III. CƠ: ĐỌA THIÊN (2)

Spread the love

Hisoka lại cố tình tiến tới, đi về phía ngược lại ánh sáng của hội hè. Mùi lưu cũ của bóng đêm pha lẫn với mùi máu, tiếng gào thét của số phận mang âm điệu đầy mỉa mai. Giọng nói của bóng tối là một tràng cười cay độc. 

Đi đi…

Giọng nói của thiên thần lại vang lên trong tiếng cười của loài ác quỷ. 

Đi đi. Đừng chết ở đây.

Hisoka bị đẩy về thực tại. Thành phố tăm tối lại càng tăm tối hơn dưới cái bóng của Oán Linh đang tiến lại. Con ác quỷ đã đánh hơi thấy món ăn ngon. Thiên thần đang bay lên cao, máu vẫn chảy không ngừng cũng như ý chí sinh tồn của cô. 

Hisoka tự mình nắn lại khớp vai bị trật. Cậu lấy đà đạp lên một thùng thiếc lăn lóc, nhảy lên cao, rồi một lần nữa đạp lên tường gạch phóng mình lên bắt lấy bàn tay thiên thần.

Các ảo ảnh nối tiếp nhau…

Khoảnh khắc lơ lửng, kéo thiên thần ngang tầm với mình, cậu không chỉ chạm tay vào khuôn mặt cô gái, mà còn uống lấy bóng tối trong khuôn mặt đó. 

“Tôi tên là Hisoka…”

Bóng tối hút lấy cậu cũng như cậu hút lấy bóng tối không một chút ngần ngại. 

Một lần nữa, cậu trở lại với khán phòng hoa lệ. Ánh nến vẫn sáng rực, chỉ có vũ công không còn nhảy múa. Cô đang đứng yên chờ cậu trên khán đà. Càng bước lại gần, mùi của máu càng nồng nặc, không khí đặc lại một cách ghê tởm, hoàn toàn trái ngược với khán phòng lộng lẫy. Hisoka vẫn bước lên sân khấu.

Đứng cạnh vũ công cùng nhìn xuống, cuối cùng Hisoka cũng đã thấy bức tranh toàn cảnh. Khán đài không phải trống không, quan khách không phải không đến, mà tất cả đều đã chết. La liệt những cái xác không toàn thây, đại sảnh là cả một hồ nước đỏ và vũ công có đôi bàn tay đầy máu. Chiếc áo lụa cũng dính máu và khuôn mặt là một khoảng bóng tối đã đóng lại thành một màn đen dày, thô kệch.

Không cần phải nói, họ đều là nạn nhân của thiên thần. Tiếng nói của con ác quỷ cũng không cất lên lần nào nữa, nó đã trở thành một với vũ công. Thiên thần vốn đã nhuốm đầy tội lỗi.

Cậu ngồi xuống sân khấu, nhìn một vòng những cái chết thảm thiết, chỉ phán.

“Cũng không tệ. Nhưng không có gì vui nữa.”

“Vui là một từ diễn tả quan cảnh nơi đây sao?”

Hisoka đứng lên, mặc kệ sự bất mãn của vũ công mà chỉ bắt đầu gỡ những sợi chỉ đen đang buộc lấy cô. Chúng chằng chịt như những sợi dây điều khiển rối. Gỡ ra thì tự lại buộc lại, các sợi chỉ nhiều vô kể, cũng chắc vô cùng.

Hisoka thôi không gỡ nữa.

“Tội lỗi sao?” Cậu hỏi. “Là vì cô đã nhìn quan cảnh này quá nhiều. Ra ngoài thôi.”

Một lần nữa Hisoka lại kéo cô bé đi.

Các sợi chỉ dài ra theo bước chân của họ, quang cảnh hình thành theo cái nhìn của vũ công. Đường phố được tạo lập, vắng lặng mênh mông nhưng tỉ mỉ và thực tế đến từng chi tiết nhỏ. Ký ức của thiên thần và ký ức của những người khác nữa, tất cả ký ức mà cô đã hấp thụ đều có thể tái lập lại vô cùng tinh vi.

“Tôi có nhiều trò vui lắm.”

Cậu kéo cô bé chạy lên một tòa nhà cao, nhảy từ nóc nhà này sang nóc tòa nhà khác. Rơi từ không trung xuống rồi chụp lấy một ban công… trò chơi mà cậu đã chơi từ lúc biết đi là trò đùa với cái chết. Cái chết là một loại “bạn bè”, đơn độc cũng là một món đồ chơi nên Hisoka chưa bao giờ buồn chán.

