Cổ ý – Thu phân: Du Tử (5)

Spread the love

Ngọn gió mùa thu thổi lá trên mái nhà, ngọn đèn hoa đăng rực rỡ của hôn lễ nhẹ đong đưa. Bên trong đại sảnh Kiếm Khách đối diện với cô dâu. Dưới lớp mạng che mặt đó là Tiểu Tịnh, một sát thủ của Vô Nhai. 

Tiểu Tịnh là thị nữ của Kiếm Thần, vốn đã theo hắn từ tấm bé. Sự có mặt của nàng bên cạnh hắn đã quen thuộc như tay trái, tay phải. Thật là một hôn lễ yên bình, hạnh phúc.

Bà mai cao giọng bắt đầu lễ bái đường. Ba lạy cho trời đất, phụ mẫu, và phu thê. Kiếm thần không có phụ mẫu, Mộ Dung Thành cũng không ra mặt, nên cũng xem như chỉ có vợ chồng kết bái.

Tiếng nhạc vọng đến, tiếng dao cầm như thác chảy, lễ vật dâng lên, quan khách ngà ngà say trong tiệc.

Tùy Phong quả thực đem đến thanh kiếm trong suốt như pha lê. Y rút ra múa một đường nhưng cuối cùng lại bỏ lại vô hộp gỗ.

“Ta nghĩ lại. Cái này không phải cho ngươi.”

Vậy là y bỏ đi, làm cho cả bàn tiệc im lặng đi mấy phần. Các Thiên Can, Địa Chi chẳng ai lạ gì tính cách của kẻ này, cũng chẳng ai thèm chấp hắn.

Tân lang, tân nương vào động phòng, uống rượu giao bôi. Kiếm thần nghe tiếng rượu rót ra, cũng nghe thấy tiếng sương mù đọng trên lá, tâm trí hắn hoàn toàn để bên ngoài kia. Một chiếc tách rơi vỡ sẽ là hiệu lệnh của những kẻ phục thù trà trộn trong quan khách. Cuộc đồ sát có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.

“Uống với thiếp chén này đi.”

Hắn không từ chối, tay cầm chén rượu, tai vẫn lắng nghe sảnh ngoài. Tiểu Tịnh là thị tì của hắn, tân nương của hắn, là kẻ hắn tin tưởng nhất, nàng ở bên cạnh hắn, ít ra cũng sẽ được an toàn.

Rượu dâng lên, một thanh trủy thủ xanh như màu ngọc bích, lưỡi dao tím ngắt cũng đâm thẳng vào yết hầu Kiếm Thần..

Tiểu Tịnh là một nữ nhân vốn rất trầm tĩnh và biết vâng lời, được Mộ Dung Thành giao cho hắn đã hơn mười năm.

Lúc đó nàng còn là tiểu nha đầu tóc để chỏm, đến hầu cơm nước, việc nhà, rồi đến năm nàng mười sáu tuổi Mộ Dung Thành lại muốn nàng trở thành nữ nhân của Kiếm Thần. Hắn chỉ phán hai chữ “không cần”. Nhưng Mộ Dung Thành lại ép nhắn nhận. Nam nhân không thể không có nữ nhân, ngươi không cần thiết phải khổ hạnh tiết chế. Tiểu Tịnh ở bên cạnh ngươi đã lâu, sử dụng đi. Đàn bà cũng là một loại công phu.

Hắn ngủ cùng Tiểu Tịnh cũng chỉ là tuân lệnh. Với hắn tình dục là một loại trải nghiệm để thanh tâm, tập trung hơn vào kiếm.

Tiểu Tịnh cũng không phàn nàn gì, ngược lại còn có vẻ rất hạnh phúc. Từ đó, nàng luôn theo hắn, ở cạnh hắn. Nàng nói nàng có nguyện vọng muốn được ở cạnh hắn, phục dịch hắn, bất luật là việc gì, chỉ cần ở cạnh hắn là đủ.

Mười mấy năm nay nàng là thủ hạ mà hắn tin tưởng nhất. Chỉ mới đêm qua, nàng còn hầu hắn ngủ, vẫn chu đáo ân cần, tràn ngập yêu thương.

