Amerius, nhà vua của những con đường ngầm, hay đúng hơn là vua của đường cống rãnh, dù có là một vị vua, thì cũng làm kẻ khác kinh tởm nhiều hơn là kính sợ. Nhưng Amerius không thấy phiền lòng. Tiếng nhơ cũng là một thứ vũ khí.
Sự bẩn thỉu của khu cống rãnh, không làm lu mờ hào quang của tòa nhà xây bằng vàng khối của Amerius Colus.
Là một người da đen ở trong ngôi nhà bằng vàng với nội thất bằng vàng, dù không khiến ông ta sáng hơn, thì cũng đủ làm kẻ khác nhìn vào phải loá mắt. Trong dinh thự của mình, Amerius là vua tuyệt đối. Giống một hoàng đế cổ xưa, tất cả mọi người hầu phải quỳ mọp khi có mặt Amerius. Hậu cung của ông ta lên đến hàng ngàn mỹ nữ sẵn sàng cung phụng.
Hậu cung cũng là nơi Amerius yêu thích nhất, đặc biệt là trước những quyết định quan trọng. Sự phủ phục tuyệt đối của những người đàn bà đẹp làm Amerius cảm thấy mình như một con rồng thực thụ, canh giữ kho báu huy hoàng.
Lúc này, Amerius cũng đang ở trong hậu cung chờ đợi một bản hợp đồng hệ trọng.
Vài tháng trước, ngay khi Antonio đưa ra ý kiến bang giao, Vanessa đã tìm đến ông ta cùng một đề nghị nóng hổi. Một lời đề nghị táo bạo và tàn bạo mà ngoại trừ Amerius sẽ không có người thứ hai dám tiếp nhận.
Amerius hồi đáp xấc xược bằng một yêu cầu khác.
Đồng hồ con lắc khổng lồ gõ tám tiếng, bốn tiếng trước nửa đêm, bốn tiếng trước giờ hẹn đón tiếp thiên sứ.
Người hầu bò từ cửa lớn vào báo tin.
Amerius nhoẻn miệng cười, leo lên chiếc giường cao đối chọi với đôi chân ngắn của mình.
Cửa lại mở.
Lần này không phải một nô lệ bò vào mà một người đàn bà hiên ngang bước vào phòng ngủ của Amerius. Vanessa đã đến để hoàn thành giao ước của mình.
Người đàn bà tuyệt đẹp với mái tóc vàng óng ả, đôi mắt màu bầu trời và thân hình bốc lửa khiến mọi đôi mắt đều phải si mê. Không cần nói một lời nào, Vanessa cởi chiếc áo lông vũ, để lộ thân hình trần trụi tuyệt mỹ. Ả leo lên chiếc giường vàng to lớn, mở rộng hai chân, thoả thuận của Amerius đã sẵn sàng để ký.
*
Trước nửa đêm, Amerius, vua của vùng cống rãnh dù có cả một dàn hậu cung hùng hậu vẫn còn độc thân. Nhưng khi bước xuống con đường ngầm nghênh đón thiên sứ lúc 12 giờ, ông ta đã có vợ. Vanessa Noa Noa đẫm máu đã kí hôn ước, và ăn mừng hôn lễ bằng máu của chính dàn hậu cung hàng ngàn mỹ nữ của Amerius.
Cũng thật đáng tiếc khi phải giết sạch cả ngàn đóa hoa tươi. Mỗi người đẹp trong hậu cung vốn dĩ đã là ngàn người mới có một.
Thực ra, cũng rất xứng đáng.
Sức mạnh được hứa hẹn, quyền lực của vị vua tối cao… giờ thì khi đã thực sự chạm vào cơ thể của Vanessa Noa Noa, Amerius biết chắc rằng phép màu thực sự hiện hữu. Ông ta không chỉ chiếm hữu Nữ Hoàng Khát Máu mà còn huỷ hoại ả. Bất luận là bằng biện pháp tàn bạo nào, Vanessa không hề cảm thấy đau đớn. Ả vẫn mỉm cười vô cùng ngọt ngào trong khi mọi vết thương đều liền lại như cũ không một vết tích.
Vanessa Noa Noa, hậu nhân của Oán Linh, người coi giữ đền thờ chia sẻ sức mạnh tối thượng với ác ma. Tin đồn người đàn bà tàn độc đó bất lão, bất tử, không phải chỉ là bia miệng mà thôi. Giờ đây khi đã là vợ chồng, ả sẽ chia sẻ sự bất tử cho Amerius.
Vua cống rãnh đưa người xuống sâu đường cống ngầm quen thuộc. Trong giang sơn của mình, ông ta có sự tự tin tuyệt đối. Vậy mà có một thứ gì đang đến, khiến từng lỗ chân lông nhà vua dâm dấp mồ hôi lạnh.
