Có một dạo tôi rất thích thơ Hài Cú do một nhà sư dịch trên facebook nên cũng có tập tành làm một hai bài. Đó là dịp cuối năm, nên vừa làm thơ về hoa đào, hoa mai, lại nghĩ đến chuyện một ni cô trẻ, đêm trừ tịch quạt lửa nồi bánh chưng cũng vô tình phỏng dịch một bài thơ. Không có giấy bút, ni cô dùng que củi viết vội lên tro tàn. Viết một bài, lại một bài, tàn đêm thành một trường thiên tình tự.
Sư phụ đạo cao đức trọng nhìn thấy chùm thơ trên đất, vụt thở dài. Đồ đệ này, tình trần chưa dứt. Liền lần tràng hạt, niệm một bài kinh.
Sớm đó trời đổ mưa, cuốn hết tro tàn, xóa hết thi thơ. Tro thấm vào đất, theo dòng nước ngầm đổ ra suối, chảy vào sông, lại lẫn vào phù sa mà quay về lại mặt đất.
Sau này, có chàng sinh viên nọ bỏ buổi cắm trại đêm lang thang, đến bên bờ sông cạn đọc được thiên trường thi từ bùn đất viết thành. Trường thi vẫn còn dang dở, những dòng chảy li ti của mạch phù sa dòng sông cạn vẫn đang xếp lại từng con chữ một. Tọc mạch, tò mò, chàng trai ngược dòng sông đi mãi… đi mãi…
Ngược lại sông, ngược lại suối, nhưng chẳng ngược lại được thời gian. Khi tìm đến nơi thì cổ tự đã hoang tàn, chẳng còn ai cư ngụ. Có chăng còn lại vài một bia nứt nẻ ở vườn sau. Đêm khuya khoắt, mưa lại trút ầm ầm, chàng trai trú lại chánh điện. Mái dột, gió lùa, lại nhớ chuyện lạ trên dòng sông, chàng không ngủ được, chàng viết bừa trên đất:
Tâm thành treo ngọn cỏ bồng
Chuyện chúng mình,
gửi lại
hư không
Rồi mơ hồ, chàng tưởng tượng ra biết bao câu chuyện cũ nơi cổ tự này. Chẳng biết tự lúc nào thiếp đi mất. Đến khi tỉnh lại, thấy bên cạnh bài thơ của mình lại có phần tiếp nối:
Mộng nằm yên,
ổ không môn
Mưa mang hạt bụi hồng trần đến thăm.
Chàng trai giật mình, quỳ lên chắp tay xá đại phật như lai. Tâm không sợ, chỉ ưu phiền. Thay vì xuống núi, chàng lại đi quanh. Hẻm sau đầy những dương xỉ và cỏ dại, mọc một gốc mai núi gầy guộc đang mùa hoa. Chàng nhìn hoa hoa rụng, không biết nghĩ gì lại đi gom tro tàn đề thơ trong chánh điện lại, chôn dưới gốc mai hoa.
Xưa: Người cuốc đất trồng mai
Bây giờ: Cuốc đất chôn vài nắm tro.
Đắp mộ xong rồi, vái lạy, chàng sinh viên xuống núi, cố tình băng qua khúc sông cạn chiều qua thì chẳng còn thấy thi thư đâu nữa. Chàng trở về với trại, nhận trách phạt một hồi, cũng không dám kể ai nghe chuyện đêm rồi. Ai còn tin chuyện ma quỷ nữa. Thậm chí chính chàng cũng nghi hoặc chẳng biết có phải mộng hay không.
Thời gian trôi, chuyện cũ cũng như vô vàn giấc mộng khác, đều lũ lượt kéo vào cõi không. Chỉ có mỗi dịp xuân về, chưng mai trong nhà, đến khi hoa tàn, nhụy rụng, lại luôn có một ít tro xám lẫn vào phấn hoa.
Ổ, thì có lẽ cũng chỉ là tro nhang cúng tết.
Chàng trai cũng thành ông lão, trong những giấc mộng miên man về nắm tro tàn mai sau của chính mình, lại thoảng hương mai rừng vắng.
Bây giờ mộng cũ thành tro,
tà dương
phủi bụi,
tơ ngoài cửa giăng…
Pingback: Mực và Những Câu Chuyện Khác - silesse.net