Có nằm mơ Kiếm Thần cũng không tưởng tượng được Tiểu Tịnh lại thích sát mình.

Khoảng cách giữa họ không quá một cánh tay, chiêu thức của nàng vô cùng nhanh nhẹn, vô cùng hiểm độc, xuất ra vào lúc Kiếm Thần không hề đề phòng.

Cho dù là Kiếm Thần vô địch trong thiên hạ, y cũng không thể tránh khỏi…

Và máu bắt đầu rơi.

Ly tách vỡ, những phe phái thù hận cũng đã bắt đầu trận chiến khắp đại sảnh Thần Kiếm sơn trang. Khắp nơi máu đang chảy, kiếm đã rút, người đã chết.

Thanh trủy thủ trượt qua cổ họng Kiếm Khách… một dòng máu mảnh như sởi chỉ còn vươn lại trên lưỡi dao…

Chiếc mạng đỏ của tân nương rơi xuống… bàn tay Tiểu Tịnh bỗng tê buốt, tòan thân nàng bỗng nhiên không thể cử động được…

Lúc đó nàng mỉm cười…

Và nàng khóc cùng một lúc.

Giữa làn nước mắt nhạt nhòa nàng vẫn nhìn thấy gương mặt đầy nét ngạc nhiên của Kiếm Khách. 

Kiếm Khách xoa xoa cổ họng, y biết máu đang chảy, vết thương tuy nhỏ, nhưng chất độc đang bắt đầu lan đi, giống như một mũi tên nung nóng len lỏi trong da thịt.

Y đưa tay phong bế những trọng huyệt trên người… lặng lẽ nhìn Tiểu Tịnh hỏi:

“Tại sao?”

Nàng đang khóc, máu tươi đang trào ra khóe môi.

Lúc nàng ngã xuống cũng là lúc nàng cắn chất độc dấu trong răng. Sự sống của nàng không còn lại bao nhiêu.

Tiểu Tịnh thì thầm nói:

“Ta đã hỏi cô ấy, người luyện bướm, làm sao để có được huynh mãi mãi và cô ấy trả lời: chỉ có thể khiến huynh đến chết không quên. Ta lại hỏi cô ấy người như huynh làm thế nào có thể lay động và khiến huynh không bao giờ quên ta. Cô ấy đáp: lấy mạng huynh.”

Tiểu Tịnh bật lên một tràng ho dữ dội… Giữa cơ ho đó nàng thấy mắt mình mờ dần đi và cơ thể lạnh dần.

Vào lúc đó nàng đang cảm thấy y quỳ xuống bên nàng, những biểu tình trên gương mặt y thật khó đoán… dường như là bi ai… dường như là trống rỗng…

Nàng mỉm cười.

“Huynh đang ôm ta phải không?… Vậy là cô ấy… cô ấy… đã không lừa ta… huynh sẽ nhớ đến ta phải không, người đã làm cho huynh bị thương và có thể sẽ lấy mạng huynh…”

Nàng nhẹ chạm vào mặt y… những âm thanh chết chóc và đao kiếm bên ngòai đang tan biến dần…

“Cô ấy nói với ta, nhát dao này huynh nhất định sẽ đắc thủ… bởi vì… bởi vì nó… có mùi hương… của cúc hoa… nơi Mộc Thành.”

Kiếm Khách lặng lẽ nhìn Tiểu Tịnh rút hơi thở cuối cùng trong vòng tay y. Chất độc từ lưỡi dao của nàng vẫn đang khiến cơ thể y đau đớn nhưng trái tim y còn đau đớn hơn.

Y đã quen với sự tiết chế, đã quen với đè nén cảm xúc, lúc đó y chỉ muốn gào thét nhưng gương mặt y vẫn lạnh lùng và lãnh tĩnh.

Y đã quên mất cách để bộc lộ đau khổ. 

Cửa tân phòng bật mở.

Tân nương đã chết. 

Những kẻ báo thù xuất hiện, trong đó còn có cả hai mươi ba Thiên Can Địa Chi đồng loạt xông vào.

Chuyện gì đang xảy ra? Kiếm Thần hoàn toàn không hiểu. Hắn không phải kẻ tâm cơ, mưu sâu kế hiểm đều không phải do hắn sắp đặt. Hắn hoàn toàn không thể hiểu tại sao Tiểu Tịnh rồi các Thiên Can Địa Chi lại cấu kết với người ngoài đến giết hắn.

