạch rượu của bà chủ quán, cùng tất thảy tửu đồ kết giao bằng hữu, vui vẻ cả đêm.
Vậy mà ở Hạnh Hoa thôn, bước vào quán Hạnh Hoa, rượu nóng, thịt thơm đã dọn lên bàn mà chẳng ai thấy thích thú gì.
Lưu Dung nhìn vẻ mặt của quan khách, tất cả cao hứng trong lòng đều bay mất.
Bà chủ quán, vừa nhác thấy Lưu Dung đến, liền kéo y lên lầu, lại sai người chuẩn bị sẵn sàng chăn đệm, nước nóng, lại bày một bàn tiệc thịnh soạn. Bà chủ quán là bằng hữu của y, quý mến y vô cùng, nhưng nhiệt tình thế này cũng là chuyện hiếm. Lưu Dung chưa kịp mở miệng hỏi, bà chủ đã nói.
“Sự việc ngươi giải xong mối thù của hai đại gia tộc Hoắc Dương, còn dẹp được thập tam quỷ lộ vốn xưa nay hoành hành bá đạo đã truyền đến đây rồi. Ngươi đường xa bôn tẩu, mệt mỏi rồi, ăn nhiều một chút, rồi nghỉ ngơi sớm đi. Nước nóng, y phục sạch đều đã chuẩn bị cho ngươi tẩy trần. Căn phòng này ngắm tuyết được trên hồ lớn, ngắm được sương trên núi cao, là căn phòng tốt nhất của bản nương đó.”
Lưu Dung vẫn chưa kịp hỏi gì, thì bà chủ đã vội vã ra ngoài. Rõ ràng không muốn bắt chuyện với y. Bà chủ đẹp nói chuyện vốn rất duyên. Bà chủ cũng ưa nói, lại càng ưa hỏi chuyện người ta, vậy mà lại vội vội vàng vàng như vậy thật kì lạ. Tuy nhiên người không muốn nói, xưa nay Lưu Dung cũng chẳng ép bao giờ.
Y rất tận hưởng những tiện nghi lâu rồi mới có lại. Cửa sổ mở, cái lạnh tràn vào phòng, mang theo hương lạnh của tuyết mới khiến tâm trạng y tốt hơn nhiều.
Một lúc sau, bà chủ lại đi vào, có vẻ rất hài lòng nhìn thấy thức ăn đã được ăn hết. Nước nóng, y phục mới đều đã được khách quý hưởng dụng, có vẻ rất hài lòng. Nhưng vừa nghe thấy tiếng đàn khoan nhặt trong phòng, bà chủ đã cau mày.
“Công tử vẫn mang cây đàn đó bên mình?”
Trong lòng Lưu Dung ôm một cây đàn đen tuyền, hắc sắc cơ hồ làm lu mờ ngọn lửa nến lẫn ánh sáng mùa đông yếu ớt bên ngoài.
“Đã bao lâu rồi nhỉ… từ ngày nó giết chủ nhân trước đây để rơi vào tay công tử”
Bà chủ phẩy phẩy chiếc khăn tay, làm mấy điệu bộ trừ tà, chẳng muốn đến gần.
Lưu Dung phủ một chiếc khăn nhiễu lên đàn, mỉm cười đáp:
“Đàn không có tâm, sao lại biết giết người. Chỉ là những lời dị đoan. Ta có được Ngọc Hồ cầm rất bình đạm, mang theo cũng đã năm năm, vốn chẳng có chuyện gì xấu xảy ra.”
“Năm năm, công tử thật phúc lớn mạng lớn, mang theo thứ xúi quẩy đó đã năm năm mà vẫn còn cái mạng đến đây uống rượu ngắm tuyết. Cất nó vào dùm ta, nơi này đủ thứ tà ma rồi.”
Lưu Dung bỏ dở khúc nhạc, xếp cây cổ cầm vào hộp, đến bên cạnh bà chủ hỏi.