Thứ quyền năng trôi trong không gian, không hẳn đã đe dọa, chỉ to lớn, quá to lớn so với nhận thức của con người.
Dòng nước đen xao động. Thiên sứ đã đến cùng đoàn tùy tùng. Hiệp hội Hunter đã yêu cầu sử dụng đường cống ngầm tiến vào thành phố thay vì con đường trên không do Antonio cai quản để tránh tai mắt. Ngay từ lời đề nghị đó, Amerius đã có thể ngửi thấy mùi ám muội và sự xuất hiện của “thiên sứ” lại càng khẳng định nghi ngờ của nhà vua.
Thiên sứ ở trong lồng vàng.
Một chiếc lồng chim khổng lồ, vàng rực kín bưng, bay lơ lửng được hộ tống bởi một phái đoàn mười hai người. Bốn người có nhiệm vụ di chuyển chiếc lồng bằng niệm. Bốn người khác hộ tống bằng viên, hai người đoạn hậu và hai người dẫn đầu.
Đoàn trưởng Hans Blomqvist là một thợ săn ma thú kì cựu, gầy đét như một cây đại thụ chết khô. Làn da màu đồng thau ôm sát lấy cấu trúc cơ thể làm nổi bật các kết cấu xương khớp đặc biệt của Hans. Sự tôi luyện khiến cơ bắp của ông cô đọng lại, cùng với các khớp xương dài, nhô cao khác người, không khỏi làm người đối diện liên tưởng đến vẻ đẹp của một con dao cong Pesh-kabz xứ Ba Tư đang chuẩn bị được rút ra.
Mười hai người hộ tống thiên sứ đều là những hảo thủ bậc nhất, riêng Hans Blomqvist hoàn toàn không tỏa ra một chút khí nào. Sự hiện diện của ông ta biến mất hoàn toàn dưới vẻ chết chóc mà ông ta phô diễn. Không một chút tôn kính, những sải bước dài của Hans Blomqvist trong lãnh địa của Amerius ngạo mạn, đầy khiêu khích. Khinh miệt, chính là từ duy nhất và đúng nhất để mô tả thái độ của Hans.
Amerius lẽ ra phải cảm thấy bị xúc phạm, thì ngược lại, lại nở một nụ cười hết cỡ. Đôi môi dày, khuôn mặt tròn càng làm nụ cười hết cỡ kia giống một cái bánh vòng nhúng đầy đường mật.
“Ta hy vọng các bạn của mình không gặp nhiều trở ngại trong chuyến hành trình. Tiệc đã bắt trên kia, trong một căn phòng sang trọng thoải mái chờ đón mọi người.”
Hans dập tắt nụ cười của Amerius bằng một giọng nói lạnh hơn cả thép, ông ta không đến ăn tiệc cũng không cần chào đón.
“Đưa Thiên Sứ đến chỗ Oán Linh.”
Đôi mắt hẹp của Amerius nheo lại. Không ai có quyền ra lệnh cho một nhà vua.
“Bạn của tôi, mọi việc đều có trình tự của nó.” Amerius lắc lắc chiếc đầu tròn trên ngấn cổ núng nính. “Umbra tiếp khách theo nghi thức của Umbra, hãy ngồi xuống bàn tiệc trước khi chúng ta phải đi vào hầm mộ. Một bữa ăn nóng sẽ tốt cho dạ dày trước khi gặp gỡ các oán hồn.”
Amerius dẫn đường, nhưng Hans không bước đi.
Tất cả mọi người theo sau đều không di chuyển. Bốn người theo bảo hộ chiếc lồng vàng chạm vào kết ấn được khắc bên ngoài lồng có thể dịch thiên thần ra khỏi lãnh địa Umbra.
Vua của khu cống ngầm thở dài với một điệu nhún vai lơ đễnh.
“Các vị có thể không ăn, nhưng chúng ta vào phòng tiệc trước khi đến đền thờ.”
Các thợ săn hộ vệ đã sẵn sàng rời đi. Nhưng Hans Blomqvist ra hiệu cho bọn họ ở lại. Những giác quan siêu nhạy bén của ông ta đã nhận ra các tình huống có thể diễn ra từ khi chúng chỉ vừa là ý định nhen nhúm từ đối phương.
Umbra không phải một thành phố bình thường, bữa tiệc của Amerius đã bắt đầu rồi, ngay từ khi bọn họ đặt bước chân đầu tiên đến Umbra. Không ai được từ chối lời mời của một vị vua.
Nước dưới lòng cống phun lên, bọc lại cả đoàn người, rồi cứ thế bốc lên cao, cao vút như một vòi rồng khổng lồ hôi thối.