Vincenzo được căn dặn bắn ngay khi Antonio đặt bước chân đầu tiên ra khỏi phòng. Khi đứa trẻ vẫn còn chưa tỉnh táo khỏi niệm thế thân sẽ không cảm thấy đau đớn sợ hãi và quà hiến tế dâng lên sớm sẽ làm Oán Linh hài lòng hơn.
Vincenzo là một xạ thủ xuất chúng, từ lúc xuất nghiệp đến giờ chưa bắn trật bao giờ. Ở khoảng cách gần như thế này, dù ánh sáng không đủ thì cũng không có chuyện Vincenzo có thể bắn hụt mục tiêu. Dẫu vậy sự chuyên nghiệp đòi hỏi hắn luôn bắn hai phát vào đầu mục tiêu và tiến hành kiểm tra tử thi của đối tượng.
Thân thể của đứa thiếu niên hoàn toàn bất động, có lẽ chết ngay lập tức. Mạch cổ đã ngừng, vậy mà vẫn có điều gì khiến Vincenzo thấy không đúng.
Máu! Tay sát thủ nhận ra. Khác với những lần khác những lá bài uống sạch máu của nạn nhân ngay lập tức, còn lần này máu của đứa trẻ vẫn đang chảy lênh láng.
Tay sát thủ bật chiếc bật lửa trên tay, cúi xuống gần hơn vết thương trên đầu đứa trẻ.
Tối quá và nồng nặc mùi máu. Bóng tối trong căn phòng này đặc hơn trong những nơi khác, ánh sáng của một chiếc bật lửa không soi rõ được gì.
Vincenzo lật đứa trẻ lại, cẩn trọng tránh chạm vào những lá bài rơi vãi trên mặt đất.
Máu vương vãi khắp nơi, băng bịt mắt bị đứt đoạn đang rơi xuống.
Bị đứt đoạn! Tay sát thủ kinh hoàng. Đó là một phát đạn xuyên qua thái dương, làm sao có thể cắt đứt băng bịt mắt?
Mùi máu nồng nặc và mùi adrenalin tiết ra từ cơ thể Vincenzo.
Hắn lùi lại.
Hắn nghĩ mình đã lùi lại mà mùi máu vẫn bám theo nồng nặc đến ghê sợ.
Hắn muốn kêu lên một điều gì đó nhưng lại không thể nữa. Cổ họng hắn đang mở toác ra và dòng máu tanh hắn ngửi thấy là từ chính mình.
Tay sát thủ ngã xuống, chẳng hiểu vì sao mình chết. Điều cuối cùng hắn thấy là những lá bài nhảy múa xung quanh. Lần này, chúng uống, uống sạch máu đang chảy ra từ cổ họng Vincenzo.
Đứa thiếu niên ngược lại, từ từ cử động. Bàn tay nó đẫm máu. Nó giết tay sát thủ bằng một lá bài.
Nó vuốt đôi mắt mở trừng trừng của người chết bằng việc trả lời cho câu hỏi mà tay sát thủ không bao giờ có thể nói ra:
“Dĩ nhiên ta có thể đánh lừa được đôi mắt ngươi và tránh phát súng. Ta vốn là một ảo thuật gia.”
Chiếc khăn che mắt rơi xuống, máu vẫn chảy từ vết xước một bên đầu, nhưng đứa trẻ hoàn toàn không để ý. Đôi mắt vàng rực như loài sư tử núi của nó vẫn chăm chăm nhìn vào lá bài. Những ngón tay thon dài như một nghệ sĩ dương cầm vuốt ve trên mép giấy vô cùng cẩn trọng. Giấy vốn rất bén, có thể dễ dàng cắt đứt da. Nhưng loại giấy này, nó có thể cảm thấy hàm chứa một thứ sức mạnh có thể cắt được cả đầu người lìa khỏi cổ.
“Sức mạnh đến từ niệm còn lại trong lá bài.”
Một giọng nói vang lên từ trong bóng tối của tòa tháp rồi sau đó một người đàn bà xuất hiện.
Khác với hình dung về những bà đồng sống trong bóng tối thường gặp, bà đồng của tháp Umbra không hề xấu xí, già nua. Người đàn bà có lẽ tầm tuổi năm mươi, đôi mắt xám tro rất đẹp, mái tóc suôn chải gọn ghẽ bới sau đầu, có vẻ giống một mệnh phụ tang tóc hơn một phù thủy độc ác.
Bà đồng bước đến gần, cầm lấy lá bài trên tay đứa trẻ, lá Joker. Đôi mắt bà đồng rực sáng khi bà ta đặt nó lên môi mình. Một cảm giác thỏa mãn xuyên qua cơ thể, cổ họng bà ta phát ra tiếng rên khe khẽ và trầm đục.
“Sinh ra từ bóng tối, lớn lên trong bóng tối.
Quá khứ lẫn tương lai đều không có sắc màu
Đứa trẻ hiến tế sẽ là kẻ sát sinh
Con của quỷ sẽ đến tìm ác quỷ.”
“Một đứa bé miễn nhiễm với thuật thế thân của ta, một đứa trẻ mà Oán Linh từ chối máu, ngươi hiện diện trong lời tiên tri từ khi ta còn nhỏ, từ khi bà đồng trước ta còn là thiếu nữ và cả khi bà đồng đầu tiên vừa lên ngôi.”
Đứa trẻ chỉ lắng nghe mà không đáp lại.
Bà đồng lại tiếp tục:
“Ngươi không có tên, nhưng ta biết thứ mà ngươi đang liều mạng tìm kiếm. Ta sẽ đưa ngươi đến với định mệnh của mình và định mệnh của chính ta.”