Tôi đang coi một loạt anime chủ đề hậu tận thế. Một trong những điều trở đi trở lại trong đầu là tên của một quyển thánh kinh: kinh Cựu Ước của Đại Dương Chết. Nghe mới hay làm sao! Ngoài đời, thực tồn tại những cuộn biển Chết được tìm thấy tại tàn tích Qumran, vốn là các bản chép tay kinh Cựu Ước đã có từ hai ngàn năm trước.
Bỏ qua các yếu tố lịch sử, chỉ để cái tên vọng lên trong tâm thức thôi, đã làm dấy nên bao nhiêu ảo tưởng huyền bí. Cái ý nghĩ một mình đối diện với đại dương, đi bộ dọc triền cát vắng người, đã đủ đẫm màu sắc huyền hoặc.
Có người bạn Nhật Bổn kể với tôi rằng, ở làng chài của cậu ta, họ tin các hồn ma sinh ra từ nước. Trong đại dương, chắc hẳn chen chúc những hồn ma.
Một đêm ở trước biển, bạn có thể thấy chúng xao động trong tiếng sóng, mọc lên từ đám bọt trắng trôi dạt và hỏi Bạn là ai? Bạn im lặng, sợ rằng sẽ tiết lộ tên mình cho bóng tối. Rồi thì chúng lại hỏi Bạn là con của thiên thần hay ác quỷ?
Bạn muốn tin mình là sản phẩm của thiên đường, hồn ma lại hỏi Nếu là con của thiên chúa, sao nhân loại lại tự căm ghét bản thân nhiều đến vậy?
Ngay cả người lạc quan nhất, cũng có lần căm ghét bản thân mình, đến độ muốn quên đi, đến độ muốn hủy diệt. Nỗi căm ghét chính bản thân mình, làm một số người muốn leo lên khỏi miệng giếng thăm thẳm của số phận, hướng về thứ ánh sáng gọi là hy vọng. Một số khác cuộn mình trong vỏ ốc, hoặc bị nhấn chìm… Chà, tôi chợt nghĩ, vì cái cách chúng ta lựa chọn đối chọn đối phó với sự tự căm ghét bản thân, linh hồn của nhân loại đã phân chia thành loài xương ngoài hoặc xương trong. Tưởng tượng mà xem, nếu linh hồn bạn hiện ra, biết đâu bạn sẽ thấy nó nằm im trong vỏ ốc xoắn, hay bay nhảy như một con tinh tinh?
Hồn ma của đại dương ném một thanh gỗ dạt vào tôi, nhắc câu chuyện đã đi xa quá rồi.
Thanh gỗ dạt từ biển lên trắng ngần, phô ra những thớ gỗ vặn xoắn đã chống chọi qua biết bao phong vũ. Vẻ đẹp và sắc trắng của chúng khiến tôi mang về nhà, đặt lên kệ sách của mình và tự hỏi, liệu ngoài kia có tiên cá nào cũng chưng xương của những người chết đuối?
Cả một đại bảo tàng dưới đáy đại dương!
Hồn ma thở dài, lại nói câu chuyện đi quá xa. Xa đến lúc nó mệt nhoài, và muốn về với biển.
Nhìn kìa, nghi thức cuối cùng đấy! Linh hồn nói.
Đó là lúc bình minh, các linh hồn chổng ngược đầu và biển trong khi phần còn lại lửng lơ bay lên cao.
Giờ cầu kinh.
Là giờ các linh hồn kể hết chuyện đời mình vào sóng. Cùng một lúc, ồn ả đến mức chẳng nghe ra âm thanh gì. Biển giữ lại như một cái đĩa than, cho nên sóng mới rì rầm như thế.
Linh hồn kể xong bay đi. Bay lên trong một cái bong bóng trong sõng, lên trời hóa thành mây? Hoặc thành điều gì thì cũng không quan trọng nữa. Chuyện kiếp này vốn đã trút xong xuôi.
Pingback: Mực và Những Câu Chuyện Khác - silesse.net