Hisoka giữ lấy khuôn mặt thiên thần. Đôi mắt vàng của cậu rực sáng.

“Đừng kìm nén nữa, bay lên đi…”

Cậu bỏ qua điểm cuối cùng có thể hãm lại tốc độ rơi. Nếu rơi xuống mặt đường, chắc chắn cơ thể họ sẽ vỡ tan. 

Nhưng mặt đường mà họ chạm vào không hề cứng, mà mềm như cát dẻo. Bọn họ chìm vào bóng tối, rơi vào lòng đại dương, chạm vào nước lại lóe lên những tia lửa như pháo hoa. Cả cơ thể họ trở thành lửa, lao vút lên lại bầu trời, nổ ra hàng triệu con đom đóm. Mỗi con đom đóm là một phần của bản thể, trôi dạt qua sự mênh mông mặt lạnh hồ rồi tụ về con đường không người.

Mái tóc Hisoka vẫn còn ướt đẫm các tinh thể nước.

“Tuyệt quá. Khả năng này thật là vô hạn.”

“Huyễn giới… thì ra ta có thể trộn lẫn những thứ đã hấp thụ với trí tưởng tượng của mình để tạo ra Huyễn giới.” Thiên thần tự nói với mình. Rồi cô ngước nhìn Hisoka, lại hỏi.  “Cậu có vẻ thích. Vậy thì ở lại đây mãi mãi có được không?”

Hisoka có vẻ suy nghĩ một chút, cậu đáp với một cái nháy mắt.

“Không vấn đề gì.”

Thiên thần nắm lấy tay cậu, lâu lắm rồi, thiên thần mới cảm thấy lại một cơ thể con người. Các sợi chỉ đen quấn quanh cô đang mỏng dần.

“Tôi sẽ dạy cậu niệm.” 

Thiên thần nói, và chỉ cho Hisoka thứ sức mạnh mà cậu đã liều mạng đến Umbra tìm kiếm: Niệm.

Niệm khai mở tiềm năng sức mạnh của con người, tăng cường sức mạnh thể chất cũng như phát triển kỹ năng đặc biệt. Thiên thần học được niệm từ chính những thợ săn đã bị cô giết. Cô học nó tự nhiên như cách cô học vũ đạo, cách cảm nhận dòng chảy trong cơ thể, cũng như cách cơ thể tiếp xúc với tự nhiên. Cô dạy Hisoka những gì cô nhìn thấy trong ký ức các thợ săn và để cậu tự phát triển niệm.

Hisoka học rất nhanh. Nó là một loại bản năng chỉ chờ được đánh thức và trở thành một công cụ hỗ trợ cho bản năng săn mồi của cậu. Hisoka biến khí bao bọc cơ thể thành một loại cao su mang mùi vị của kẹo. Linh hoạt, ngọt ngào và cũng chết chóc. 

Thiên thần cũng giúp cậu phát triển các kỹ năng chiến đấu với niệm bằng cách tạo ra các đối thủ thuộc các hệ niệm khác nhau. Ký ức hấp thu được từ những lần thanh tẩy giúp các tạo tác của thiên thần vô cùng sống động và  tinh xảo để thích ứng với sự tiến bộ không ngừng của Hisoka. 

Các trận chiến ngày càng khốc liệt đã làm rung động sự mỏng manh của mộng giới. Một sự bất an dấy lên trong thiên thần cũng như sự trầm tư của Hisoka ngày một nhiều hơn. Ở nơi thương tích và cái chết chỉ là giả định, ý thức về sự vô thực càng lúc càng rõ ràng.

“Cậu luôn ghi chép điều gì đó sau những trận đấu?” Một ngày, thiên thần phá vỡ sự im lặng tồn tại giữa cả hai.

“Các số liệu.” Hisoka cho cô xem quyển sổ tay của mình. “Các thông số và tính toán, cũng như số lần thắng bại. Tôi có thể nắm bắt chúng trong đầu nhưng chúng trở nên mơ hồ khi ghi ra trên giấy. Sự chính xác, có phải là ranh giới của Huyễn giới không?”

Thiên thần trầm ngâm.

“Có lẽ. Tôi có thể tái tạo chi tiết một thực thể nhưng những thứ không thuộc về tôi, giống như các thông số cậu có được… sẽ không được tái tạo trong thế giới này.”