“Phu nhân không tính kể với ta về những vị khách buồn thảm dưới lầu chứ?”
Bà chủ liền ngồi xuống bên cạnh, thở dài một tiếng.
“Ta vốn muốn tránh bớt rắc rối cho công tử, nhưng càng tránh, công tử sẽ lại càng tò mò hơn.”
Lưu Dung chỉ lắng nghe. Bà chủ thở dài:
“Vô Tâm Tửu đó. Tất cả đều tại Vô Tâm Tửu mà ra.”
“Vô Tâm Tửu? Phu nhân ủ rượu mới mà không cho ta thử sao?”
Bà chủ quán thở dài.
“Công tử ra quan ngoại đã một năm hơn, không biết là mùa hạ vừa qua, trên hồ Mạc Sầu vừa mở quán rượu Vô Tâm. Quán rượu là một chiếc thuyền giữa hồ sen mùa hạ, mở cửa vào lúc chiều tà.
Chủ, khách hái lá sen, cuộn lại làm cốc, mỗi đợt rượu cạn là mỗi lần thay lá mới. Văn nhân luận thi thơ, hiệp khách luận kiếm đạo, kẻ nào tới lượt thì uống một cốc lá sen. Đến khi lá đã chất đầy thuyền thì trời cũng đã sáng.
Trời sáng thì khách rời thuyền. Đã rời thuyền rồi thì không bao giờ chủ nhân đón tiếp lần nữa.
Bọn họ không được chủ nhân chào đón, cứ ngồi mãi ở bờ hồ. Ngồi đến si dại, đến khi thu tàn, đông đến thì trở thành những kẻ ngơ ngẩn chẳng thiết việc trần gian.”
Lưu Dung hỏi nhỏ:
“Rượu Vô Tâm chẳng lẽ cũng giống nhiếp tâm thuật của Tây Phương ma giáo?”
“Không, không phải nhiếp tâm thuật.” Bà chủ lắc đầu mấy cái liền. “Đó là là họ mắc bệnh.”
“A…”
“Bệnh tương tư.” Bà chủ quán lắc đầu, ngao ngán. “Ta nghe nói nữ chủ của quán rượu Vô Tâm là một mỹ nhân tuyệt sắc, thiên tư thông tuệ trên đời có một… Lưu công tử, người chẳng nên dại dột…”
Bà chủ nói đến đó thì vỗ đùi ai oán.
“Ta biết ngay công tử mà nghe thì nhất định sẽ đi hồ Mạc Sầu, nhưng sở dĩ ta vui vẻ kể cho công tử nghe là vì ta vừa nghe một tin mới.”
“Tin mới?”
“Quán rượu Vô Tâm sắp đóng cửa rồi. Tiết lập đông sẽ đóng cửa.” Bà chủ cười ha hả. “Từ đây đến Kim Lăng, công tử có cưỡi con khoái mã tốt nhất cũng không đến kịp tiết lập đông.”
Lưu Dung cũng bật cười.
“Vô Tâm tửu ư… Có lẽ trước khi uống thử Vô Tâm tửu ta nhất định phải uống cho kì hết rượu ngon của bà chủ Hạnh Hoa thôn.”
Ngày hôm đó, quả thực y đã uống cạn kho rượu quý của bà chủ Hạnh Hoa thôn. Bà chủ cũng không lấy làm tiếc, lâu lắm rồi bà mới tiếp một vị khách thú vị, có lại một ngày hoạt náo rôn rả nói chuyện thâu đêm.
Sáng sớm hôm sau, bà chủ tỉnh giấc thì nghe nói Lưu Dung đã rời đi.
Bà chủ vội vàng đi kiểm tra chuồng ngựa, khoái mã vẫn còn đủ. Bà chủ thở phào một cái, toan đi rửa mặt, chải đầu, lại giật mình kinh hãi, nhớ ra điều gì đó.
Khoái mã ư? Y cần khoái mã ư? Khoái mã sánh được với khinh công của y sao?