Những ngày nắng kéo dài trong mùa hạ, là lúc lũ côn trùng sinh sản nhiều. Ngồi bên một hồ nước lặng, hoặc hay một bụi cỏ cao sẽ nghe được bản đồng ca của chúng. Ri ri ri… những âm thanh quãng trung ngân dài không dứt, kéo dài hơn cái nắng ban trưa. Bản đồng ca của côn trùng là ký ức thời thơ ấu của tôi, mang theo sự thanh bình và một ấn tượng hoang tàn. Giống như ngôi nhà vắng chủ, hay một thế giới vắng người, đã trở lại cột mốc hàng trăm triệu năm trước, hay tương lai vô chủ của hàng trăm triệu năm sau.
Hãy tưởng tượng, vào một ngày đẹp trời cuối tháng tám, bạn ngồi xuống bên một gốc cây mục. Sự tĩnh lặng của cánh đồng xung quanh làm nổi rõ khúc đồng ca của lũ côn trùng vô danh. Đang vào mùa hẹn hò, có lẽ có một đám cưới tập thể nào đó của lũ côn trùng dưới những bông cỏ dại. Vị chủ tọa ve sầu đứng lên, rít tràng dài “ri ri ri” một phúc âm của loài phù du: “Lúc thời gian cắn vào trái trí tuệ, linh hồn hoài thai trong quả trứng của địa cầu. Chúng ta đã ở đây, bốn trăm tám mươi triệu năm trước để ấp nở bằng bản đồng dao của sự phù du này. Rồi sinh ra một giống loài khổng lồ, định mệnh là lang bạc. Cả cuộc đời dài tất bật hơn cả loài ong thợ mùa xuân, để mang sự vô hình của thời gian thành hiện hữu, để gọi tên tất cả những ngày tháng vốn vô danh…”
Tiếng kinh nguyện cầu chấm dứt, các cặp đôi côn trùng bắt đầu điệu luân vũ mùa sinh sản. Lại những âm thanh “ri ri ri…” quãng trung vọng khắp cánh đồng, đánh động một giấc mơ của đứa trẻ ngủ nào đó vừa ngủ quên. Tiếng nhộn nhạo của đám trẻ hay sự buồn chán của ban trưa sẽ khiến bạn đứng dậy, quên mất đi bài ca của lũ côn trùng ấy. Cũng như chúng, quên mất cái bóng dài của bạn đã phủ trên buổi lễ hôn phối của mình.
Những câu chuyện vẫn tiếp tục được kể, về bước chân của loài khổng lồ mênh mông hơn vòng đời của một kiếp phù du. Loài khổng lồ bước đi, giữa ranh giới mong manh của sự tri túc về hữu hạn, sự nhỏ bé của số phận mình và khao khát muốn cắn vào lõi nhân vô cùng của trái tri thức linh thiêng.
Loài khổng lồ bước đi, nhảy, rồi bay, tiến hóa nhanh hơn bất kì loài nào trong cái lịch sử ngắn ngủi của mình, chạy nước rút với hàng trăm triệu năm của thế giới. Họ không còn lắng nghe nữa, bản đồng dao của lũ côn trùng: “Mặt trời là quả trứng khổng lồ, sinh ra các thiên thần ánh sáng. Họ xuống mặt đất này để chúc phúc cho chúng ta, trong lúc vẫn mộng tưởng về ánh sáng nơi quê nhà. Khi ngày tàn, nắng tắt, họ lang bạc thành các linh hồn, hướng về hư không với giấc mơ của quả trứng vỡ.
Loài khổng lồ nhặt được vài mảnh vỡ, nhảy lên, vươn tới mặt trời. Ai sẽ đến đích trước tiên? Chỉ chắc rằng, cái tiếp đất cuối cùng, vẫn là bản đồng dao ngọt ngào được hẹn ước cùng cát bụi, sự công bình của loài côn trùng và giống khổng lồ kia chia đều trong sự vô tận của thời gian.