“Vậy cách để một người phân biệt Huyễn giới có thể rất đơn giản, như thử quay một số điện thoại phức tạp của người thân, hoặc … giả định nếu người đó liên tục tái tạo một thông số có thực và phức tạp nào đó trong thế giới thực, họ có thể tỉnh lại.”

“Có thể là vậy.”  Thiên thần lặng lẽ đáp.

“Nhưng vẫn có cách để ngăn cản?”

“Nếu tôi liên tục tạo ra các Huyễn giới chồng lên nhau, kẻ đó chỉ thoát khỏi một thế giới và lại rơi vào một thế giới khác nơi thông số mà y bám vào đã được tái tạo. Y có thể thử một thông số khác và lại có một Huyễn giới khác cho đến khi y bỏ cuộc.”

“Cô chỉ cần vài lớp huyễn giới chồng lên nhau lúc bắt đầu và tiếp tục gia cố thì cho dù kẻ đó có cố gắng cách mấy y cũng sẽ bị nhấn chìm và rồi sẽ đến lúc y cạn kiệt thông tin và thực sự tin rằng mình đã thoát ra. Nhưng nếu là một nhóm người liên tục thách thức hiện thực của Huyễn giới thì sao?

“Lúc đó tôi sẽ không cần một Huyễn giới phức tạp cho bọn họ mà chỉ cần lập một mê cung ký ức của chính nhóm người đó kết hợp với ký ức của các linh hồn mà tôi thâu tóm được. Bằng cách này, họ thoát khỏi một ký ức sẽ rơi vào ký ức của người khác trong một vòng lặp vô tận mà đơn giản và chính họ sẽ không ngừng tự tạo ra các Huyễn giới khác nhau… Hisoka…”

“Cô thật là một thiên tài.” Hisoka phá lên cười. “Hãy thử một thử thách mới xem những thứ cô tạo ra có thể thực đến mức nào. Chúng ta sẽ thêm vào một luật mới cho trận đấu tiếp theo: Hiện thực tử vong. Hãy giả lập cái chết thực tế nhất. Nếu tôi chết sẽ là cái chết thực, tôi sẽ không thể quay về nơi này.”

Thiên thần chỉ gật đầu. Cô nghĩ có lẽ Hisoka đã có thứ mình cần và đã chán trò chơi ở nơi này. Cô không hề nhân nhượng trong trận đấu tiếp theo. Niệm nhân cô tạo ra có sức mạnh hoàn toàn áp đảo Hisoka và dù chiến đấu kiên cường đến đâu, cậu cũng bị giết.

Thiên thần bất động nhìn cái xác. Cái chết cô thiết lập ở thế giới này sẽ đưa cậu trở về thế giới thực. 

Tất cả mọi giấc mơ đều phải tỉnh dậy, nhưng sự phẫn nộ đột ngột đến bất ngờ. Cô lại có cái cảm giác vào ngày tiếp nhận sức mạnh của lục địa Tối. Ghen tị, căm ghét, oán trách, cuồng loạn… bộc phát lên thành một vòi rồng hủy diệt tất cả. Sự kiềm chế mà thiên thần học được theo năm tháng giới hạn sự phá hoại chỉ ở trong quy mô Huyễn giới mà không lan ra thế giới thực. 

Nhưng Hisoka điên rồ, táo bạo hơn một đứa trẻ cả thèm chóng chán. Cái chết cũng chỉ là một thử nghiệm. Niệm cao su cũng thiên biến vạn hoá cũng  sự tưởng tượng của thiên thần. Tàn niệm tồn tại sau khi chết. Trên thân xác bất động của Hisoka, tàn niệm trở về, trám kín các vết thương, xoa bóp tim, phổi, mang cậu trở về từ cái chết. Cậu bật dậy từ cái chết, ngơ ngác nhìn thế giới bỗng hoang tàn và thiên thần chết sững trước mặt.

“Tận thế vừa xảy ra sao?” Hisoka hỏi. 

“Tôi… chỉ muốn chôn thế giới này cùng cậu…”

“Đừng… ở đây thật là vui.”

Cậu ôm chầm lấy thiên thần vẫn còn đang ngỡ ngàng và chẳng hề do dự ngấu nghiến khuôn mặt cô trong một nụ hôn dài.

Thiên thần tắt đi mọi nguồn sáng để Hisoka không thể nhìn thấy nữa và tạo ra một khuôn mặt để đáp lại nụ hôn. Và họ yêu nhau, những đứa trẻ trở thành đàn ông và đàn bà.

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!