Trước khi hắn kịp suy nghĩ, kiếm đã xuất. 

Trước khi máu bắt đầu rơi, một con hồ điệp bay lên từ mái tóc tân nương đã chết: Hiểu mộng hồ điệp.

Hồ điệp đánh hơi thấy hoa cúc xanh, liền đậu vào vết thương trên cổ Kiếm Thần.

Tại sao?

Tại sao cả thiên hạ đều muốn giết chết hắn? Tại sao giữa mênh mang sát cơ, hắn lại thấy một cậu bé trên cánh đồng hoa cúc và cô bé hái hoa cài trên tóc mình?

Quan trọng sao? Ánh kiếm lấp lánh lóe lên… giữa sảnh đường ngày đại hỷ đã hóa thành biển máu.

Thép chạm vào thép, hoa cúc chạm vào ký ức và loài hồ điệp vỗ cánh xóa đi giấc mộng mơ hồ năm tháng viển vông.

*

Tôi ôm cây cổ cầm, nhìn từ phía bên này vực thẳm.

Bên kia vực thẳm tân phòng đang bốc cháy.

Thần Kiếm sơn trang cũng đang bốc cháy.

Tiếng gào thét còn vang vọng đến tận nơi này.

Tôi thấy Kiếm Thần giữa cơn binh lửa đó, giống như ác quỷ trong truyền thuyết tôi nghe từ thuở nhỏ.

Truyền thuyết quê hương tôi kể rằng trong núi sâu có la sát ác quỷ uống máu người mỗi đêm trăng xanh. Một ngày kia có vị kiếm khách giết được quỷ, đoạt được cổ kiếm của y, nhưng thanh quỷ kiếm oán khí nặng nề, kiếm khách giết được ác quỷ cũng hóa thành quỷ vương. 

Hắn toàn thân đầy máu tươi, ẩn hiện giữa biển lửa, hắn đi đến đâu, người chết đến đó, tựa như muốn dùng máu tẩy rửa đi ký ức vừa có lại… 

Truyền thuyết ở quê hương tôi kể về cái kết của kiếm khách hóa quỷ rằng: các vong hồn người chết rủ nhau kéo về, vây lấy quỷ tâm, giành giật xé nát trái tim hắn. Quỷ kiếm vung lên, giết hết oán hồn thì hắn cũng không còn trái tim nữa. Vậy là hắn đi mãi, lang thang mãi mà chẳng nhớ được gì. Cho đến một đêm nguyệt thực mùa thu, lang thang giữa bãi tha ma hắn vừa nhuốm máu, hắn chợt nhận ra đã về đến quê nhà.

Đất của quê hương, cho hắn lại một linh hồn, linh hồn đứa trẻ trước khi thành kiếm khách, trước khi hóa quỷ. Vậy là hắn chặt tay mình, ngã xuống tan biến đi. Thanh kiếm quỷ vùi trong núi thẳm, ngàn năm vẫn rít róng gọi chủ nhân.

Gỗ mùa thu đang cháy, mùi hương của ngọn lửa liếm qua lá khô nồng nàn, mùi máu người càng nồng nặc hơn.

Trong ánh tinh quang vĩnh viễn nhiệm màu, dưới ánh trăng khuyết đêm mùa thu xanh biếc, Kiếm Thần cuối cùng cũng đang quỵ xuống giữa những xác người.

*

Thần Tóan Tử viết những dòng cuối cùng về Kiếm Khách nhật kí của mình.

“Cô ấy nói Hiểu Mộng hồ điệp có thể giết người cũng có thể cứu người. Con bướm đậu trên cổ Kiếm Thần là loài bươm bướm cứu người hay để giết người đây?

Tôi không muốn nghĩ nữa, có lẽ không nên làm người xem bói nữa, mà nên bắt đầu luyện cổ cầm. Kiếm đảm cầm tâm, biết khi nào mới có kẻ như vậy xuất thế, dùng một tấm lòng trong, thanh tẩy gió tanh mưa máu của giang hồ?

Quẻ bói này, chỉ có thể hỏi tương lai.”

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!