Có một loại người dành hàng giờ để làm một ngôi nhà diêm chỉ để đốt, xây một kim tự tháp bằng lá bài rồi đánh sập, xếp những mô hình kì công bằng domino rồi xô ngã… Bọn họ có thể phi lý hay đôi khi vô đạo đức, nhưng đã quyết làm việc gì nhất định sẽ làm đến nơi đến chốn. Và có hẳn một vị thần phò trợ cho những không cần lý lẽ đó.
Vị thần sống giữa một cánh đồng hoa cúc vô tận, mang bên mình một cái cân phán xét. Chỉ cần bạn có một giấc mơ mãnh liệt, một bông hoa cúc mang tên bạn sẽ mọc lên trên cánh đồng đó. Giống như Osiris cân tim người chết, nếu gặp thần trong giấc mơ, bạn có thể hái một cành hoa cúc, đặt lên bàn cân, bên còn lại là tâm niệm của mình. Nếu bàn cân thăng bằng hãy đi tiếp, nếu hoa cúc nặng hãy từ bỏ, nếu tâm niệm nặng, bạn sẽ thành công.
Nhưng trong tình huống lạc quan nhất cũng đừng vội mừng rỡ. Vị thần của cánh đồng hoa cúc còn một tên gọi khác: Thần dối trá và thứ ông ta dùng để chăm bón cánh đồng chính là nước mắt của những kẻ cả tin.
Thần sẽ cười vào niềm tuyệt vọng của kẻ từ bỏ, sẽ gieo rắc hy vọng, thả những mồi nhử ngọt ngào cho những kẻ cả tin, tự mãn để rồi mãn nguyện nhìn giấc mơ của họ sụp đổ. Một vị thần vô cùng xấu tính!
Nếu gặp vị thần đó, đừng quan tâm đến kết quả của bàn cân mà cứ thẳng thừng bỏ đi. Truyền thuyết nói, chỉ kẻ nào vượt qua những cám dỗ và thử thách của thần, chỉ có kẻ bỏ ngoài tai những lời mỉa mai mà thần gieo rắc, mới nhận được một món quà bất ngờ khi đã chạm đến điểm cuối đường đời. Cũng giống như chiếc hộp Pandora, chẳng ai biết có gì trong món quà của vị thần dối trá. Mở ra hay không là tùy bạn. Sử dụng ra sao cũng tùy bạn. Món quà biết đâu lại là một lời thách đố nữa về cõi vô thường.
Cuối cùng, nếu bạn tin vào câu chuyện này, tôi phải xin lỗi rằng vị thần chỉ là lời bịa đặt của tôi.
Tuy nhiên, khi bạn đã qua cái tuổi có thể bước vào tủ áo hay té vào hang thỏ để đến với thế giới diệu kỳ, sẽ chẳng mất gì nếu bạn tin rằng mình vẫn còn một ván cược với thần linh.