06. Ghi Chú

Spread the love

1. “Ngày xửa ngày xưa có một bà mẹ làm biếng ở chung với mấy đứa con nhỏ. Vì quá lười, bà ít khi dọn dẹp nhà cửa khiến rác rưới, chai lọ rỗng đã tràn từ trong nhà ra đến ngoài sân. Người hàng xóm qua chơi, tặng bà một chậu hoa hồng và yêu cầu người mẹ dọn dẹp rác rưới ngoài sân của mình để chúng đừng bay đi khắp nơi. Bà mẹ lười nhún vai, bà quá bận với lũ nhỏ, làm gì có thể dọn dẹp chứ, và quẳng chậu hồng xuống góc vườn.

Ngày hôm sau, chậu hồng lớn thành một bụi hồng gai khổng lồ bao bọc khắp ngôi nhà và ngăn cản không cho bà mẹ bước ra khỏi cửa nữa. Bà buộc phải sống chung với đám rác của mình trong ngôi nhà nhỏ. Còn lũ trẻ thì vẫn được tự do. Chính vì vậy chúng đi khắp nơi, trở thành những người làm vườn khéo léo, với mong ước rằng khi cả khu phố đã đầy hoa thì cây hồng khổng lồ cuối cùng cũng sẽ cho mẹ chúng tự do.”

2. “Một câu chuyện khác, ở một thành phố khác, kể về một cô bé chẳng bao giờ dọn dẹp đồ chơi của mình sau khi chơi xong khiến lũ đồ chơi rất buồn phiền. Từng món, từng món đồ chơi một bỏ cô bé đi nhưng nỗi buồn của chúng thì bị bỏ lại, sinh sôi, lây lan cho những món đồ chơi khác.

Vậy là đến một ngày nọ, khi cô bé về nhà, không còn thấy bất kì món đồ chơi nào nữa thì cô bắt đầu đi tìm. Cô bé tìm khắp nơi, rồi chui xuống gầm giường.

Trong bóng tối nhích động, cả một bầy bọ đen ngòm túa ra, cuốn lấy cô bé như một cơn lũ quét. Đó chính là cái bóng của lũ đồ chơi bỏ lại đã hóa thành.”

3. “Cuối cùng, lại là câu chuyện kể về một cô bé xinh đẹp rất yêu thương một con búp bê màu hồng. Cô làm gì cũng có búp bê, ăn ngủ, hay đi chơi đều có con búp bê theo. Nhưng cũng giống như bài hát Puff, the Magic dragon, đến một ngày cô bé không thèm chơi với búp bê nữa và ba mẹ cô bé cất con búp bê vào rương làm kỷ niệm.

Thời gian trôi qua, đến một đêm giáng sinh, soạn đồ cũ đem cho, cô bé mở chiếc rương ra.

Bỗng nhiên ngôi nhà đầy ánh nến chìm trong bóng tối, mọi tiếng nhạc hóa thành tiếng khóc than và tuyết rơi ngoài trời chuyển thành mưa.

Vài giây sau, ánh nến trở lại cùng âm nhạc, chỉ có mưa là vẫn rơi đều. Thì ra đó là nước mắt của con búp bê cô đơn đã khóc trong suốt những năm dài. Cô bé ôm con búp bê màu hồng của mình lên an ủi và ghi lại câu chuyện này trong nhật kí để sau này sẽ nhắc các con mình đừng bao giờ quên lãng một món đồ chơi đã từng rất được yêu thương. Vì tình yêu chúng sẽ có linh hồn. Vì có linh hồn, chúng cần được tặng lại cho ai đó khác để tiếp tục được chơi đùa.”

Đó là ba mẩu chuyện dọn dẹp của ba mẹ con chúng tôi trong một ngày bình thường như bao ngày khác.

Comments (1)

  1. Pingback: Mực và Những Câu Chuyện Khác - silesse.net

Leave a comment

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!